ĐƯƠNG LÚC XUÂN ĐẾN TÔI NHỚ NGƯỜI

EDITOR: LAM

Du Trọng Hạ cảm thấy phương pháp này giống hệt như cái cách mình thay đồng bọn giành chỗ ngồi mỗi khi đến McDonald’s ăn trong kỳ nghỉ lễ vậy. Cậu áp sát lại gần, trước tiên đại diện cho Du Quý Dương chiếm lấy vị trí tốt, nếu có người muốn chiếm chỗ cậu sẽ ngay lập tức đuổi người và nói rằng chỗ này đã có người ngồi rồi.

Thầy Phí chính là chiếc ghế trống ấy, chỉ còn chờ Du Quý Dương đến ngồi mà thôi.

Việc Du Trọng Hạ cần làm là sắm vai một gã cu li, thay thế Du Quý Dương ngăn cản những kẻ hăm he muốn nhúng chàm thầy Phí. Mà “Những kẻ” đó bao gồm Giang Nhân Khuyết nè, Giang Sở nè, còn có đám thể chất ở lớp bên cạnh nữa, vân vân.

Người đầu tiên, đồng chí Giang Nhân Khuyết bởi vì tính chất nghiệp vụ cho nên 99% đã bị nốc – ao. Song, cũng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng anh ta vì yêu mà từ chức, xác suất tiềm tàng nguy hiểm là 1%.

Người thứ hai, cũng họ Giang luôn là sao? “Tiểu Kiều” Giang Sở. Người này ngay tại buổi học Hóa đầu tiền mà đã có ý dây dưa với thầy Phí nhưng thầy Phí vẫn luôn cư xử rất lạnh nhạt, chắc là sẽ không có tiến triển gì. Không đúng, thầy Phí chưa từng thấy dáng vẻ của cậu ta khi giả nữ, thật sự đẹp mắt lắm nên cũng phải cẩn thận đề phòng.

Cuối cùng, đám thể chất của ban 18. Tụi nó! Cũng nằm trong vòng nguy hiểm. Cứ tới một người lại tính thêm một người, tất cả đều khát khao cơ thể của thầy Phí. Tạm thời tụi nó trông có vẻ thẳng nhưng biết đâu chừng một ngày đẹp trời có đứa lại giống như Vạn Bằng Điểu, chậc, nói cong liền cong.

Trời ạ, ánh mắt của Du Quý Dương cũng độc quá đi, để ý một tên đàn ông thì thôi, lại còn phải cạnh tranh với quá nhiều tình địch là cớ làm sao?

Đấy là chưa kể phạm vi khoanh tròn này không tính tới khu vực khuôn viên trường đại học của thầy Phí, nếu không chỉ e còn nhiều hơn thế này nữa.

Cái thiết lập vạn người mê này của ổng…

Du Trọng Hạ: Chậc, tại sao ổng lại phải lòng mình? Xấu hổ quá đi mất. Dấu ngoặc không hề xấu hổ, dấu ngoặc thậm chí còn rất đắc ý. (*)

Bởi vậy, những tình địch bên trên cũng đều trở nên nhỏ bé, không có phân lượng.

(*) Du Trọng Hạ lúc gửi tin nhắn cho thầy Phí thường hay sử dụng [.], [?], ý là cậu Du cậu tự ví mình như cái dấu ngoặc, cậu ỷ thầy Phí thích cậu nên cậu đắc ý thắng chắc mấy người kia rồi. 

Đối thủ cuối cùng của Du Quý Dương chính là Du Trọng Hạ nhưng vấn đề này ở trong lòng cậu lại chẳng phải là chuyện gì quá mức to tát, dù sao hai người bọn họ cũng giống nhau như đúc. Du Quý Dương còn là người thầm mến thầy Phí trước, hai người họ đều có mục tiêu phấn đấu tương tự nhau đó là sang năm phải thi đậu Bắc Đại.

Nói cho nó vuông thì thầy Phí và Du Quý Dương chính là trời sinh một cặp.

Bên ngoài mạnh mẽ, cởi mở; bên trong lương thiện, dịu dàng; vạn người mê công x Cảnh đời bất hạnh, tính cách hướng nội, chăm chỉ hiếu học, hoa sen trắng thụ, cả hai đều học giỏi, nắm tay nhau bước lên đỉnh cao của nhân sinh, từ đó về sau sống một cuộc đời vui vẻ, tự tại.

Hoàn – mĩ!

Phí Tân vẫn luôn cố gắng duy trì khoảng cách với Du Trọng Hạ, hắn đối xử rất lãnh đạm với cậu chàng bởi vì hắn sợ đứa nhỏ này trong lúc nhất thời kích động sẽ chạy tới bày tỏ với hắn.

Học kỳ này chỉ mới trôi qua được một nửa, hắn biết rất rõ mình chỉ có thể tránh được một tiết chứ không thể tránh được nửa học kỳ sau.

Thái độ của Du Trọng Hạ dành cho hắn thì lại trái ngược hoàn toàn, trước đây cậu chàng đúng là có thích chạy tới tìm hắn đùa giỡn nhưng hiện tại cách thức trêu chọc ấy đã được thăng cấp thành một loại phong cách khác hẳn xưa kia.

Giờ nghỉ giải lao không có việc gì làm Du Trọng Hạ nhất định sẽ tới tổ văn phòng Lý Hóa rồi đứng trước bàn làm việc của hắn, nói với hắn dăm ba câu thoại vô bổ sau đó cười khúc khích chạy mất dạng.

Buổi chiều trước khi vào học cậu chàng sẽ mang cho hắn một ly cà phê mua ngoài, Cổ Dung Dung sau hai lần nhìn thấy đành phải túng quẫn giấu nhẹm luôn cốc cà phê hòa tan của cô bé.

Chập tối, lúc chơi bóng Du Trọng Hạ sẽ chạy theo sau lưng hắn như một cái máy rập khuôn nhưng cậu chàng lại không lên tiếng chỉ lặng yên đứng bên cạnh hắn rồi nở một nụ cười khiến lòng hắn rét run.

Mặc dù Phí Tân là một cậu sinh viên không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng chưa ăn thịt heo không có nghĩa là không thấy qua heo chạy.

Đến mức này rồi còn có thể không nhìn ra sao?

Hành vi của Du Trọng Hạ giống hệt thái độ của những cậu nam sinh trong trường dành cho cô gái mà bọn họ mến mộ.

Du Trọng Hạ đang muốn theo đuổi hắn đó!

Phí Tân nghiêm túc suy nghĩ, chờ cho đến khi kết thúc kì thi giữa học kì, hắn và cậu chàng sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau. Ngày nào còn làm giáo viên thì ngày đó hắn phải làm cho tròn chức trách dẫn dắt học sinh tới nơi tới chốn.

Du Trọng Hạ lén lút cười như điên. Cậu thật sự không ngờ thầy Phí lại ngây thơ đến vậy, trước đây lúc chưa thích cậu ổng rõ ràng là một người đàn ông rất A, hiện tại sao lại thẹn thùng ra nông nổi thế này? Mới ghẹo ổng có một chút mà ổng đã không chịu nổi rồi. Chẳng phải ổng đơn phương thầm mến cậu ư? Thế quái nào ngay cả nhìn thẳng vào mắt cậu mà cũng không dám?

Ngày thường mấy cậu con trai tụm năm tụm ba kể một vài mẫu chuyện cười tục tĩu chẳng phải là việc hết sức bình thường à? Vậy tại sao vừa nghe cậu kể xong thì thầy Phí lại ngay lập tức đỏ mặt?

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Du Quý Dương  quả nhiên nhặt được bảo vật rồi. Chớ có nhìn vào tuổi tác của thầy Phí làm chi, biết đâu chừng ổng vẫn còn là xử nam đó.

Vài ngày sau, kì thi giữa học kỳ bắt đầu.

Trường học dựa vào bốc thăm để phân công, khéo thay Phí Tân và một vị giáo viên dạy Sử đã lớn tuổi khác lại bốc trúng mẫu giấy của lớp 11/19. Đây là lần đầu tiên hắn làm giám thị, thêm một lần nữa hắn tự hỏi cái nghề nhà giáo này đến tột cùng có bao nhiêu điều ràng buộc tới nhân tính của một con người.

Trong lúc làm giám thị, giáo viên không được dùng di động, không được đọc sách làm bài, chỉ được phép mở to hai con mắt nhìn chằm chằm vào đám học trò bên dưới, kéo dài trong suốt một tiếng đồng hồ, hệt như bị kết án tù trong vòng sáu mươi phút vậy đó.

Một ngày thi vài môn, để thi xong ít nhất phải mất hai ngày, tính ra mỗi năm tối thiểu phải bị như vậy năm, sáu lần. Thật sự thê thảm.

Vị trí ngồi trong phòng thi phụ thuộc vào thành tích của em học sinh đó, học lực của Du Trọng Hạ nằm ở gần cuối cho nên bàn của cậu sẽ ở vị trí thứ hai thuộc hàng thứ nhất, đối diện với bục giảng (1).

(1) Hiểu hôm na là giám thị sẽ đánh số thứ tự ở dãy cuối cùng trở ngược lên trên để mấy bạn học kém ngồi ở dãy đầu cho dễ kiểm soát.

Văn nghị luận là môn thi đầu tiên, Du Trọng Hạ làm bài cũng coi như là tương đối, ít ra sẽ không nộp giấy trắng, hơn phân nửa thời gian cậu còn làm ra dáng nghiêm túc sáng tác.

Lúc Phí Tân bước ngang qua người cậu chàng thì có nhìn thoáng qua, chữ viết của em ấy rất đẹp mắt.

Sau đó, Du Trọng Hạ triệt để rơi rụng. Toàn bộ đáp án môn Anh cậu đánh lụi hết; Lý, Hóa thì không hiểu gì; Sử, Địa có muốn bịa cũng không bịa được.

Phí Tân phát hiện ra Du Trọng Hạ nhịp tay một lúc lâu nhưng bài thì lại không chịu làm, hắn nhịn không được bước xuống khỏi giảng đài, khi tới trước bàn của cậu chàng hắn mới thấy, đáp án trắc nghiệm chọn C từ đầu đến cuối, những đề mục còn lại đều bỏ trống.

Phí Tân: … Vậy là xong rồi á hả?

Du Trọng Hạ ngẩng mặt lên nhìn hắn: … Nếu không? Em đâu có biết làm.

Phí Tân học giỏi từ nhỏ đến lớn, ngay từ khi còn là học sinh trung học hắn đã tham gia vào lớp Thực Nghiệm rồi thế nên thành thật mà nói, hắn chưa bao giờ ở trong phòng thi gặp qua loại học trò nào dốt như Du Trọng Hạ

Thầy Phí sầu đến mức nhíu cả lông mày: Ngày thường lúc ở trên lớp em không học hành gì luôn à?

Du Trọng Hạ nhún vai: Hình như vậy.

Phí Tân: Em đúng là… Não phẳng.

Du Trọng Hạ suy nghĩ một chút, cậu chấm bút vào phần ô trống bên trong bài thi sau đó ngửa đầu lên nhìn hắn.

Phí Tân:??? Đừng có nói là em muốn thầy chỉ đáp án cho em nhé?

Du Trọng Hạ gật đầu: Đúng rồi đó.

Vị giám thị còn lại đang đi tuần tra ở bên dưới, Phí Tân dùng ánh mắt để cảnh cáo cậu chàng: Em như vậy là gian lận, có biết không?

Thái độ của Du Trọng Hạ đối với việc thi cử chính là làm được thì tốt mà không được thì cũng chẳng sao, không quá chú trọng, thầy Phí không giúp thì thôi, cậu bèn xua xua tay như đang đuổi ruồi bọ: Ờ, vậy thầy đi đi, chớ có quấy rầy em nhịp tay.

Phí Tân: …

Hắn ngẩng đầu lên nhìn những em học trò khác, ngồi sau lưng Du Trọng Hạ chính là Giang Sở.

Học lực của Giang Sở cũng không khá hơn là bao, cậu nằm sấp trên bàn cắn đầu bút, vẻ mặt kì quái nhìn Du Trọng Hạ ngồi phía trước mình, cậu nghĩ mãi chẳng ra Du Trọng Hạ và thầy Phí đang làm cái quỷ gì vậy

Phí Tân đanh mặt lại sau đó dùng khẩu hình để nói chuyện với Giang Sở, “Làm bài đi.”

Giang Sở ngay lập tức cúi đầu, ở trên bài thi nguệch ngoạc viết bậy viết bạ.

Du Trọng Hạ không thấy được trạng thái của Giang Sở, cậu chỉ có thể thấy được thầy Phí đang giương mắt nhìn ra đằng sau cho nên mới đoán là đang dòm Giang Sở. Cậu nhanh chóng với lấy cây bút rồi dùng ngòi bút đâm vào bắp đùi của thầy Phí.

Phí Tân không hề đề phòng, thiếu chút nữa bị đâm đến mức kêu lên thành tiếng.

Phí Tân tức giận trừng cậu chàng: Thầy cáu rồi đấy! Em nhìn ra không?

Du Trọng Hạ thu hồi lại cây bút, bày ra vẻ mặt hung dữ, ý là đừng có đầu mày cuối mắt với Giang Sở nữa.

Phí Tân:?

Hắn nhìn nhưng không hiểu gì.

Vị giám thị kia và những em học trò khác vẫn không hề chú ý tới hắn khiến cho hắn nhất thời trở nên bạo gan, vươn tay giật lấy cây bút của Du Trọng Hạ.

Du Trọng Hạ cho rằng thầy Phí muốn đâm cậu để trả thù, ở vị trí này, khuôn mặt của cậu là nơi dễ dàng bị tấn công nhất thế nên cậu nhanh chóng kéo cổ áo đồng phục lên cao để che lại mặt của mình.

Ý định trả thù của Phí Tân chỉ xuất hiện trong vài giây bốc đồng, đến khi xuống tay lại thôi, hắn chuyển hướng ngòi bút khoanh đáp án vào đề mục mà Du Trọng Hạ mới hỏi ban nãy cũng như đánh dấu luôn vào bốn ô trống tiếp theo, rẹt rẹt làm toàn bộ.

Du Trọng Hạ đang bụm mặt, “…?”

Phí Tân viết xong thì ném lại cây bút, nhanh chân bước về phía sau.

Du Trọng Hạ dòm đáp án, đúng hay sai cậu hoàn toàn không biết nhưng nhìn thì có vẻ đúng đấy.

He he, đây chẳng phải là nói một đằng làm một nẻo sao? Miệng thì bảo không giúp cậu gian lận cuối cùng vẫn nhúng tay làm thay cậu vài câu còn gì.

Phí Tân dạo một vòng rồi quay trở về, tâm tình của hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, kết quả vừa đi về phía trước, Du Trọng Hạ đã nhanh chóng cười toe toét với hắn.

Phí Tân tức muốn tắt thở, nghĩ thầm, có vài thầy cô đã từng nói, kẻ nào giúp em gian lận chính là đang hại em, là hại em! Hại em đó! Có hiểu không? Còn cười? Cười cái rắm chứ cười, nhóc học trò xàm xí đú này!

Tất cả các môn thi trong ngày đầu tiên đã kết thúc, trong lúc thi sẽ không mở lớp tự học.

Sau khi nộp bài thi, đám học trò thở phào nhẹ nhõm.

Phí Tân phụ trách thu đề trắc nghiệm, sau khi phân loại xong thì giao lại cho vị giám thị còn lại kia.

Du Trọng Hạ ngồi ở hàng thứ nhất, một tay chống cằm nhìn hắn. Hắn liếc lại cậu chàng với một loại tâm trạng vô cùng rối rắm.

Giang Sở từ phía sau vọt tới mép bục giảng, vừa khéo che khuất tầm nhìn của Du Trọng Hạ, cậu nói, “Thầy Phí, ngày mai thi Hóa rồi nhưng em có một vài chỗ không hiểu, thầy có thể chỉ cho em không ạ?”

Phí Tân, “Thầy phải đi nộp bài thi, vài phút nữa em tới văn phòng gặp thầy.”

Giọng nói của Giang Sở ngập tràn sự vui vẻ, “Vâng.”

Du Trọng Hạ cũng đứng dậy bước đến, cậu gạt Giang Sở sang một bên rồi nói, “Thầy Phí, em cũng có chỗ không hiểu, thầy chỉ cho em với nhé?”

Phí Tâm nghĩ bụng em lại tới xem trò vui hay gì? Hắn nói, “Vậy hai người các em cùng nhau đi đi.”

Phí Tân và vị giáo viên kia cầm xấp bài thi đi mất dạng.

Du Trọng Hạ nhìn Giang Sở sau đó nói với giọng điệu không mấy tốt lành, “Tiểu Kiều, cậu muốn chung một chỗ với tui hả?”

Phí Tân sau khi nộp xong bài thi thì trở về văn phòng, những vị giáo viên khác vẫn chưa có mặt.

Du Trọng Hạ đường hoàng ngồi trước bàn làm việc của hắn, cậu chàng đang nhìn xem trên bàn của hắn có những gì.

Phí Tân nói, “Đứng dậy. Sao chỉ có mình em? Giang Sở đâu?”

Du Trọng Hạ thản nhiên đứng lên rồi tránh sang một bên, cậu nói, “Cậu ấy nói cậu ấy thích hỏi bài trên app Tiểu Viên Sưu Đề hơn.”

Phí Tân, “Ồ… Vậy sao em không tải về?”

Du Trọng Hạ híp mắt cười nói, “Thầy Phí, thầy chớ có giả bộ hồ đồ, thầy nhìn em trông có giống tới để hỏi bài không?”

Phí Tân, “…”

Đệch… Ngày này cuối cùng cũng đến.

“Thầy Phí,” Du Trọng Hạ nói, “Hai ta đều là đàn ông, thẳng thắn cho xong, em nói trước…”

Phí Tân, “Chờ chút!”

Du Trọng Hạ, “Gì?”

Phí Tân, “Em chắc chưa, ở ngay trong trường nói vấn đề này?”

Du Trọng Hạ, “Bên ngoài cũng được, dù sao cũng không có buổi tự học, thầy muốn tới chỗ nào?”

Phí Tân suy nghĩ kĩ càng sau đó trả lời, Thầy mời em uống trà sữa, vừa đi vừa nói.”

Hai mươi mấy phút sau, ngay tại vỉa hè cách cửa hàng trà sữa ước chừng mười mét nữa, dưới gốc cây ngô đồng cổ thụ bi ngọn gió thu lúc chạng vạng thổi lao xao, Phí Tân và Du Trọng Hạ cuối cùng cũng đối diện nhau.

“Từ từ! Thầy nói cái gì?” Du Trọng Hạ dại ra, cậu hỏi, “Thầy nói thầy không phải gay á hả?”

Phí Tân nhấn mạnh thêm lần nữa, “Thầy đương nhiên không phải cho nên em đừng ôm bất kì ảo tưởng gì với thầy nữa.”

Du Trọng Hạ ngay lập tức giậm chân gào lên, “Chuyện của em tính sau đi! Em đang nói về chuyện của thầy mà! Tóm lại thầy có cong hay không?”

Phí Tân, “Em đừng có gào lên như thế… Thầy không.”

Du Trọng Hạ, “Thầy và cái gã Giang Nhân Khuyết gì đó là loại quan hệ nào?”

Du Trọng Hạ kể lại chuyện mình nhìn thấy mấy dòng tin nhắn trên Wechat ở nhà trọ.

Phí Tân, “Hả??? Hai người bọn thầy là bạn cấp ba, cả hai đều thẳng. Sinh viên nam trong trường đại học ai cũng nói theo kiểu cợt nhã thế mà, đùa cho vui thôi.”

Du Trọng Hạ, “… Sinh viên mấy người rảnh lắm hả?! Con mẹ nó nhảm vừa thôi!”

Phí Tân không thích nghe những lời kiểu này, hắn nói, “Học sinh cấp ba tụi em không phải cũng rất rảnh à? Em và đám Dương Kha cả ngày luôn miệng kêu ba ba còn gì?”

Du Trọng Hạ, “Đừng có đụng tới em! Thế sao thầy lại thích Tchaikovsky?”

Phí Tân biết giai thoại này, hắn đáp, “Logic của em bị sao đấy? Chả nhẽ cứ thích ổng thì sẽ thành gay à? Nếu lỡ thầy thích Vincent van Gogh (2) thì hổng lẽ thầy cũng phải cắt tai theo ổng hả?”

Du Trọng Hạ, “…”

Cậu thay Du Quý Dương đỡ không nổi đòn đả kích này, cậu chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, “Thầy Phí, thầy thực sự không thích em ư?”

Phí Tân cũng bị tình huống này làm cho bối rối.

Hắn chần chờ hỏi, “Du Thập Ngũ, thầy muốn hỏi, em… Chắc không phải thích thầy rồi đấy chứ?”

Du Trọng Hạ, “???”

Cậu hiểu rồi, hiểu toàn bộ. Con mẹ nó sự kiện Ô Long (3) gì đây.

Du Trọng Hạ đau đớn nói, “Thầy Phí, đáng lẽ ra em nên giải thích sớm hơn cho thầy biết vì sao em lại được gọi là Du Thập Ngũ.”

Phí Tân, “Vì sao thế?”

Du Trọng Hạ, “Bởi vì em là một gã ung thư thẳng nam (4) đã từng có mười lăm người bạn gái mà vẫn còn muốn cưới một cô vợ còn trinh.”

(2) Vào ngày này năm 1888, khi đang ở Arles, Pháp, họa sĩ người Hà Lan Vincent van Gogh, sau thời gian dài bị trầm cảm nặng, đã cắt phần dưới tai trái của mình bằng một con dao cạo. Sau đó, ông vẽ lại sự kiện này trong bức tranh Self-Portrait with Bandaged Ear (tạm dịch: Chân dung Tự họa với Chiếc tai Băng bó). Các bạn có thể xem thêm tại đây.

(3) Sự kiện Ô Long ý chỉ sự việc hiểu lầm gây ra tổn thất không đáng có.

(4) Ung thư thẳng nam mình biết là mình có chú thích rồi nhưng sợ mọi người không nhớ. Ung thư thẳng nam là một câu chửi rủa, ý chỉ những tên đàn ông coi chuyện nam nữ là chân lý, nam nam là rác rưởi, bọn họ là những kẻ trọng nam khinh nữ, lúc nào cũng thích áp đặt lên người phụ nữ, phụ nữ phải thế này thế kia mới là phụ nữ, luôn tự cho mình là đúng, là thượng đẳng

Bình luận

Truyện đang đọc