DƯỠNG NGƯ

Nhiều năm sau, Thiệu Niên Hoa trình đơn xin rời đảo bởi vì mama của Thiệu Niên Hoa qua đời, hắn muốn đi đón tro cốt của bà để an táng.

“Ta cũng muốn đi!”

Âu túm quần áo hắn không buông.

“Ngươi còn muốn vi phạm một lần nữa sao.....”

“Ta muốn đi! Ta muốn đi!”

Âu lăn qua lăn lại ở nhà Hà.

“Đừng vọng tưởng!”

Hà ôn nhu xoa tóc của y.

Nhân ngư quản lý Hải thị năm mươi năm sẽ đổi một lần, hai mươi năm trước Ngân Nguyệt vui vẻ vô cùng dọn đồ về nhà cũ ở biển sâu. Quản lý bây giờ là một nhân ngư giống cái có màu cam vỏ quýt, cười rộ lên vừa ôn nhu vừa đáng yêu, nhưng lại không dễ nói chuyện như Ngân Nguyệt hay xụ mặt.

À phải rồi, Hà là mama của San Hô.

Lúc Thiệu Niên Hoa rời đảo, Âu tiễn đưa theo cả đoạn đường dài, ánh mắt khóc đỏ sưng húp như quả đào, nhưng cuối cùng vẫn bị Hà nắm đuôi lôi đi.

Thiệu Niên Hoa trốn trong khoang thuyền thở dài —— hắn không dám lên boong tàu, e sợ khi nhìn thấy Âu khóc quá đáng thương sẽ mềm lòng không nỡ đi —— tuy hắn chỉ đi có một tuần rồi về....

Nhớ lại, lúc trước Âu chỉ khóc một lần là do không ăn được bánh chẻo nên làm nũng chơi xấu thôi.

Ba ngày sau, máy bay đúng hạn hạ cánh ở Úc.

Chồng của mama – Jason, trong ấn tượng của Thiệu Niên Hoa hắn là một người đàn ông cao lớn có một đầu tóc ngắn quăn màu nâu, tuy tính cách ôn hòa nhưng vẫn gây cho hắn cảm giác áp bách, mà hiện tại đã trở thành một ông lão lưng còng, mặt đầy nếp nhăn tóc bạc trắng.

“Trông ngươi vẫn trẻ như trước đây, cô ấy nhìn thấy ngươi bây giờ nhất định rất vui vẻ.”

Ánh mắt Jason ôn nhu nhìn hủ tro cốt khắc hoa trong tay, yêu quý vuốt ve nó, luyến tiếc đưa cho hắn.

Thiệu Niên Hoa im lặng ngồi cùng hắn, nghe hắn lải nhải về những chuyện có liên quan đến mẹ mình, ông cụ chìm đắm trong trí nhớ nói chuyện cũng không rõ ràng lắm, phải chăm chú lắng nghe, nhưng hắn chẳng hề để ý, kiên nhẫn lắng nghe.

Kỳ thật hắn và Jason gặp nhau chỉ khoảng hai ba lần, căn bản không nhận rõ mặt mũi của nhau, nhưng bởi vì cùng yêu thương chung một người nên mới có thể khiến hai người xa lạ như họ sinh ra tình cảm thâm hậu với nhau.

Ngoại trừ tro cốt, Jason còn để lại cho hắn một cái vali:

“Đây là lễ vật mấy năm nay ngươi đưa tới, đều là vật tốt.”

Hắn cười nhẹ chớp mắt:

“Ta giữ lại một số vật mà mama ngươi thích nhất, còn lại đều trả cho ngươi giữ lại làm vật kỷ niệm.”

Thiệu Niên Hoa nghi hoặc tiếp nhận thùng, mấy năm qua hắn chỉ gọi điện thoại trò chuyện với mama, gửi tiền cũng đều dùng ngân hàng chuyển khoản, chưa bao giờ gửi đồ vật qua.

Mở thùng ra, bên trong xếp đầy bảo vật kiểu dáng trung cổ, mỗi chiếc đều điêu khắc hoa văn tinh xảo phiền phức, cẩn bảo thạch rất lớn, có nến có chén cũng có các loại trang sức, rực rỡ muôn màu, không phải lần đầu tiên nhìn thấy, không cần nói cũng biết là ai làm.

“Cô ấy rất ít khi dùng mấy thứ này, nhưng rất thích, thường xuyên lấy ra xem. Ngọc trai đều đặt dưới đáy hòm, bảo quản còn tốt lắm.”

“Hàng năm đều thu được lễ vật, ta chỉ biết vào lúc các ngày lễ của Trung Quốc sẽ có. Bởi vậy cô ấy biết ngươi sống rất tốt.”

Ông cụ cười rộ lên:

“Đương nhiên, cô ấy sống cũng rất tốt. Chúng ta đều rất hạnh phúc.”

Kỳ thật cố hương của mama Thiệu Niên Hoa ở Phúc Kiến, nhưng bà ấy hi vọng tro cốt của mình rải vào Nam Hải.

Vì baba của Thiệu Niên Hoa chết tại vùng biển này.

Thiệu Niên Hoa cùng Jason song song đứng ở mép thuyền, nhìn gió biển thổi tro cốt đến một nơi nào đó không biết.

Thuyền nhẹ nhàng lay động, bọt sóng vỗ lên thân thuyền, cùng tạo thành nhịp với gió biển, hòa theo dường như thành một đoạn giai điệu quanh quẩn bên tai.

Dưới biển chợt lóe qua một cái đuôi màu lam bạc.

Thiệu Niên Hoa giật mình, khẩn trương nhìn chung quanh, hình như mọi người xung quanh không ai chú ý đến việc khác thường ấy.

“Thời tiết hôm nay thật tốt, ôn nhu giống như cô ấy.”

Jason mỉn cười, nước mắt dọc theo khóe mắt đầy nếp nhăn chảy đến gần huyệt Thái Dương mới rơi xuống:

“Di chúc của ta ở chỗ luật sư, chờ sau khi ta đi, nhờ ngươi mang tro cốt của ta vẩy ở nơi này. Tất cả tài sản của chúng ta và cả số tiền mấy năm qua ngươi gửi cho cô ấy, chúng ta đều cho từ thiện, ta nghĩ ngươi sẽ không để ý đến việc đó, đúng không?”

Thiệu Niên Hoa gật đầu, đưa ông ấy vào khoang thuyền nghỉ ngơi. Lúc lại trở ra boong tàu loáng thoáng nghe thấy giai điệu vẫn còn xoay quanh đây, nhưng lại tìm không thấy bóng dáng của nhân ngư. Hắn hóng gió biển trong chốc lát, rồi quay về khoang thuyền của mình, cầm cái vali kia ra, lấy đám bảo vật kia ra, thả từng món về biển, ngọc trai cũng thả về, mãi cho đến khi trong rương chỉ còn hộp giảm xóc.

Lúc ta rải vào nơi này phải khoảng mấy năm sau nhỉ? Thiệu Niên Hoa thầm nghĩ. Nhưng đến lúc đó tro cốt của ta nhất định sẽ trộn cùng với của Âu, vậy ai sẽ giúp chúng ta rải đây?

Nếu không có ai rải, vậy thì đựng cùng nhau trong hòm cũng được.

Trở lại Hải thị, thuyền còn chưa cập bến, Âu liền như đạn pháo nhào lên, ôm eo Thiệu Niên Hoa nhất quyết không chịu buông tay, vẻ mặt oan ức dường như mấy trăm năm chưa từng gặp nhau. Thiệu Niên Hoa không còn cách nào khác chỉ có thể cho y ôm như thế lê từng bước về nhà, giống như đang lôi một cái bao tải to.

“Không phải ngươi đi đón mama sao?”

“Ừm, mama đã đến nơi nàng muốn đi.”

“Nói dối! Ngươi đi vứt mama!”

Âu trừng mắt lên án hắn.

“......”

“Nhưng mà ngươi không cần đau lòng.”

Âu lấy một cái chén vàng đặt bên cạnh hang cá, như hiến công nâng lên đưa cho hắn:

“Ta giúp ngươi tìm về!”

Cái chén tinh xảo hoa lệ, đặt trong chén là mảnh vỡ lộn xộn, vật đó đựng hơn nửa chén, phía dưới có không ít bụi đen xám ngấm nước dính ướt dơ bẩn.

“......”

Thiệu Niên Hoa đỡ lấy cái chén, sờ sờ tóc Âu, nói:

“Cám ơn ngươi.”

Bình luận

Truyện đang đọc