DUYÊN ĐỊNH TAM SINH – ĐẾ SƯ


Editor: QingWei
Lâu Sanh Ca dứt khoát gạt tay Lý Thanh La ra, mỉm cười: “Lão sư, đừng lo lắng, đêm nay hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi các văn võ bá quan, bà ta không dám làm gì ta trước mặt nhiều người như vậy đâu.”
“Nhưng…” Lý Thanh La chống tay lên trán mình: “Tiểu Lâu, ta không biết giải thích thế nào với người, nhưng người có thể tin lão sư một lần không?”
Lý Thanh La khẩn thiết nhìn người trước mặt.
“Lão sư, người lo sợ không đâu.” Lâu Sanh Ca không cho là đúng: “Đừng lo lắng, ta hứa ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Lâu Sanh Ca.” Lý Thanh La phát cáu: “Ta tức giận.”
Khi Lý Thanh La chuyển từ Sanh Ca thành Tam hoàng tử, điều đó có nghĩa là nàng mất hứng, khi nàng gọi cậu bằng cả họ lẫn tên, điều đó có nghĩa là nàng đang rất tức giận.

Mặc dù nàng hiếm khi gọi cậu như vậy.
“Tức giận rồi hả.” Lâu Sanh Ca nhích mặt lại gần.
Lý Thanh La không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
“Được rồi, được rồi.” Lâu Sanh Ca giơ tay lên đầu hàng: “Ta không đi, ta không đi nữa.”
Nhưng Lâu Sanh Ca vẫn đi, lúc Lý Thanh La biết được thì yến tiệc đã qua một nửa, Lý Thanh La đuổi đến cung Triều Phượng, nàng bị thị vệ chặn ở bên ngoài.
Điều càng làm Lý Thanh La sợ hãi hơn cả là Mân quốc sư không được mời.
Đang lúc lòng nàng nóng như lửa đốt, nàng nhìn thấy Lâu Cừu Ca đang muốn đi vào hiện trường yến tiệc, nàng bất chấp chặn cậu ta lại: “Đại hoàng tử, người còn nhớ ta không?”
Lâu Cừu Ca cau mày, người trước mặt trông khá quen, nhìn lướt qua cũng có thể thấy rõ đó là một nữ tử nhưng lại ăn mặc như một tùy tùng chẳng ra cái gì.
“Là ta từng cứu Đại hoàng tử khi người rơi xuống nước năm người mười ba tuổi.” Lý Thanh La đón ánh mắt của cậu ta.
Lâu Cừu Ca đầy nghi ngờ đánh giá Lý Thanh La.
“Khi đó ta vừa bắt được tay Đại hoàng tử, người liền coi là hoàng hậu.


Ngươi gọi hoàng mẫu nắm chặt tay ta không buông.”
Lúc đó quả thật như vậy, sắc mặt Lâu Cừu Ca dịu đi một chút: “Vậy lúc này người tìm ta có chuyện gì?”
“Ta muốn Đại hoàng tử mang ta đến yến tiệc của hoàng hậu.” Thấy cậu ta do dự, Lý Thanh La lại nói: “Là như vậy, ta là lão sư của Tam hoàng tử, ta có chuyện gấp muốn nói với hắn, thỉnh cầu Đại hoàng tử nể tình ta từng cứu mạng người mà giúp ta đi.”
Nhưng khi Lý Thanh La đuổi tới thì đã chậm một bước.
Dường như, mọi chuyện xảy ra chỉ là trong chốc lát, hoàng hậu cười nhu hòa đi tới trước mặt Lâu Sanh Ca, bà ta lấy hai ly rượu từ trong khay của thị nữ, cầm một ly trong đó lên: “Hoàng nhi, kính ngươi.”
Lâu Sanh Ca không nhận ly rượu.
“Hoàng nhi, ngươi sợ hoàng mẫu hạ độc trong rượu à.” Bà ta cười đắc ý, tay kia cầm lấy ly rượu còn lại trên khay, tự mình uống cạn.
Đảo qua đảo lại cái ly rỗng, bà ta trào phúng nói: “Tam hoàng tử, bây giờ ngươi còn nghĩ trong rượu này có độc ư?”
Tất cả mọi người đều đang nhìn, Lâu Sanh Ca cười nhạt nhận lấy ly rượu, uống cạn một hơi.
Chờ Lâu Sanh Ca đặt lại cái ly lên khay, hoàng hậu tiến đến gần cậu vài bước, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Tiểu tạp chủng, bây giờ thần tiên cũng không cứu được ngươi.”
Trên mặt hoàng hậu cười lên nụ cười đáng sợ, nụ cười vô cùng phô trương và đắc ý, từ nay về sau, hoàng nhi của bà ta sẽ không còn phải sống dưới cái bóng của tiểu tử không rõ lai lịch này nữa.

Bà ta biết hoàng nhi của bà ta không phải kẻ tầm thường, hắn sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh bản thân.
Đúng vậy, sẽ như thế…
Tại sao không nghe lời của nàng? Tại sao không tin tưởng nàng? Tại sao lại muốn chọc nàng tức? Lâu Sanh Ca nhắm mắt lại, cố áp chế cơn đau thấu xương.
Lâu Sanh Ca biết bản thân sẽ không có may mắn thoát kiếp nạn chết lần này, hoàng hậu rõ ràng là muốn cá chung lưới chết cùng với cậu.
ai Cậu muốn nhấc chân, muốn quay trở lại Lăng Tiêu các, chắc hẳn giờ này nàng đã phát hiện cậu nói dối, cậu tự hỏi liệu nàng có tức giận hay không, nhưng mà! Giống như cậu hoàn toàn không có cách nào nhấc được chân, cơn đau đớn dằn xé kia khiến cậu không nhấc nổi.
Khuôn mặt hoàng hậu trở nên vặn vẹo, máu chảy dọc xuống cằm bà ta, vô cùng xấu xí.
Lâu Sanh Ca lấy khăn tay trên người mình ra ôm miệng, cậu không muốn chết khó coi như vậy, cũng không muốn bộ dạng xấu xí đó dọa đến lão sư.
Thỉnh thoảng, Lâu Sanh Ca cảm thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của nàng chỉ là giả vờ, cậu cảm thấy nàng cũng sợ này sợ kia giống như các cung nữ.


Có lẽ nàng cũng sợ thủy quỷ.
Lúc này, Lâu Sanh Ca nhớ tới lúc cậu tám tuổi, cậu từng hỏi nàng, lão sư, trên đời này người sợ nhất là thứ gì?
Là cô đơn, chuyện đáng sợ nhất trên đời này là cô đơn, nàng trả lời.
Lúc đó, cậu chỗ hiểu chỗ không.
Thời khắc này, Lâu Sanh Ca luyến tiếc rời đi, lão sư của cậu cả ngày đều vây quanh cậu, nếu cậu không còn nữa, nàng chắc sẽ rất cô đơn phải không?
Cậu không nỡ để nàng cô đơn!
Tiểu Lâu, Tiểu Lâu, giọng nói của nàng truyền đến từ rất xa, là ảo giác sao? Lâu Sanh Ca nhắm hai mắt lại.
Người trong hiện trường yến tiệc im ắng, như thể họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, người đầu tiên lao đến Lâu Sanh Ca là Tả thừa tướng Vu Tiến, hắn đỡ thân thể ngã xuống của Lâu Sanh Ca.

Hét to “ngự y”.
“Nơi này không có ngự y.” Trong hoảng loạn, có người lớn tiếng trả lời.
Hóa ra đây là yến tiệc hoành tráng đặc biệt dành cho Lâu Sanh Ca, ông ta vô cùng tuyệt vọng đỡ lấy Lâu Sanh Ca.

Lúc này, ông ta bị một lực mạnh đẩy ra, một nữ tử trẻ tuổi đỡ Lâu Sanh Ca từ tay ông, tay nàng bắt mạch cậu.
Những giọt nước mắt chảy xuống từ gương mặt của nàng.
Nàng đứng dậy, từ trong ngực lấy ra miếng ngọc bội của Chiêu Lăng vương, nói với bọn họ, ta là lão sư của Lâu Sanh Ca, từ bây giờ về sau, ta làm cái gì các ngươi cũng đừng hỏi.
Tam hoàng tử sẽ không có chuyện gì, ta cam đoan!
Nàng cõng Lâu Sanh Ca đang hấp hối trên lưng, vội vàng đi về một hướng.

Thân ảnh đơn bạc.

Sau này, khi Vu Tiến nhớ lại khoảnh khắc đó, hắn luôn cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của nữ tử kia giống như một vị khách từ trên trời vậy.
Sau này, hắn luôn vô thức tìm kiếm nữ tữ lạ mặt tự xưng là lão sư của Tam hoàng tử kia, nhưng vẫn luôn không có thu hoạch gì, sau này hắn luôn nhìn một người nữ tử đội mạng che mặt bên cạnh Tam hoàng tử, một lần tình cờ hắn phát hiện gương mặt dưới mạng che đó giống như đã từng quen biết, lại sau này….
Lý Thanh La đưa Lâu Sanh Ca tới một sương phòng, để Mân Nhuận Nguyệt thủ bên ngoài, không ai có thể tiến vào.
Cô biết thứ trong người Lâu Sanh Ca là một loại kịch độc tên Oa Chu, nọc độc được tinh luyện từ nhện lưng đỏ, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có thuốc giải.
Lý Thanh La mở ống trúc mà lúc đó dì đưa cho nàng, khi ống trúc mở ra, trong phòng xuất hiện một người nữ tử, bà mi thanh mục tú, giống như vừa xa vừa gần, như một ảnh ảo, ở giữa hai lông mày có ấn ký hoa mai, tương tự với hoa mai giữa trán của dì.
Bà mỉm cười, tự giới thiệu: “Ta là thánh nữ tiền nhiệm của Mai tộc.

Đây là nguyên thần của ta.”
Dì từng nói thánh nữ các đời của Mai tộc đều sẽ hương tiêu ngọc tổn sau khi thánh nữ kế tiếp ra đời, sau hương tiêu ngọc tổn bản thân chỉ giữ lại ba nguyên thần, mà ba nguyên thần đó biết mọi sự tình trên thế gian.
“Ta muốn cứu cậu ấy.

Bất kể là dùng phương pháp gì.” Lý Thanh Ca chỉ vào Lâu Sanh Ca đang nằm trên giường.

Ngữ khí không lẫn vào đâu được.
Nữ thánh của Mai tộc nói với Lý Thanh La rằng kinh mạch của nàng đã bị đứt hoàn toàn trong biến cố năm nàng tám tuổi đó, là phụ thân của nàng đã dùng ba trăm năm tiên lực của ông cùng với dạ minh châu ngàn năm của cung Tử Vi độ vào trong cơ thể nàng nên mới bảo vệ được kinh mạch của nàng.
Mà dạ minh châu trong cơ thể nàng có thể cứu được Lâu Sanh Ca, chỉ cần đem dạ minh châu đó dẫn độ vào cơ thể Lâu Sanh Ca, ba năm sau là có thể hóa giải độc Oa Chu.
Tuy nhiên, trong ba năm Lý Thanh La không có dạ minh châu trong người đó, nàng phải tìm một cơ thể có tiên thuật sống nhờ.
Lâu Sanh Ca mê man như đang nằm mơ, mơ thấy mình đang ở trong một thế giới băng và lửa, dần dần, một hơi thở quen thuộc vây lấy cậu.
Có một đụng chạm lạnh lẽo mềm mại trên môi cậu, một giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai cậu, Tiểu Lâu, mở miệng ra nào.
Nhưng tất cả các dây thần kinh như bị tê liệt, phảng phất cậu nghe thấy tiếng thở dài bên tai.
Sau đó, một vật thể linh hoạt như cá nhỏ cạy răng của cậu ra, xâm nhập sâu hơn một chút, sau đó, một vật thể lạnh lẽo rơi vào trong khoang miệng cậu.
Vật thể lạnh lẽo đó từng chút một đưa cậu ra khỏi thế giới băng và lửa, trong suy nghĩ mơ hồ, Lâu Sanh Ca biết cậu đã được kéo lại khỏi bờ vực của sự sống và cái chết.
Nhưng hơi thở quen thuộc khiến cậu quyến luyến đang dần chút đi xa, phảng phất, cậu nghe được giọng nói của người đó, Tiểu Lâu, ta phải đi rồi.
“Không, không, lão sư, đừng đi.” Lâu Sanh Ca mồ hôi nhễ nhại tỉnh lại.

Đập vào mắt cậu là gương mặt của Mân quốc sư, sư phụ luôn tỏ ra ôn nhuận lúc này vô cùng kích động nắm lấy tay cậu: “Sanh Ca, người đã hôn mê ba ngày rồi.”
Lâu Sanh Ca tìm kiếm gương mặt quen thuộc kia, căn phòng đầy người, nhưng không gương mặt mà cậu muốn nhìn thấy.

Lão sư, có phải vì cậu không tin tưởng nàng nên nàng tức giận, không đến gặp cậu nữa không.
Uống nước xong, Lâu Sanh Ca cúi đầu hỏi: “Quốc sư, lão sư.

Có phải nàng đang rất giận ta không?”
“Thanh La… nàng, nàng đi rồi.

Đây là nàng đưa cho người.”
Mân quốc sư vẻ mặt phức tạp đưa cho cậu một phong thư.
Trên phong thư là văn tự rất xinh đẹp.

Có thêm một khuôn mặt tức giận ở phía sau.
—- Sanh Ca, ngày này ba năm sau ta sẽ trở về.
“Quốc sư, lão sư nàng xem ra là đang giận ta thật rồi, bởi vì ta không tin nàng.” Lâu Sanh Ca nhìn vẻ mặt tức giận trên phong thư.
“Không phải, nàng vĩnh viễn sẽ không giận người.”
“Thật không?” Lâu Sanh Ca trong lòng cảm thấy khá hơn một chút, mọi người ở Chiêu Thục đều biết Mân quốc sư là người không bao giờ lừa người.
Nàng vĩnh viễn sẽ không giận người! Cũng giống như ở những năm tháng sau này, nàng vẫn luôn rộng mở tấm lòng như bầu trời bao dung hết những sai lầm hết lần này đến lần khác của cậu.
Ngày này, là mùng hai tháng Năm Chiêu Thục năm thứ 1013.

Lâu Sanh Ca mười ba tuổi.
- Hết chương 19-.


Bình luận

Truyện đang đọc