ĐỪNG NUÔI TRÀ XANH ẢNH ĐẾ CÔNG LÀM THẾ THÂN



Cái gì vậy? Khó chịu quá...
Tống Nhiên nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy không thoải mái, liền mơ mơ màng màng dịch về phía trước một chút, mà lại không chút nào di chuyển.

Hóa ra, có hai cánh tay thon dài rắn chắc gắt gao ôm lấy anh từ phía sau, dường như nó cảm nhận được hành động cố dịch lên trước của Tống Nhiên, hai cánh tay ấy càng ôm chặt hơn, khiến anh không thở nổi.
Chỉ chốc lát sau, Tống Nhiên dần tỉnh lại, sau đó cả người đều cứng đờ —— cách một tầng quần áo ngủ mỏng manh, thân là nam nhân, Tống Nhiên đương nhiên biết cái thứ sau mông mình là cái gì.
Tiểu Vũ, nó...
Tống Nhiên đầu óc trống rỗng, cả người như bị sét đánh, qua một hồi lâu, anh lấy lại tinh thần, chậm rãi quay đầu lại.
Lâm Phi Vũ từ phía sau, ôm cứng lấy anh, thân thể trẻ trung rắn chắc, cái cằm thon thon đặt lên bả vai anh, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên một tầng hồng nhạt, sắc môi cũng tươi hơn so với mọi ngày, hô hấp nóng rực mà nặng nề: "A..."
Tống Nhiên trừng khuôn mặt kia, dùng sức đẩy vai đối phương một cái: "Tiểu Vũ!"
Lâm Phi Vũ nhúc nhích một chút, tựa hồ nghe thấy Tống Nhiên âm thanh, nhưng không biết vì sao, hắn cư nhiên ôm càng chặt hơn, đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng cọ cọ má Tống Nhiên, khàn tiếng lầu bầu nói: "...!Lại tách ra chút."
Tách ra chút? Tách cái gì ra chút? Anh muốn tách cái đầu hạt dưa của nhóc ra thì có!
Tống Nhiên tức đến nỗi bật cười, không chút lưu tình vỗ hai má đối phương: "Lâm Phi Vũ!"
Bị vỗ đến mấy lần, lông mi dài rậm của Lâm Phi Vũ mới động một chút, từ từ mở mắt.

Hắn ngơ ngác nhìn Tống Nhiên trước mặt, lỗ tai đỏ lên, bộ dáng xấu hổ áy náy, nhưng lại cực kỳ vui mừng: "Ca ca, chúng ta..."

Chúng ta? Chúng ta làm sao? Càng kỳ lạ hơn là, cái thằng nhóc này mộng xuận bị anh bắt tại trận, nó thẹn thùng tức giận thì cũng không nói làm gì, đằng này như nào lại rất vui?
Tống Nhiên quả thực không hiểu nổi, nhíu mày trừng Lâm Phi Vũ.
Hai người cứ như vậy ông nói gà bà nói vịt mà nhìn nhau nửa ngày, Lâm Phi Vũ ánh mắt dần tỉnh táo lại, sau đó hắn đột nhiên giật mình, cả người bỗng nhảy dựng lên, cơ hồ lăn lộn mà bò xuống giường, vô cùng hoảng sợ nhìn Tống Nhiên: "Ca, ca ca..."
Tống Nhiên nhìn dáng vẻ hoảng hốt bối rối của hắn, chút giận dữ cũng biến thành buồn cười, lườm một cái, thản nhiên nói: "Bình thường, tự vào toilet xử lý đi."
Cổ họng Lâm Phi Vũ hơi động, ánh mắt dừng lại trên cổ áo ngủ kín đáo của Tống Nhiên, sau đó thở phào một hơi, vội vàng chạy vào nhà tắm.
Nghe tiếng nước ào ào truyền đến từ nhà tắm, Tống Nhiên bật cười lắc lắc đầu, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đúng là thời điểm tinh lực tràn đầy, bất quá, thằng nhóc này phát triển quá "mãnh", hoàn toàn không hợp với cái khuôn mặt ngây thơ kia, về sau không biết sẽ là cô gái nào may mắn "chịu" dược nó, chậc chậc.
Sau khi bước từ phòng tắm ra, cả người Lâm Phi Vũ đều ủ rũ, gục cái đầu rối như tơ vờ, hắn nhỏ giọng: "Ca ca, em xin lỗi, em không cố ý."
Tống Nhiên đương nhiên sẽ không so đo với hắn, an ủi: "Không có chuyện gì, bình thường thôi."
"Ừm." Lâm Phi Vũ dáng vẻ vẫn bơ phờ.
Tống Nhiên đoán hắn vẫn còn đang xấu hổ, nên không nói tiếp nữa.

Sau khi hai người đánh răng rửa mặt xong thì vào viện dùng bữa sáng với Tiết Kiến Quốc.
Tay nghề của bác Trần rất tốt, bữa sáng này là bữa sáng điển hình của người Trung Quốc, xaolongbao vừa nóng vừa ngon, bánh trứng vừa mỏng vừa mềm, một đĩa rau xào xanh tươi, cộng thêm một bát cháo gà vàng óng, khiến ngay cả người yêu thích fastfood như Tống Nhiên cũng ăn say sưa ngon lành.
Sau khi dùng xong bữa sắng, Tiết Kiến Quốc cvà bác Trần cùng tiễn hai người đến cửa viện.
Tiết Kiến Quốc bình đạm nói: "Xe của Tiểu Tống để ở hậu viện hhir? Bác Trần, bác với Tiểu Lâm đi lấy xe đến đây đi."
Tống Nhiên hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu được, Tiết Kiến Quốc đây là muốn nói chuyện riêng với anh, vì thế anh ném chìa khóa xe cho Lâm Phi Vũ: "Tiểu Vũ, đi lấy xe."
Đợi hai người bác Trần và Lâm Phi Vũ rời đi, Tống Nhiên mới nhẹ giọng: "Tiết tiên sinh, ngài có chuyện muốn nói ạ."
Tiết Kiến Quốc trầm giọng: "Cậu không cần phải lo cho Lâm Phi Vũ, một đứa trẻ thôi mà, lão già tôi vẫn bảo vệ được.

Bên Tống thị kia tôi vẫn còn người trong đó, cho dù là Lâm Phi Vũ hay chính sách tập đoàn hay thân thể của Tiểu Nhiên đi chăng nữa, tôi sẽ tận lực chú ý, cùng lắm thì trở mặt với Tống Thanh Sương."
Tống Nhiên gật gật đầu, trong lòng âm thầm cân nhắc, gừng càng già càng cay, cho nên Tống Thanh Sương giả vờ giả vịt ở bệnh viện, quả nhiên là diễn cho bác Tiết xem.
Nghĩ tới đây, anh liền an ủi: "Tiết tiên sinh, ngài cũng không cần lo lắng quá, Tống Thanh Sương bây giờ đã hai mươi lăm, ba năm qua làm người đứng đầu của tập đoàn Tống thị, xử lý mọi chuyện rất ổn thỏa, cháu nghĩ cậu ta không phải loại người chỉ vì một chút ân oán cá nhân mà trở mặt với ngài đâu."
Tiết Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải Tiểu Nhiên xảy ra chuyện, tập đoàn Tống thị lại đến lượt nó làm chủ?"
Tống Nhiên lắc lắc đầu: "Không thể nói như thế.

Tập đoàn Tống thị dù sao cũng là của chú Tống...!Dù sao cũng do Tống Cương và Bách Văn Hinh sáng lập, đại Tống tổng cũng chỉ là người quản lý thôi."
Tiết Kiến Quốc bình tĩnh: "Hừ, Tống Cương, Bách Văn Hinh...!Bọn họ vội vàng đến cô nhi viện đón Tiểu Nhiên về, ai biết có mưu đồ gì chứ? Huống chi, vụ án của cha mẹ Tiểu Nhiên cũng rất kỳ lạ."
Bỗng nhiên nghe thấy chuyện bố mẹ mình, Tống Nhiên không khỏi ngây ngẩn cả người.
Kỳ lạ? Không phải bố mẹ anh trên đường đi thăm người thân thì gặp cướp sao? Lúc ấy anh cũng ở trên xe, bố mẹ liều mạng ngăn cản bọn cướp, vất vả lắm mới vạch ra một lối cho anh trốn đi, lúc ấy anh mới ba tuổi, lưu lạc trong rừng núi hoang dã không biết bao lâu mới đi đến một trấn nhỏ, cuối cùng được cô nhi viện ở đó nhận nuôi.
Bởi vì bố anh với chú Tống là bạn thân của nhau, hai người đều họ Tống nên quyết định kết nghĩa anh em, vì thế chú Tống với dì Bách với bất chấp khó khăn tìm anh, rồi đón anh về Tống gia.
Bác Tiết đang ám chỉ điều gìì?

Tống Nhiên chăm chú nhìn Tiết Kiến Quốc, nhẹ giọng nói: "Lời của ngài có ý gì? Cái gì kỳ lạ?"
"Thuận miệng nói một chút thôi." Tiết Kiến Quốc tựa hồ biết mình lỡ miệng, lấy lệ nói qua hai câu liền quay người đi vào viện.
Tống Nhiên ngơ ngác nhìn cửa viện, trong lòng dao động.
Lâm Phi Vũ chạy tới, nghi ngờ nói: "Ca ca, làm sao vậy?"
"Không có gì." Tống Nhiên phục hồi tinh thần, đi về chỗ đỗ xe.
Anh vừa khởi động xe vừa nghĩ, mấy lời nói lấp lửng ban nãy của Tiết Kiến Quốc khiến anh phiền não khó hiểu, nhịn không được mà kéo kéo cổ áo sơ mi ra một chút.
Lâm Phi Vũ nỗ lực nhìn thẳng phía trước, nhưng ánh mắt lại không nghe lời luôn liếc về phía Tống Nhiên.
Hình như tâm trạng anh ấy không tốt lắm, đôi môi nhạt mím chặt nhưng vẫn rất thanh tú.

Theo đường cong duyên dáng ấy nhìn xuống là cần cổ thon dài mảnh khảnh, trong giấc mơ ngày hôm qua, ngay ở cần cồ này, hắn đã mạnh mẽ hôn mút...
Sau đó, sau đó hắn ở trong xe, làm chuyện kia với anh...!Sau đó, anh ấy khóc rất nhiều, thậm chí bắt đầu cầu xin hắn, nhưng mà hắn nhất quyết không chịu dừng, trái lại còn cảm thấy hưng phấn, chỉ muốn khiến cho anh khóc lợi hại hơn nữa.
Tốt nhất, tốt nhất là ôm cổ hắn, vừa run rẩy vừa nhỏ giọng khóc nức nở: "Tiểu Vũ, đừng như vậy..."
Nhớ lại những chi tiết khó thể mở miệng kia, hô hấp của hắn không tự chủ mà trở nên dồn dập.

Không được nghĩ, không được nghĩ nữa...!Hắn gắt gao siết chặt nắm đấm, để móng tay nhọn đâm vào lòng bàn tay, cố gắng dùng loại đau đớn kia ngăn cản những suy nghĩ dơ bẩn của mình.
Bởi vì kỹ nữ kia làm công việc bán da thịt buồn nôn, vì bà ta đã từng cố gắng bán hắn đi cho nên hắn mới khinh thường loại chuyện này.

Khi còn bé, hắn hận không thể giết chết những tên biến thái đã từng mơ tưởng hắn, đến lúc lớn hơn một chút, ngay cả những bạn học thích hắn, hắn vẫn luôn cảm thấy chán ghét vô cùng.
Nhưng...!Rõ ràng hắn nhận thức được loại chuyện này xấu xa đến mức nào, sao lại mơ thấy cảnh làm chuyện đó với ca ca?
Đáng sợ hơn chính là, không thể khống chế trong giấc mơ thì cũng thôi đi, như sau khi tỉnh giấc, hắn không kiềm được, hết lần này đến lần khác gặm nhấm lại cái tư vị ấy.

Đến nỗi, khi ca ca bảo hắn vào nhà tắm xử lý, hắn còn ở trong ddaayd tưởng tượng lại dáng vẻ của ca ca trong giấc mơ kia, cứ thế mà...
Rốt cuộc hắn đang làm sao vậy?
Lâm Phi Vũ nắm thật chặc nắm đấm, tâm phiền ý loạn.

Tính cách hắn vốn thâm trầm, lại trưởng thành sớm, nhưng chưa từng trải qua loại tâm tình hỗn loạn mâu thuẫn như hiện tại, trong đầu rối loạn, căn bản không biết nên làm gì.
Nửa giờ sau, xe chạy lên cao tốc quay lại thành phố.

Tống Nhiên cũng thầm hạ quyết định, không cần biết Tiết Kiến Quốc có ý gì, anh nhất định phải điều tra rõ chân tướng vụ việc năm đó, dù sao anh còn rất nhiều thời gian, chỉ cần tìm được đầu dây là có thể rút tơ bóc kén, nhìn rõ sự thật.
Sau khi quyết định, tâm tình của Tống Nhiên hòa hoãn lại, rồi anh lại chú ý tới một chuyện kỳ lạ.
Suốt quãng đường vừa rồi, Lâm Phi Vũ không nói một lời nào.


Thằng nhóc này từ trước đến nay vẫn bám anh, thỉnh thoảng được về nhà, cứ ríu ra ríu rít bên tai anh, nói không hết chuyện, nhưng mà từ lúc lên xe đến giờ, cư nhiên không nói một câu nào.
Chẳng lẽ vẫn còn ngượng vì chuyện sáng nay?
Quả nhiên vẫn còn là trẻ con mà.

Tống Nhiên trong lòng âm thầm buồn cười, tay trái đánh vô-lăng, tay phải xoa đầu Lâm Phi Vũ: "Sao thế, vẫn còn ngại à? Loại chuyện kia là bình thường."
Ngón tay của anh xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên trong chốc lát, liền cố ý xấu xa mà kéo vành tai ửng đỏ của đối phương, không tim không phổi cười: "Lỗ tai đỏ cả rồi, ha ha ha, vẫn ngại hả?"
Lâm Phi Vũ khẽ run, căng chặt hàm dưới, âm thanh có chút cứng ngắc: "Anh, đừng như vậy."
Trẻ nhỏ lớn rồi, không cho anh trêu nữa, không thú vị gì cả.

Tống Nhiên bĩu môi, vô vị mà thu hồi móng vuốt, nói sang chuyện khác: "Còn có hơn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi, sau khi thi đại học xong vừa đúng lúc sinh nhật mười tám tuổi của nhóc, đợi đến lúc đó anh dẫn nhóc đi chơi."
Lâm Phi Vũ rũ lông mi, rầu rĩ nói: "Dạ."
Thấy hắn vẫn treo cái vẻ mặt "sắp chết" kia, Tống Nhiên có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác, giở giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ ra: "Tiểu Vũ, mặc dù thi đại học rất quan trọng nhưng mà em không cần phải cố ép bản thân, nên ăn thì ăn, nên ngủ phải ngủ, cần cái gì phải nói ngay với anh đấy, rõ chưa? "
Anh nhẫn nại dỗ vài câu, cuối cùng tâm trạng Lâm Phi Vũ cũng khá lên, lông mi hơi động, nhẹ giọng: "Cũng không quá mệt, nền tảng của em rất tốt, ôn tập từng chút là được rồi, ca ca, anh cứ yên tâm."
"Vậy thì tốt." Tống Nhiên hết sức vui mừng, thằng nhóc này luôn khiến người khác an tâm, học giỏi lại dễ dỗ, tuy có chút dính người, bất quá cũng không phải tật xấu gì, lớn hơn một chút sẽ hết.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Tống Nhiên vang lên, trên màn hình hiện hai chữ "Thôi Tuyết".
Tống Nhiên bắt máy: "Thôi đạo."
Am thanh sảng khoái của Thôi Tuyết truyền tới: "Tiểu Tống à, tối nay có một bữa tiệc bàn về công tác chuẩn bị cho"Tuyết Trung Kiếm".

Trong kịch bản lần này, có một nhân vật rất thích hợp với Tiểu Lâm, Liễu tổng với quản lý Trần bên Truyền Thông Vân Trung nhà cậu cũng tới, còn có mấy người trong ngành khác nữa, nếu cậu và Tiểu Lâm rảnh thì cũng đến một lúc đi."
"Tối nay ạ? Hẳn là có thể, tôi sẽ xin nghỉ nửa ngày cho nó là được." Tống Nhiên gật gật đầu.
"Vậy cứ như vậy đi." Thôi Tuyết cúp điện thoại, nhíu mày nhìn trợ lý đang vội vã chạy tới, "Chuyện gì? Ầm ĩ cả lên."
Trợ lý vội nói: "Thôi đạo, tôi vừa nhận được điện thoại của tiểu Tống tổng, ngài ấy nói tối nay ngài ấy sẽ đến!"
Thôi Tuyết thất thanh: "Tiểu Tống tổng? Ý cậu là Tống Thanh Sương?".


Bình luận

Truyện đang đọc