ĐỪNG KIẾM BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC

Món điểm tâm ngọt kia là Đông Phi Hồng trả tiền.

Sau thời gian trà chiều, anh cùng Trì Tiểu Trì chậm rãi đi bên bìa rừng, tản bộ không có mục đích.

Đông Phi Hồng mặc một chiếc áo khoác măng tô dài màu nâu nhạt, trên cổ quấn khăn quàng trắng, không tính là hàng hiệu cao cấp đắt giá nhưng lại rất phù hợp khí chất của anh ấy.

Gió thổi phất góc áo của anh, lộ ra một phần    đôi chân thon dài.

Trì Tiểu Trì đi theo bên cạnh, trong tay cầm một cái bánh tart.

Đông Phi Hồng cúi đầu nhìn túi giấy trong tay cậu: “Con thích ăn món này sao?”

Trì Tiểu Trì nói: “Mùi vị cũng không tệ lắm. Là lần trước Rosen giới thiệu cho con.”

Rosen là tuyển thủ trượt băng nghệ thuật người Canada, là người yêu thích tâm sự tám chuyện, lắm mồm đến mức khiến người ta đau đầu, cho nên vừa lên tiếng liền khiến Trì Tiểu Trì cảm thấy một luồng khí chất của thầy chủ nhiệm hói đầu đang phả vào mặt.

Đông Phi Hồng tiếp nhận túi giấy: “Nếu như thích thì cứ nói, chú học làm cho con ăn.”

Trì Tiểu Trì hỏi: “Có thể làm được sao?”

Đông Phi Hồng mở túi giấy ra, liếc mắt nhìn qua, bao nhiêu gram bơ, bao nhiêu gram bột mì, để lên men bao lâu, nướng trong bao lâu, dùng giấy sáp kiểu nào, toàn bộ dữ liệu thoáng hiện trước mắt, rõ rõ ràng ràng.

Sau khi tiếp thu xong thông tin, anh xếp lại túi giấy rồi cầm sang tay phải: “Chú út sẽ tận sức.”

Mà một giây sau, anh liền cảm thấy tay phải có chút dị thường.

…Một bàn tay nhỏ hơn của anh cực kỳ tự nhiên mà nắm lấy gan bàn tay của anh, cũng duỗi ra một ngón trỏ, cùng anh nắm lấy túi giấy.

Sắc mặt của Đông Phi Hồng hơi thay đổi.

Anh nhìn bốn phía một chút, phát hiện cách đó không xa có một nghệ sĩ đường phố đang tạo hình bong bóng thành đủ hình dáng khác nhau.

Anh nói: “Để chú út mua cho con một cái làm kỷ niệm.”

Trì Tiểu Trì gật đầu.

Vì thế anh tự nhiên rút tay ra: “Ở chỗ này chờ chú, đừng chạy lung tung.”

Anh đút tay vào trong túi áo, nhanh chóng rời đi.

Chờ anh đi xa, 061 hỏi: “Chướng ngại tiếp xúc của cậu có ổn không?”

Trì Tiểu Trì cảm giác khẩu khí của 061 có chút kỳ lạ: “…Vẫn ổn. Gần đây không gặp phải.”

061 một câu đúng trọng tâm mà vạch ra: “Tuần trước vẫn còn bị.” Khi xếp hạng nhất vòng dự tuyển, huấn luyện viên hưng phấn ôm cậu ấy một chút, cậu vừa quay đầu liền chạy vào phòng vệ sinh ói đến 3 phút.

Trì Tiểu Trì ngụy biện: “Chẳng phải đã qua ba ngày rồi sao.”

061: “…”

Trì Tiểu Trì: “Được rồi, thầy Lục, em nhận sai, sau này không cùng nhân vật trong kịch phát triển quan hệ nữa, thầy đừng giận.”

061 cả giận nói: “Tôi không giận.”

Trì Tiểu Trì vứt hết mặt mũi: “Lần sau tái phạm, em sẽ chép sách có được hay không?”

061: “Chép mật mã.”

Trì Tiểu Trì lập tức hùa theo: “Chép mật mã, chép mật mã, phạm lỗi một lần lại chép một lần.”

061 có chút không nhịn được cười: “…Ừm khụ khụ.”

Dỗ xong thầy Lục, Trì Tiểu Trì không tiếp tục nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn tay mình.

…Hóa ra cảm giác nắm lấy tay của Lâu ca sau khi trưởng thành sẽ là như vậy.

Trong khi đó 061 cũng không nói được mình tức giận vì sao, sự khó chịu cứ chặn cứng trong lòng ngực, thực sự không thoải mái, mà khi bộc phát ra ngoài thì chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.

Bệnh của cậu ấy có chuyển biến tốt chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao.

Nghĩ như thế, anh bất giác nắm lấy bàn tay phải vẫn còn lưu lại một chút nhiệt độ, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên một nụ cười rất nhỏ.

…Ngay cả chính anh cũng không phát hiện.

Bìa rừng này gần với một trường đại học, khi nghệ sĩ đường phố biểu diễn có không ít nữ sinh viên vây xem, mà một khuôn mặt phương Đông xuất hiện tại đây thật sự có chút đột ngột.

Anh nghiêm túc đứng xem trong chốc lát, dùng giọng Anh cực kỳ dịu dàng mà nói: “Xin làm phiền, tôi muốn hình dáng một con chó, có thể làm được không.”

Nghệ nhân là người Mêxiccô, giọng điệu hài hước: “Anh muốn chủng loại gì? Nói trước nha, tôi rất ghét Teddy đó.”

Đông Phi Hồng mím môi nở nụ cười: “Một con chó con bình thường thôi.” Như loại chó đường phố là được rồi.

Đông Phi Hồng vốn rất điển trai, phối hợp cùng khí chất trong sáng như ngọc, đối với rất nhiều cô gái trẻ mà nói thì sức hấp dẫn kiểu này quả thực là trí mạng.

Chú ý đến những ánh mắt nóng rực xung quanh, Đông Phi Hồng thản nhiên quay đầu lại, mang theo một nụ cười gật đầu với một cô gái trong nhóm: “Cô muốn nó chứ?”

Đôi mắt của cô gái trẻ mặc áo khoác đỏ trở nên sáng rực: “Có thể sao?”

“Là vinh hạnh của tôi. Nhưng mà mạo muội hỏi một câu, cô có tiền xu không?”

Một cô gái hơi tròn người, sắc mặt hồng hào giơ tay lên: “Em có.”

Đông Phi Hồng quay mắt ra sau, nhìn về phía Đông Ca, liền xoay trở về: “Là như vậy, tôi và con trai đến du lịch, tôi muốn thu thập một ít tiền xu từ người xa lạ, đem một ít tiền xu này chúc cho nó cả đời bình an êm xuôi.”

Nghe thấy hai chữ ‘con trai’, những cô gái kia nhìn thoáng qua nhau, cảm giác hơi tiếc nuối rất nhanh chuyển thành thưởng thức.

Cô gái tròn người sờ soạng một vài đồng tiền xu.

Các cô gái có tiền xu trên người cũng sờ soạng một lúc để lấy ra.

Cô gái mặc áo đỏ hỏi: “Chúng em có cần nói điều gì đặc biệt không?”

Đông Phi Hồng nói: “Chỉ cần là chúc phúc là được.”

“Tên của con trai anh là gì?”

Đông Phi Hồng nhợt nhạt nở nụ cười: “Tên tiếng Hoa là Đông Ca, tên tiếng Anh là July.”

Đông Ca là Đông Ca, July là tên tiếng anh của Trì Tiểu Trì.

Như vậy thu thập được hai phần chúc phúc.

Các cô bé thành kính chúc phúc, Đông Phi Hồng tiếp nhận đồng xu của các cô bé rồi quay qua cảm ơn, lại lấy ra bóp tiền, thanh toán với nghệ sĩ đường phố một trăm đô Canada: “Có thể phiền anh làm cho mỗi cô ấy một cái được không?”

Nói xong, anh tiếp nhận chó con của mình rồi đi về phía Trì Tiểu Trì.

Nhìn thấy đồng xu trong tay của Đông Phi Hồng, Trì Tiểu Trì sớm đã thành thói quen: “Lại thu thập đồng xu may mắn à?”

Đông Phi Hồng mỉm cười đưa chó con cho cậu, rồi đem đồng xu leng keng leng keng cất vào túi.

Thời gian ở những năm này được gia tốc gấp 12 lần, nhưng cũng là ba người chân thực cùng nhau trải qua.

Mỗi lần đến một quốc gia nào đó, Đông Phi Hồng đều sẽ thu thập đồng xu và thiện ý của người qua đường, sau đó đem cất giữ.

Màu sắc của đồng xu khác nhau, giá trị cũng khác nhau, sưu tập đầy cả một bình.

Trì Tiểu Trì vừa đi vừa nói: “Bình đựng xu sắp đầy rồi.”

Đông Phi Hồng nói: “Vậy thì đổi cái mới.”

Trì Tiểu Trì nâng bong bóng, ngắm nghía rồi nói: “Đặt cho mày cái tên. Gọi là thịt chó đi.”

Đông Phi Hồng cười: “Tên gì á”

Trì Tiểu Trì nói: “Gọi là thịt chó.”

Đông Phi Hồng bày ra vẻ suy tư tượng trưng một chút, lựa chọn thỏa hiệp: “Được thôi.”

Đợi đến khi thịt chó ngây thơ đáng yêu kia bị xì hơi xẹp lép thì Trì Tiểu Trì và Đông Phi Hồng mới ngồi trên máy bay rời khỏi Toronto.

Nhà của Đông Phi Hồng cách trường thể thao hơi xa nhưng lại cực gần đội tuyển của tỉnh, từ khi Đông Ca chuyển vào đội tuyển, anh thường đến thăm cậu. Đông Ca chuyển vào đội trưởng thành, đương nhiên Đông Phi Hồng sẽ đến giúp cậu dọn phòng.

Tóc của Đông Ca lại dài ra, Trì Tiểu Trì nhìn gương cả buổi, rốt cục cột lên thành một cái đuôi ngựa.

Tuy rằng ở cùng đội tuyển tỉnh, nhưng ký túc xá của tổ trường thành và tổ thanh niên khác nhau, sân huấn luyện cũng khác nhau, phân biệt rất rõ ràng.

Khi Đông Phi Hồng đem hành mang lên xe, Trì Tiểu Trì đang ngồi trên vali trượt tới trượt lui.

Dù là mang bộ mặt con nít như thế nhưng khi đội viên tổ thanh niên đi ngang thấy cậu thì thái độ đều lập tức trở nên khúm núm.

“Đông ca.”

“Chào Đông ca.”

Cái tên Đông Ca này gọi lên thật sự chiếm tiện nghi của người khác, bởi vậy mới vừa vào tổ thanh niên không ít người ở sau lừng từng nói thầm chuyện này.

Thế nhưng dần dần không còn ai tiếp tục sinh ra thắc mắc đối với cái tên này nữa, thậm chí có chút đội viên lớn tuổi hơn cậu vẫn nguyện ý thật lòng mà gọi cậu một tiếng “Đông ca”.

Một là vì cậu ấy dần dần có tư cách và kinh nghiệm, thứ hai là vì giải thưởng cậu ấy có được.

Có tư cách và kinh nghiệm thì nhiều lắm xem như lão luyện, còn giải thưởng mới là vốn giắt lưng.

Đem hành lý sắp xếp cẩn thận, Đông Phi Hồng ngồi xuống giường: “Thế nào, đi huấn luyện trước hay đi ăn chút gì trước?”

Trì Tiểu Trì nói: “Đi căn tin đi, hôm nay thứ sáu, căn tin có bán gà tơ nướng. Má Lưu có nói sẽ để dành một phần cho con.”

Trì Tiểu Trì và Đông Phi Hồng đều rất thích ăn gà tơ nướng của căn tin, da giòn thịt mềm, chất thịt tươi ngon, xuyên đũa từ trên lưng xuyên vào có thể dễ dàng xé thịt gà ra làm đôi, lại kết hợp với sốt bbq, đúng là mỹ vị nhân gian.

Hai người nghĩ đến gà tơ nướng nhưng không ai nghĩ đến vừa ra khỏi cửa sẽ đụng phải Lâu Tư Phàm vừa huấn luyện trở về.

Trì Tiểu Trì lập tức lên tinh thần: “À há, ATM đến kìa.”

061: “…Cậu đừng bảo cậu quên luôn tên của cậu ấy rồi nha.”

Trì Tiểu Trì: “Tôi biết mà, họ Lâu.”

061: “Lâu gì?”

Trì Tiểu Trì: “Lâu gì nhỉ?”

061: “…Lâu Tư Phàm.”

Trì Tiểu Trì: “Ố ồ ô.”

061: “…” Ố ồ ô là ý gì.

Lâu Tư Phàm cầm theo bình cách nhiệt, khi nhìn thấy Đông Ca thì ánh mắt hơi ngưng lại một chút.

Nhưng anh ta rất nhanh liền lộ ra nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa lại lễ độ: “Trở về rồi à?”

Trì Tiểu Trì khẽ gật đầu: “Ừm, vừa đến.”

Lâu Tư Phàm hỏi chính là ‘Trở về’, Trì Tiểu Trì đáp lại là ‘vừa đến’.

Hiển nhiên bọn họ một hỏi một đáp không cùng một đề tài.

Trì Tiểu Trì đáp như thế có vài phần khiêu khích, thế nhưng lại thích hợp với vẻ “kiêu ngạo” được đồn đại của mình.

Đương nhiên Lâu Tư Phàm không thể cùng đàn em so đo chuyện này, anh ta nói: “Thi đấu không tệ. Trận so tài đầu tiên khi vào tổ thành niên lại đạt được chức quán quân, khai trương hồng phát nha.”

Trì Tiểu Trì đáp: “Cảm ơn Phàm ca.”

Thấy Đông Ca không hỏi tiếp, Lâu Tư Phàm mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.

Vốn là anh ta cũng có thể tham gia giải đấu lớn lần này, ai ngờ tại vòng loại đầu tiên anh ta đã té lộn nhào, ngày thứ hai phải mua vé máy bay trở về nước.

Trì Tiểu Trì cũng biết kịch bản này.

Đời trước Đông Ca tiến vào tổ trưởng thành trễ hơn bây giờ ba tháng, cho nên vô duyên với giải thi đấu lớn lần này.

Lâu Tư Phàm gặp khó trở về, Đông Ca xin nghỉ phép nửa ngày, đến đội tuyển tỉnh cùng anh ta trượt băng.

Lần này Trì Tiểu Trì không muốn kéo dài thời gian, thẳng tiến giành lấy vòng nguyệt quế mà Lâu Tư Phàm bỏ lỡ, rồi quay trở lại.

Lâu Tư Phàm đương nhiên không muốn tiếp tục kéo dài đề tài này, liền đưa mắt nhìn Đông Phi Hồng: “Anh đã thấy vị này, vị này là….chú út của Đông Ca?”

Cùng ở tại đội tuyển tỉnh, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, đương nhiên Lâu Tư Phàm không chỉ một lần nhìn thấy Đông Phi Hồng đến tìm Đông Ca.

Đông Phi Hồng khách khí: “Là chú. Cậu là đàn anh của Đông Ca phải không? Còn có một cậu bé nữa, họ Hạ.”

Lâu Tư Phàm: “Chú nói là Trường Sinh ư?”

Đông Phi Hồng: “À, chắc là cậu ấy.”

Lâu Tư Phàm đưa tay ra, muốn bắt tay Đông Phi Hồng, quyết định bày ra lễ tiết: “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Đông…”

Vừa đúng lúc này, phòng ký túc xá kế bên phòng Đông Ca mở cửa.

Hạ Trường Sinh mặc quần cộc cùng áo thun ba lỗ xuất hiện sau lưng cửa phòng, nguyên một bộ đồ màu đen làm lộ ra vòng cung cơ bắp gầy gò nhưng đẹp đẽ.

Anh ta liếc mắt nhìn Trì Tiểu Trì: “Đông Ca, em đến rồi à?”

Vừa dứt lời, anh ta liền ngã chúi đầu vào ngực Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì còn chưa kịp buồn nôn thì đã bị nhiệt độ trên trán của anh ta làm kinh ngạc.

Mịa nó, nóng như nắp giếng thông ống nước ngầm vào mùa hè vậy.

Đông Phi Hồng lập tức lặng lẽ đỡ lấy Hạ Trường Sinh, để anh ta cách xa Trì Tiểu Trì ra một chút: “Không sao chứ.”

May nhờ Hạ Trường Sinh không thật sự bị ngất xỉu, chỉ là vừa nãy ở trên giường nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, thức dậy đột ngột nên có chút choáng váng.

Anh ta nhấc lên đôi mắt bị nóng sốt đến ẩm ướt, giọng điệu vẫn đàng hoàng trịnh trọng như cũ: “Không có gì.”

Đông Phi Hồng sờ trán của Hạ Trường Sinh: “Sốt cao thế này, đi gặp bác sĩ đi.”

Hạ Trường Sinh vẫn còn rất tỉnh táo: “Không cần. Thể chất của cháu chính là như vậy, phát sốt đột ngột, hết sốt cũng rất nhanh, một ngày là ổn, ngày mai có thể đi tập luyện trở lại.”

Lâu Tư Phàm liếc mắt nhìn Trì Tiểu Trì, phát hiện vẻ mặt của cậu ta không có gì thay đổi, liền nâng bình cách nhiệt trong tay: “Mang cơm bệnh nhân cho cậu ấy.”

Đông Phi Hồng nói: “Vậy ăn nhanh lên đi. Chú cũng dẫn Đông Ca đi ăn. Sau này Đông Ca sẽ ở kế phòng cậu, cũng làm phiền cậu quan tâm đến nó.”

Đột nhiên bị gửi gắm, Hạ Trường Sinh chớp chớp mắt, nước trong đôi mắt cơ hồ muốn ào ra: “Cháu biết rồi.”

Đưa Hạ Trường Sinh giao lại cho Lâu Tư Phàm, Đông Phi Hồng vốn dự định dẫn Trì Tiểu Trì rời đi, lại bị Lâu Tư Phàm từ phía sau gọi lại: “Đông Ca, buổi chiều anh phải đi huấn luyện, em có thể đến chăm sóc Hạ Trường Sinh một chút được không?”

Trì Tiểu Trì đứng lại, hơi nhíu mày.

Hạ Trường Sinh kéo tay Lâu Tư Phàm: “Đừng làm phiền người ta.”

Trì Tiểu Trì nói: “Không sao. Huấn luyện viên cũng bảo em viết cảm nghĩ sau thi đấu, ở đâu viết cũng vậy.”

Bàn giao xong chuyện này, Trì Tiểu Trì liền rời đi.

Nhìn bóng lưng của Trì Tiểu Trì, Lâu Tư Phàm suy tư.

—-Sau khi kết thúc vòng dự tuyển, huấn luyện viên ôm lấy Đông Ca thì vẻ mặt của cậu ấy liền có chút không đúng.

Lúc camera bắt lấy bóng lưng quay người rời đi của cậu ấy, cậu ấy đang ôm lấy bụng, dường như vô cùng khó chịu.

Ba năm qua Lâu Tư Phàm luôn để ý Đông Ca huấn luyện.

Thỉnh thoảng khi trượt băng sẽ có huấn luyện trượt đôi nhưng Lâu Tư Phàm phát hiện Đông Ca cơ hồ luôn cố gắng tránh né huấn luyện trượt đôi, nếu như nhất định phải làm thì trong lúc huấn luyện, khả năng tập trung của cậu ấy sẽ trực tiếp giảm xuống.

Anh ta cảm thấy Đông Ca không chịu trượt đôi là có lý do.

Thế nhưng nếu kiến nghị Đông Ca đi trượt đôi đương nhiên sẽ không thực tế, anh ta phải nghĩ cách khác để khiến Đông Ca có thêm nhiều buổi huấn luyện tương tự như vậy.

Nói cách khác, chuyện này cũng là giúp Đông Ca khắc phục chướng ngại tâm lý và nhược điểm, chẳng phải sao.

Bởi vậy, sau khi vào cửa, anh ta vừa mở nắp bình cách nhiệt vừa như vô tình mà nói với Hạ Trường Sinh: “Trường Sinh, cậu cảm thấy Đông Ca có nhược điểm gì không?”

Hạ Trường Sinh từ trước đến nay đều là người luôn nói chuyện thực tế: “Ở khắp mọi mặt đều rất hoàn mỹ, chẳng qua khả năng phối hợp không đủ.”

“Muốn luyện khả năng phối hợp thì thế nào?”

“Tập bao cát đi, còn không thì luyện tập ném hai người.”

“Mình xem Đông Ca huấn luyện hai lần. Cậu ấy giống như không thích cùng người khác hợp tác làm mấy việc này.” Lâu Tư Phàm nói, “Cậu là tiền bối, kinh nghiệm phong phú, người ta ở cạnh bên cậu, cậu từ bi một chút, giúp cậu ấy luyện qua ải kỹ thuật này đi. Thế nào?”

Khuôn mặt của Hạ Trường Sinh bị sốt đến đỏ ửng, nâng mắt lên suy nghĩ một chút: “Cũng được.”

Lâu Tư Phàm khẽ cười.

Cái bản tính cố chấp như trâu bò kia của Đông Ca có ai lại không biết, chắc chắn không có khả năng thừa nhận mình có chướng ngại tiếp xúc da thịt với người khác.

……..

P/S: Cái tên bạch liên bông này, ăn không chửng mỡ à.

Mấy nay up chương hơi thất thường, thông cảm cho F tí nha. Hy vọng sang tuần đều đặn hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc