ĐƯƠNG LÚC XUÂN ĐẾN TÔI NHỚ NGƯỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Chuyến du lịch Trùng Khánh và Tứ Xuyên đã kết thúc một cách mĩ mãn, khi đi là một cặp trai thẳng đến lúc về lại là một chàng gay và bà xã của anh ta. Bọn họ rời khỏi thắng cảnh mùa xuân của vùng Tứ Xuyên “Chim én ngậm bùn bay xây tổ, trong bãi cát ấm ngủ uyên ương” (*) để đáp chuyến bay trở về nhà.

(*) Đây là hai câu thơ trong bài “Tuyệt cú nhị thủ 1” của nhà thơ Đỗ Phủ: Nê dung phi yến tử, sa noãn thụy uyên ương.

Dĩnh Châu lúc này đang bừng sáng trong trận tuyết của ngày mười lăm Tháng Giêng, trên mặt đất đọng lại một tầng tuyết mỏng, từng cọng tuyết lông ngỗng bay phất phơ trong gió.

Ban đầu vợ chồng Phí Văn Khiêm có nói là sẽ tới sân bay đón hai người nhưng công tác ở bệnh viện quá bận rộn, bọn họ không có cách nào trích ra thời gian rảnh.

Hai cậu nam sinh đành phải ngồi xe bus của sân bay để về lại trung tâm thành phố sau đó mới bắt taxi về nhà. Trở về địa phương quen thuộc, dĩ nhiên không thể so được với những lúc ở bên ngoài, Du Trọng Hạ bỗng dưng rụt rè đến lạ, ở trên xe bus nói, “Lát nữa em không ghé nhà thầy đâu, tới hoài ngại lắm.”

Phí Tân trả lời, “Ok, thế lát nữa ai về nhà người nấy.”

Du Trọng Hạ, “…”

Phí Tân, “Sao vậy?”

Du Trọng Hạ, “Em chỉ đang giả bộ khách sáo với thầy thôi, tại sao thầy lại không nể mặt em?”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ bày ra biểu cảm lạnh nhạt, “Nếu đã như vậy, em không ghé nữa, chia tay đi.”

Phí Tân ngớ người thốt lên, “Không phải chứ? Có nhiêu đó thôi mà đã đòi chia tay? Em tùy tiện đến mức này luôn hả?”

Du Trọng Hạ đắc ý dạt dào, “Thầy nghĩ sao? Không như vậy thì em đã hổng phải là Du Thập Ngũ.”

Phí Tân chỉnh lại, “Du Thập Lục.”

Du Trọng Hạ bài xích, “Quá khó nghe, trái lựu (1) ăn cũng dở nữa, không xứng làm hoa quả.”

Phí Tân, “Vậy thì kêu là Du vị rắm (2) nhé?”

Du Trọng Hạ cười ha ha, “Té hay mỗi ngày thầy đều muốn ăn vị rắm.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Em vì yêu mà chấp nhận làm 0, cho nên không phải là Du Thập Lục mà là Du Quy Linh (3).”

Phí Tân: Vợ tui là một nhà thiên tài Toán học.

(1) Thập Lục: 十六 (Shíliù) và trái lựu: 石榴 (shíliú) có cách phát âm na ná nhau.

(2) Ăn rắm (屁吃 – Pì chī) khi phát âm nghe sẽ hao hao giống ăn đào (peach 吃 – pēch chī), Du Trọng Hạ thích vị đào nên Phí Tân mới trêu như thế.

(3) Nguyên văn 俞归零 – Du Quy Linh (Du Về Không).

Buổi tối, trước khi Tân Lệ Bình và Phí Văn Khiêm tan tầm trở về, Phí Tân đã chuẩn bị sẵn một mâm cơm thịnh soạn rồi ngồi chơi game cùng với Du Trọng Hạ, chờ bọn họ về cả nhà quây quần ăn cơm.

Sau khi đã vui vẻ dùng xong bữa cơm tối, cả bốn tụ tập chơi trò Máy Cày một lúc, vừa chơi vừa tán gẫu rôm rả về những điều được tai nghe mắt thấy ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên.

Phí Tân và Du Trọng Hạ thỉnh thoảng sẽ oán hận nhau dăm ba câu hệt như một đôi anh em thích đấu võ mồm. Một nhà bốn người hòa thuận đến hơn chín giờ, lúc này Du Trọng Hạ mới mở lời, “Con phải về nhà đây ạ, mai là Tết Nguyên Tiêu (4) rồi.”

(4) Nguyên văn 元宵节 – Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc. Xưa kia, Tết Nguyên Tiêu thường là dịp nhà Vua hội họp các Trạng Nguyên để thết tiệc và mời vào vườn Thượng Uyển thăm hoa, ngắm cảnh, làm thơ. (Theo wiki)

Tân Lệ Bình có ý muốn giữ cậu lại, “Con ở lại đây đón Tết đi, ngày mai dì được nghỉ nửa buổi, dì sẽ ở nhà nấu đồ ăn ngon cho con.”

Du Trọng Hạ, “Bố của con khi chiều có hỏi con tối nay có về không, con rời nhà đi chơi lâu như vậy còn không về nữa thì có hơi quá đáng.”

Phí Tân, “Khoảng đâu hai, ba ngày nữa là hết kỳ nghỉ lễ, em ấy ở nhà mình chơi muốn điên luôn rồi, để em ấy về nhà kiềm chế lại cũng tốt. Bố mẹ chớ để ý, con sẽ đưa em ấy về.”

Phí Văn Khiêm hỏi, “Tuyết bên ngoài đã ngừng, một mình con lái xe có được không?”

Phí Tân, “Được ạ.”

Kỹ thuật lái xe của hắn khá vững vàng, tính tình cũng thuộc dạng bình tĩnh, về khoản này Tân Lệ Bình và Phí Văn Khiêm rất yên tâm.

Du Trọng Hạ xách ba lô trong khi Phí Tân thì kéo vali giúp cậu, vợ chồng nhà họ Phí tiễn hai người ra khỏi cửa rồi nhìn bọn họ ngồi lên xe, Du Trọng Hạ thò tay ra ngoài cửa sổ xe vẫy tay chào từ biệt, “Bye bye chú, dì.”

Phí Tân ngồi trên ghế lái cũng cất tiếng nói, “Bố mẹ mau vào trong đi.”

Chiếc xe từ từ lăn bánh.

Tân Lệ Bình, “Tui cứ luôn có cảm giác…”

Phí Văn Khiêm, “Ừ.”

Tân Lệ Bình, “Ông biết tui tính nói cái gì hả? Chưa chi mà đã ừ là sao?”

Phí Văn Khiêm, “Phí Tân hệt như đã có một gia đình nhỏ, chúng nó tới đây để thăm tụi mình.”

Tân Lệ Bình có chút đa sầu đa cảm, “Ầy.”

Phí Văn Khiêm, “Bác sĩ Tân, tui với bà hợp rơ nhau quá mà.”

Tân Lệ Bình bùi ngùi nói, “Nếu Tiểu Du mà là một cô gái thì quá hoàn hảo rồi.”

Phí Văn Khiêm lên tiếng, ” Con trai của bà nếu có thể quan tâm đến bất kỳ cô gái nào như vậy thì hay biết mấy.”

Tân Lệ Bình nhíu mày, “Lão Phí, ông nói thử coi có Phải Tân Tân…”

Phí Văn Khiêm bị gió thổi rùng mình, ông nói, “Vào trong tán gẫu, bên ngoài lạnh quá.”

Phí Tân đưa Du Trọng Hạ về tới cổng của khu chung cư.

Du Trọng Hạ nói, “Em vào đây, thầy lái xe từ từ thôi.”

Phí Tân bất mãn hỏi, “Chỉ nhiêu đó thôi à?”

Du Trọng Hạ, “Chứ thầy còn muốn gì nữa?”

Phí Tân, “Không hôn tạm biệt ư?”

Du Trọng Hạ, “Thầy vẫn muốn hôn nữa sao? Buổi chiều lúc chú dì chưa về thầy hôn em ít nhất cũng phải hai tiếng rồi còn gì? Đầu lưỡi của em tê hết rồi nè, cơm tối ăn hổng ngon gì hết.”

Phí Tân, “… Sao em lại có thể phóng đại lên như thế?”

Du Trọng Hạ, “Có hay không chẳng phải thầy là người rõ nhất à? Bình thường cơm thầy nấu em có thể ăn từ ba tới bốn bát nhưng hôm nay em ăn có một bát rưỡi thôi.”

Phí Tân, “Cái đồ heo con nhà em.”

Du Trọng Hạ, “Vậy rồi có muốn hôn heo con không? Hôn nhanh lên heo con phải về nhà đi ngủ.”

Cậu chu mỏ lên.

Phí Tân xáp lại gần hôn nhẹ một cái sau đó lên tiếng, “Được rồi, em về ngủ đi.”

Du Trọng Hạ hỏi trong sự thất vọng, “Xong?”

Phí Tân nói, “Chẳng phải em bảo đầu lưỡi bị tê sao?”

Du Trọng Hạ dòm hắn như dòm một kẻ ngu si, cậu nói, “Thầy Phí, sinh viên ngành kỹ thuật bọn thầy đần đến vậy cơ à? Thầy có hiểu cái gì gọi là dục dương tiên ức (5), lạt mềm buộc chặt, nghĩ một đằng nói một nẻo, dụ địch xâm nhập…”

(5) Nguyên văn 欲扬先抑 – Dục dương tiên ức là một kỹ thuật viết được dùng trong sáng tác với mục đích ca ngợi một chủ đề hoặc chủ thể nào đó bằng cách sử dụng phương pháp tương phản biện chứng để kiểm soát và đàn áp nhằm tôn lên quan điểm cá nhân mà tác giả muốn biểu đạt từ đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Nói tóm lại thì “Dục dương tiên ức” nghĩa là làm nổi bật khía cạnh bạn muốn mô tả bằng cách thức tương phản.

Phí Tân nắm lấy cằm cậu sau đó hôn lên.

Hôn nhau trong một chiếc xe hơi có hệ thống lò sưởi vào một đêm tuyết rơi, cảm giác thật tuyệt.

Du Trọng Hạ đeo ba lô còn Phí Tân thì xách chiếc vali nhỏ màu vàng ra khỏi cốp xe, cả hai lặng yên chăm chú nhìn nhau.

Phí Tân là người lên tiếng trước, hắn nói, “Anh nên hôn em lâu hơn một chút nữa mới phải.”

Du Trọng Hạ, “Lúc chiều bọn mình không có hôn nhau tới hai tiếng đồng hồ đâu, lần sau sẽ không nghỉ giữa hiệp nữa.”

Hai người vẫn luôn như hình với bóng kể từ khi đi du lịch vào ngày mùng sáu Tháng Giêng đến tận bây giờ, bọn họ đều cảm thấy hạnh phúc khi được ở cạnh nhau. Hiện tại phải tách ra, cả hai cùng có chung cảm giác lưu luyến không rời mãnh liệt đến mức phản khoa học.

Du Trọng Hạ, “Em vào đây.”

Phí Tân, “Ừ.”

Du Trọng Hạ chỉ nói chứ không cử động, cậu lên tiếng, “Đợi đến khi nghỉ hè, anh có còn muốn đi chơi với em nữa không?”

Phí Tân, “Đương nhiên. Sao em lại hỏi thế?”

Du Trọng Hạ, “Em… Em…”

Trong một đêm tuyết đẹp như mơ thế này, cậu có hơi thẩn thờ, tất cả những thứ này là thật cả ư?

Phí Tân nói, “Mấy ngày qua anh cảm giác mình như đang nằm mơ vậy, anh sợ ngày mai khi tỉnh giấc bản thân phát hiện ra mọi thứ chỉ là một cơn mê. Em cũng giống anh, đúng chứ?”

Du Trọng Hạ giật mình thốt lên, “Cho anh 100 tệ (6), anh nuốt những lời vừa rồi về ngay, phải để em nói.”

(6) 100 RMB = 334.802,04 VNĐ  

Phí Tân, “Cho nên rất có thể đêm nay khi trở về anh sẽ không ngủ được.”

Du Trọng Hạ, “Em cũng thế.”

Tình cảm trong lòng Phí Tân bắt đầu trào dâng, hắn hiểu rằng lời tự tình nếu mà còn nói thêm câu nào nữa ắt sẽ phải kéo dài vô tận mất thôi, thế nên đành phải thay bằng lời khuyên nhủ, “Sắp nhập học rồi, em ráng chăm chỉ học hành.”

Du Trọng Hạ, “Em mà không chăm chỉ thì anh sẽ không thích em nữa hở?”

Phí Tân bắt bẻ, “Vậy tức là nếu anh không đậu nổi Bắc Đại thì em sẽ thôi không thích anh nữa à?”

Du Trọng Hạ trả lời, “Chính xác.”

Phí Tân, “Em sao lại thế chứ?”

Du Trọng Hạ, “Anh thi tạch thật hay gì?”

Phí Tân, “Không thể nào, anh chắc chắn mình đậu.”

Du Trọng Hạ, “Thế thì em cũng không có cách nào ngừng thích anh được.”

Phí Tân, “…” Hông hổ là thánh ve vãn độc nhất vô nhị!

Du Trọng Hạ tiếp tục nói, “Ánh mắt anh thế này là lại muốn hôn em hả? Ở đây hổng được đâu ó nha.”

Phí Tân, “Ôm thôi có được không?”

Cả hai ôm nhau thắm thiết.

Du Trọng Hạ kéo vali bước vào trong, mãi cho đến khi không thể nhìn thấy bóng lưng của cậu chàng nữa, Phí Tân mới ngồi trở lại xe.

Khoảnh khắc khởi động xe và rời đi, lần đầu tiên trong đời Phí Tân cảm nhận được nỗi sầu muộn khi phải chia cách với người mình yêu, hắn gần như đã nghĩ rằng mình sẽ rơi nước mắt. Tình yêu thật sự là một phép nhiệm màu, đắng cay ngọt bùi không sót thứ gì. Trước kia, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân đã đủ trưởng thành, lối sinh hoạt vĩnh viễn theo khuôn khổ, hắn là người có thái độ tích cực và luôn theo đuổi sự cầu toàn trong mỗi một hành động, so với đám bạn đồng trang lứa thì hắn cũng được xem như là người có một cái đầu lạnh cùng với năng suất làm việc hiệu quả.

Tình yêu đối với hắn mà nói có cũng được không có cũng chẳng sao, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, hắn chỉ cần ngồi yên và chờ đợi. Đến khi chuyện xảy ra rồi hắn mới hiểu, những trải nghiệm mà tình yêu mang đến cho hắn vượt qua hết thảy vạn vật trên thế gian. Gặp được người mình thích và rồi hẹn hò với người ấy sẽ khiến tâm sinh lý của bản thân đắm chìm vào bên trong, điều này ước chừng chính là đặc quyền của buổi tiệc tình cảm xa hoa mà con người với tư cách là loài linh trưởng bậc cao được phép hưởng thụ. Người chưa một lần chủ động nếm thử mùi vị của tình yêu thì không có đủ tư cách để bàn luận chuyện nhân sinh.

Các trường trung học và đại học lục tục hoạt động trở lại sau dịp Tết Nguyên Tiêu. Tiếp đó, kết quả phần thi tự luận của kỳ thi nghiên cứu sinh cũng được công bố, không có gì đáng ngạc nhiên khi mà Phí Tân có thể thuận lợi lọt vào vòng thi thứ hai của Bắc Đại, tổng cộng có 23 sinh viên chuyên ngành đậu vào vòng hai, hắn là người đứng thứ 4.

Phí Tân vừa phải chuẩn bị cho vòng thi tiếp theo vừa phải chuẩn bị bảo vệ đồ án tốt nghiệp, tính đến sự tiện lợi toàn diện, hắn quyết định chuyển về ký túc xá, nơi mà hắn đã ở hơn nửa năm tại Dĩnh Đại.

Du Trọng Hạ, học sinh của Thất Trung vẫn đang tích cực học hành chăm chỉ, thành tích xuất sắc của cậu ở học kì trước đã khiến cho hết thảy giáo viên chấn động không thôi, ngay cả chính bản thân cậu mà còn phải khiếp sợ. Nếu trên thế gian này hãy còn tồn tại một thứ mà chỉ cần siêng năng là nhận được hồi đáp thì đó chỉ có thể là học tập.

Bây giờ cậu đã có động lực và mục tiêu cho riêng mình, cả người tràn đầy nhiệt huyết và tích cực tương tác với giáo viên khi ở trên lớp. Ngồi cùng bàn kẻ thường xuyên đánh thức cậu dậy nay đành phải rầu rĩ, ai oán ngồi nghe cậu giảng đạo lí.

Thời tiết chậm rãi ấm dần lên, mấy năm nay khí hậu biến đổi khắc nghiệt, những ngày nhiệt độ trên 10 ° C thường kéo dài chưa đến ba ngày, sau đó không khí lạnh lại tràn về. Dĩnh Châu đã mấy lần tuyên bố xuân về, xuân sẽ về, xuân nhất định sẽ về, hết lần này đến lần khác, mọi chuyện vẫn luôn lấy việc mùa xuân không đến để làm kết thúc. Đến giữa Tháng Ba, thành phố biển này vẫn còn bao trùm trong sự ấm áp xen lẫn đôi chút giá lạnh.

Vào lúc chín giờ sáng của một ngày cuối tuần nào đó, Du Trọng Hạ mang theo một hộp Soufflé (7) và hai cốc Starbucks đi đến nhà Trác Vân để thăm Du Quý Dương. Chỉ còn chưa đầy một trăm ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, thành tích của Du Quý Dương vẫn luôn ổn định nằm trong ba vị trí đầu của ban Khoa Học Tự Nhiên ở Nhất Trung.

(7) Nguyên văn 舒芙蕾 – Soufflé hay còn gọi là trứng rán phồng là một loại bánh nướng làm từ lòng đỏ trứng đánh với lòng trắng kết hợp với rất nhiều gia vị và được dùng như món mặn để khai vị chính hoặc món tráng miệng ngọt. (Theo wiki)

Du Quý Dương mặc bộ đồ ngủ bước ra mở cửa, tóc tai bù xù, nhìn dáng vẻ hẳn là vừa mới từ trên giường đứng dậy.

Du Trọng Hạ bậc chế độ càm ràm của bậc phụ huynh, “Mày có khái niệm cuối tuần không thế? Buổi tối thức cho cố vô rồi sáng dậy không nổi, hư thân quá mà.”

Du Quý Dương, “Ngày hôm qua em thức khuya làm bài.”

Du Trọng Hạ, “Mua bánh ngọt cho mày nè, lần trước mày bảo cửa tiệm kia làm ngon, tao đặc biệt chạy tới đó mua đấy.”

Du Quý Dương giống anh trai, rất thích ăn đồ ngọt, cậu vui vẻ nói, “Cảm ơn anh hai, anh thật tốt với em.”

Du Trọng Hạ vừa làm cha vừa làm anh, cậu nói, “Ăn xong phải chăm chỉ học hành biết chưa?”

Hai anh em ngồi xuống ăn bánh rồi cùng nhau nhâm nhi loại thức uống Vanilla Latte.

Du Trọng Hạ lấy làm kinh ngạc, “Mẹ không gọi mày dậy hả? Thế quái nào bả lại cho phép mày ngủ nướng tới giờ này?”

Du Quý Dương, “À… Xảy ra chút chuyện, đã mấy ngày rồi mẹ không đoái hoài tới em.”

Du Trọng Hạ hỏi, “Bả lại đánh mày hay gì? Mày sắp thi rồi, thế lí do vì sao bả nổi cơn điên lên vậy?”

Kể từ hồi sinh nhật của bọn họ vào năm ngoái, chẳng biết là do Trác Vân cuối cùng cũng ý thức được 18 tuổi đã là người lớn hay là do Du Quý Dương sắp thi lên đại học mà trong khoảng thời gian này bà không hề động tay động chân với nó.

Du Quý Dương, “Không bị đánh, mà là… Ầy, chuyện xấu hổ lắm.”

Du Trọng Hạ, “???”

Du Quý Dương, “Không biết nên nói sao với anh. Anh ở nhà có khi nào từng bị bố hoặc dì bắt gặp anh, cái kia… Ầy.”

Du Trọng Hạ, “Cái gì chứ? Bắt gặp chuyện gì?”

Du Quý Dương, “…”

Du Trọng Hạ bất thình lình thốt lên, “Bả thấy mày quay tay hả?”

Du Quý Dương cúi đầu, đỏ mặt rầu rĩ nói, “Cửa phòng em bị hỏng, em cứ tưởng là đã khóa trái rồi, mẹ vào mà không gõ cửa.”

Du Trọng Hạ, “… Chuyện này đúng là xấu hổ nhưng cũng không tính là gì, đối với con trai đây là hành động hết sức bình thường. Bả lớn cỡ đấy rồi lẽ nào lại không hiểu.”

Du Quý Dương, “Dù sao mấy ngày nay mẹ không ngó ngàng gì đến em, em bắt chuyện với mẹ, mẹ cũng vờ như không nghe thấy.”

Du Trọng Hạ, “Thế chẳng phải rất tốt à? Chà! Tao chợt nghĩ ra một cách, sau khi bả đã quên bén đi chuyện này và muốn đánh mày thì mày cứ việc cố ý để bả nhìn thấy mày quay tay, phải khiến bả ngại thêm vài lần như vậy thì mày mới có thể tự do tự tại được ít hôm.”

Du Quý Dương, “… Chủ ý của anh tởm quá.”

Du Trọng Hạ giả vờ muốn động thủ, “Sao mày dám bảo sáng kiến của tao tởm hả? Muốn ăn đòn phải không?”

Du Quý Dương hỏi trong sự nghi ngờ, “Anh hai, anh có chuyện gì vui à? Em cảm nhận được mấy lần anh đến đây tâm trạng đều rất phấn khởi.”

Du Trọng Hạ, “… Có hở? Tao vui vẻ hồi giờ mà.”

Du Quý Dương, “Có chút khác.”

Nội tâm Du Trọng Hạ thầm nói: Em trai à, người đàn ông trong mộng của chú mày đã trở thành ông xã của anh rồi, dù có hạnh phúc đến mấy anh cũng không thể chia sẻ điều này với chú mày được. Bất kể thế nào phải đợi chú mày thi xong đại học mới có thể thông báo cho chú mày biết, đến lúc đó chú mày muốn đánh anh thế nào cũng được, là anh hai có lỗi với chú mày. Nhưng anh mày hổng làm gì sai hết nhá, dù có cho anh mày thêm một cơ hội nữa anh mày vẫn sẽ chọn như thế.

Du Trọng Hạ đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, cậu hỏi, “Mày tuốt cái đó, tuốt như nào đấy?”

Du Quý Dương, “Em không hiểu, tuốt gì cơ ạ?”

Du Trọng Hạ, “Nhìn cái gì ấy? Trong đầu mày nghĩ tới cái gì?”

Du Quý Dương, “…”

Du Trọng Hạ cho rằng em trai mình sẽ không nhìn video hoặc là ảnh của thầy Phí, bởi vì hai người bọn họ không hề có mối liên hệ nào.

Nhưng mà, nó có thể tưởng tượng ra còn gì? Không được!

Đều là con trai với nhau, muốn tưởng tượng kiểu nào mà chẳng được, điểm này Du Trọng Hạ rõ hơn ai hết. Trước kia cậu vẫn còn thẳng cho nên mới không hiểu tâm sinh lý của mấy chàng gay như em trai mình, hiện tại anh trai cũng là dân đồng tính thế nên cậu càng thêm thấu hiểu. Mẫu đàn ông như thầy Phí, đừng nói là thụ, ngay cả trai thẳng cũng sẽ thích, ảnh đã thôi không dạy học lâu như vậy rồi mà đám thể chất ban 18 mỗi lần nhắc đến ảnh là y như rằng chảy nước miếng cả bầy.

Chính cậu cũng đã từng cùng Phí Tân hỗ trợ lẫn nhau nghịch qua hai lần chơi đồ hàng, của ảnh lớn lắm…

Ý tui là tay ảnh lớn lắm! Đừng có nghĩ sang mấy hướng khác.

Du Trọng Hạ cất tiếng răn đe em trai mình, “Tao nói cho mày biết, chớ có tơ tưởng đến người mày mày không nên tơ tưởng… Với cả hiện tại mày đang học năm cuối cấp, quay cái gì mà quay? Đã là học sinh lớp 12 thì phải biết bảo tồn quy luật tự nhiên và tiêu diệt dục vọng của con người (8) chứ, mày ấy vậy mà chỉ biết thèm khát đàn ông?”

Hơn nữa, kẻ chú mày nghĩ đến lại là người đàn ông của anh!

Du Quý Dương, “Em… Em không có thèm khát.”

Du Trọng Hạ tức giận nói, “Mày bớt xạo lại nha, dòm cái biểu cảm này của mày nếu không phải thèm khát người ta thì tao đi đầu xuống đất liền đó.”

Du Quý Dương, “…”

Du Trọng Hạ, “Hai người không có kết quả đâu, tao chưa nói với mày ư? Không có kết quả! Từ bỏ đi!”

Du Quý Dương mím môi, bỗng dưng lên tiếng, “Em biết, cậu ta có bạn gái rồi.”

Du Trọng Hạ, “… Hả?” Anh mày đâu phải con gái, thầy Phí chỉ có bạn trai thôi.

Du Quý Dương, “Em không có suy nghĩ muốn ở cạnh cậu ta nữa, cậu ta vốn dĩ không hề thích con trai, tuổi hãy còn nhỏ, vẫn chưa chính chắn, cứ như bây giờ cũng tốt lắm, cậu ta hẹn hò với bạn gái của cậu ta, đi con đường mà cậu ta nên đi. Hiện tại đối với em mà nói, thi đậu đại học mới là điều quan trọng nhất.”

Du Trọng Hạ, “…”

Này là đang nhắc đến Vạn Bằng? Năm trước Vạn Bằng có quen một cô bạn gái là hoa khôi, còn ở trên vòng bạn bè công khai tình cảm vài lần. Du Quý Dương hình như vẫn chưa biết Vạn Bằng đã chia tay nhỏ đó từ lâu lắm rồi. Vạn Bằng cũng đã tuân thủ lời hứa của mình với cậu, không đến làm phiền Du Quý Dương nữa, chỉ một lần thôi cũng không.

Du Trọng Hạ sau khi cùng Du Quý Dương ăn xong bánh ngọt thì đến nhìn em trai mình làm bài trong chốc lát rồi mới nói, “Tao về đây.”

Du Quý Dương, “Sắp tới giờ cơm trưa, em làm trứng xào cà chua, anh ở lại ăn nhé?”

Du Trọng Hạ đứng vuốt tóc trước gương, phong lưu phóng khoáng mà trả lời, “Để bữa sau. Trưa nay tao có hẹn rồi.”

Du Quý Dương thông suốt, “Anh lại yêu đương đấy à?”

Du Trọng Hạ, “Con nít con nôi, chớ có quản chuyện người lớn.”

Du Quý Dương, “…”

Du Trọng Hạ nói, “Đi đây.”

Du Quý Dương, “Bye bye ngài.”

Ngay trước cổng trường phía Bắc của Dĩnh Đại, Phí Tân nhét hai tay vào túi, háo hức chờ đợi ai đó.

Có người quen học khác ngành đi ngang qua mở miệng hỏi hắn, “Đợi bạn hả?”

Phí Tân, “Ừ… Đợi bạn.”

Vài phút sau, lại có thêm vài cô bé đàn em cùng hệ bước tới hỏi hắn, “Đàn anh chờ ai vậy? Ăn mặc bảnh bao quá thể.”

Phí Tân mỉm cười trả lời, “Chờ em trai của anh.”

Lại qua thêm một lát nữa, một vài đám nam sinh viên ở cùng một tầng kí túc xá với hắn, thân đến mức không thể nào thân hơn kéo bè kết đảng đi ra, nhìn thấy hắn thì hỏi, “Tân Tân, sao ông vẫn còn ở đây? Bọn tui tính đi ăn cá nướng nè, ông có đi không?”

Phí Tân, “Không đi, tui có hẹn rồi.”

Cả bầy ngay lập tức nháo nhào, “Ngày hôm nay ông trưng diện dã man, có hẹn với gái hay gì?”

Có một chiếc taxi đậu ở phía đối diện, Du Trọng Hạ bước xuống xe.

Phí Tân vẫy tay với Du Trọng Hạ, cậu chàng cũng vẫy lại sau đó nhìn xe cộ qua đường rồi tiến về bên này.

Cả bầy sinh viên nhìn theo, thấy người lạ mặt cho nên mới hỏi, “Cậu bé đẹp trai kia là ai thế?”

Phí Tân tiếp tục đút hai tay vào túi, hắn nói, “Bạn trai tui đó.”

(8) Nguyên văn 存天理灭人欲 – Tồn thiên lý, diệt nhân dục là một trong những quan điểm trọng yếu của Tân Nho giáo. “Dục vọng của con người” ở đây ý chỉ những ham muốn vượt quá những nhu cầu cơ bản của con người, chẳng hạn như ham muốn ích kỷ, tham lam, sắc dục… Những ham muốn này cần phải được loại bỏ!

Hỏi: Ăn uống là quy luật tự nhiên hay là dục vọng của con người?

Đáp: Ăn uống là quy luật tự nhiên nhưng nhu cầu được ăn ngon lại là dục vọng.

Chuyện vợ chồng là lẽ tự nhiên nhưng tam thê thứ thiếp lại là ham muốn…

Các học giả phải cách mạng hóa mong muốn của con người, khôi phục các nguyên tắc của tự nhiên, thế mới gọi là học… (Theo baidu)

Bình luận

Truyện đang đọc