DUYÊN ĐỊNH TAM SINH – ĐẾ SƯ


Editor: QingWei
Sau năm mới là tết hoa đăng Thượng Nguyên, vào ngày này, mặt trời sáng rực rỡ, hoàng cung khắp nơi đều treo đèn kết hoa, tiếng pháo, tiếng trống chiêng của người dân trong hoàng thành đinh tai nhức óc.
Vào ngày này, Lý Thanh La một lần nữa hiểu được vận mệnh không thể thay đổi cũng không thể ngăn cản, nàng xưa nay chưa bao giờ sinh bệnh, nhưng khi vừa thức dậy vào hôm đó nàng liền cảm thấy nhức đầu, rõ là đã tỉnh, nhưng không thể cử động toàn thân.
Trong những hiện tượng đó, nàng mơ hồ nghe thấy những cử chỉ từ bi của nhóm Phật tổ và những lời thầm thì của các vị chư thần.

Bọn họ nói một ngôn ngữ mà nàng không hiểu.
Bọn họ đến cùng là nói gì vậy? Sao vẻ mặt bọn họ lại còn quỷ dị như thế.

Lý Thanh La cảm thấy bối rối còn có bất an, nhưng nàng không nói được lời nào, nàng cũng không thể mở mắt, chỉ nghe thấy tiếng Lục Trúc hoảng sợ chạy ra ngoài.
Vào ngày này, Lâu Sanh Ca theo gia tộc hoàng thất đi đến hoàng miếu để bái tế tổ tiên, vô tình hắn nhìn thấy Lục Trúc sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào mình, thị vệ cầm đao vây quanh nàng ta ngăn nàng ta trong khu vực quy định.
Một dự cảm điềm xấu bất thình lình đến, hắn bước xuống bậc thềm.
Dù nô tỳ có gọi thế nào Lý tiên sinh cũng không tỉnh, vài chữ ngắn ngủn đã khiến hắn rối loạn, lệnh cho Tiểu Khương dắt ngựa chạy nhất đến, lúc này trong lòng Lâu Sanh Ca hận không thể như mũi tên, lập tức trở về bên nàng.
Bên ngoài hoàng miếu, một nữ tử mặc thường phục thoát khỏi vòng vây dày đặc của thị vệ, lao tới giữ chặt dây cương ngựa của Lâu Sanh Ca, sau khi thấy rõ người tới Lâu Sanh Ca sắc mặt cứng đờ.
“Xuân Vị Ương, ngươi đừng rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt.” Lâu Sanh Ca tức giận.
“Lâu Sanh Ca, ngươi cho ta chút thời gian, ta có lời muốn nói với ngươi.” Xuân Vị Ương nói với giọng cầu xin mà hắn chưa từng thấy trước đây.

“Ngày đó ta đã nói rõ hết rồi.” Lâu Sanh Ca lạnh lùng giật dây cương trên tay nàng ta, rồi nhảy lên ngựa.
Xuân Vị Ương dứt khoát kéo chân hắn, ngước mắt nhìn lên hắn, ngữ khí quyết liệt: “Lâu Sanh Ca, nếu bây giờ ngươi rời đi, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận cả đời.”
Lâu Sanh Ca rút chân mình ra, hét với thị vệ: “Kéo nàng ta ra.”
Thị vệ đi tới kéo Xuân Vị Ương ra, dân chúng và các thành viên trong hoàng thất vây quanh xem, còn cho rằng đó lại là người mê luyến điện hạ, bọn họ đứng bên cạnh dùng những lời tốt đẹp khuyên bảo nàng ta.
Nhìn thấy hắn cưỡi ngựa phi đi như một cơn gió, đặt tay lên bụng, Xuân Vị Ương cười thảm, có thể khiến hắn lòng nóng như lửa đốt như thế chắc hẳn là vì nàng rồi đi?
Phụ thân nói khi nàng ta sinh ra ông đã tìm một thầy bói đoán mệnh cho nàng ta, vị tiên sinh đó nói rằng số mệnh của nàng ta quá cương liệt, sau này phụ thân gửi nàng ta đến núi Từ Vân để theo Vân tiên sinh nổi danh khắp thiên hạ học võ, tụng kinh, tu tâm dưỡng tính mỗi nàng.
Xuân Vị Ương luôn biết những điều đó chỉ là để phụ thân không lo lắng cho nàng ta mà thôi, tâm tính của một người như thế nào thì liền như thế ấy.
Xuân Vị Ương chỉ biết cả đời này nàng ta sẽ không để bản thân chịu ủy khuất, dù có mất đi tất cả, sự phụ nàng ta thường nói tính cách nàng ta như vậy nhất định sẽ chịu khổ.
Hôm đó, mọi người bên ngoài hoàng lăng nhìn thấy một người ​​thiếu nữ trẻ tuổi cười điên cuồng rời đi.
Nàng nằm trên giường, gương mặt bình yên, thân thể ấm áp, cho dù có gọi thế nào nàng cũng không tỉnh dậy.
Lâu Sanh Ca cảm thấy giọng nói của mình run rẩy dữ dội, danh hiệu chí cao vô thượng trên người hắn chỉ như một hạt bụi nhỏ bé trước mặt vận mệnh.
Lâu Sanh Ca chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại gặp phải tình cảnh như vậy, giống như hắn chưa từng nghĩ đến nàng sẽ rời xa mình, một khắc đó, hắn cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi mất đi nàng trong nháy mắt.
Một phòng đầy người, ngự y tốt nhất hoàng cung đều tụ tập ở đây, hoàn toàn bất lực, bọn họ run sợ trong lòng, vua tương lai của Chiêu Thục hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, sát khí trong mắt điện hạ khiến bọn họ nhận ra tính mạng của mình hoàn toàn nằm trong tay của người nữ tử đang hôn mê bất tỉnh trên giường kia.
Tiểu Khương cũng lo lắng không thôi, điện hạ bây giờ giống như một con thú bị mắc bẫy, lúc này đang gào thét túm lấy cổ áo của vị y sư được xưng là đệ nhất Chiêu Thục.
“Điện hạ, chi bằng, để quốc sư xem thử đi ạ.” Tiểu Khương nơm nớp lo sợ nói.

Vừa dứt lời, điện hạ đã lao ra ngoài như một cơn gió.
Khi Mân quốc sư đến, ông vẫn còn mặc y phục bái tế khi nãy, Chiêu Lăng vương cũng đến, Mân quốc sư bắt mạch cho Lý Thanh La một lúc lâu, khi ông buông ra, Lâu Sanh Ca bắt đầu sốt ruột hỏi, nàng thế nào?
“Nàng rơi vào yểm mộng rồi.” Mân quốc sư nhìn người trên giường, nàng đang khẽ cau mày.
Trong phòng chỉ còn lại Lâu Sanh Ca và Chiêu Lăng vương, Mân quốc sư nhẹ nhàng vỗ lên thiên linh của Lý Thanh La, cái vỗ kia vừa rơi xuống người trên giường thở nhẹ một hơi.
Còn chưa chờ Lý Thanh La tỉnh lại hoàn toàn, nàng đã bị Lâu Sanh Ca ôm chặt vào lòng, hắn không nói gì, chỉ ôm chặt nàng làm nàng có chút đau.
Xem ra nàng dọa hắn sợ rồi, khi còn ở trong ảo cảnh, nàng phảng phất nghe được tiếng gào thét của hắn.
“Được rồi, ta không sao, vừa rồi ta chỉ gặp yểm mộng mà thôi.” Lý Thanh La vỗ nhẹ lưng hắn, nâng mắt lên, không ngờ lại bắt gặp vẻ mặt sâu xa của Chiêu Lăng vương đang nhìn bọn họ.
Rũ mắt xuống, Lý Thanh La cảm thấy luống cuống khó hiểu.
Trong phòng chỉ còn lại Mân quốc sư và Lý Thanh La.
“Thanh La, nói cho ta biết, ngươi sợ cái gì?” Ánh mắt Mân quốc sư ôn hòa, người nam tử trước giờ luôn lãnh đạm lúc này ôn hòa giống như một huynh trưởng hiền hậu.
“Ta …” Lý Thanh La nhìn làn khói mờ ảo của huân hương*: “Kỳ thực ta cũng không biết mình đang sợ cái gì, ta chỉ là cảm thấy bất an.”
*Huân hương-熏香: dạng làm nóng hoặc làm cháy âm ỉ những mẩu gỗ có hương thơm tự nhiên như gỗ đàn hương hoặc trầm hương.
“Ngươi bất an về điều gì?” Mân quốc sư hỏi lại, ông chưa từng tưởng tượng Lý Thanh La sẽ rơi vào trong yểm mộng, phải biết rằng, yểm mộng đại biểu cho sợ hãi và lo âu.
“Ta… ta sợ có chuyện xấu.” Lý Thanh La cúi đầu: “Quốc sư, ta sợ, sợ rằng sắp tới sẽ có chuyện xấu, ta càng ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm, ta không có năng lực gì, đôi khi ta cũng không tin vào bản thân mình.


Ta còn hoài nghi chỉ bằng một mình ta liệu có thể cứu được phụ thân, mẫu thân hay không nữa.”
Mân quốc sư nhìn Lý Thanh La một lúc lâu, rồi nói.
“Thanh La, ta tin ngươi, ngay từ lần đầu gặp người, ta liền tin ngươi, thực ra, quốc sư được người dân Chiêu Thục ủng hộ cũng chẳng có bản lĩnh gì.

Nếu cứ cố chấp trích ra một ưu điểm của hắn, vậy thì là nhìn người rất chuẩn, cho đến nay, ta còn chưa nhìn lầm ai cả.”
“Thật sao? Quốc sư, ngươi tin ta?” Trong vô thức, Lý Thanh La trở nên khẩn thiết lên.
Mân quốc sư mỉm cười và gật đầu.
Sau khi Mân quốc sư rời đi, Lâu Sanh Ca bước vào, hắn giống như trở lại thành đứa trẻ sáu tuổi sợ thủy quỷ đó, vùi đầu vào lòng bàn tay Lý Thanh La, chua chát nói.

Lão sư, người làm ta sợ muốn chết, sau này, người đừng làm ta sợ giống như hôm nay nữa nhé.
“Biết rồi, lão sư sẽ nhớ kỹ.” Lý Thanh La nhẹ nhàng nói bên tai hắn.
Vào lúc chạng vạng, phố Vĩnh An vẫn chật kín người như tết hoa đăng Thượng Nguyên những năm trước, những người tới không chỉ được xem nghi thức thắp đèn của hoàng thất mà còn có thể cầu may đầu xuân.
Chuyện sáng nay vẫn còn khiến Lâu Sanh Ca sợ hãi, hắn cố chấp yêu cầu Lý Thanh La mặc y phục trong cung, xen lẫn vào thành viên của hoàng thất tham gia nghi thức thắp đèn, phần đẹp nhất của nghi thức thắp đèn là cung thủ cầm mũi tên được tẩm dầu thông bắn lên đài cao, đài cao đó cao khoảng mấy chục phân, trên đỉnh của đài treo nhiều chiếc đèn lồng lớn, cung thủ bắn tên vào chiếc đèn lồng thứ nhất, chỉ cần châm chiếc đèn lồng thứ nhất thì cả dãy đèn lồng sau đó liền được thắp sáng, cảnh tượng rất ngoạn mục, vào thời điểm này hàng năm, có rất nhiều người từ các nước láng giềng cố ý đến tham quan.
Quốc sư dẫn đầu các thành viên hoàng thất bắt đầu lễ bái trời, các vị thần tứ phương, và sau đó là các vị tiên đế của các triều đại.
Khi cung thủ giương cung, tất cả mọi người đều nín thở, bất động, vì sợ nếu di chuyển sẽ làm hỏng sự chính xác của cung thủ, bọn họ sẽ không thể gặp may mắn nữa.
Hiện tại, giờ lành đến.
Ai đó trong đám đông bất ngờ hét lên, mau nhìn, thần tiên.

Âm thanh của người nọ vang dội, theo hướng ngón tay của hắn, một màu trơn từ trên đài cao rơi xuống, làn váy trải dài trong bóng đêm, xinh đẹp như tiên nữ bay trên bầu trời.
Rất lâu về sau, rất nhiều người tương truyền rằng thân ảnh đó bay xuống từ trên đài cao, rất lâu về sau, rất nhiều người đồn đoán người đó liệu có phải là một vị tiên nữ trên trời lén hạ phàm.
Ở tết hoa đăng Thượng Nguyên của Chiêu Thục năm thứ 1017, Xuân Vị Ương đã nhảy từ trên đài cao xuống theo lúc thắp đèn.

Nàng ta đáp xuống dưới chân Lâu Sanh Ca, máu trên đầu bắt đầu loang ra, nhuộm đỏ cả y phục của nàng ta, nàng ta vẫn cười, còn có chút đắc ý, giống như lúc mới gặp.
Lần đầu gặp Xuân Vị Ương, Lâu Sanh Ca nhớ lúc đó nàng ta đang đứng dưới tàng cây phong, mái tóc kỳ dị, bím tóc rối tung rối xù như kiểu ở phía nam, nhưng kiểu tóc cổ quái đó cực kỳ hợp với nàng ta.
Tùy tùng tiến lên cảnh cáo người tự ý xâm nhập vào khu săn bắn của hoàng gia sẽ bị phán tội chết, lúc đó nàng ta cười khanh khách không ngừng, tựa hồ như đang nghe một câu chuyện cười, nàng ta nói, còn có chuyện như vậy à, nàng ta không e ngại ai bước vào, không trộm không cướp dựa vào cái gì phán ta tội chết, cái mạng này của ta không đáng tiền hay sao?
Cảm giác đầu tiên mà Xuân Vị Ương dành cho Lâm Sanh Ca nàng ta giống như một cơn gió tự do, nhiều năm trước, hắn đã từng mơ ước được bay như gió, bay ra khỏi bức tường cao của thâm cung, để nhìn thấy thế giới rộng lớn mà người đó miêu tả.
Lâu Sanh Ca cũng từng rung động vì Xuân Vị Ương, vì một khắc nàng ta đứng dưới tàng cây phong, mỉm cười bất cần.
Lâu Sanh Ca cũng ghen tị với Xuân Vị Ương, ghen tị với sự không kiêng nể gì của nàng ta, ghen tị vì nàng ta nói muốn làm liền làm chẳng quan tâm mọi chuyện có bị bị làm cho rối tinh rối mù hay không.
Chính sự ghen tị đến rung động đó mà hắn đã đưa nàng ta về hoàng cung.
Nhưng giờ khắc này, nàng ta rơi xuống dưới chân hắn, dùng hết toàn lực để mỉm cười với hắn, một nụ cười diễm lệ vô song.
Đã từng, nàng ta từng nói, Lâu Sanh Ca, ta thích người, ngươi hãy đến cầu thân với cha ta đi.
Đã từng, nàng ta đã từng cầm tú cầu nói với hắn rằng ở dân gian nó được tượng trưng cho tín vật.
Ngồi xuống, hắn ôm nàng ta vào trong ngực, nước mắt mới rơi xuống, hắn nói với người trong lòng.
Xuân Vị Ương, ngươi thực sự là một cô nương ngốc!
- Hết chương 35-.


Bình luận

Truyện đang đọc