DƯỚI ĐÓA HOA HỒNG

Sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, Trần Nho Đông vẫn đang cuộn thông cáo báo chí, một tay đẩy cửa kính bước vào, cùng với điều hòa trong căn phòng rộng rãi, trước tiên là nói đùa với Khương Nùng: “Đây có được tính là sự cố lớn nhất trong sự nghiệp dẫn chương trình của cô không?”

Phòng phát sóng trực tiếp bị sập tới hai lần.

Đầu tiên là Tạ Âm Lâu và Phó Dung Dữ kết nối, sau đó hứa với những người hâm mộ rằng tin tức sẽ nhanh chóng được đưa ra ngoài, thu hút một số lượng lớn những người mới ăn dưa vào phòng phát sóng trực tiếp, sau đó lại bị sập.

Khương Nùng dùng đầu ngón tay tháo bỏ tai nghe ra, sau khi cất gọn thì cất giọng cực kì dễ nghe đi kèm với nụ cười: “Đạo diễn Trần đúng là có con mắt tinh tường, khách mời đều là những người rất nổi tiếng, tỷ lệ xem tối nay chắc chắn là cao nhất trong nửa đầu năm đến giờ.”

Cô ấy không giành công với ai, tất cả công lao đều để cho những người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể nghề thêu trên sân khấu.

Nhưng Trương Mộng Lộc có chút không vui, nguyên nhân rất đơn giản, trong quá trình phát sóng trực tiếp Khương Nùng năm lần bảy lượt phớt lờ ánh mắt điên cuồng của cô ta, thế nên cô ta giẫm đôi giày cao gót bước đến bên cạnh Trần Nho Đông, gọi một tiếng: “Chú Đông!”

Cô ta gần như khắc lên trán ba chữ “mối quan hệ”, đôi mắt nhìn Khương Nùng đầy mỉa mai.

Liếc nhìn bảng tên nhân viên trên nguc chiếc sườn xám gấm trắng, cô ta cố tình nói: “Hóa ra cô tên là Khương Nùng? Nửa ngày rồi mới biết được tên của cô đấy.”

“Cô bị cận như thế, bình thường lúc thêu thùa có đeo kính áp tròng không?”

Người xen lời là Tạ Âm Lâu, cô chậm rãi bước xuống sân khấu, có ý giúp đỡ Khương Nùng xả giận, giọng điệu nhẹ nhàng hời hợt, chưa hết còn nói: “Trong buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi, cô Trương cũng vì tỷ lệ xem mà đã tốn không ít công sức nhỉ.”

Trần Nho Đông bị nhắc nhở, vẻ mặt có hơi phức tạp.

Theo lời của Tạ Âm Lâu ám chỉ thì Trương Mộng Lộc rõ ràng không có bao nhiêu khán giả.

Dù là Tạ Âm Lâu người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể nghề thêu, hay là Khương Nùng người dẫn chương trình nổi tiếng trong giới phát thanh truyền hình, thì cả hai đều có một điểm chung là có thể tạo tỷ lệ xem cho đài, đó là duyên khán giả mà trời sinh đã có sẵn cho họ.

Trương Mộng Lộc muốn sao chép lưu lượng fan của Tạ Âm Lâu trong mùa hai của chương quảng bá di sản phi vật thể, sợ là sẽ khó hơn bao giờ hết.

“Tạ Âm Lâu, cô!” Trương Mộng Lộc biến sắc, vừa định nói gì đó đã bị Trần Nho Đông kịp thời kéo sang một bên. Nghĩ đến chút giao tình với ba cô ta, lúc nói chuyện Trần Nho Đông cũng không quá nặng lời: “Nếu cháu đắc tội với vị này thì đừng nghĩ đến chuyện tham gia chương trình này nữa.”

“Chú Đông, giám đốc đài truyền hình là ba cô ta hay gì?”

Trần Nho Đông liếc nhìn bóng dáng Tạ Âm Lâu đang dần đi xa, hạ thấp giọng cảnh cáo: “Giám đốc đài truyền hình không phải ba cô ấy, nhưng ba cô ấy họ Tạ, mà họ Tạ lại là một trong bốn gia tộc lớn ở Tứ Thành, cháu vừa mới về nước còn chưa biết tới nhân vật nổi tiếng giới quý tộc….

Tạ Âm Lâu không phải là người có thể tùy tiện đắc tội, cháu nghĩ tại sao Khương Nại lại tặng cô ấy một bộ sườn xám độc nhất vô nhị như một món quà trưởng thành? Đó là bởi Khương Nại là mẹ của cô ấy, cô ấy là do Khương Nại sinh ra, hiểu không?”

Lời nói rõ ràng đến mức này, Trương Mộng Lộc cảm thấy bắp chân có hơi run rẩy, nhưng vẫn cố chấp nói: “Nhà họ Tạ cũng đâu thể kiểm soát chương trình của chúng ta chứ?”

“Nhà đầu tư của chương trình này là vị hôn phu của Tạ Âm Lâu.”

Trần Nho Đông thất vọng nhìn Trương Mộng Lộc, trước kia cho rằng cô ta có một khuôn mặt thông minh, nhưng không ngờ chỉ số IQ lại thấp đến mức không bằng Mạnh Thơ Nhụy của mùa trước, trong lòng anh ta đã có dự định thay đổi khách mời, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn như bình thường: “Còn nữa, cựu giám đốc cũ của đài truyền hình là ba của Khương Nùng, chuyên này không một ai trong đài truyền hình biết cả... Cháu bớt lời lại đi, cũng đừng thấy Khương Nùng ít nói mà bắt nạt cô ấy.”

Trương Mộng Lộc: “?”

…………………………………….

Đi đến thang máy, bả vai của Tạ Âm Lâu bị người phía sau vỗ nhẹ, quay đầu lại thì thấy là Dư Oanh đang ôm một đống bản thảo: “Tiểu Tiên Nữ, Ôn Chước đã hy sinh đủ thứ để vươn lên trong làng giải trí, nhưng bạn gái của anh ta người nào cũng xấu tình cùng cực, tớ thấy đôi mắt của anh ta sớm muộn gì cũng sẽ được hiến tặng thôi.”

Dư Oanh ở bên ngoài cũng đã xem buổi phát sóng trực tiếp, cũng không thích nổi Trương Mộng Lộc cố tình tiết lộ rằng cô ta đang có quan hệ tình tình cảm.

Trong khi chờ thang máy, Tạ Âm Lâu nói chuyện với cô ấy một lúc, có sao nói vậy: “Ôn Chước thì có thứ gì mà không lấy ra đổi chác lợi ích, cho dù tính khí Trương Mộng Lộc có tệ đến đâu anh ta cũng sẽ phục tùng.”

Điều này không sai, Dư Oanh hoàn toàn đồng ý cả hai tay: “Tớ phải đi gửi tài liệu cho tổ trưởng, khoan nói chuyện này đã…..Tiểu Tiên Nữ, có thời gian hẹn cậu ăn cơm sau.”

Tạ Âm Lâu để cô ấy đi, cửa thang máy cũng từ từ mở ra.

Trời bên ngoài đã về khuya, cô rời khỏi đài tin tức, tài xế lái xe cũng đã đợi sẵn bên đường. Vừa băng qua đường, Tạ Âm Lâu giữ cửa xe chưa kịp ngồi lên, vô tình quay đầu lại.

Nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen đang lặng lẽ đậu ở phía đối diện, được đèn đường chiếu sáng, ngay sau đó Khương Nùng trong bộ sườn xám gấm trắng xuất hiện, cúi người bước vào xe.

Trần Nguyện đang làm tài xế thấy cô tò mò thì nói: “Đây là chiếc xe chuyên dùng của người mới lên nắm quyền Phó thị.”

“Phó Thanh Hoài?”

Tạ Âm Lâu ngồi ở ghế sau, ánh mắt để lộ chút kinh ngạc.

Trần Nguyện nói: “Phó tổng cũng chỉ mới biết cách đây không lâu, hôn sự của cậu chủ nhà họ Phó bên Lịch Thành đã được quyết định, cô chủ tương lai là Khương Nùng người dẫn chương trình truyền hình.”

Tạ Âm Lâu lại nhìn ra ngoài cửa xe một lần nữa, trên con đường vắng lặng và trống trải, chiếc xe của Phó Thanh Hoài đã không thấy đâu.

Trần Nguyện lái xe về hướng biệt thự, nửa đêm trên đường rất yên tĩnh, hệ thống sưởi hơi không tiếng động bao trùm khoang xe, cô tranh thủ thời gian rảnh lướt xem các hot search trên mạng.

Đúng như dự đoán, các mục xuất hiện trên Weibo là:

#Khương Nại tặng quà thành niên mười tám tuổi cho Tạ Âm Lâu, Điệp#

#Sốc! Vẻ đẹp cổ điển cùng với khí chất của tiên nữ#

#Vòng eo của tiên nữ Tạ Âm Lâu#

Và một chủ đề trong hot search cuối cùng cũng nhảy lên đầu bảng xếp hạng: #Tạ Âm Lâu kết nối với người đàn ông bí ẩn có cơ bụng tám múi, về câu chuyện Tiên Nữ trước khi đi ngủ và 136 bức thư tình hoa hồng.#

Dưới Weibo Official của chương trình phát sóng trực tiếp, mức độ phổ biến của chủ đề này thật đáng kinh ngạc, cho dù là nửa đêm cũng không có nghĩa là dừng lại.

Thậm chí còn có một số cư dân mạng còn chụp ảnh màn hình đoạn video đêm nay để phân tích chi tiết, đăng tải lên mạng: ⌈Tôi nghi ngờ Tạ Âm Lâu và Khương Nại có quan hệ huyết thống, hai người có khuôn mặt giống nhau đến 90%, cả hai đều là những mỹ nhân có thân hình rất chuẩn……phẫu thuật thẩm mĩ có thể thay đổi vẻ bề ngoài, nhưng không thể thay xương đổi thịt. Với cả lúc Tạ Âm Lâu mặc lên mình bộ sườn xám màu tím, quả thực giống hệt như Khương Nại của lúc trẻ, nếu không phải trong danh sách khách mời công khai của đài tin tức có Tạ Âm Lâu, tôi còn tưởng là đạo diễn mời Khương Nại đến đấy.⌋

Dưới Weibo, cũng có rất nhiều cư dân mạng vào khen ngợi:

⌈Trước đây Tạ Âm Lâu tham gia chương trình quảng bá di sản văn hóa phi vật thể, không để ý là cô ấy trông giống Khương Nại, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy khuôn mặt rất giống nhau, điều duy nhất có thể phân biệt được là nốt ruồi son dưới mắt phải.⌋

⌈Mỹ nhân cổ điển lên hình không ăn ảnh như nữ thần, nhưng lúc riêng tư lại cực kỳ xinh đẹp, tôi đã tình cờ thấy trên đài tin tức.⌋

⌈Tạ Âm Lâu thiệt thòi vì có khuôn mặt không mấy ăn ảnh nhỉ, rõ ràng nhan sắc của cô ấy có thể lấn át một số sao nữ trong làng giải trí, tôi tình cờ gặp được cô ấy ở khu vực danh lam thắng cảnh Đào Khê, làn da của cô ấy trắng mịn nõn nà, giống hệt như ngọc bích chưa qua mài dũa được cất giấu trong bộ sưu tập.⌋

⌈Cho dù không ăn ảnh thì cô ấy cũng rất đẹp.⌋

⌈Tạ Âm Lâu sao vẫn chưa ra mắt nhỉ, nếu cô ấy tham gia vào showbiz.... chắc chắn sẽ trở thành Khương Nại thứ hai của giới giải trí.⌋

⌈Lúc cô ấy múa điệu múa Lạc Thần dưới nước, có người đã tung tin nói rằng cô ấy ngoài đời đẹp gấp vạn lần trong ảnh, gia đình quản lý rất nghiêm khắc, sớm đã định sẵn hôn ước cho cô ấy. Người đàn ông bí ẩn xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp chắc hẳn chính là người đó.]

⌈Đây là uy nghiêm của chính thất sao, ha ha ha, vừa kết nối đã hỏi Tạ Âm Lâu định chơi trò mất trí nhớ với anh ta à.⌋

⌈Ngạo mạn quá đi!]

⌈Điên thật chứ, còn thư tình hoa hồng nữa!!!⌋

……

Trên hot search có đến hàng ngàn bình luận, đến khi về tới nhà Tạ Âm Lâu vẫn chưa đọc xong.

Đợi xe dừng hẳn trong sân biệt thự, cô bước xuống xe, đi thẳng vào trong rồi lên lầu, giày cao gót giẫm lên tấm thảm dày mềm mại không phát ra chút tiếng động. Bàn tay đeo vòng ngọc đẩy cửa phòng ngủ ra, Tạ Âm Lâu đột nhiên dừng lại khoảng hai giây, nhìn thấy thân hình cao ráo của Phó Dung Dữ đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhung trước cửa sổ sát sàn, bên cạnh anh là ngọn đèn ngủ màu cam ấm áp. Anh vừa mới tắm xong, mái tóc ngắn bồng bềnh xõa xuống trán, dưới hàng mi dày như lông quạ là sự sắc bén không hề kìm nén.

Thoạt nhìn thì không thể đoán được tuổi thật của anh.

Ở trong bóng tối, anh trông rất giống Phó Dung Dữ tràn đầy năng lượng khi còn là một cậu thiếu niên.

Tạ Âm Lâu đang định hỏi tội anh chuyện cố ý xuất hiện trước ống kính, bỗng nhiên im lặng không nói gì.

Cô đến gần, hình bóng cô che mất ánh sáng, biểu cảm rất dịu dàng.

Lúc đưa tay chạm vào khuôn mặt người đàn ông, âm thanh trong trẻo của chiếc vòng ngọc đã làm phiền anh nhắm mắt nghỉ ngơi, hai ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, kéo xuống.

Tạ Âm Lâu loạng choạng ngã xuống trước nguc anh, cách một lớp áo ngủ lụa đen cao cấp, lòng bàn tay cảm nhận rõ ràng đường nét nam tính của anh.

Đây là Phó Dung Dữ với cơ thể hoàn hảo và cơ bụng tám múi sau khi trưởng thành.

Trông rất khác với vẻ ngoài gầy gò khi anh còn trẻ.

Đầu ngón tay thanh tú của Tạ Âm Lâu chạm lên eo và bụng anh, mang theo chút ghen tị buộc tội: “Người đàn ông xấu xa không giữ lời.”

Phó Dung Dữ đặt tay ra sau gáy cô, xo4 nắn làn da trắng nõn mềm mại, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ mang theo ý cười: “Lời mời video là từ em, sao lại đổ lỗi cho anh?”

“Vậy thì anh cũng không thể để mọi người nhìn thấy chứ.” Tạ Âm Lâu kéo áo ngủ của anh lại để che đi cơ bụng gợi cảm, lại gối đầu lên hõm vai anh, thì thầm: “Chỉ có em mới được nhìn thấy”.

Ai ngờ Phó Dung Dữ lại bị dục v0ng chiếm hữu của cô dễ dàng thỏa mãn, ấn đầu cô xuống muốn hôn.

Tạ Âm Lâu né tránh, tranh thủ lúc chưa hôn nói: “Bây giờ toàn bộ cộng đồng mạng đang treo thưởng để tìm ra danh tính của anh, Phó Dung Dữ...Anh nói xem, hay là em kiếm số tiền này nhỉ?”

Phó Dung Dữ khựng lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ.

Tạ Âm Lâu lặng lẽ nhìn anh, đầu ngón tay chạm vào đường nét trên khuôn mặt anh, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng: “Em biết tối nay anh cố tình làm vậy, anh muốn nhận thân phận vị hôn phu của em từ lâu rồi đúng không?”

“Âm Lâu, anh không phải là vị hôn phu của em.”

“Hửm?”

“Rõ ràng anh là chồng hợp pháp...” Giọng điệu của Phó Dung Dữ như ám chỉ anh còn bá đạo hơn cô, dường như trong cùng một hành động, anh dễ dàng ôm chặt cô, chỉ hai ba lần đã c0i sạch các cúc sườn xám, tách hai đầu gối của cô ra.

Sau lưng Tạ Âm Lâu là khoảng không, cô vô thức vươn tay ôm cổ anh.

Khi từng chiếc cúc quanh cổ được c0i ra, cô vẫn còn có lý trí nhắc nhở anh: “Đừng làm hỏng chiếc sườn xám, là của mẹ tặng cho em.”

Phó Dung Dữ không c0i nó ra nữa, anh duỗi tay tắt đèn đi.

Bóng tối xâm chiếm, đôi mắt trong veo nhất thời chưa thích ứng kịp, cô có chút hồi hộp chớp mắt, sau đó động tác đột nhiên dừng lại, cả người mềm nhũn như một vũng nước, nằm úp sấp trên nguc anh hé môi hít thở.

Phó Dung Dữ mò mẫm tìm bàn tay ngọc ngà của cô đang đặt trên tấm lưng rắn chắc của anh, dùng đầu ngón tay nhấc ngón áp út của cô lên, nhanh chóng đeo chiếc nhẫn cưới đã thấm đẫm nhiệt độ của anh vào ngón tay cô.

Chờ Tạ Âm Lâu làm dịu năng lượng không mời mà đến của anh, cô nhấc đôi mi cong cong, chú ý đến viên đá quý màu trắng ngọc bích.

Phó Dung Dữ đưa cô chiếc nhẫn cưới dành cho nam, trầm giọng nói: “Đeo giúp anh.”

“Đặt hàng xong từ lúc nào vậy?”

Tạ Âm Lâu nhận lấy, tay có chút run rẩy, đẩy nhẹ lồng nguc anh: “Chậm lại.”

Cô chưa bao giờ cảm thấy việc đeo nhẫn cưới cho Phó Dung Dữ là một việc mệt mỏi như vậy, ngón tay co lại cầm lấy chiếc nhẫn cưới, sau đó khóe mắt nhanh chóng ướt đẫm.

Phó Dung Dữ cố tình, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào vành tai trắng nõn của cô: “Anh nói rồi mà……muốn thông báo việc kết hôn của chúng ta ra bên ngoài, cho cả thế giới biết rằng anh sẽ kết hôn với em.”

Anh muốn tên của Tạ Âm Lâu từ giờ trở đi sẽ xuất hiện trên mạng.

Tất cả mọi người đều biết rằng, đây là bạch nguyệt quang mà Phó Dung Dữ đã cất giấu nhiều năm.

……

Tạ Âm Lâu vất vả lắm mới đeo được nhẫn cưới cho anh, như thể vô cùng mệt mỏi, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.

“Đổi sang tư thế khác, được không?”

Cô cầu xin anh, giọng nói cực nhỏ, vô cùng dễ nghe.

Chiếc sườn xám màu tím vẫn chưa được c0i ra, bàn tay Phó Dung Dữ phủ lên phần eo mềm mại, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn: “Eo tiên nữ?”

Đầu gối Tạ Âm Lâu cọ sát trên chiếc ghế sofa nhung, cảm giác hơi nóng rát.

Gần như không nói được lời nào, lúc cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen uể oải nhìn chằm chằm cửa kính chắn gió, làn da trắng như tuyết dính vào lớp vải sườn xám, dễ dàng bị mồ hôi nóng ẩm bao phủ.

Đến cuối cùng, khi được bế đi tắm.

Tạ Âm Lâu dùng răng cắn vai anh, thì thầm oán trách không ngừng: “Eo tiên nữ cũng không để anh chơi như vậy.”

“Muốn gãy luôn rồi.”

—hết chương 89—

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc