DUY NHẤT VÌ NGƯƠI MÀ ĐỘNG TÂM

Toàn bộ hình trình, tay Khương Dao đều bị Cố Mục Niên nắm lấy, ba người tìm được quán lẩu. Cố Mục Niên cùng mấy cái bằng hữu của anh là khách quen của cửa hàng này, cho nên chủ quán nhận ra anh, liền đem ba người mang đi vào phòng.

Khương Dao cùng Cố Mục Niên ngồi cạnh nhau còn Mahoney ngồi ở đối diện. Anh ấy nói với Khương Dao: "Khương Dao, cậu có muốn gọi đồ ăn hay không a? Hôm nay mình muốn ăn rất nhiều."

Cô nở nụ cười, "không phải cậu thích ăn thịt sao? Đều có thể a. Thịt bò tương đối khá ăn."

Cố Mục Niên đem phần thực đơn đưa tới trước mặt Khương Dao, "Em xem muốn ăn cái gì."

"Ân." Cô quay đầu nói với người phục vụ: "Một nồi lẩu uyên ương..."

Khương Dao giúp Mahoney chọn mấy món mà anh ấy thích ăn xong, liền còn dư lại, "... Thêm một phần bánh rán hành đi?" Cô quay đầu nhìn Cố Mục Niên cười nói: " Em nhớ là anh rất thích ăn."

Cố Mục Niên cong môi, "Ân."

Ghi món ăn xong, Mahoney nói đùa nói: "Khương Dao, cậu quên tớ thích ăn khoai sọ. Cậu có còn nhớ đợt Giáng Sinh năm ngoái, chúng ta ở chung cư nấu nồi lẩu không? Tớ ăn nửa bàn khoai sọ. Vậy mà cậu chỉ nhớ Cố ca thích ăn cái bánh kia."

Khương Dao xấu hổ, cô thật sự quên, nhưng mà Cố Mục Niên thích ăn cái gì, cô không cần phải cố ý nhớ giống như nó đều đã ở trong lòng cô rồi vậy...

Cô vẫn không nói gì, Cố Mục Niên liền thay cô trả lời, "Em ấy nhớ tôi thích ăn cái gì thì cũng là chuyện rất bình thường. Tôi quen em ấy 11 năm, đúng không Dao Dao?" Giọng điệu của anh xa xăm, vẻ mặt thì tỏ vẻ đương nhiên.

"Ân..." Anh gọi cô bằng nhũ danh, phảng phất làm cho lỗ tai của cô tê dại.

"Thì ra hai người quen nhau như vậy a! Nga tôi nhớ ra rồi, Cố ca chính là người mà trước kia  Khương Dao đã nói với tôi, rằng ở trung quốc cậu ấy có một ca ca, đúng không?"

Khương Dao: "..." Tại sao vấn đề nào cũng đều muốn quăng đến trên người cô a?

Lúc này người phục vụ đem nồi lẩu bưng lên, đề tài này cứ như vậy mà kết thúc. Trong bữa cơm này, Khương Dao giới thiệu cho Mahoney rất nhiều đồ ăn và những chổ rất tuyệt để đi chơi, còn Cố Mục Niên thì ngồi yên lặng gắp đồ ăn bỏ vào trong bát của cô.

Sau khi cơm nước xong, Cố Mục Niên nói là mình sẽ đi trả tiền, vốn là Khương Dao mời cơm, nhưng mà tại sao anh lại thay cô trả tiền?. Anh đi ra sau, Mahoney đi đến bên cạnh Khương Dao, vẻ mặt cười xấu xa.

"Cậu cười cái gì a?"

"Khương Dao, có phải cậu đang nói chuyện yêu đương hay không?"

"A?!"

"Có phải cậu đangcùng Cố ca nói chuyện yêu đương hay không a?"

Khương Dao nghe đến choáng váng, "Cậu nói bậy cái gì vậy..."

Mahoney lời thề son sắt nói: "Tớ đều nhìn ra, cậu thích Cố ca, tớ có cảm giác cậu đối với anh ấy và đối với tớ không giống nhau. Trước kia, tớ đã thổ lộ tình cảm với cậu, cậu không tiếp nhận vậy cậu chính là tiếp nhận anh ấy?"

Quả thật là Mahoney đã từng theo đuổi Khương Dao, đó là lúc học đại nhất nhưng mà Khương Dao cự tuyệt. Anh ấy cũng thực rộng rãi, không được làm người yêu của nhau liền trở thành bằng hữu, bây giờ anh ấy cũng chỉ là coi Khương Dao là bằng hữu đơn thuần mà thôi.

Tuy rằng anh ấy không phải là người Trung Quốc, nhưng mà anh ấy cũng là nam nhân, cũng hiểu được cảm tình. Anh ấy có thể loáng thoáng cảm giác được Khương Dao đối Cố Mục Niên có gì đó khác biệt.

Mahoney nói tiếp: "Nếu cậu thích anh ấy, thì tớ nhất định sẽ giúp cậu, làm cho anh ấy thích cậu!"

Khương Dao đau đầu. Mahoney là loại người như thế nào chẳng lẻ cô không biết sao? Làm việc không đáng tin, còn thích lắm mồm. Chuyện này nếu để cho cậu ấy biết, đảm bảo không đúng một giây sau cậu ấy liền chạy đi đến trước mặt Cố Mục Niên, nói "Khương Dao nói thích anh, anh thích cậu ấy không".... Không phải chuyện như này chưa từng xảy ra. Lúc cô học đại học năm hai, có môt cậu con trai khóa dưới thích một cô gái trong ban của Khương Dao, bị Mahoney biết liền bắt đầu các loại thần trợ công, làm cho cô gái kia rất xấu hổ.

Cho nên Khương Dao làm sao có thể để cho cậu ấy biết, vì thế trước hết liền gạt cậu: "Tớ không có, cậu suy nghĩ nhiều..."

"Thật sao? Cậu không thích anh ấy?"

"... Ân đây."

"Vậy được rồi."

Mahoney thở dài một hơi, lúc này Cố Mục Niên đi tới, "Tính xong rồi."

Khương Dao có chút kinh ngạc ngẩng đầu, sợ những lời vừa rồi bị anh nghe thấy, lại chỉ thấy dường như anh không có việc gì, biểu tình vẫn giống như lúc ban đầu.

"Tốt, chúng ta đi thôi." Khương Dao đứng lên.

Ba người mới vừa đi ra tiệm, một cổ gió lạnh liền đổ lại đây, Khương Dao nhìn Cố Mục Niên chỉ mặc áo sơmi, cho nên cô muốn đem áo khoác trả cho anh.

Nhưng mà anh chỉ là thản nhiên mở miệng: "Em khoác đi, anh đi mở xe." Không đợi cô trả lời, anh liền quay đầu đi.

Khương Dao thu hồi tâm tư lại, cười cười.

Mà lúc Cố Mục Niên quay đầu đi lấy xe thì mắt sắc triệt để tối xuống.

Xe lái tới, Khương Dao lên xe, đối với Cố Mục Niên cười nói: "Anh ăn no không a?" Đêm nay giống như đều không thấy anh ăn chưa được mấy miếng.

Anh đánh tay lái, mắt nhìn phía trước, từ trong cổ họng buồn bực một tiếng "Ân" đi ra.

Tiếp theo cô cùng anh nói vài câu, phản ứng của anh rất bình thường. Nhưng mà cô vẫn nhận thấy hình như tâm tình của anh không tốt lắm, nhưng mà vừa hoài nghi mình có phải hay không quá nhạy cảm, nói không chừng anh chỉ là muốn chuyên tâm lái xe mà thôi.

Mahoney vẫn giống như trước nói rất nhiều.

Ba mươi phút sau, Cố Mục Niên đem anh ấy đưa đến khách sạn. Mahoney xuống xe, vẫy tay chào hai người.

Trở về trên đường, trong xe rất im lặng. Đến nơi sau, hai người xuống xe, đi đến thang máy, hai người vẫn không nói chuyện.

Đến trước cửa nhà, Khương Dao rốt cuộc cũng không nhịn được, gọi anh lại: "Cố Mục Niên —— "

"Làm sao."

"Đêm nay anh làm sao vâyh... Tâm tình không tốt sao?"

Sau một lúc lâu, anh cong môi cười, sờ sờ đầu của cô, "Không có, suy nghĩ chuyện của công ty, em nghỉ ngơi sớm đi, ân?"

Mặt cô giãn ra, "Tốt, ngủ ngon."

Nhìn thấy Khương Dao vào cửa, thì anh liền đi vào nhà của mình. Anh mở phòng khách ra, một ngọn đèn hơi yếu hắt lên, đem áo khoác đặt ở trên sô pha, rồi anh ngồi xuống ghế sô pha.

Anh lấy hộp thuốc ở trên bàn, lấy một điếu ra, châm lên.

Ánh lửa hơi say, tầm nhìn có chút ướt át sáng sủa.

Anh im lặng hút xong một điếu thuốc, cuối cùng một điểm ánh lửa bị anh dụi tắt ở trong gạt tàn.

Sau một lúc lâu, anh hơi cúi người, nhắm mắt lại, lòng bàn tay anh trùm lên trên mặt.

——

Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Dao nhắn tin cho Cố Mục Niên, hỏi anh có muốn cùng cô và Mahoney đi chơi hay không. Cố Mục Niên nói còn phải xử lý công việc, cho nên không đi.

Khương Dao: ( vậy được rồi, không biết đêm nay em sẽ trở về lúc mấy giờ nữa?.)

Cố Mục Niên: ( đến lúc cần anh đi đón em, thì em hãy nhắn tin cho anh.)

Vì thế chỉ có một mình Khương Dao mang Mahoney ra ngoài chơi. Mà bên Cố Mục Niên, anh xử lý công việc nguyên cả ngày, xử lý xong thì đã là hơn bảy giờ đêm.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Vu Thần.

"Ăn, lão ca, cậu còn nhớ rõ tôi a?" Vu Thần nói.

"Có rãnh không? Đi ra uống rượu."

"Uống rượu?!" Vu Thần ly kỳ, Cố Mục Niên sẽ tìm anh uống rượu, anh ấy liền trêu ghẹo nói: "Như thế nào, tiểu tiên nữ không bồi ở bên cạnh cậu sao a? Tịch mịch?"

"Nói lời vô nghĩa nhiều vậu? Uống hay không uống nói một câu."

"Uống, huynh đệ kêu thì đương nhiên phải đi. Vậy đợi lát nữa gặp nhau."

"Được."

Cố Mục Niên lái xe đến bên kia, Vu Thần đã tới trước một bước.

Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, chủ quán Bar vừa thấy là hai người này liền nhớ là người quen cũ, cũng rất nhiệt tình: "Cố ca, thần ca đã lâu không đến a. Đêm nay tôi mời a, hai người cứ thoải mái nha."

"Ai nha chủ quán khách khí nha, cho tôi như cũ."

"Được rồi, Cố ca thì sao?"

"Rượu whisky."

Bạn già đi phía sau, Vu Thần cười vỗ vỗ bả vai Cố Mục Niên, "Hôm nay thật sự là tới đây uống rượu a. Tôi còn tưởng rằng cậu là muốn tìm tôi để nói chuyện phiếm."

Cố Mục Niên nghiêm mặt nhìn anh ấy, "Tôi rãnh?"

"... Cậu tôn trọng tôi một chút được không? Dầu gì đi nữa thì tôi cũng là người cố vấn pháp luật cho Chí Sinh, về sau nếu có chuyện thì còn phải tìm tôi đó."

Rượu bưng lên, Cố Mục Niên không nói hai lời, cạn hết một ly, lại rót đầy một ly nữa.

Vu Thần nhìn sắc mặt nặng nề củaCố Mục Niên, đột nhiên anh ý thức được có khả năng đã xảy ra chuyện gì cho nên giọng điệu của anh cũng lớn hơn bình thường: "Ân, cậu làm sao vậy? Bình thường thì lúc này không phải là cậu cùng Khương Dao nói chuyện phiếm hay sao? Tại sao hôm nay lại tới tìm tôi uống rượu giải sầu?"

"Em ấy đang bận, không rảnh."

Vu Thần nở nụ cười, "Huynh đệ, cậu cũng có hôm nay a. Trước kia đều là nữ nhân vây quanh cậu."

Cố Mục Niên nhẹ nhàng cười, nhìn ly rượu trong tay, giọng điệu bất đắc dĩ: "Đời này, tôi chỉ có thể bị em ấy chộp trong tay."

Vu Thần lắc đầu, "Phục cậu rồi, thích một người nữ nhiều năm như vậy. Hơn nữa em ấy còn cự tuyệt cậu một lần."

Vừa dứt lời, Vu Thần lập tức phản ứng kịp là mình đã nói sai, "Cái kia... Coi như tôi chưa có nói."

Cố Mục Niên ngửa đầu lại uống xong một ly, "Đúng a, em ấy đã cự tuyệt tôi một lần... Đã vậy mà tôi còn không chết tâm."

Đại nhất năm ấy, anh rời T thị đi lên đại học. Không nhìn thấy cô mỗi ngày cho nên anh không có cảm giác an toàn, sợ hãi cô sẽ trở thành bạn gái của người khác. Anh còn nghe thấy có rất nhiều nam sinh viết thư tình cho Khương Dao.

Cố Mục Niên nghe nói như thế đầu óc liền nổ tung. Khi đó, bằng hữu bên cạnh đều khuyên anh nên nói rõ lòng mình cho cô biết, vì thế cho nên anh cũng mặt dày viết một phong thư tình cho cô, trốn học bay trở về T thị, nhờ người đem thư đưa đến cho Khương Dao.

Ở trong thư, anh chân thành biểu đạt tình cảm của mình với cô, viết so thi đại học viết văn còn nghiêm túc hơn. Anh còn nói, buổi tối tan học, anh sẽ ở cửa sau trường học chờ cô. Anh nghĩ, đến lúc ấy anh sẽ đối mặt với cô mà thổ lộ. Anh không nghĩ đến ảnh hưởng tới thời gian học bài của cô cho nên anh chỉ nghĩ sẽ nói cho cô biết tâm ý của mình trước, để cho cô biết có một người vẫn chờ cô.

Nhưng mà, anh đợi cô cả một buổi tối mà cô còn chưa có tới.

Cố Mục Niên là một người kiêu ngạo như thế, cho nên anh không đi hỏi lý do mà Khương Dao cự tuyệt anh. Ngày thứ hai, anh yên lặng không nói gì mà bay trở về trường học.

Bên cạnh anh không có một người dám nói ra cái tên Khương Dao. Thẳng đến năm thứ hai của đại học có lần họp mặt, Cố Mục Niên uống say gọi điện thoại cho Vu Thần. Đó là lần đầu tiên cũng mà Vu Thần nghe thấy anh khóc, ở trong điện thoại anh không ngừng hỏi Vu Thần, vì cái gì mà Khương Dao không thích anh.

Vu Thần mới biết được lý do mà Cố Mục Niên vẫn không buông tâm tư với Khương Dao. Anh đem cô đặt ở trong tim vừa chớp mắt một cái đã qua tám năm.

Vu Thần an ủi anh: "Không có việc gì, nếu cậu tính theo đuổi lại một lần nữa thì cứ xem như chuyện theo đuổi lần trước không tồn tại nha."

Cố Mục Niên nghĩ tới tối qua anh đã nghe được cô nói với Mahoney, cô vẫn không thích anh. Anh nỗ lực như vậy, nhưng vẫn không chiếm được trái tim của cô.

Người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy cảm tình của bọn họ đều là do Cố Mục Niên chủ động, nhưng thật ra anh biết người giữ quyền chủ động chính là Khương Dao.

Thấy anh không trả lời, Vu Thần còn nói: "Ân... Nếu vẫn không có kết quả? Cậu có muốn đổi mục tiêu hay không?"

Cố Mục Niên lại đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, anh lắc đầu, thanh âm lành lạnh.

"Không có khả năng, đời này không phải em ấy thì không thể."

Chỉ sợ cô thật sự không thích anh.

Vu Thần cũng không nói gì mà thở dài.

Uống rượu xong, hai người đi ra quán Bar, Chu Mộc đã chờ ở cửa. Vu Thần cũng có một chút say, Cố Mục Niên uống nhiều hơn anh nhưng vẫn giữ bộ dáng thanh tỉnh.

Đầu tiên là đem Vu Thần đưa về nhà sau đó Cố Mục Niên mới về tiểu khu.

Anh đi lên thang máy, lên tới nơi, của thang máy mở ra, anh đi ra ngoài, trong tầm nhìn liền ấn vào một thân ảnh thanh lệ.

Khương Dao vừa trở về, vốn còn đang do dự đi cách vách gõ cửa, không nghĩ đến Cố Mục Niên lại xuất hiện.

"Anh cũng đi ra ngoài a?" cô nhìn anh đến gần, chóp mũi bắt được mùi rượu trên người anh, cô liền quan tâm hỏi: "Anh uống rượu?"

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, trong lòng ùa lên cảm xúc.

Khương Dao nhìn thấy anh không nói lời nào, càng thêm nghi ngờ, cô giữ chặt tay áo của anh, giọng điệu mềm nhũn: "Cố Mục Niên, anh làm sao vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc