ĐỪNG LUÔN NHỚ THƯƠNG EM

Thẩm Trĩ Tử ngây người.
 
Cậu ấy nghe thấy? Lời hôm đó cô nói, cậu ấy nghe thấy hết rồi?
 
Cô chỉ vào cậu, lắp bắp: “Cậu... cậu có Thuận Phong Nhĩ sao?”
 
Cận Dư Sinh im lặng một lát: “Không có.”
 
Thực ra là vì giọng cô quá to, muốn không nghe thấy cũng khó.
 
Thẩm Trĩ Tử cảm thấy vô cùng mất thể diện, nhưng nghĩ lại, rốt cục vẫn ổn định lại tinh thần, thần thái cao ngạo nhận lấy hộp cơm: “Được rồi, đã thế tớ đành cố mà nhận vậy.”
 
“...”
 
Trong mắt rõ ràng là vui sướng nhảy nhót, không hề thấy chút miễn cường nào.
 
Cô bất mãn cường điệu: “Đây là vì sự trong sạch của cậu.”
 
“...”
 
Tùy cô nói thế nào thì thế ấy vậy.
 
Thẩm Trĩ Tử để hộp cơm lên bàn, trong lòng như giấu một con chim sẻ ríu rít không ngừng, cẩn thận từng chút một mở ra.
 
Mở nắp, khói trắng mờ mịt bốc lên. Cô hưng phấn chớp chớp mắt, sau khi nhìn rõ đồ trong hộp thì trầm mặc, trong lòng trào lên một nỗi bi thương to lớn. Cô nâng tay, im lặng đóng nắp lại.
 
Cận Dư Sinh ngạc nhiên: “Sao vậy?”
 
Cô nhìn cậu, muốn nói lại thôi: “Cận Dư Sinh, mặc dù hồi mới vào học tớ có làm nhiều chuyện không phải với cậu, nhưng tớ cũng đã xin lỗi rồi.”
 
Cậu ta mờ mịt không hiểu: “Ừ.”
 
“Đặt tay lên tim tự hỏi, tớ tự thấy bình thường đối xử với cậu cũng không tính là xấu.”
 
“...Ừ.”
 
Cô tủi thân trách móc: “Vậy cậu nói thật cho tớ biết, hộp đồ ăn sáng này có phải nữ sinh khác tặng cho cậu không, cậu không muốn ăn, cho nên mới đưa cho tớ?”
 
Cận Dư Sinh không hiểu, sao cô lại rút ra được cái kết luận này.
 
Thấy cậu không nói gì, Thẩm Trĩ Tử lại mở hộp ra, hùng hồn nói: “Tớ không tin, bữa sáng thường ngày của cậu đều là như thế này.”
 

Hộp giữ ấm chia làm hai tầng, một tầng để cháo ngân nhĩ vẫn còn hơi nóng nghi ngút, tầng còn lại chia thành ba ngăn. Trong ba ngăn cũng lần lượt đựng đồ ngọt, rau củ, gạo nếp được nặn thành hình heo nhỏ hoạt hình, cuốn cánh hoa hồng chớm nở, giọt nước trên bắp cải tím lay động, bên trên để một quả trứng cắt đôi.
 
Nhìn kiểu gì cũng thấy tràn đầy cảm giác... nữ tính.
 
Cô nhớ, trước đây nữ sinh tỏ tình với nam sinh mình thích, đều sẽ tặng hộp cơm tinh tế mà đẹp mắt như thế này.
 
“Loại cơm hộp này, vừa nhìn là biết làm rất tốn thời gian.” Thẩm Trĩ Tử làu bàu, trong giọng nói tràn đầy vẻ không tín nhiệm, “Chẳng lẽ bữa sáng mỗi ngày của cậu, đều ăn loại cơm hộp nữ sinh tiện lợi này sao?”
 
Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ cái gì...
 
Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm vào hàm trên: “Không phải.”
 
“Thấy chưa tớ đã nói mà!” Qủa nhiên là người khác tặng!
 
“Cũng không khác lắm.” Làm tỉ mỉ như nhau, chỉ là không có cảm giác nữ tính mãnh liệt như vậy.
 
Sau khi rời khỏi nhà, Cận Dư Sinh không giữ lại gì cả, duy chỉ giữ lại mấy thói quen sinh hoạt tỉ mỉ vệ sinh. Trong một sớm một chiều, muốn sửa cũng sửa không được.
 
Thẩm Trĩ Tử hơi ngây người, lập tức nín khóc mỉm cười: “Vậy là cậu đặc biệt làm cho tớ à?”
 
“Không.” Cậu ta nghĩ cũng không nghĩ, “Tớ mua bên ngoài.”
 
Cậu lớn bằng này rồi cũng chưa từng xuống bếp bao giờ. Với điều kiện trong nhà của cậu, không cần cậu phải biết nấu cơm.
 
Thẩm Trĩ Tử rơi vào im lặng. Hôm nay là ngày đen đủi gì, vậy mà lại bị phủ nhận ba lần liền.
 
“Vậy được rồi.” Cô đấu tranh một chút, rồi lập tức quyết định hòa giải, “Cảm ơn cậu, tớ sẽ mang theo.” Nói rồi dẩu môi, ý bảo Thịnh Nhiễm cùng đi.
 
Cô cầm hộp giữ nhiệt, dáng vẻ này là muốn đi đâu...
 
Cận Dư Sinh hơi nhíu chặt lông mày thanh tú: “Ở đây ăn.”
 
Thẩm Trĩ Tử thoáng chững lại, cưỡi hổ khó xuống.
 
... Thực ra cô không có định ăn.
 
Vỗn dĩ, nếu cậu chuẩn bị hai phần, cô còn có thể ăn một phần, một phần đem về cúng.
 
Nhưng cậu chỉ chuẩn bị có một phần.
 
Vì thế ngay giây tiếp theo, cô  buột miệng nói: “Hộp này nhỏ quá, tớ ăn không no.”
 

Cận Dư Sinh: “...”
 
Thẩm Trĩ Tử muốn nhảy lên cho chính mình một bạt tai.
 
Cô vừa nói gì! Cô là cái thùng cơm sao!
 
Vì thế cô lại khẩn cấp chữa cháy: “Thực ra tớ không muốn ăn thịt.”
 
...Hình như cũng không đúng, cầm đồ rồi lại ghét bỏ, chẳng khác nào một đứa cặn bã.
 
“Không phải, ý tớ là, tớ không muốn giành mất bữa sáng của cậu...”
 
Cận Dư Sinh không nói gì.
 
“Tất, tất nhiên, tớ cũng không phải muốn c ởi đồ của cậu...” Cô lắp ba lắp bắp, “Tớ, tớ không có thèm muốn cơ thể cậu!” Càng vẽ càng đen, cô thấp thỏm không yên, túng quẫn đến mức không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt cậu.
 
Cận Dư Sinh nhìn cô, ánh mắt lạnh đi từng chút một.
 
Nửa ngày sau, cậu ta trầm giọng nói: “Thẩm Trĩ Tử, mỗi ngày cậu cứ nghĩ cái gì thế hả?”
 
***
 
——Thẩm Trĩ Tử, mỗi ngày cậu cứ nghĩ cái gì thế hả?
 
Xe bus phá vỡ màn sương sớm, xuyên qua bóng cây lay động, lăn bánh trên con đường quốc lộ ngoằn ngoèo.
 
Sau khi tiến vào vùng núi nhiệt đột đã hạ xuống mấy độ, thời tiết rất đẹp, bóng cây um tùm, rừng phong đều đã ngả sang màu đỏ nhuộm khắp ngọn núi.
 
Thẩm Trĩ Tử ngồi đơ ra trên ghế, không nhúc nhích, trong đầu vẫn đang lặp đi lặp lại câu nói của Cận Dư Sinh.
 
——Mỗi ngày tôi đều nghĩ tới cậu đó!
 
Cô nói không nên lời.
 
Hình như cậu ta không muốn có người lúc nào cũng thầm thương trộm nhớ thân thể mình.
 
Nhưng nếu cậu ta không có thân thể xinh đẹp, ai sẽ thích cái linh hồn lạnh lùng vô tình kia cơ chứ.
 
Hậm hức ngồi đơ ra một lúc, cô không cam lòng, lại bò dậy, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào hàng phía trước.
 

Chuyện duy nhất khiến cô bất ngờ đó là, Cận Dư Sinh cũng tới ngắm sao.
 
Chuyện này ít nhiều gì cũng cho cô chút lòng tin.
 
Mặc kệ cậu ta tới vì cái gì, cô cũng đều có thể tự đọc hiểu thành, cậu là vì cô mà tới.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vỗ vỗ ông anh họ thiểu năng: “Anh nói, nên làm thế nào mới có thể theo đuổi được nam sinh thoạt nhìn không mấy thích thú con gái xinh đẹp như hoa?”
 
“Anh sao biết được, anh cũng chưa theo đuổi bao giờ.” Thẩm Trạm đang đánh bài với mấy nam sinh, giọng điệu thờ ơ hời hợt, “Hơn nữa cho dù em kéo định ngữ ra dài thế kia, anh cũng phải nhắc nhở em, có thể cậu ta không phải không thích người khác giới, chỉ là không thích em thôi——em cũng không còn nhỏ nữa, tỉnh táo lại đi em gái.”
 
Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt, nhịn không được quay lên nhìn hàng trên.
 
Hứa Thời Huyên mang theo đồ ăn vặt, vừa bóc một hộp thạch trái cây, hỏi Cận Dư Sinh có muốn ăn không. Nhưng cậu ta ngay cả đầu cũng không ngẩng, nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối.
 
Hứa Thời Huyên thẹn cháy mặt, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
 
Thẩm Trĩ Tử chậc một tiếng, không biết lần này có bị mắng hay không.
 
Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Hứa Thời Huyên cũng thật là, đã bị đánh rồi, lại vẫn cứ cố chấp như vậy.”
 
Lời vừa nói xong, cô lại thấy không đúng.
 
Hình như cô cũng bị đánh rồi, nhưng cô còn cố chấp hơn cả Hứa Thời Huyên.
 
“Thực ra phương pháp cua trai thì nhiều lắm, không phức tạp vậy đâu.” Thẩm Trạm cúi đầu xem bài, “Tỷ như... em ghé lại đây, anh bày cho một cách.”
 
Thẩm Trĩ Tử ghé tai qua.
 
Kiên nhẫn nghe cậu ta nói xong, cô ghét bỏ nói: “Nghe không đáng tin cho lắm.”
 
Thẩm Trạm vô tội: “Sao thế được! Em không tin tưởng lịch sử tình trường của anh em à!”
 
“Em tin lịch sử tình trường, nhưng em không tin anh thật lòng giúp em.” Thẩm Trĩ Tử thẳng thắn thành khẩn nói, “Nếu cứ nghe anh mà bay, em sẽ bị ngã thành con não tàn thật sự.”
 
Thẩm Trạm thề son sắt: “Cậu ta sẽ đỡ được em.”
 
Từ góc độ của Thẩm Trĩ Tử nhìn qua, chỉ thấy ảnh ngược của Cận Dư Sinh trên mặt kính. Ánh nắng ngoài cửa sổ lười nhác uể oải, cậu nhìn bóng cây um tùm, môi khẽ mím lại, đầu mày cũng hơi nhíu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
Cô yếu ớt đáp: “Em nghĩ sẽ không đâu.”
 
“Cứ thử xem.” Nói rồi Thẩm Trạm đứng dậy, định đi về phía bác tài.
 
“Đừng... anh bình tĩnh chút!” Thẩm Trĩ Tử vội túm cậu ta lại, tiến lên trước hai bước, nhưng lại quơ vào không khí.
 
Trong chớp nhoáng, tài xế đạp gấp phanh xe. Âm thanh chói tai vang lên, cả người cô đổ ập về phía trước, lảo đảo một chút, bị một người nhanh tay nhanh mắt mạnh mẽ túm lại.
 
Nương theo quán tính, cô ngã thẳng vào chỗ ngồi, đầu ù ù, sau lưng là một trận ma sát.
 
Cùng lúc, cô nghe thấy một tiếng cốp thật lớn, đầu Thẩm Trạm va vào cửa sổ kính.

 
Thẩm Trĩ Tử gãi gãi mũi, đúng là thiên đạo hảo luân hồi.
 
Ý định ban đầu của Thẩm Trạm là đi quấy rầy bác tài, để bác đạp chân phanh một cái.
 
Giờ thì hay rồi... cô chậm chạp hoàn hồn lại, chậm rì rì nghĩ, đúng là ông trời làm việc tốt.
 
Cô đem ánh mắt dời lên người Cận Dư Sinh.
 
Thiếu niên mặc áo sơ mi xanh nhạt, ống tay xắn lên. Bóng cây xanh bên đường lui nhanh về sau, ánh mặt trời nghiêng nghiêng, đôi mắt mang cảm xúc lạnh nhạt xa cách, trong đôi đồng tử màu nâu nhạt tựa pha lê lại đè nén một loại tình cảm riêng biệt.
 
Cậu không nói gì.
 
Cô nuốt nước miếng, thử mở miệng thăm dò: “Cận Dư Sinh, lông mi cậu dài ghê nhỉ?”
 
“...”
 
“Lông mi cậu dài thật đấy.” Ánh sáng chiếu vào, dưới mắt cậu lưu lại một cái bóng nho nhỏ.
 
Cô ra vẻ ngạc nhiên, thử vươn tay ra, “Tớ sờ thử được không?”
 
Một giây trước khi tay cô chạm đến, cậu nghiêng đầu tránh đi.
 
Thẩm Trĩ Tử chợt nổi lên cảm giác tủi thân, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Tớ mạo hiểm việc bị ngã thành con ngố, lấy hết dũng khí qua đây...”
 
Hầu kết Cận Dư Sinh di động, trong giọng nói mang theo tức giận rõ rệt: “Thẩm Trĩ Tử.”
 
Cô chớp chớp mắt.
 
Cậu trầm giọng: “Ngồi yên, đừng ngoáy ngó.”
 
Ngộ nhỡ thật sự té ngã trên xe thì sao, cô vốn dĩ cũng đã chẳng thông minh cho lắm.
 
Thẩm Trĩ Tử ngoan ngoãn ừm một tiếng, lúc sau, chợt nhớ ra cái gì, cô lại nhấn mạnh: “Tớ thề lần nữa, tớ không hề thèm muốn thân thể cậu...”
 
Không cho thèm muốn thân thể cũng không sao hết, cô có thể thèm muốn khuôn mặt.
 
Không biết vì giọng cô nhỏ, hay lực chú ý của cậu đã dời đi, Cận Dư Sinh không nói gì.
 
Cảnh vật ngoài cửa sổ xe yên tĩnh xẹt qua, từng vệt sáng tối của bóng cây bên ngoài in trên mặt cậu. Tầm nhìn từ trên người Thẩm Trĩ Tử rời đi, trong mắt cậu gợn lên sự buồn bực không cách nào che đậy.
 
Một lúc lâu sau, cậu cúi đầu, nhìn thoáng qua tin nhắn trong điện thoại——
 
[Tiểu Du, con có nhà không? Cô tới trước cửa nhà con rồi, ra mở cửa cho cô đi?]
 
Cậu rút sim ra, sau đó ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
 
Nháy mắt liền biến mất trong bầu trời thu.


Bình luận

Truyện đang đọc