DUYÊN NỢ 2 - CHỜ EM BIẾT YÊU


Màn đêm yên tĩnh, Thiên Vũ đã không có cách nào kiểm soát được mình nữa mà đặt nụ hôn triền miên lên môi Quỳnh Thư.

Khoảnh khắc trong đầu anh chợt nhận ra, bản thân mình đã thực sự yêu cô gái nhỏ thì lòng càng muốn ôm trọn lấy cô, mọi thứ dường như bị đẩy lùi, trong lòng chỉ gào thét muốn yêu và được yêu.
Anh cẩn thận, tỉ mẩn bao trọn môi cô không muốn rời, vị ngọt tinh tế nơi miệng nhỏ của cô khiến anh như người say mà muốn mãi không ngừng.

Hóa ra, khi yêu một người thật sự, hương vị của nụ hôn lại trở nên tuyệt diệu đến thế? Anh tham lam hơn, quyến luyến m*t hết mật ngọt, còn rộn vui khi thấy sự lúng túng vội vàng ngô nghê của cô khi đón nhận.

Vì môi cô rất ngọt nên con sói tham lam trong anh trỗi dậy mà h@m muốn nhiều hơn.

Anh đưa lưỡi li3m trọn cánh môi một cách điên cuồng.

Anh nhận ra cơ thể Quỳnh Thư căng cứng, cô rùng mình sợ hãi.
Khi được anh hôn, đón nhận nó, cơ thể cô sinh ra một cảm giác lạ lẫm...!đó là gì thì cô không diễn tả được nhưng chắc chắn là dịu ngọt và hạnh phúc.

Nụ hôn của anh từ dịu dàng đến say đắm, càng lúc càng khiến cô không còn muốn trốn tránh mà đón nhận nồng nhiệt hơn.

Môi lưỡi của anh cực kì linh hoạt, khéo léo khiến cô càng lúc càng chìm đắm.

Bàn tay anh đặt trên gáy cô giữ lại, dường như hôn lâu vậy với anh vẫn chưa đủ.

Càng lúc nó càng mãnh liệt, hơi thở của anh mỗi lúc một thay đổi.

Thật lâu, anh mới tạm dừng lại, tỳ trán mình lên trán cô, môi vẫn thật gần, dịu dàng cất tiếng trấn an:
- Thư, em không phải lo lắng như vậy?

Quỳnh Thư nhìn vào mắt anh mà thấy lòng mình bấn loạn, đối diện với ánh mắt dịu dàng ấy cô không dám nhìn thêm mà rời ánh nhìn đi chỗ khác.
- Em...!em không biết nữa.
Khuôn mặt cô nhanh chóng ửng hồng, làn da trắng điểm hồng vào mắt người đối diện càng thêm cuốn hút.

Ánh mắt của cô nhanh chóng được anh đưa trở lại, bàn tay nóng ấm chuyển từ gáy sang nâng đỡ khuôn mặt cô, những ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi lướt trên đôi môi mềm mịn, vì nụ hôn dài khi nãy mà ửng hồng hơn.

Ánh mắt anh càng trở nên dịu dàng âu yếm:
- Vậy hãy giao cho anh được không? Tất cả mọi thứ...!hãy để anh làm.
Chẳng đợi được câu trả lời từ Quỳnh Thư, anh áp môi mình xuống.

Nụ hôn lần này không còn là thăm dò nhẹ nhàng nữa mà kịch liệt hơn, cuồng dã hơn.

Nó như cơn lốc, thổi bay rào cản cuối cùng giữa hai người, hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn hơn mà gắt gao ôm lấy anh.

Cả người chậm chạp hạ xuống, lưng tiếp xúc với giường mềm mại.

Trái tim cô đập liên hồi, cơ hồ nghe rõ cả từng nhịp thình thịch.

Bàn tay anh không trên mặt anh nữa mà từ từ rời xuống xương quai xanh nhẹ vuốt v3, những ngón tay lần tới mở từng chiếc cúc trên áo sơ mi cô mặc một cách thành thục.

Anh hôn khắp mặt cô, từ miệng xuống cằm, xuống xương quai xanh rồi trườn xuống phần ngực đang nhấp nhô, cúc áo được cởi hết, chiếc áo ngực cũng được tháo ra.

Anh cảm nhận được cô đang hồi hộp, thậm chí có chút sợ hãi vậy mà lòng anh lại rộn vui, lòng tham nổi lên, một nụ hôn chạm xuống ngậm lấy nụ hoa mềm mại trên bầu ng ực căng tròn...
- A...!Thiên Vũ...!anh...
Quỳnh Thư không nhịn được mà run lên có chút sợ hãi, cô muốn đẩy anh ra nhưng tay lại bị nắm lấy.


Một cảm giác tê dại mãnh liệt hệt như dòng điện cực mạnh nhanh chóng đánh thẳng vào đại não, khiến Quỳnh Thư có cảm giác chết lặng chỉ trong nháy mắt.

Thân thể mềm mại vô thức cong lên, mười đầu ngón tay vô lực lùa vào trong mái tóc Thiên Vũ như muốn chống đỡ làn môi cuồng dã của anh đang không ngừng làm loạn trên ngực cô và khơi lên những cảm giác khó nói nên lời.
Thiên Vũ thở d ốc, ngẩng mặt nhìn Quỳnh Thư, hơi thở của anh mỗi lúc một nặng nề, âm thanh cũng vì đó mà trở nên loạn nhịp:
- Thư...!anh muốn em.
Thân thể nhỏ nhắn của cô vì lời anh nói mà rung động.

Cô không biết nó sẽ như nào, anh sẽ làm gì nhưng qua những gì cô biết thì lần đầu chắc chắn sẽ đau, một thoáng sợ hãi sượt qua ánh mắt.
- Em sợ sao?
Cô vô thức gật đầu như một chú thỏ non bị dồn vào cuối hang.

Anh nâng người dậy, bàn tay chạm lên mặt cô, thả nụ hôn nhẹ lên môi cô an ủi:
- Đừng sợ...!tin tưởng anh được không?
Cô tin anh, thực sự có một niềm tin mãnh liệt nào đó vào người đàn ông này.

Vậy nên thay vì nói ra cô chọn cách gật đầu đồng ý.

Cô thấy đôi mắt người đàn ông thoáng hiện ra tia hạnh phúc.

Anh nâng mình dậy, cở đồ trên người.

Đây là lần thứ hai cô thấy cơ thể anh nhưng lần trước thì lén lút nhìn còn bây giờ công khai được thấy.


Có lẽ anh cũng chăm tập luyện nên từng đường nét trên cơ thể hiện ra rõ ràng, vạm vỡ hơn rất nhiều so với khi mặc đồ.

Cô giơ tay lên chạm vào cơ thể khiến anh khẽ cười, chợt nhận ra mình thất thố nên cô rụt tay lại.
Thiên Vũ nhìn thấu sự ngượng ngùng trong ánh mắt lẫn hành động của Quỳnh Thư, da thịt cô, nơi nào anh chạm tới đều hồng hồng.

Ánh mắt ngắm nhìn càng lúc càng si mê.
- Anh đừng nhìn được không?
Cô e dè hỏi, tay khẽ kéo vạt áo sơ mi che đi bầu ng ực đang bị nhìn chăm chú.

Cô không biết hành động ấy càng k1ch thích anh, qua lớp áo sơ mi mỏng, bầu ng ực thiếu nữ càng như mời gọi.

Anh nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt si mê:
- Anh muốn...!chúng rất đẹp.
Không còn nhịn được nữa, Thiên Vũ cúi xuống há miệng ngậm lấy nụ hoa bị che bởi lớp vải áo khiến một mảng áo bị ướt, nó nhanh chóng bị lôi ra thả tự do cho anh được tận hưởng.

Đầu lưỡi ấm áp quét qua, mơn man như một sợi lông vũ chạm đến da thịt nhạy cảm.

Quỳnh Thư đón nhận một cảm giác xa lạ mới mẻ ập đến, hưng phấn không ngừng dâng lên.

Cô không còn bài xích anh mà hào hứng đón nhận, cảm nhận sự cưng chiều, vuốt v3 từ những nụ hôn nóng bỏng, ướt át trải khắp người.

Cơ thể anh nóng bỏng áp sát như muốn nung chảy cơ thể mềm mại có phần non nớt của cô.

Toàn thân, từ đầu đến chân đều truyền đến cảm giác run rẩy đến khó tả, một loại cảm giác mới lần đầu chạm tới.
Quỳnh Thư đối diện với việc lần đầu nhìn thấy cơ thể tr@n trụi của anh lại ở khoảng cách vô cùng gần có chút hoảng.

Cô xấu hổ, vội vã quay mặt đi, vùi mặt xuống gối, tim đập liên hồi khi bàn tay anh đang chậm rãi vuốt v3 trên cơ thể tr@n trụi của cô.

Lúc này, đầu óc chẳng còn tỉnh táo nổi nữa, hoàn toàn khuất phục trước d*c vọng đã căng tràn.

Anh rời môi cô, giọng nói bên tai nhẹ nhàng khi mắt cô vẫn nhắm nghiền như sợ nhìn thấy anh.
- Em mở mắt ra đi.
- Không mở được không?
- Nhìn anh...
Lời nói cứ nhẹ nhàng câu dẫn, cô he hé mắt nhìn, ngay lập tức đập vào mắt là nụ cười mê hoặc của anh.

Sao bây giờ cô mới biết anh cười đẹp nhỉ? Hoặc có thể lúc này anh mới chịu cười với cô rồi.

Bàn tay cô bị anh kéo xuống chạm vào thứ gì đó cứng rắn nóng hổi.

Tầm mắt đưa xuống, cô thoảng thốt rụt tay lại lắc đầu:
- Em không muốn nữa...!dừng lại được không?
- Rồi em sẽ quen với nó...!chúng ta là vợ chồng cơ mà...
- Nhưng...!nó lớn quá!
Biểu hiện này của cô khiến anh cảm thấy kiêu hãnh.

Bản năng của đàn ông là chinh phục, vậy mà cô vợ nhỏ của anh lại đang muốn khước từ cùng anh hưởng thụ đam mê thể xác.
- Anh không nhịn được nữa...!bé yêu à, anh không phải hòa thượng.
Quỳnh Thư lắc đầu muốn trốn tránh, cánh tay cô bị anh nắm lấy kéo lại, nụ hôn vờn qua ngực trượt xuống dưới bụng nhanh...!dứt khoát.

Dù qua một lớp vải mà cô vẫn thấy hơi thở của anh nóng bỏng.

Trái tim cô lúc này như nhảy lên đến cổ, dù muốn phản đối nhưng cơ thể lúc này lại xuất hiện một cảm giác mới...!cô r3n rỉ khi anh chậm rãi kéo chiếc quần nhỏ xuống:
- Vũ...!em...
Thiên Vũ ngẩng mặt nhìn cô an ủi, lời nói câu dẫn chí mạng:.

.


Bình luận

Truyện đang đọc