ĐỪNG KIẾM BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC

Từ khi Trì Tiểu Trì và Hạ Trường Sinh ở chung, thời gian lại qua hai năm rưỡi.

Năm ngoái, Trì Tiểu Trì bởi vì tham gia thi đấu nên không thể ở nhà ăn tết, vốn xem là đền bù nên tất niên năm nay đặc biệt náo nhiệt.

Trong nhà thay đổi trang trí, phòng ăn sửa lại với cửa sổ kính sát đất, tuyết lấp đầy bậc tam cấp bên ngoài, chỉ cách một bức tường nhưng bên trong lại ấm áp như mùa xuân.

Sủi cảo với nhân thịt heo hành tây, cuồn cuộn nổi lên lặn xuống bên trong nồi nhôm; thịt kho tàu với màu vàng ươm, mơ khô đen nhánh nhìn sướng cả miệng, mùi thơm nước thịt làm tăng lên vị mặn mà của mơ khô, bổ sung lẫn nhau càng thêm hài hòa, hàu tươi mập mạp mới vớt lên từ biển, dùng nước chấm gừng làm át đi mùi tanh hải sản.

Một bàn đồ ăn đặc sắc phong phú như vậy đều là do Đông Phi Hồng thu xếp.

Bữa tiệc này cũng không có nhiều người tham dự, chỉ có bốn người, ông Đông bà Đông, Trì Tiểu Trì và Đông Phi Hồng.

Bà Đông với gương mặt hồng hào đang gắp rau vào đĩa của Trì Tiểu Trì, Trì Tiểu Trì thì đang cùng ông Đông cụng ly uống rượu.

Trì Tiểu Trì có thể uống một chút rượu, bởi vậy khi ông Đông đã mặt đỏ tới mang tai nhưng gò má của Trì Tiểu Trì chỉ nổi lên một chút sắc rượu dụ người, đôi mắt vẫn yên tĩnh sáng ngời như trước.

Nếu là tiệc trong nhà mình thì đương nhiên không thể không nói đến chuyện riêng tư.

Bà Đông cười hì hì hỏi: “Tiểu Ca, gần đây chọn trúng người nào chưa.”

Trì Tiểu Trì nói: “Mỗi ngày bận huấn luyện, nào có thời gian rãnh rỗi nghĩ đến chuyện này.”

Bà Đông chớp mắt một cái: “Đừng giả ngu với mẹ, nếu thích ai thì cứ nói.”

Trì Tiểu Trì: “Làm gì có.”

Bà Đông đơn giản nói thẳng ra: “Con thích con trai hay con gái?”

Thế giới này khác với thế giới trước, mức độ chấp nhận đồng tính luyến ái ở đây chỉ ở mức bình thường, bà Đông có thể hỏi ra những lời như vậy thật sự khiến Trì Tiểu Trì có chút giật mình.

Nhưng bà Đông rất nhanh đưa ra lý do: “Ánh mắt của con như vậy là thế nào? Nhà chúng ta dù sao cũng mở sân trượt băng, có rất nhiều đứa con trai dắt bạn trai đến trượt băng. Bao nhiêu năm rồi mẹ và con đi nước ngoài bao nhiêu lần? Có cái gì mà chưa từng chứng kiến?”

Trì Tiểu Trì kinh ngạc: “…Vì sao mẹ lại đột nhiên nghĩ như vậy?”

Đông Ca quả thật là đồng tính luyến ái, nhưng làm sao bà Đông lại nhắc đến chuyện này?

Bà Đông bày ra bộ dáng ‘Thằng oắt con bị mẹ mày đoán trúng rồi nha’: “Người kia có phải họ Hạ không?”

Trì Tiểu Trì: “…” Hả?

Bà Đông nói: “Lúc đến thăm con, gặp phải một đồng đội nữ của con, cho nên hàn huyên vài câu. Cô bé ấy nói có người cứ đến bên sân nhìn con huấn luyện, mỗi lần cậu ta đến thì con sẽ biểu diễn đặc biệt hăng hái, động tác nào xinh đẹp thì sẽ nhảy động tác đó. Cô bé đó nói rất hăng say, cho nên mẹ đi hỏi thăm một chút, vốn tưởng là một cô bé, không ngờ…”

Trì Tiểu Trì: “…Thầy lục, thầy Lục. Có chuyện này hả?”

Khi huấn luyện, Trì Tiểu Trì luôn giao toàn quyền thân thể cho Đông Ca, để mặc cậu ấy tùy ý nhảy, không ngờ cậu ấy lại thừa dịp để bộc lộ tâm tư nhỏ bé của mình như vậy.

061: “…Thật sự là có.”

Trì Tiểu Trì bưng ly rượu: “…Không ngờ tôi dạy cả buổi lại dạy ra một con công nhỏ thích vênh váo như thế.”

061 cười.

Từ lần trước sau khi tiếp thu được tín hiệu nhỏ bé kia, 061 liền đặc biệt để ý đến tình huống bên trong thân thể của Đông Ca.

Quả nhiên lần này lại có phản ứng.

Nếu như 061 không cảm ứng sai thì lần này tiếp thu được tín hiệu là ‘Đỏ mặt’.

Bà Đông thấy Trì Tiểu Trì không nói lời nào, không nhịn được mà nói tiếp: “Yêu thích con trai thì cứ yêu, cũng không phải chuyện gì xấu cả. Đừng để như chú út của con, cái gì mà chủ nghĩa độc thân, đó là hàng ế, chờ đến lúc già rồi thì ai còn muốn để ý chăm sóc?”

Tự dưng bị điểm danh, Đông Phi Hồng lập tức bày ra vẻ mặt thận trọng, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, đồng thời lướt qua bát cơm, nháy mắt với Trì Tiểu Trì.

Sau khi ăn xong, bà Đông rửa bát, ông Đông lau bàn, Trì Tiểu Trì bị đuổi đi xem tivi.

Sau khi chỉnh sang đài truyền hình trung ương, cậu liền choàng áo khoác đi ra khỏi nhà.

Ở một góc sân băng, tìm thấy Đông Phi Hồng đang hút thuốc lá.

Trên sân băng có treo một dãy băng rôn đỏ tươi: Chúc mừng Đông Ca tiến vào đội tuyển quốc gia, sân băng mở cửa miễn phí bảy ngày.

Đây là thông báo phát ra từ năm trước.

Đông Ca, một vận động viên đơn nữ, cùng với bộ đôi nam nữ Hạ Trường Sinh và Phương Hiểu Nghiên, đạt được tư cách tán thành của hiệp hội trượt băng quốc gia, bắt đầu từ năm sau, trở thành thành viên chính thức của đội tuyển quốc gia.

Địa điểm huấn luyện vẫn ở đội tuyển tỉnh, nếu có thi đấu quan trọng thì sẽ được triệu tập lên đội tuyển quốc gia huấn luyện.

Qua tất niên, bọn họ phải bay đi Phần Lan, chuẩn bị tập huấn cho giải vô địch trượt băng thế giới vào tháng ba.

Nhìn thấy cậu, Đông Phi Hồng đưa tay phẩy khói thuốc, dự định dập tàn thuốc.

Trì Tiểu Trì nói: “Không cần.”

Cậu tiến lên phía trước, xòe tay ra với Đông Phi Hồng.

Đông Phi Hồng hiểu ý, móc ra một gói thuốc lá từ lồng ngực: “Biết hút thuốc?”

Trì Tiểu Trì từ giữa rút ra một điếu, ngậm trong miệng: “Biết một chút.”

Đông Phi Hồng cười nói: “Hai chúng ta lén hút, đừng để cho mẹ của con phát hiện, nếu không sẽ trách là chú dạy hư con.”

Nói xong, anh ngậm lấy điếu thuốc vẫn đang lượn lờ khói xanh, cúi đầu mò lấy bật lửa trong túi tiền.

Nhưng anh không ngờ Trì Tiểu Trì hơi nhón chân lên, điếu thuốc trong miệng cậu ấy chạm vào đầu điếu thuốc mà Đông Phi Hồng đang ngậm.

——–lách tách.

Đầu điếu thuốc đỏ sậm thiêu đối giấy gói của đầu tàn thuốc còn lại, tiện đà làm thuốc lá bên trong cũng cháy theo.

Trái tim của Đông Phi Hồng đập mạnh một nhịp.

Sau khi châm thuốc, Trì Tiểu Trì liền tự động lui lại, thật giống như hành động mờ ám mới vừa rồi căn bản không phải do cậu làm.

Dựa vào lan can lạnh giá, cậu ngửa đầu nhìn khoảng không đen như mực, cùng với pháo hoa ngẫu nhiên nở rộ trong đêm.

Lệnh cấm đốt pháo hoa đã được ban bố nhiều năm như vậy nhưng vẫn có người lén phạm luật, thật giống như mừng năm mới mà không có chút tiếng vang thì không coi như một năm tốt lành.

Trì Tiểu Trì hỏi: “Chú út, nghe nói chú sắp xuất ngoại.”

Đông Phi Hồng gật đầu.

Nhiệm vụ tại thế giới này của Trì Tiểu Trì sắp kết thúc, như vậy anh cũng phải sớm chuẩn bị để mình ‘biến mất’.

Trì Tiểu Trì nói: “Nước ngoài rất tốt. Sau này ra nước ngoài thi đấu, con có thể đi thăm chú.”

Đông Phi Hồng mỉm cười không đáp.

‘Đông Phi Hồng’ là vì bảo vệ Trì Tiểu Trì mà tồn tại, Trì Tiểu Trì biến mất, muốn vượt qua tuyến thời gian để duy trì sự tồn tại của ‘Đông Phi Hồng’ thật sự quá khó, cũng không hiện thực.

Nói xong câu này, Trì Tiểu Trì không nói tiếp.

Hai chú cháu sóng vai hút xong một điếu thuốc, lại từng người châm thêm một điếu.

Nhiệt độ chênh lệch giữa bên ngoài và trong phòng rất lớn, nhưng đối với Trì Tiểu Trì mà nói, quanh năm huấn luyện ở hoàn cảnh dưới 0 độ, một chút lạnh như vậy cũng không tính là gì.

Hai người cứ đứng lẳng lặng như vậy sau một lúc thì Trì Tiểu Trì đột nhiên lên tiếng.

Đưa mắt về phía sân băng rộng lớn, cậu hỏi: “Chú út, chú xem The Matrix chưa?”

Thế giới này có bộ phim đó, nhưng bởi vì 061 chưa từng xem, bởi vậy Đông Phi Hồng cũng chưa từng xem.

Anh thành thực lắc đầu: “Là gì?”

Trì Tiểu Trì rít một hơi thuốc, nói: “Không có gì. Đó là một bộ phim hay.”

Khi cậu nói lời này có vẻ vô cùng lười biếng, cực kỳ giống với bản thân thật sự của Trì Tiểu Trì.

Trong mắt Đông Phi Hồng có thể phân tích hết thảy dữ liệu, bởi vậy, vào giờ khắc này, sót lại trong mắt anh chính là dáng dấp nguyên sơ của Trì Tiểu Trì.

—–Làn khói trắng lượn lờ từ giữa đôi môi hơi đỏ, chậm rãi tán ra từ sóng mũi cao thẳng, dần dần tan biến trong không khí rét lạnh.

Trong mắt của cậu, tất cả đều là hờ hững trêu ngươi, lẫn lộn một chút u buồn, mê người khiến người ta thất thần.

Đông Phi Hồng nhịn không được mà nói: “Cậu…”

Nhưng mà còn chưa dứt lời, giọng bà Đông đã từ xa xa truyền tới: “Đông ca…Tiểu Ca! Ở đâu vậy!”

Trì Tiểu Trì thản nhiên quay trở lại vẻ mặt của Đông Ca, thuần thục dí điếu thuốc vào chén nước mà Đông Phi Hồng đã chuẩn bị kỹ càng ở bên cạnh: “Mẹ, con ở đây.”

Bà Đông gọi: “Có người tìm con.”

Trì Tiểu Trì nghĩ rằng có thể là người quen, nhưng chờ cậu nhìn thấy Hạ Trường Sinh kéo vali đến thì thật sự sợ mất hồn.

Cậu bước nhanh lên phía trước: “Hạ tiền bối?”

“Vốn định ngày mai mới đến nhà em để chúc tết.” Hạ Trường Sinh thở ra khói trắng, lông mi kết sương, nhìn qua vừa tái nhợt lại mỹ lệ, “…Nhưng mà có chút chuyện ngoài ý muốn. Có thể ở nhà em một ngày hay không?”

Trì Tiểu Trì đương nhiên đồng ý.

Nhà bọn họ có hai gian phòng dành cho khách, đủ cho Hạ Trường Sinh ngủ lại.

Khi đưa Hạ Trường Sinh vào cửa, Trì Tiểu Trì không hỏi câu nào mà chỉ giới thiệu Hạ Trường Sinh với ba mẹ, cậu cũng chỉ nói anh ấy đến đây để du lịch.

Bà Đông biết anh ấy, lại vừa mới nghe được tin tức ngầm, cho nên ánh mắt nhìn Hạ Trường Sinh có chút không bình thường: “Giao thừa lại chạy ra ngoài đi du lịch? Ba mẹ của cháu đâu?”

Hạ Trường Sinh nâng tách trà nóng, thật lòng đáp: “Cháu là cô nhi.”

Lúc Hạ Trường Sinh mới vừa vào trường thể thao bị bắt nạt cũng là vì điều này, trong lòng đám con nít, có mẹ tốt hơn hẳn không có mẹ.

Hiện tại nhắc lại chuyện này nhưng Hạ Trường Sinh không có cảm giác gì đặc biệt, trong khi bà Đông đã dâng lên cảm giác trìu mến khó kiềm nén, đưa hạt dưa, hỏi han ân cần, chỉ mới tán gẫu vài ba câu mà ngay cả tư thế muốn nhận con nuôi cũng sắp bày ra.

Cuộc đời của Hạ Trường Sinh chưa từng được đối đãi long trọng như vậy, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, chỉ có thể dựa vào Trì Tiểu Trì cầu cứu.

Rốt cục vẫn là Trì Tiểu Trì giải cứu, đưa anh ta vào phòng dành cho khách.

Cửa phòng vừa đóng, Hạ Trường Sinh thở phào một cái thật dài: “Cám ơn.”

Trì Tiểu Trì: “Anh không quen.”

Hạ Trường Sinh nói: “Đúng là anh không quen lắm. Người nhà Lâu ca…không như vậy.”

Ông Lâu bà Lâu từng âm thầm bị Lâu Tư Phàm nhắc nhở nhiều lần về thân thế của Hạ Trường Sinh, vì vậy đối đãi với Hạ Trường Sinh luôn cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ chạm vào nỗi đau của anh ấy, bởi vậy, mặc dù Hạ Trường Sinh được tiếp đãi long trọng nhưng dù sao cũng tránh không được lúng túng.

So sánh với nhau, sự nhiệt tình của bà Đông làm cho Hạ Trường Sinh có chút không quen, nhưng ngoài ra lại có thêm một chút ấm lòng.

Trì Tiểu Trì lại không nói chuyện.

Hạ Trường Sinh ngồi trên ghế: “Anh ở một đêm, ngày mai sẽ đi.”

Trì Tiểu Trì nói: “Tùy anh thôi. Nếu thích thì cứ ở thêm vài ngày.”

Hạ Trường Sinh nói: “Có thể mượn em một chút tiền không?”

Trì Tiểu Trì: “Bao nhiêu?”

Hạ Trường Sinh: “Vé xe lửa về lại đội tuyển tỉnh chắc khoảng 120 tệ.”

Trì Tiểu Trì nói: “Được. Nhưng bây giờ hẳn là hết vé rồi. Tra thử trước trên mạng xem còn vé hay không đã.”

Hạ Trường Sinh: “Anh mất điện thoại di động rồi.”

Trì Tiểu Trì: “…Mua trước một cái dự phòng đi.”

Hạ Trường Sinh: “Ví tiền và điện thoại đều bị lấy cắp.”

Trì Tiểu Trì: “…Trên người anh còn cái gì?”

Hạ Trường Sinh nói: “Vẫn còn chứng minh thư. Từ trước đến nay anh luôn để riêng chứng minh thư và ví tiền.”

Trì Tiểu Trì: “…”

Mịa nó, tân niên đến nơi mà chỉ còn lại cái chứng minh thư.

Cậu hỏi: “Tiền bối, anh đến đây là dự định cùng Lâu tiền bối cùng nhau qua lễ tân niên phải không?”

Hạ Trường Sinh trầm mặc một cách kỳ lạ, sau một hồi lâu mới đáp: “Ừm. Anh và cậu ấy cãi nhau.”

…Hay lắm, nhân quả cốt truyện rốt cục đã kết nối.

Vốn là Hạ Trường Sinh dự định ăn tân niên cùng Lâu Tư Phàm, bất ngờ xảy ra tranh cãi, Hạ Trường Sinh rời khỏi nhà họ Lâu, dự định đến trạm xe lửa mua vé quay về đội tuyển tỉnh, không ngờ ví tiền và di động bị trộm sạch sành sanh, hết cách, chỉ có thể đi bộ đến tìm nhà Đông Ca để cầu cứu.

Trì Tiểu Trì tra tìm vé tàu hỏa: “Từ mùng một đến mùng bốn đã hết sạch vé.”

Hạ Trường Sinh cúi đầu: “Anh đi xe buýt quay về.”

Trì Tiểu Trì nói: “Được, ngày mai em cùng anh đến bến xe xem thử.”

Hạ Trường Sinh nói: “Cám ơn.”

Hạ Trường Sinh cũng không nói vì sao lại cãi nhau với Lâu Tư Phàm, Trì Tiểu Trì cũng không hỏi.

Sự quan tâm này trông có vẻ không hợp tình người nhưng lại khiến Hạ Trường Sinh rất cảm kích.

Bình luận

Truyện đang đọc