ĐỪNG NUÔI TRÀ XANH ẢNH ĐẾ CÔNG LÀM THẾ THÂN



Mọi người kinh ngạc nhìn Tống Nhiên, ngay cả Lưu ca cũng không nói lên lời.

"Rượu đã uống, tôi có thể đem nhóc này đi rồi ha?" Tống Nhiên nhàn nhạt.

La Hiểu Thần cuống lên, nũng nịu: "Lưu ca!"
Lưu ca phục hồi tinh thần, ra hiệu cho tên côn đồ phía sau Tống Nhiên.

Tống Nhiên nhìn thấy tất cả, trong lòng không nhịn được mà thở dài, hôm nay anh vốn không muốn động thủ nhưng xem ra bây giờ, không động thủ không được.

Trong nháy mắt, một tiếng gió nhẹ xoẹt qua sau tai anh, tựa hồ có cái gì đó phá không lao đến!
Tống Nhiên không quay đầu lại, thân thể hơi nghiêng sang một bên, hoàn hảo né được.

Tên côn đồ phía sau đánh lén bằng một con dao găm, đâm hụt, lảo đảo lao về phía trước, Tống Nhiên giơ bình rượu trong tay lên, không chút do dự đập xuống sau gáy đối phương.

"Choang!!"
Mảnh thủy tinh văng tung tóe, tên côn đồ chẳng kịp rên một tiếng mà lăn đùng bất tỉnh.

Sắc mặt Lưu ca thay đổi, lớn tiếng gào thét: "Đánh thằng oát này tàn phế cho ông!"
Nhất thời, mấy tên côn đồ đều nhào về phía Tống Nhiên!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh.

Tống Nhiên đá chéo chân một cái đẹp mắt, mạnh mẽ đá văng một tên côn đồ cao lớn, sau đó anh không chút do dự mà bật lên, nhẹ nhàng nhảy qua bàn, cầm cổ chai rượu vỡ, chặn họng Lưu ca.

Tống Nhiên cụp mắt nhìn Lưu ca smặt đang trắng bệch, cười nói: "Đánh nữa không?"
Lưu ca cắn răng, bàn tay để trong túi khẽ động, theo tiếng súng lên đạn khẽ khàng, một ống kim loại lạnh như băng, cách lớp quần áo kề vào bụng Tống Nhiên.

Đồng tử Tống Nhiên co rụt lại, tên này lại mang súng bên người!
Lưu ca cười gằn nói: "Thân thủ của mày quả thật rất lợi hại, tao thừa nhận đánh không lại mày.

Nhưng mày đoán xem, là mày nhanh hơn hay là đạn của tao nhanh hơn?"

"Cái nào nhanh hơn tôi không biết, tôi chỉ biết, cho dù anh bắn hết sáu viên đạn, tôi cũng sẽ kéo anh theo." Tống Nhiên không thèm để ý kéo khóe miệng nhưng trong lòng đang nghĩ cách cướp súng.

Lưu ca cắn răng, lại nói: "Cho dù mày dám liều mạng với tao, thằng nhãi kia còn nằm trong tay tao, mày không lo lắng cho nó à?"
Tống Nhiên liếc mắt nhìn Lâm Phi Vũ ở góc sô pha, trong lòng hơi lo lắng, nhưng trên mặt lại coi như không có gì.

Anh hừ lạnh một tiếng, trên tay thoáng dùng chút lực khiến cổ Lưu ca chảy xuống một chút máu đỏ tươi.

Lưu ca khàn khàn giọng nói: "Mày đừng làm bừa, nếu không tao kêu đàn em phế thằng nhãi kia!"
Tống Nhiên nhẹ giọng nói: "Mày phế nó, tao giết mày, không thiệt thòi."
Thấy hai người giằng co không dứt, La Hiểu Thần sốt ruột: "Mấy anh còn không mau đến hỗ trợ! Lưu ca có súng, Tống Tiểu Nhiên anh ta không dám động, nhanh đánh gãy một chân của anh ta! Cũng rạch mặt anh ta luôn đi!"
Mấy tên côn đồ nhìn nhau, nhao nhao rút ra □□, từng chút vây quanh Tống Nhiên.

Tống Nhiên nhàn nhạt liếc bọn chúng, mặt không hề thay đổi, kỳ thực trong lòng vô cùng lo lắng.

Nếu như chỉ có một mình, anh có thể liều mạng mày chết tao sống, người xưa có câu "Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng", dù sao người bình thường cũng không tàn nhẫn với bản thân như anh.

Nhưng thằng nhóc kia vẫn còn ở đây, lỡ như...!
*Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng: nghĩa là hai đối thủ gặp nhau trên con đường độc đạo, người dũng cảm sẽ chiến thắng.

La Hiểu Thần kêu lên: "Nhanh lên, đánh gãy chân anh ta..."
Thanh âm cậu ta bỗng yếu dần.

Sau đó, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Họ Lưu kia, đem cái tay bẩn thỉu của ông ra khỏi người anh tôi, bằng không tôi sẽ chọc mù mắt tên tiện nhân này."
Nghe được thanh âm này, Tống Nhiên ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn lại: "Tiểu Vũ?"
Những người khác cũng ngây ngẩn cả người.

Hóa ra, không biết từ lúc nào, Lâm Phi Vũ đã yên lặng vòng ra sau lưng La Hiểu Thần!
Giờ khắc này, cánh tay gầy gò của cậu gắt gao siết chặt cần cổ mảnh khảnh của La Hiểu Thần, một cái tay khác cầm chặt cái nút mở rượu vang.

Cái nút mở rượu vang làm bằng kim loại, hình xoắn ốc, mũi nhọn lấp loé ánh sáng yếu ớt, cách con ngươi bên phải của La Hiểu Thần chỉ một cm.

Sắc mặt La Hiểu Thần trắng bệch, thanh âm run rẩy nói không lưu loát: "Lưu, Lưu ca, cứu em! Lưu..."
Lưu ca giận dữ quát: "Chó chết, thằng con hoang, CMN mau thả người của tao ra!"
Lâm Phi Vũ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều tắp: "Đừng có quát cháu như vậy, cháu còn chưa mười bốn tuổi đâu, gan nhỏ lắm, chú quát cháu như thế cháu sẽ run tay mất."
"Tiểu Vũ, em..." Tống Nhiên cũng có chút choáng váng.

Đây là nhóc con luôn cẩn thận từng li từng tí, nhu thuận lấy lòng sao? Lâm Phi Vũ trước mặt anh bây giờ, ngược lại giống dáng vẻ sói con hung ác phòng bị anh trên sân thượng đến bảy, tám phần.

Trong phòng khách một mảnh yên tĩnh chết chóc.

Đột nhiên, tiếng còi cảnh sát bén nhọn phá vỡ bầu trời đêm, dưới lầu bắt đầu ồn ào.

"Tại sao lại có nhiều cảnh sát như vậy?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hình như là có người chơi ma túy, bị tố cáo?"
Lưu ca mặt biến sắc, bây giờ cảnh sát đang lục soát, trên người hắn lại có súng, lỡ bị lục soát thì rất phiền phức.

Nghĩ tới đây, hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Cớm đến, hôm nay coi như xong, lần sau tao sẽ chậm rãi tính sổ với mày."
Không tới nửa phút, đám côn đồ đều chạy mất hút, trong phòng bao lộn xộn chỉ còn lại hai người Tống Nhiên và Lâm Phi Vũ.

Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc dây thần kinh thả lỏng, cảm giác choáng váng khó hình dung bỗng ập tới, thân thể anh không tự chủ mà loạng choạng.

"Anh, anh làm sao vậy? Bị thương sao?" Một đôi tay nhỏ gầy vội vàng đỡ lấy anh.

Tống Nhiên chỉ cảm thấy đầu choáng như say xe, trong ngực và bụng nôn nao muốn ói.

Trước khi ngã xuống, trong đầu anh chỉ còn đúng một câu: "Mợ, rượu trắng thì mua theo thùng, tôi còn tưởng tửu lượng cậu cao đó! Tống Tiểu Nhiên cậu đây là gối thêu hoa, hại chết tôi rồi!"
Trong lúc anh mơ mơ màng màng, hình như nhìn thấy rất nhiều người chạy vào phòng bao, sau đó thân thể anh nhẹ tênh, được nhấc lên cáng, bên tai là tiếng còi xe cứu thương kêu inh ỏi, còn có tiếng bàn tán loáng thoáng của đám người đứng xem náo nhiệt.

"Thằng nhóc này xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ngộ độc rượu!"
"Lại là ngộ độc rượu? Đám thanh niên ngày nay "hỏng" quá! -

"Đúng vậy, tuần này bệnh viện Giang Thành chúng ta đã tiếp nhận hơn mười ca ngộ độc rượu rồi đó, toàn là người trẻ tuổi thôi!"
Bệnh viện Giang Thành? Trước khi rơi vào hôn mê, Tống Nhiên mơ mơ màng màng nghĩ, "mình" không phải đang ở đó sao?
...!
Sau khi thu xếp ổn thỏa, đã là hai giờ sáng.

Lâm Phi Vũ ngồi trên chiếc ghế nhựa, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tái nhợt của người kia trên giường bệnh, trong ngực nổi lên cảm giác chưa từng có, trái tim như bị véo một cái, bị một bàn tay lớn mạnh mẽ xoa nắn, vừa chua xót, vừa đau đớn, vừa...!vui vẻ khó diễn tả.

Người này đã bảo vệ cậu.

Thật ra, cậu chỉ muốn xem thử sau khi Tống Nhiên nhận điện thoại của La Hiểu Thần, có đến phòng bao tìm cậu hay không? Cậu căn bản không nghĩ đến việc Tống Nhiên có thể vì cậu mà làm những chuyện đó.

Một người không có ý đồ gì khác cũng không cần cậu quan tâm, báo đáp lại.

Người như vậy, ngay cả trong mơ cậu cũng không dám hy vọng xa vời, dù gì đã sống hơn mười năm, ngay cả mẹ ruột còn không đối xử với cậu như thế cơ mà.

Người trên giường bệnh ngủ rất sâu.

Lông mi dài mảnh rũ xuống, đôi môi nhạt đến mức tựa như không có huyết sắc, trên cần cổ mảnh khách lộ ra tĩnh mạch màu xanh nhạt.

Anh ấy nhìn yếu đuối như vậy, căn bản không giống người ban nãy trong phòng, cầm chai rượu đánh người ta u đầu bể trán, lại còn cầm mảnh chai rượu vỡ quyết đoán dí vào cổ họng đối phương.

Anh ấy là vì cậu nên mới uống nhiều rượu như vậy, vì cậu mà liều mạng với người khác.

Lúc anh ấy ngã xuống, cậu cảm tưởng tim mình như ngừng đập, có loại cảm giác như bước hụt rơi xuống vách núi vậy.

Tất cả là do cậu, trách cậu quá sơ xuất.

Lúc đó, trước khi vào nhà vệ sinh khiêu khích La Hiểu Thần, cậu đã dùng điện thoại bàn trong hành lang báo cảnh sát.

Nhưng lại vì sợ cảnh sát đến quá nhanh, ảnh hưởng việc cậu thăm dò thái độ Tống Nhiên nên cậu không có khai báo cụ thể tên club, chỉ nói trên phố quán bar, trong một club có người tụ tập chơi ma túy, do vậy nên cảnh sát mãi mới đến.

Nhưng là, cũng chính vì như thế, lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được cái cảm giác được một người quên mình mà bảo vệ, được người ta toàn tâm toàn ý quan tâm đến, là loại cảm giác gì.

Điều này quá mức tốt đẹp, giống như một ly sữa bò nóng vào đêm đông, ấm và ngọt đến tận đáy
lòng.

"Anh." Lâm Phi Vũ nhỏ giọng nói, cậu dừng một chút, lại thì thầm, "Ca ca của em."
*Hihi gọi ca ca cho tình củm đi lên:3 nom da diết hông chứ
Dù đã dùng xưng hô này rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu cậu chân thành nguyện ý mà gọi, cam tâm tình nguyện dùng cách xưng hô thân mật tốt đẹp này.

Đây là ca ca của cậu, là người sẽ không làm thương tổn cậu, sẽ không mơ ước cậu, là ca ca liều mạng chỉ vì bảo vệ cậu, là ca ca tốt nhất trên đời, là ca ca của một mình Lâm Phi Vũ.

...!
Thời điểm Tống Nhiên mở mắt ra, ánh nắng đã chói lóa trên cao, trưa rồi.

Đầu anh đau đớn từng trận, cổ họng khô khát như bị dao cắt, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, chỉ có thể rên một tiếng vô cùng nhẹ: "Nước..."
Ngay lập tức, một cái ống hút được đưa đến cạnh miệng anh: "Anh, nước đây."
Tống Nhiên nhanh chóng ngậm ống hút, nỗ lực hút nước.

Nước ấm rất nhanh làm dịu cổ họng khô cằn, anh uống hết một ly nước, rốt cục thở phào một hơi, có chút bất mãn nói: "Nước này sao lại mằn mặn?"
Lâm Phi Vũ ôn nhu: "Tối qua anh nôn nhiều lần quá, còn đổ mồ hôi lạnh khắp người nữa, bác sĩ nói anh bị mất cân bằng chất điện giải, cần uống một chút nước muối nhạt.

Nếu như tình hình không khá lên, anh phải truyền nước."
"Không cần truyền nước, anh cũng không phải là người bệnh!" Nghĩ đến ống tiêm nhọn kia, Tống Nhiên lập tức nói.

"Ca ca, anh phải nghỉ ngơi thật tốt, uống nhiều nước muối nhạt, rồi ăn thêm chút gì đó." Lâm Phi Vũ vừa nói chuyện, vừa gọt một quả táo cho Tống Nhiên.

Tay cậu vừa khéo vừa nhanh, gọt vỏ táo mỏng manh xuống, từng vòng từng vòng mà không đứt đoạn.

Sau khi gọt xong lại đem thịt quả cắt thành miếng nhỏ, cắm tăm đặt trước mặt Tống Nhiên, rất ngoan.


"Quả táo này không tệ, rất giòn." Tống Nhiên rất tự nhiên mà hưởng thụ sự hầu hạ của trẻ vị thành niên, chợt nhớ tới cái gì đó, "Đúng rồi, nhóc lấy tiền ở đâu ra? Thẻ tín dụng của anh quẹt hết sạch rồi mà."
"Bàn Ca trả năm nghìn tệ tiền thuốc men, xong rồi lại đưa em ba nghìn tệ phòng ngừa.

Ca ca, anh yên tâm, chỉ cần kí hợp đồng với Thôi đạo em sẽ có hai mươi vạn tiền catxe.

Lúc ấy có thể trả lại tiền cho Bàn Ca, còn có thể giúp anh trả nợ tín dụng." Lâm Phi Vũ nghiêm túc nói.

"Catxe đóng phim của nhóc thì nhóc cứ giữ lấy cho bản thân.

Anh là một người tay chân đầy đủ, lại là một nam nhân, sao có thể xài tiền của nhóc thúi được chứ?" Tống Nhiên không nhịn nổi mà cười.

Mặc dù anh thiếu nợ rất nhiều nhưng chưa từng nghĩ sẽ "ăn hôi" thằng nhóc này.

"Em không phải là nhóc thúi..." Lâm Phi Vũ nhịn một chút, nói sang chuyện khác, "Sắp đến giờ ăn rồi.

Ca ca, anh muốn ăn gì?"
Tống Nhiên đáp ngay: "Gà rán, trà sữa, khoai tây chiên."
Lâm Phi Vũ do dự một chút, ôn nhu nói: "Ca ca, bây giờ anh vẫn còn yếu, không thể ăn những thứ này, em đi mua cháo trắng nấu với thịt và trứng bắc thảo cho anh nhé, có được không?"
Tống Nhiên trợn trắng mắt: "Nhóc nghĩ anh đây là ông lão tám mươi không răng hử? Chưa từng thấy bộ dạng anh đây đánh nhau à?"
Anh vừa nói, vừa hồi tưởng lại cảm giác lúc mình cầm chai rượu vỡ đè lên cổ họng Lưu ca.

Đã rất lâu rồi anh chưa động thủ, tuy rằng thân thể này gầy yếu hơn xíu, lực bộc phát cũng kém chút, nhưng rất sảng khoái.

Khi anh đang hồi tưởng lại, Lâm Phi Vũ bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Tống Nhiên không cho là đúng, tiện tay xoa xoa đầu xù xù của đối phương: "Không phải lỗi của nhóc mà.

Lần sau cẩn thận một chút, đừng bị người ta bắt được.

Còn nữa, đừng tùy tiện cầm cái mở rượu vang chọc vào mắt người khác, lần sau gặp phải tình huống như vậy, phải nhanh chóng chốn vào một góc, bảo vệ bản thân mới là quan trọng nhất, hiểu không?"
Lâm Phi Vũ cúi đầu không hé răng, qua một hồi, cậu mới ngẩng mặt, nở một nụ cười xán lạn: "Để em đi mua cơm cho anh nha."
"Nhớ kỹ, không ăn cháo, anh muốn gà chiên, gà chiên!" Tống Nhiên nhìn theo bóng lưng Lâm Phi Vũ, vội vàng hét lên.

Sau khi Lâm Phi Vũ rời đi, Tống Nhiên nhàm chán ngồi đọc báo.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng xì xào ngoài cửa, hóa ra là mấy cô y tá đang tám chuyện.

"Ban nãy cậu đi đâu vậy?"
"Tớ nghe chị Từ nói, người nhà của bệnh nhân kia lại đến rồi, liền qua xem một chút.

Ai, phòng chăm sóc đặc biệt có nhiều người thực vật như thế, người nhà một năm cũng đến thăm có hai, ba lần thôi.

Người có tình cảm nặng như người nhà bệnh nhân kia thật sự rất hiếm thấy."
"Thôi đi bà nội, tớ thấy vừa cao vừa đẹp trai mới là "hiếm" đi."
"He he he, bị cậu phát hiện rồi."
Phòng chăm sóc đặc biệt? Người thực vật? Tống Nhiên chợt nhớ tới một chuyện, đúng rồi, đây là bệnh viện Giang Thành, thân thể người thực vật kia của anh đang ở bệnh viện này!
Ạch, có nên đến "thăm" chút không? Những người thực vật khác đều có người thân đến thăm, anh trở thành người thực vật như thế, phỏng chừng cũng chẳng ma nào để ý tới.

Không biết bây giờ biến thành bộ dạng gì rồi, nhưng hơn phân nửa "mình" sẽ vừa bẩn vừa hôi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc