DƯỚI ĐÓA HOA HỒNG

Mạnh Thơ Nhụy đến nhà họ Tạ một chuyến nhưng ngay cả bóng dáng của Khương Nại cũng không nhìn thấy, còn nhờ người đại diện đỡ ra ngoài.

“Cô ta gặp phải ma à?”

Tạ Thầm Thời xụ mặt, nghiêng người dựa vào gốc cây bên cạnh nhìn ra ngoài, ngón tay thon dài hờ hững gạt đi giọt nước trên chiếc áo sơ mi đen.

Tạ Âm Lâu cất giấy và bút mực vào, khẽ cong môi nói: “Giữa ban ngày ban mặt làm gì có ma?”

Có điều nếu làm nhiều chuyện trái lương tâm sẽ bị dọa run chân đấy.

Cô lười để ý đến mấy trò vặt vãnh của Mạnh Thơ Nhụy trong chương trình, nhưng nếu có người muốn cướp mẹ của cô thì lại là chuyện khác.

Tạ Âm Lâu thoải mái lộ mặt ở nhà họ Tạ, hiển nhiên trong tương lai Mạnh Thơ Nhụy sẽ phải tránh mặt cô.

Cô ta rất sợ những chuyện đã từng lén lút gây sóng gió sẽ bị nhắc lại.

………….

Trong vòng một ngày, đội ngũ quản lý của Mạnh Thơ Nhụy đã tự động rút lại bản thảo lăng xê ràng buộc Khương Nại, đồng thời xóa hết những bình luận trên mạng của thủy quân, chỉ hận cái mác mỹ nhân cổ điển này chưa từng xuất hiện trên người cô ta.

Cô ta muốn thay đổi phong cách, việc này khiến cho stylist chuyên dụng của cô ta không khỏi mù mờ. Nhưng Mạnh Thơ Nhụy không hề quan tâm chuyện này, cô ta về tới nơi thì mất ngủ cả đêm, sau đó mang quầng thâm mắt gọi điện cho Đàm Lỵ.

“Chị Lỵ, liệu Tạ Âm Lâu có dùng quyền thế gia tộc để phong sát em không?”

Cô ta xuất thân trong gia đình nghệ thuật, ba mẹ đều đã về hưu dưỡng lão, trong giới dựa vào công ty của bác cả chống lưng nên mới không thiếu tài nguyên và nhân mạch. Trong lòng Mạnh Thơ Nhụy hiểu rõ cô ta hoàn toàn không thể so sánh với tiểu thư quý tộc chân chính như Tạ Âm Lâu.

Nhớ đến tập đầu tiên của buổi ghi hình trước đó, trước màn ảnh cô ta đã nhắc đến bộ sườn xám mà Khương Nại mặc trên thảm đỏ, có điều lại bị Tạ Âm Lâu làm bẽ mặt trước mọi người.

Chỉ sợ lúc đó Tạ Âm Lâu xem cô ta như một trò đùa, thậm chí sau đó khi Khương Nại nhờ người đại diện của bà tặng quà cho chương trình, cô ta còn ở trước mặt mọi người ám chỉ rằng bọn họ là được hưởng lợi ích từ cô ta.

Lòng bàn tay Mạnh Thơ Nhụy đổ đầy mồ hôi, nói không rõ là đang ghen ghét hay đang sợ hãi khiến cho đầu óc cô ta trở nên hỗn loạn.

Cô ta cũng hối hận về việc đó, đáng ra không nên vì một tên đàn ông hèn nhát mà đắc tội Tạ Âm Lâu đến ch3t.

Đàm Lỵ ở bên kia điện thoại an ủi cô ta, giọng nói hiển nhiên đang hút thuốc nên có chút khàn khàn: “Nếu Tạ Âm Lâu muốn phong sát em thì đã không để em quay xong tiết mục kia của đạo diễn Trần. Thơ Nhụy, cô ta căn bản không để Ôn Chước ở trong lòng, cho nên sẽ không xem em là tình địch mà nhắm vào.”

Có điều, Đàm Lỵ nhớ đến việc có người đã chi một khoản lớn để mua gói hot search bôi đen Mạnh Thơ Nhụy trong vòng một năm.

Hiện tại nếu suy nghĩ kĩ, có lẽ là do nhà họ Tạ làm ra.

Cho nên dù đội ngũ của họ có đưa ra một mức giá cao hơn thì bên phía Weibo cũng không dám lộ ra là ai làm.

Mạnh Thơ Nhụy đắm chìm trong nỗi sợ hãi của chính mình, mãi một lúc lâu mới trả lời: “Chị Lỵ, trước khi trời sáng hãy dùng danh nghĩa công ty giúp em đăng một bài thanh minh tuyên bố chia tay với Ôn Chước đi, em không muốn có thêm điều gì liên quan đến anh ta nữa.”

——

Trên mạng, đối với tin tức chia tay của các ngôi sao cũng không gây được bao nhiêu sức nóng.

Điều đang được tranh luận sôi nổi lúc này chính là đám tang của Nhan Phùng Khanh.

Hôm cử hành tang lễ, sáng sớm đột nhiên xuất hiện một trận tuyết lớn như lông ngỗng, phủ đầy con đường ngõ hẻm.

Cửa kính trên lầu hai ở phòng trà nhà họ Nhan phủ một lớp sương băng mỏng, Tạ Âm Lâu vươn ngón tay lau đi, thủy tinh trong suốt phản chiếu dáng vẻ của cô trong bộ váy đen. Cô đẩy cửa sổ ra thêm một chút, gió lạnh liền mang theo tuyết mịn bay vào.

Lễ tang này rất long trọng, trời vừa mới sáng đã có vô số truyền thông vội vã chạy đến. Sau khi cử hành nghi thức tưởng nhớ xong, một nhóm đàn ông mặc tây trang tiến lên khom lưng cúi lạy, khắp nơi đều là nhóm người ầm ĩ, tăng thêm sự yên tĩnh trên lầu.

Đến giữa trưa, di thể của Nhan Phùng Khanh được đưa đến nghĩa trang công cộng.

Sắc trời ngày càng tối, bông tuyết như lông ngỗng bay tán loạn như giấy vụn. Trên đoàn xe đưa tang, đứng đầu chính là người cầm quyền nhà họ Nhan, tiếp theo là Trì Lâm Mặc trong bộ tây trang màu đen đang nâng di ảnh trắng đen của ông nội mình.

Tạ Âm Lâu đứng ở bên mép cửa sổ tiếp tục nhìn theo, vài mảnh tuyết nhỏ rơi trên lông mi cô, trong giây lát tầm mắt bị nước mắt rửa sạch. Phó Dung Dữ ở trong đám người nghiêng gương mặt tuấn tú, vô cùng chuẩn xác nhìn về phía cô.

Anh mặc một bộ tây trang thuần đen trang trọng, dưới trời tuyết rơi lạnh lẽo, thân hình thon gầy vẫn thẳng tắp không hề có đường cong dư thừa nào, cùng với đôi lông mày nghiêm nghị.

Phương tiện truyền thông xếp hàng phía sau nắm được danh sách khiêng quan tài, họ giơ cao máy ảnh tách tách liên tiếp chụp lại hình ảnh hiện trường.

Ở nơi riêng tư, mọi người đều ghé tai nhau xì xào bàn tán.

“Nâng di ảnh của ông cụ Nhan chính là Trì Lâm Mặc đó…Lúc trước ở trong giới nghe nói anh ta là cháu đích tôn được ông cụ Nhan yêu thương nhất, có điều lại theo họ mẹ, hơn nữa anh ta cũng không thích lộ mặt trong những dịp công khai của nhà họ Nhan.”

“Đám tang lần này có nhiều người từ mọi tầng lớp xã hội đến tham dự. Cậu nhìn mấy vị đang nói chuyện với người cầm quyền nhà họ Nhan đi, họ đều là người có uy tín và danh dự, đến để giúp ổn định tinh thần…Đúng rồi, con trai cả của nhà họ Tạ cũng nằm trong danh sách khiêng quan tài đó.”

“Có mười tám người khiêng quan tài, đều là con cháu và học trò của ông Nhan. Có điều, hình như con trai cả của nhà họ Tạ vẫn chưa nhận thầy đúng không?”

“Được nhận là học trò thân truyền của ông Nhan chính là con gái của Tạ Lan Thâm. Tôi nghe nói cô Tạ này biệt tích nhiều năm, đoạn đường cuối cùng của ông cụ Nhan cô ấy cũng không đến đưa tiễn sao?”

Dù sao thì đến tham dự lễ tang có quá nhiều người, muốn tìm một ai đó chẳng khác nào đang mò kim đáy bể.

Phóng viên truyền thông nhiều chuyện hỏi thăm, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào đội ngũ đưa tang, tám nhảm: “Người đang đứng trước quan tài chính là đại gia mới nổi của Tứ Thành - Phó Dung Dữ. Tại sao anh ta cũng có tư cách được nhà họ Nhan lựa chọn làm người nâng quan tài nhỉ?”

Nhà họ Tạ và nhà họ Nhan có quan hệ mật thiết, lại có con gái là học trò thân truyền.

Nếu được lựa chọn cũng là điều hợp tình hợp lý với bên ngoài.

Nhưng Phó Dung Dữ lại được sắp xếp hàng đầu, có người ngạc nhiên hỏi: “Ngay cả con cả nhà thứ ba của nhà họ Nhan cũng bị xếp cuối cùng, tại sao Phó Dung Dữ lại được xếp đầu? Hơn nữa chỉ đứng sau Trì Lâm Mặc.”

“Cách đây một thời gian, Trì Lâm Mặc công khai gọi anh ta là anh trên Weibo, không lẽ nhà họ Nhan nhận anh ta làm con nuôi?”

Nhóm truyền thông có nghĩ thế nào cũng không ra, có một người của nhà họ Nhan đi ngang qua bèn thuận tiện trả lời: “Không phải nhận con nuôi, Phó Dung Dữ là người của bên phía nhà họ Tạ.”

Chỉ một câu nói tưởng chừng như tùy ý này lại mang một ý vị sâu xa khi được diễn giải.

Dù sao thì nhà họ Tạ cũng có hai người con trai, không đến mức phải nhờ người khác họ để ra mặt. Huống chi Tạ Thầm Ngạn cũng nằm trong danh sách khiêng quan tài, vậy Phó Dung Dữ hơn phân nửa chính là—-

Chính là con rể tương lai.

Mọi người đột nhiên trở nên im lặng, qua một lúc lâu mới có người lên tiếng nói: “Vậy cô Tạ biệt tích nhiều năm nhất định cũng đang ở đây rồi.”

……

Tạ Âm Lâu có mặt sau khi lễ an táng đã kết thúc, cô được mẹ đưa lên sảnh phụ trên lầu.

Sợ cô sẽ nhìn thấy cảnh đau lòng nên bà không muốn để cô tiếp tục ở trong sân nhìn cây hồng nữa. Bên ngoài tuyết rơi ngày một lớn, máy sưởi trong nhà bật hết mức, tấm rèm màu đen được kéo lại.

Như vậy phóng viên ở bên ngoài sẽ không thể nhìn trộm vào trong.

Khương Nại pha một ly trà nóng để cô làm ấm tay, nhẹ giọng nói: “Nếu con mệt, mẹ sẽ đưa con về trước.”

Tạ Âm Lâu ngồi trên sô pha lắc nhẹ đầu, dang tay ôm lấy mẹ mình, vùi mặt vào lòng bà.

Ngón tay mảnh khảnh của Khương Nại khẽ vuốt tóc cô, một lúc sau có tiếng gõ cửa, là Trì Chu - mẹ của Trì Lâm Mặc đến tìm bà, bà đành phải để con gái ngồi ở đây trước, đồng thời dặn dò với quản gia ở bên ngoài.

“Không được để cho đám phóng viên lên lầu quấy rầy.”

Theo bóng dáng rời đi của bà, đại sảnh lại trở về sự yên tĩnh. Tạ Âm Lâu rũ mi, tầm mắt cô rơi vào mặt nước bên trong tách trà, mà bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân vô cùng nhỏ.

Sau khi giọng nói nhỏ nhẹ của Vân Thanh Lê tự xưng là bà Chu, cô ta mới được quản gia đưa vào trong.

Hôm nay cô ta cũng đến dự tang lễ, có điều vẫn không nhìn thấy Tạ Âm Lâu nên lúc này mới có cơ hội nói chuyện.

“Tôi vừa gặp mẹ cô, dì ấy nói cô đang ở trên lầu.”

Vân Thanh Lê vừa nói vừa đi đến.

Tạ Âm Lâu đã gần như điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ngoại trừ khóe mắt có chút ửng đỏ: “Cô muốn uống trà không?”

Vân Thanh Lê gật đầu, cố gắng tìm việc gì đó cho Tạ Âm Lâu làm để cô có thể phân tán sự chú ý.

Cô đỡ đầu gối đứng dậy, đi tới ngăn tủ lấy túi trà ra, sau đó động tác quen thuộc đun nước pha trà, không hề có chút khói nào, giống như đã khắc sâu trong xương tủy, nhanh chóng đưa tới một tách trà.

“Tôi vừa nhìn thấy Thịnh Hựu An của tập đoàn Thịnh Nguyên và vợ của ông ta.”

Ban đầu Tạ Âm Lâu còn chưa nghe rõ, phản ứng của cô chậm mất hai giây: “Thịnh Nguyên... là Tử Đinh Hương gì đó sao?”

Vân Thanh Lê cúi đầu nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Vợ của ông ta muốn lên lầu trò chuyện với cô, nhưng đã bị mẹ cô ngăn lại.”

Không phải bất cứ ai muốn tìm Tạ Âm Lâu cũng có thể tùy ý vào được.

Khương Nại ngăn Thi Di thân là bà chủ của nhà họ Thịnh, nhưng lại để Vân Thanh Lê lên lầu.

Có đôi khi cái vòng tròn hào môn này rất nhỏ, Tạ Âm Lâu dừng lại một chút mới nói: “Thi Di đó...”

Vân Thanh Lê đoán được cô muốn nói gì, trên môi nở nụ cười, không hề bị ảnh hưởng chút nào: “Cô ta không tìm được cô nên đã đi tìm tình cũ Chu Tự Chi rồi...”

Khi Chu Tự Chi liên hôn với nhà họ Vân, Thi Di cũng không chịu thua kém chấp nhận ông chủ giàu có đã theo đuổi cô ta bấy lâu nay. Ban đầu ai cũng nghĩ rằng cô ta làm vậy là để trả thù Chu Tự Chi, có lẽ vài ngày sau cô ta sẽ hối hận rồi đòi chia tay.

Không ngờ rằng Thi Di lại thật sự kết hôn với người lớn hơn cô ta hai mươi tuổi là Thịnh Hựu An, trở thành một quý bà danh xứng với thực.

Khi Thịnh Hựu An đưa Thi Di trở lại Tứ Thành ăn Tết, quá khứ bị đóng bụi kia mới dần dần được mọi người nhớ lại.

Vân Thanh Lê nhớ lại cảnh tượng vừa gặp phải ở dưới lầu, cô ta tiếp tục nhẹ giọng nói: “Ánh mắt Thi Di nhìn tôi tràn đầy căm hận. Có lẽ mẹ cô vô tình phát hiện nên không cho cô ta lên lầu nói chuyện với cô.”

Tạ Âm Lâu không có thiện cảm với Thi Di nên cho dù cô ta có thể lên lầu, cô cũng không muốn quen biết cô ta.

“Muốn hận thì nên hận Chu Tự Chi... Thi Di đã bỏ ra năm năm cũng không thể nghĩ thông suốt chuyện này. E rằng cô ta có điểm cố chấp nào đó.”

Vân Thanh Lê cười nói: “Cũng có thể.”

Hai người ngồi ở sảnh phụ nửa tiếng, nhưng Thi Di vẫn không bỏ cuộc muốn lên lầu. Đã đến giờ Tạ Âm Lâu uống thuốc Đông y, cô bèn viện cớ cơ thể không khỏe để từ chối, nhẹ giọng nói với quản gia: “Bà Thịnh và tôi chưa từng gặp mặt, đây là nhà họ Nhan, người bà ấy nên đến thăm là người đứng đầu nhà họ Nhan hoặc là dì Trì Chu.”

——

Hôm nay tuyết rơi dày đặc không dứt đến tận đêm khuya, cô trở lại nhà họ Tạ rực rỡ ánh đèn.

Cả người Tạ Âm Lâu đều mệt mỏi, sự ra đi của thầy dường như cũng khiến cô bị ốm nhẹ, cơ thể không nghiêm trọng đến nỗi sốt cao kéo dài nhưng thỉnh thoảng cô lại sốt nhẹ vào ban đêm.

Cô vẫn không dừng uống thuốc Đông y, mỗi ngày uống 3 lần.

Khương Nại vẫn ngủ với con gái, nhưng bà không quên để cho Tạ Âm Lâu và Phó Dung Dữ không gian riêng.

Khi mọi người đã lên lầu, trong phòng khách rộng rãi rực sáng ánh đèn pha lê, ánh sáng lạnh lẽo bao trùm lên ghế sô pha khiến nó có vẻ yên tĩnh, Tạ Âm Lâu uống thuốc xong liền quấn mình trong chiếc chăn mỏng ấm áp.

Thỉnh thoảng cô nâng đôi mi cong vút lên nhìn Phó Dung Dữ.

Dù sao thì việc ôm ôm ấp ấp ở nhà cũng không tiện cho lắm, vì vậy cô chỉ có thể dùng những ngón tay trắng nõn lành lạnh của mình kéo kéo góc áo tây trang của anh: “Hôm nay có rất nhiều phóng viên thắc mắc tại sao anh lại thay thế Tiểu Giới Xích để đứng bên cạnh ba.”

Lòng bàn tay Phó Dung Dữ rất ấm áp, anh xoa đầu ngón tay cô.

Rõ ràng chỉ là một cái chạm nhẹ đơn giản nhưng ánh mắt Tạ Âm Lâu thỉnh thoảng vẫn lướt về phía cầu thang, giống như đang chột dạ. Cảm giác nóng bỏng trên da thịt trắng nõn khiến trái tim cũng run rẩy theo.

Khi nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, cô lập tức ngồi thẳng dậy, thu tay lại.

Tạ Âm Lâu cười với anh, sau đó lấy điện thoại di động ra cho anh xem tin tức mà báo chí đăng.

Các phóng viên truyền thông là người có khả năng gợi chuyện nhất, những ảnh chụp đăng lên đều được tranh luận rất sôi nổi, mọi người đều tập trung vào vị trí mà Phó Dung Dữ đứng khi ở nhà họ Nhan.

Bởi vì nghiêm ngặt về mặt vai vế, anh nhiều nhất chỉ có thể được mời tham dự, cũng không thể xuất hiện ở phía trước.

Cư dân mạng trên Weibo cũng đang thảo luận:

⌈Tôi nghĩ tôi biết Tiểu Quan Âm là ai rồi...Sẽ không phải là viên ngọc quý biệt tích nhiều năm của nhà họ Tạ đấy chứ?⌋

⌈Nghe nói giới đầu tư đang lan truyền thông tin hai người sẽ liên hôn. Trong tang lễ của nhà họ Nhan, cả quá trình Phó Dung Dữ đều đứng bên cạnh gia chủ nhà họ Tạ. Trời ơi, điều này cho thấy anh ấy đã trở thành con rể rồi đấy!⌋

⌈Trước đây, người đi cùng gia chủ nhà họ Tạ đều là cậu chủ... Bây giờ đã thay đổi người, vì vậy cô gái bí ẩn khiến Phó Dung Dữ xăm tên lên cổ tay và thắp sáng hàng ngàn chiếc đèn lồng Trường Minh chắc chắn là xuất thân từ nhà họ Tạ.”

⌈Có một thông tin nóng hổi là: Vợ của chủ nhân nhà họ Tạ là Khương Nại, một nữ diễn viên nổi tiếng trong làng giải trí, khi còn trẻ bà được mệnh danh là tiên nữ trong giới cổ trang... Con gái của bà nhất định cũng là một nàng tiên. Cuối cùng tôi cũng biết tại sao phương tiện truyền thông nào đó lại nói rằng bạch nguyệt quang của Phó Dung Dữ là một nàng tiên rồi.⌋

⌈Mọi người đừng tùy tiện xác định, nhà họ Tạ vẫn chưa thông báo tin kết hôn, nên đừng tung tin đồn thất thiệt!⌋

⌈Tin tức kết hôn nhất định sẽ công bố thôi, ít nhất phải đăng báo ba ngày ba đêm. Nghe nói ông cụ Nhan chính là người thầy đầu tiên của cô Tạ... Thầy của mình vừa mới qua đời đã được các trang báo lớn đưa tin. Vào thời điểm này, nhà họ Tạ chắc chắn sẽ không công bố tin vui ra bên ngoài đâu.⌋

⌈Tôi không quan tâm đến việc kết hôn, tôi chỉ muốn nói là tôi ghen tị với cô Tạ này, bởi vì cô ấy xuất thân trong một gia đình giàu có hàng đầu, được sự ủng hộ của cha mẹ và anh em, và được một người đàn ông thần tiên như Phó Dung Dữ xem là bạch nguyệt quang. Cô gái này đầu thai quá giỏi!⌋

...

Tạ Âm Lâu lại xem thêm vài bình luận nổi bật, giống như đang chứng thực, sau đó hỏi Phó Dung Dữ bên cạnh: “Ba đã đồng ý cuộc hôn nhân của chúng ta phải không?”

“Đúng vậy.”

Ánh sáng nhàn nhạt trên đỉnh đầu phản chiếu gương mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ, anh vươn ngón tay vuốt v3 khóe môi đang cong lên của cô, đôi mắt đen láy dường như mang theo ý cười, sau đó trả lời cô một cách rõ ràng.

“Đợi thời gian để tang thầy kết thúc, chúng ta sẽ thông báo kết hôn—”

“Âm Lâu, đến lúc đó tin tức sẽ ở trên trang nhất suốt một tháng, tất cả mọi người đều có thể thấy rằng, anh sẽ cưới em.”

—Hết chương 70—

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc