DUY NHẤT VÌ NGƯƠI MÀ ĐỘNG TÂM

Điện thoại vang lên vài tiếng, đầu kia vẫn không có người nhận. Khương Dao đoán chắc là Cố Mục Niên đang bận, cô liền vội vã thay đồ đến công ty. Chuyện này cô phải nhất định nói cho anh nghe trước tiên.

Cô đi ra khỏi nhà, lúc đi nhanh đến thang máy, bởi vì chân đi quá nhanh, mất thăng bằng thiếu nên đã trẹo chân.

Cô hít một ngụm khí lạnh, cúi người xoa xoa cổ chân có chút đau. Nên cô đi trở về đổi giày đế bằng, tiếp tục đi xuống dưới.

Đến công ty, có vài người nhìn thấy cô, đều rất khiếp sợ, không phải ngày hôm qua bị bệnh nghiêm trọng như vậy, sao bây giờ lại đến công ty?

Dương Nhược đang làm việc, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Khương Dao, cô kinh ngạc đi lên hỏi cô: "Khương Dao, em đang bị bệnh sao bây giờ lại đi làm?"

"Em có chút việc gấp muốn tìm Cố Tổng."

"Cố Tổng hình như đang họp, có chuyện gì lớn sao?"

Khương Dao lắc lắc đầu, cô không muốn mọi người biết chuyện này quá sớm khi chưa có chứng cứ rõ ràng.

Cô đi tìm tiểu lý, tiểu lý biết cô tìm đến Cố Mục Niên, liền nói sẽ đến phòng họp thông báo một chút. Thông báo sao, anh ấy nói: "Khương tiểu thư, Cố Tổng bảo cô đi tới văn phòng chờ trước, lát nữa boss sẽ tới tìm tiểu thư"

Cô đi vào văn phòng, tùy ý ngắm nhìn xung quanh liền thấy điện thoại của anh ở trên bàn, khó trách vừa rồi anh lại không nghe máy.

Năm phút sau, Cố Mục Niên đi vào.

"Dao Dao, không phải anh bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao? Tại sao em lại chạy tới đây, quần áo có mặc dày hay không..."

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cầm tay cô bắt đầu xoa xoa.

"Em đỡ hơn nhiều rồi. Em đến đây chính là có một chuyện muốn nói cho anh biết, em cũng không biết là có phải là em suy nghĩ nhiều không nữa..."

"Ừm, em nói đi."

"Em nghi chuyện ý tưởng thiết kế của em lộ ra ở Bội Cẩm, khả năng có liên quan tới Đái Linh."

Sắc mặt anh trầm xuống, "Vì sao em lại nghĩ như vậy?"

"Ngươi còn nhớ rõ lần trước chúng ta đi hẹn hò rồi cùng nhau gắp thú bông không, thật ra ngày đó ta thấy Đái Linh đang trò chuyện với người của Bội Cẩm. Mà khi đó, Đái Linh còn chưa có xin nghỉ việc ở công ty chúng ta. Hơn nữa chính là em có cảm giác rất kỳ lạ, vì cái gì mà sau khi Đái Linh đi qua Bội Cẩm lại xuất hiện tác phẩm thiết kế giống em? Cái này... Có phải thật sự là trùng hợp hay không?"

Cố Mục Niên buông mi suy tư, sau một lúc lâu mở miệng: "Thật ra mấy ngày nay anh cũng có hoài nghi cô ta. Nhưng mà bây giờ chúng ta còn không có chứng cớ, không thể làm được gì."

"Vậy anh định làm gì?"

"Anh muốn lén điều tra, Vu Thần cũng đã bắt đầu điều tra Đái Linh, cậu ấy đối việc với những này làm rất tốt."

Khương Dao ngẫm lại, nếu quả thật là Đái Linh làm, chỉ có thể là lí do cô ta lúc nào cũng không vừa mắt cô, Khương Dao nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Anh nhìn ra sự tức giận và lo âu trong mắt cô, đem cô kéo vào trong ngực, ôn nhu nói: "Anh sẽ đem chuyện này tra rõ ràng. Việc bây giờ em cần phải làm là dưỡng bệnh cho tốt, không để cho anh phải lo lắng."

Cô gật gật đầu, che miệng nhỏ giọng ngáp một cái. Khi cô uống thuốc xong thật sự là rất thích ngủ

Anh khẽ cười nói: "Đi thôi bé ngốc, ạn dẫn em đến phòng nghỉ ngơi của anh."

Vào phòng nghỉ ngơi tại, cô ngồi ở bên giường, xoa xoa cổ chân, anh chú ý tới liền hỏi chân cô làm sao vậy.

"Vừa rồi đi ra ngoài rất vội vàng, hơi trẹo chân một chút."

Anh nhíu nhíu mày, ở trước mặt cô ngồi xổm xuống cầm lấy cổ chân cô, "Tại sao lại không cẩn thận như vậy chứ."

"A..."

Nàng muốn đem chân rút về lại bị anh bắt được, "Anh xoa cho em, đừng nhúc nhích."

Cô mỉm cười, cứ như vậy im lặng nhìn hắn.

Mát xa xong, anh bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi, anh ra ngoài tiếp tục công việc.

Đóng cửa lại, anh đi ra gọi điện thoại cho Vu Thần, nói chuyện lúc sáng mà Khương Dao đã nói cho anh nghe. Vu Thần hỏi thời gian và địa điểm cụ thể khi hai người nhìn thấy Đái Linh, liền nói đây là một cái manh mối rất quan trọng.

Cúp điện thoại, Cố Mục Niên buông di động, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, sắc mặt thăng trầm.

——

Ngày hôm sau hoạt động mở bán sản phẩm mới cho Tết Nguyên đán của Chí Sinh bắt đầu, tất cả mọi người đều rất lo lắng lượng tiêu thụ sẽ ít, nhưng lại không nghĩ rằng kết quả so với trong tưởng tượng còn rất tốt.

Đúng lúc bây giờ gần đến cuối tuần, Cố Mục Niên cho mọi người nghỉ ngơi hai ngày, không hề làm thêm giờ.

Khó được có một buổi sáng sớm, Cố Mục Niên và Khương Dao ngủ nướng một lúc. Lúc cô tỉnh lại, ở trong lòng anh động đậy hai lần, đánh thức anh dậy.

"Cố Mục Niên, buổi sáng tốt lành a." Hai tay cô ôm cổ anh, giống như cô gái nhỏ bám người vậy.

Anh thuận thế ôm hông của cô, "Buổi sáng tốt lành, bảo bối."

Cô im lặng nở nụ cười, khịt khịt mũi, nói: "Bệnh của em cũng đã khỏi hoàn toàn rôi, hôm nay mũi cũng đã hết khó chịu."

"A. Hôm nay anh sẽ nấu cho mấy món ăn ngon, mấy ngày nay đều là cháo trắng với rau dưa, chắc Dao Dao của anh ngán lắm rồi đúng không."

"Ha ha ha đúng a, em sẽ chờ bữa trưa hôm nay. Ai da, mấy ngày nay ra mệt, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút."

Anh hôn mặt cô một chút, rời khỏi giường, nói đi đi làm bữa sáng cho cô. Một lát sau, Khương Dao cũng bước xuống giường, rửa mặt xong liền ra ngoài tìm anh.

Cô đi vào phòng bếp, nhìn thấy anh đang trứng chiên. Cô vừa định vụng trộm từ phía sau ôm lấy lưng anh, thì đã bị anh phát hiện, nắm lấy tay cô. Anh sủng nịch cười, đem cô đẩy ra xa hơn một chút vị trí, "Cẩn thận bị dầu mỡ bắn lên người."

"Vâng ạ."

"Dao Dao, đêm nay anh mang em đi dự tiệc được không?"

"Dự tiệc?"

Cố Mục Niên giải thích với cô một chút, là công ty ở T thị nào đó mở yến tiệc kỉ niệm ngày thành lập, đều mời những người danh môn vọng tộc, thượng lưu. Cố Mục Niên được mời, muốn giữ chút mặt mũi cho họ, nên anh phải đi. Anh muốn dẫn Khương Dao đi, coi như là công khai thân phận của cô. Dù sao thì chuyện tình cảm của bọn họ không có cái gì để phải che đậy.

Khương Dao sờ sờ đầu, có chút do dự: "Nhưng mà thân phận của em..." Từ lúc công ty Khương gia đóng cửa, cô cũng đã không còn là thiên kim tiểu thư nhà giàu nữa rồi.

Anh chạm vào chóp mũi của cô, "Lại ngốc rồi, nói cái gì đó?"

Cô mỉm cười, "Được rồi, em sẽ đi cùng anh, để giám sát anh không cho anh trêu hoa ghẹo nguyệt." Buổi tối nay có nhiều người như vậy, Cố Mục Niên lại là người đàn ông hoàn kim rất đẹp trai, chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ nhân muốn quyến rũ anh.

"Ừm, vậy em phải quản chặt anh, không để những người con gái khác tới gần."

"Xem anh vênh váo chưa kìa..."

——

Giữa trưa cơm nước xong, Khương Dao đi đến phòng ngủ chọn lễ phục. Yến tiệc này hẳn là rất trọng đại, cho nên cô cũng phải mặc đồ sang trọng một chút.

Cô tìm thấy một chiếc váy đuôi cá váy màu bạc lấp lánh, lại chọn đôi giày cao gót màu bạc mà cô rất ít khi mang, phối hợp xong, cô để ở một bên, chuẩn bị ngủ trưa.

Cố Mục Niên đi đến, ánh mắt liếc về cặp kia giày cao gót, ánh mắt nhíu lại, hỏi: "Đêm nay, em muốn mang đôi giày đó sao?"

Khương Dao ngồi ở trên giường, sững sờ gật gật đầu, "Đúng vậy, làm sao vậy."

"Cổ chân không đau sao?"

Mấy ngày hôm trước cổ chân cô có chút đau, gần nhất đây đều mang giày đế bằng, thật ra bây giờ cổ chân còn có chút đau.

Nhưng mà vì đôi giày kia, Khương Dao làm sao có khả năng thừa nhận: "Không đau nha, đương nhiên không đau."

Anh nhíu mày nhìn cô: "Những cũng không thể mang giày cao như vậy được. Anh sợ em sẽ đau chân đấy."

"Ai nha, không sao đâu mà..." Đôi giày kia quả thật gót rất cao, bình thường cô cũng không hay mang, nhưng mà hiếm khi mới có yến tiệc quan trọng, lại không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy.

Anh ngồi ở bên giường, cô di chuyển đến bên người anh, lắc cánh tay của anh, giọng điệu lấy lòng: "Em thật sự sẽ không sao đâu."

"Nhớ không lầm, tối qua có người nào đó còn gọi anh giúp cô ấy mát xa, nói đau muốn chết." Anh nâng cằm của cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, "Người nào đó có phải đã quên mất hay không?"

"... Không phải là tối qua nha, làm gì có."

"Anh biết em thích này đôi giày, lần sau hãy mang. Bây giờ đi ngủ trước đi? Ngoan."

Cô bĩu bĩu môi đành phải nằm xuống với anh. Cô không vui nằm quay lưng lại với anh, giữ một khoảng cách vớ anh.

Hừ, không vui.

Cô lặng lẽ chờ anh dỗ cô, ai ngờ đợi nửa ngày, phía sau một chút động tĩnh cũng không có. Cô quay đầu nhìn anh, phát hiện anh nằm ngang, mắt đã nhắm lại!

Nha không đúng a, thật quá đáng!

Cô tức giận a, cuối cùng nghĩ tới một biện pháp.

Cô xoay người, khuỷu tay chống đầu, nghiêng người nhìn anh

Cô nhỏ giọng nói một câu: "Cố Mục Niên..."

Anh không trả lời.

"Anh lại không mở to mắt, em sẽ khi dễ anh đó."

Vẫn không phản ứng.

Cô mím môi cười cười, đem môi dán lên môi anh, Đợi hai giây, anh vẫn thờ ơ, nên cho rằng chắc anh đã ngủ thật rồi, ai ngờ anh lại mở mắt, xoay người, đem cô đặt ở dưới thân.

Đảo khách thành chủ tốc độ cực nhanh, làm cô bất ngờ không kịp phòng thủ.

"Cố Mục Niên, anh giả bộ ngủ..."

Khóe môi anh gợi lên, "Tự mình đưa đến cửa, sao anh lại không ăn chứ."

Anh hôn cô, tay dò xét trong quần áo của cô. Lửa nóng ở đầu ngón anh tay làm cô run run.

Cô đột nhiên cảm thấy hối hận, tại sao cô lại ngốc vậy chứ, tạo cơ hội cho anh khi dễ cô?

Mấy ngày nay, Khương Dao còn chưa khỏe, anh cũng không dám làm cái gì với cô, buổi tối cũng bảo cô đi nghỉ ngơi sớm, không dám lỗ mãng. Nhưng mà bây giờ, nếu là cô chủ động trêu chọc anh, cho nên anh phải đòi lại quyền lợi đã mất mấy ngày nay của anh.

...

Cuối cùng Khương Dao vùi đầu ở trong lồng ngực của anh, sắc mặt phím hồng, "Anh lưu manh a..."

Anh cười, "Không lưu manh với em thì phải lưu manh với ai đây?"

Cô hừ nhẹ một tiếng, cố ý nói giọng điệu ôn nhu: "Vậy anh cho em mang đôi giày kia vào tối nay nha?"

"Còn nhớ thương tới đôi giày kia?"

"Em tốt với anh như vậy, nên anh đừng có keo kiệt với em vậy chứ?"

Thấy anh do dự, cô lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Cố Mục Niên, anh tốt nhất, xin anh xin anh đấy." Cô nhìn anh, con mắt chớp chớp làm nũng.

Cuối cùng anh cũng đồng ý: "... Vậy buổi tối nay nếu là cổ chân đau, nhớ phải nói cho anh biết."

Cô cười đến ngọt ngào, "Vâng a." Quả nhiên là mỹ nhân kế rất hiệu quả.

——

Màn đêm buông xuống, trong phòng yến tiệc, đèn điện sáng trưng, khúc dương cầm tại lẩn quẩn bên tai rất nhẹ nhàng.

Mấy người tiểu thư mặt mày yểu điệu cùng nhau trò chuyện.

"Nói cho các cô biết một tin tức, đêm nay nghe nói Cố thiếu cũng tới..."

"Chính là tổng tài của tâp đoàn Chí Sinh?!

"Đúng vậy đúng vậy, không biết có đến thật hay không. Bình thường những yến tiệc như vậy rất ít khi anh ấy đến."

"Ai nha, các cô thấy hôm nay tôi ăn mặc có xinh đẹp không..."

Cô gái kia nói đùa trêu chọc, "Như thế nào, muốn anh ấy để ý tới cô à?"

"Nha cô có ý tứ gì!"

"Tôi ngược lại là rất chờ mong đêm nay anh ấy sẽ mang cô bạn gái như thế nào đến đây. Chung quy người có thể làm bạn gái của anh ấy, khẳng định sẽ là một cô gái rất xinh đẹp."

Bình luận

Truyện đang đọc