ĐỪNG LUÔN NHỚ THƯƠNG EM

Từ trên tầng xuống dưới nhà chỉ mất vài phút ngắn ngủi, ba Thẩm đã hiểu đại khái tình hình.
 
Ông hỏi kinh ngạc, quay sang nhìn cô một vòng: “Con không sao chứ? Có bị thương không? Lúc ăn tối sao không thấy con nói gì?”
 
“Con không bị thương.” Thẩm Trĩ Tử vội vàng giải thích, “Chuyện cũng không nghiêm trọng, con quên mất nói với ba mẹ.”

 
Chuyện này không phải lỗi tại cô, cô không thẹn với lòng, chỉ là hơi bực mình.
 
Nếu cô đã làm chuyện xấu, chắc chắn sẽ giấu nhẹm đi không để ba mẹ biết, nào có chuyện tìm đến tận cửa nhà người ta báo thù...
 
Đến khi xuống dưới nhà, thấy đôi mẹ con đang ngồi trên sopha, cô mới bừng tỉnh đại ngộ.
 
Ánh đèn treo tản ra bốn phía, phòng khách sáng trưng. Người phụ nữ ngồi trên sopha có khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, kiểu phụ nữ quý phái trang điểm điển hình, sự tức giận lóe lên trong mắt. Thằng nhóc kia ngồi ngăn ngắn bên cạnh, hai mắt hồng hồng, cái trán đỏ lên một mảng, sưng to trên đầu, vẻ mặt oan ức lại khiếp sợ.
 
——Hoàn toàn là dáng vẻ người bị hại.
 
 Chỉ là...
 
Cô ngẩn người thoáng chốc, lại chú ý tới cổ tay nó.
 

Bàn tay nhỏ trắng nõn bị bẻ quặt ra, hình dáng vặn vẹo ngoan ngoãn đặt trên đầu gối.
 
Bất chợt cô nghĩ không ra...
 
Là Cận Dư Sinh vặn tay nó thành thế kia?
 
Thẩm Trĩ Tử đầy một bụng nghi hoặc, lê đôi dép lê quái thú thật lớn ngồi xuống cạnh mẹ Thẩm.
 
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ba Thẩm khẽ ho một tiếng: “Đến đủ cả rồi, đây là ba đứa nhỏ nhà chúng tôi, chị nhìn đi.”
 
Khóe miệng người phụ nữ quý phái khẽ nhếch, vỗ thằng nhỏ: “Ngẩng mặt lên nhìn xem, là ai đánh con.”
 
Giọng điệu thong thả, thanh âm trong trẻo, mềm mà không yếu.
 
Thằng nhỏ khịt khịt mũi, gần như không cần phân biệt, ngón tay chỉ thẳng hướng Thẩm Trĩ Tử: “Chị ấy.”
 
Thân người Cận Dư Sinh sững lại.
 
Thẩm Trĩ Tử cười, chưa vội phủ nhận: “Vậy chị đây cũng giỏi thật đó chứ, chị luyện như lai thần chưởng, một chưởng đập đầu em thành thế này à?”

 
Sao còn chưa đập rụng đầu mày đi luôn?
 
Thằng nhỏ ấp a ấp úng, cúi đầu, òa một tiếng bật khóc.
 
Thẩm Trĩ Tử: “...”
 
Sao đứa nào đứa nấy đều y chang Hứa Thời Huyên, động một tí là khóc oa oa.
 
Nghĩ rằng khóc toáng lên là bản thân sẽ chiếm ưu thế à!
 
Người phụ nữ quý phái gấp đến đỏ hồng con mắt, vội vã rút khăn giấy lau nước mắt cho thằng nhỏ, vừa lau vừa nhíu mày trách móc: “Các người dạy con gái kiểu gì thế? Lại dám ăn nói như vậy? Đánh người ta xong còn nghĩ mình đúng? Sao lại có đứa không có gia giáo như thế chứ hả?”
 
——Chúng tôi vẫn dạy con thế đấy, tam quan rất bình thường.
 
Ba Thẩm rì rầm trong lòng, ngoài mặt vẫn diễn cho xong: “Trĩ Tử.”
 
Thẩm Trĩ Tử lập tức ngoan ngoãn như chim cút: “Xin lỗi.”
 
... Vì sao phải xin lỗi.
 
Cận Dư Sinh nheo mắt, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác bực bội.
 
Nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được.
 
Cậu đột ngột đứng dậy, bước nhanh vào trong bếp, rót một cốc nước ngọt. Quay người, đi tới trước mặt thằng bé ngồi xuống.
 
Nước ngọt có ga mang theo vị ngọt nhè nhẹ, thân hình thiếu niên cao lớn, mặc áo len dài ấm áp. Cậu đưa tay lên xoa đầu nó, giọng nói trầm khàn: “Đừng khóc.”
 
Thằng nhỏ tủi thân chớp chớp mắt, nấc một cái vang dội.
 
Cận Dư Sinh kiên nhẫn tách tay nó ra, đặt ly nước vào.
 
Thằng nhỏ chỉ có một cái thang này mà leo xuống, nó cúi đầu nhìn một lát, ra vẻ ngoan ngoãn cúi đầu, dè dặt đưa ly nước lên miệng uống.
 
Nước ngọt chưa nuốt xuống họng, nó giật nảy lên, ‘oa’ một tiếng nôn hết ra. Nước ngọt tí tách tí tách chảy từ quần áo xuống tới thảm trải sàn, nó khụt khịt, giống như ăn phải thứ gì không thể nói ra, khóc lớn.
 
Nước mắt khi nãy là giả.
 
Cận Dư Sinh chậm rãi nghĩ... nhưng lần này, chắc là khóc thật rồi.
 

Nước ngọt nhanh chóng thấm ra thảm, người phụ nữ kia luống cuống tay chân vội vã rút giấy lau.
 
Mấy giây ngắn ngủi, Thẩm Trĩ Tử còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, lại nghe thấy Cận Dư Sinh cười lạnh nói: “Không uống thì thôi.”
 
Thái độ cậu lạnh lùng, cả xương cốt cũng lạnh lẽo, nói lời nào cũng như trào phúng: “Một chút gia giáo cũng không có, không biết là do ai dạy ra.”
 
Bàn tay đang lau thảm của người phụ nữ kia chợt khựng lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
 
Giống như còn chưa hiểu, vì sao bản thân đột nhiên lại mất đi quyền chủ động.
 
“Mày mới nói, người bắt nạt mày là cô ấy?” Cận Dư Sinh vẫn tiếp tục tiến công, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, đáy mắt vô cùng hờ hững, “Mày nói lại lần nữa?”
 
Thằng nhỏ không dám nhìn vào mắt cậu, liều mạng lui về sau, vẫn không từ bỏ mà nhỏ giọng lầm bầm: “Anh đừng uy hiếp tôi, tôi nói là chị ta... thì... thì chính là chị ta!”
 
Cận Dư Sinh gật đầu, đã hiểu.
 
Không đợi thằng nhóc kịp thở phào.
 
Cậu mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên, hung hăng nắm lấy cái ót nó.
 
Bàn tay dùng lực, một tay khác Cận Dư Sinh lấy chiếc cốc thủy tinh, cưỡng chế đổ nốt chỗ nước còn dư vào miệng nó.
 
Thằng nhỏ không giãy khỏi cậu được, trong tiếng khóc nức nở sụt sùi, nó nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cậu: “Vậy từ giờ, người bắt nạt mày là tao.”
 
***
 
Thằng nhóc không ngừng nôn ọe, thẳng đến khi người phụ nữ quý phái kia vội vã đưa nó rời khỏi Thẩm gia tới bệnh viện, Thẩm Trĩ Tử vẫn chưa phản ứng lại.
 
... Sấm rền chớp giật, rốt cuộc cái gì vừa xảy ra vậy.
 
 Thẩm Trạm sửng sốt, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Cậu đổ thêm gia vị vào coca?”
 
Cận Dư Sinh cúi đầu: “Ừ.”
 
Thẩm Trạm đón lấy chiếc cốc, ngửi một cái liền nhận ra, cười như điên: “Được đó anh bạn? Ớt với nước tương?”
 
Thực ra còn có thuốc gây nôn, nhưng cậu không nói.
 
Trên mặt Cận Dư Sinh không hề có ý cười.

 
Cậu trầm mặc một trận, đứng dậy, nghiêm túc mà trịnh trọng nói: “Con xin lỗi, con làm việc không thỏa đáng.”
 
Mặc kệ nhìn thế nào, chuyện hôm nay cũng là do cậu nóng nảy quá mức.
 
Nhưng... ngừng một lát, cậu vẫn nhịn không được: “Nhưng Thẩm Trĩ Tử thật sự không có đánh nó.”
 
Ba Thẩm vốn còn đang ung dung, nghe thấy câu cuối cùng thì nhịn không được bật cười: “Chú đâu có nói Trĩ Tử đánh nó, nói tới việc bảo vệ Trĩ Tử, ngược lại con còn nóng vội hơn cả chú?”
 
Lời trong lời ngoài, nửa giả nửa thật, Cận Dư Sinh nhất thời không nghe ra ý gì, chỉ đành giữ im lặng.
 
“Không sao đâu, con ngồi xuống trước đi.” Ba Thẩm mềm giọng, vẫy vẫy tay, “Chuyện hôm nay, thực ra không liên quan gì tới hai đứa. Mẹ con họ vừa tới, ba đã gọi điện cho bên giám sát rồi.”
 
Cận Dư Sinh hơi chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định đứng yên.
 
“Ăn vạ sao, bọn họ tự chọc tới con gái ba, lại còn tới tận nhà hắt nước bẩn. Vốn dĩ ba cũng hơi tức giận, đang nghĩ làm thế nào để dạy dỗ thằng oắt con kia... Con đã hùng hùng hổ hổ đứng lên, giúp chú đuổi hai mẹ con đó đi.” Ba Thẩm cười ha ha, thuận tay rót hai chén trà, “Đúng là tốc độ xẹt điện, người trẻ tuổi có khác. Nào, cụng một ly chúc mừng nào!”
 
Cận Dư Sinh thoáng sửng sốt, trong lòng dậy lên sự hoang mang to lớn khiến cậu luống cuống tay chân.
 
Cậu vốn tưởng, mình sẽ bị trách phạt.
 
Dù phạt nặng thế nào, cậu cùng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
 
Kết quả...
 
“Anh như vậy sẽ dạy hư trẻ nhỏ đấy.” Giây tiếp theo, mẹ Thẩm liếc xéo ba Thẩm một cái, nhàn nhạt ngắt lời ông, “Không dạy chúng nó bình thường chút được à?”
 
Ba Thẩm ngay tức khắc nhận thua: “Vậy, vậy em dạy đi.”
 
Qủa nhiên.
 
Cảm nhận được một loại báo động trừng phạt nào đó, Cận Dư Sinh trái lại thở phào nhẹ nhõm.
 
Ánh mắt nhanh chóng quét qua người Thẩm Trĩ Tử, cô đang nằm liệt bên cạnh mẹ mình, thoạt nhìn có chút lười biếng, đôi mắt to trắng đen rõ ràng chớp chớp, tựa như không hề phát giác những gì đang xảy ra xung quanh.
 
Không sao. Cậu thầm nghĩ, cho dù cô có nguy hiểm, cậu cũng có thể nhận tất cả trách nhiệm lên người mình.
 
“Cách làm đúng ấy à, là ngay sau khi về đến nhà phải báo với người lớn, xem có  bị thương ở đâu không.” Mẹ Thẩm nói rồi, chọc chọc eo Thẩm Trĩ Tử, “Con cứ trốn trốn tránh tránh đi, camera giám sát ghi lại rõ ràng, bị nổ chỗ nào?”
 
“Mẹ,” Thẩm Trĩ Tử bị chọc phát nhột, cười trốn về sau, “Con đã nói không sao rồi mà.”
 
“Nếu tối nay người ta không tìm đến tận cửa, con định cứ thể mà giấu nhẹm đi?”
 
“Sau này con không thế nữa.” Thẩm Trĩ Tử làm nũng vùi đầu vào cổ bà, giống như con gấu con ngoan ngoãn, ồm ồm nói, “Sau này con nhất định sẽ cẩn thận, chuyện gì cũng không giấu mẹ.”
 
Mẹ Thẩm cọ cọ chóp mũi cô.
 

“Được rồi được rồi, giải tán thôi.” Ba Thẩm đứng dậy, vươn vai, “Nếu đã xác nhận chuyện này không liên quan tới mấy đứa, cũng đã đối chất nhau rồi, sau này nếu hai mẹ con đó còn giở trò gì, ba sẽ tự giải quyết nhé.”
 
Từ nhỏ tới lớn, những chuyện Thẩm Trĩ Tử không muốn nhúng tay vào, hết thảy đều ném cho ba Thẩm.
 
Cho nên lần này cũng không ngoại lệ, cô thoải mái gật đầu, ôm ba Thẩm thơm chóc một cái: “Ba vất vả rồi!”
 
Cận Dư Sinh không nhúc nhích, im lặng đứng nhìn.
 
Tựa như đang coi một bộ phim gia đình hạnh phúc hoàn không liên quan tới mình.
 
Cho đến khi mọi người ở phòng khách đều đi hết, Thẩm Trĩ Tử ngồi ăn nửa đ ĩa bánh hạch đào, do dự hồi lâu, cô mới dám dồn hết can đảm đánh vỡ sự im lặng chết chóc này: “Ừm... cậu có nhớ Tề Việt không? Khoảng thời gian trước, cậu ấy mời tớ tới tham gia tiệc sinh nhật.”
 
“...”
 
“Cậu đừng hiểu lầm, cậu ta gần như mời cả nửa khối.” Cô cẩn thận dè dặt nói, “Một mình ngồi không cũng chán, trong nhà cũng chẳng có gì làm... hay là, cậu đi cùng tớ nhé?”
 
“...”
 
Thật lâu vẫn không có tiếng đáp lại.
 
Thẩm Trĩ Tử thở dài: “Được rồi, tớ biết cậu không muốn đi mà.”
 
Nghĩ tới mối quan hệ vi diệu giữa hai người hiện giờ, cô ngay cả sức để làm nũng cũng chẳng có.
 
Đột nhiên lại cảm thấy nghẹn lòng, Thẩm Trĩ Tử quyết định rời đi ngay lập tức: “Vậy cậu ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”
 
Nói rồi, cô đứng dậy, định đi về phòng.
 
Vừa mới đi chưa được hai bước.
 
“Thẩm Trĩ Tử.” Cận Dư Sinh bất chợt gọi cô lại.
 
Suy nghĩ một lát, cậu quyết định giải thích.
 
Loại chuyện này, nếu vẫn không giải thích, tích tụ lâu dần sẽ bị hiểu lầm.
 
Thẩm Trĩ Tử quay lại.
 
Khuôn mặt cậu chìm trong bóng tối, đầu lưỡi đắng chát, giọng điệu ẩn nhẫn mà khắc chế, “Có lẽ, tôi không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình.”
 
Hơn nữa loại tình huống này, dường như thay đổi theo thời gian, càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
 
... Từ sau khi cô chọc thủng cửa sổ giấy giữa hai người.
 
Cậu càng lúc càng không thể chịu đựng được, trên đời này, còn có chuyện mà cậu không thể khống chế. Nhất là... khi những chuyện đó, có liên quan tới cô.
 
“Cho nên cậu phải nhớ kỹ,” Cậu mím môi, ánh mắt u ám không rõ, “Trước chín giờ, nhất định phải về nhà.”


Bình luận

Truyện đang đọc