Vũ Tuệ nhìn bản thân trong gương, bộ dáng cô lúc này thực sự đáng sợ, quầng thâm đen dày, gò má nhô cao,gầy trơ cả xương lộ rõ xương sườn, giống như trên người từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi da bọc xương.
Cái dạng này cũng đủ xấu. Vậy thì có ảnh hưởng gì chứ? Vũ Tuệ nghĩ thầm, khoác quần áo đi ra phòng ngủ, ánh sáng trong phòng khách mông lung, chiếc rèm che gần hết ánh sáng mặt trời bên ngoài, Vũ Tuệ ngồi trên sô pha, cầm lấy quyến sách chưa xem xong tiếp tục đọc.
Cửa nhà bị mở ra, Đồng Bình lại đến, hắn đến bên người Vũ Tuệ, đem đồ ăn trên tay đặt lên bàn: “ Vẫn không ngủ được sao?”
“ Vâng.”
“ Anh có quen một đứa bạn, em đến chỗ nó một chút đi.”
“ Bác sĩ tâm lý sao? Không cần, cảm ơn.” Vũ Tuệ cười với hắn, lại đem tầm mắt dừng trên sách vở. Bác sĩ tâm lý ở thời đại này sẽ có tác dụng gì với một người tương lai như cô chứ? Cô là một tính toán sư, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bẫy rập trong lời nói của bác sĩ.
“ Em cứ như vậy thật sự không ổn, em nhìn bộ dáng hiện tại của em đi…. Thôi, ăn trước đã.” Đồng Bình khom lưng lấy đồ ăn từ trong túi ra, hắn không có cách nào bỏ mặc con bé được, con bé là người Lương Bình yêu thương nhất, nếu Lương Bình còn sống nhìn thấy dáng vẻ này của con bé chắc chắn nó sẽ rất đau khổ. Chuyện xảy ra tới bây giờ, là một người từng trải qua cảnh ngộ giống như cô, hắn thật sự hi vọng Vũ Tuệ có thể quên đi Lương Bình, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống mới.
Sau đó hắn nghe được âm thanh mềm mại của cô nhẹ nhàng đọc một đoạn trong sách.
“ Với tôi mà nói, còn có điều gì không gắt kết với cô ấy? Còn điều gì có thể khiến tôi ngừng nhớ thương cô ấy? Tôi không ngại cúi đầu nhìn mặt đất này khi khuôn mặt cô được khắc trên những phiến đá, trên mỗi đóa hoa, mỗi cành cây— tràn ngập dưới bầu trời đêm. Ban ngày, ở bất cứ đâu tôi đều có thể thấy cô ấy, bản thân tôi hoàn toàn bị vây quanh bởi hình bóng cô ấy. Những khuôn mặt bình thường của bất kì người đàn ông hay phụ nữ nào – thậm chí cả gương mặt của tôi cũng giống cô ấy, dường như chúng đang cười nhạo tôi. Toàn thế giới này tràn ngập những kỷ niệm đáng sợ, mỗi nơi đều nhắc nhở tôi cô ấy thật sự đã từng tồn tại, nhưng tôi lại để mất cô ấy….”*
// * xin lỗi vì đoạn edit sượng trân này huhu//
Nếu người ta không mất đi một thứ, sẽ không bao giờ biết được nó đối với mình có bao nhiêu quan trọng.
Người bên Vĩnh Hằng Thành đã tới thúc giục rất nhiều lần, nhưng Vũ Tuệ vẫn không quay về, trong căn phòng này tràn ngập hồi ức của cô và Lương Bình, những hồi ức đó như viên đạn bọc đường, ngọt bao nhiêu thì cũng làm tổn thương cô bấy nhiêu, nhưng cho dù vậy, cô cũng không muốn rời đi. Ít nhất ở nơi đây còn có hồi ức, nơi này là nhà của cô và Lương Bình.
Mặt trời lặn dần, trong nhà lại bao phủ bởi bóng tối, Vũ Tuệ nằm trên giường trợn tròn mắt nhìn trần nhà, một khi trong phòng khách có chút gió thổi cỏ lay thì cô sẽ theo bản năng ngồi dậy, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm phòng khách tối đen như mực, chẳng sợ chỉ là bức rèm cửa bị gió luồn thổi nhẹ.
Nếu ngày đó cô cũng vậy thì tốt rồi, cô không ngủ say như chết thì cô có thể biết được Lương Bình ở ngoài đó phải chịu những thương tổn gì, như vậy hắn sẽ không phải chết…. Hắn không phải chết sao? Nhưng mà hắn là đương sự B, hắn chính là người bắt buộc phải bị giết chết bởi đương sự A, cô không thể cứu hắn, nếu cô cứu hắn thì tương lai xong rồi.
Nỗi đau thống khổ làm cô hít thở khó khăn, tầm mắt trở nên mông lung, Vũ Tuệ nằm lại trên giường, lấy chăn che mặt, cứ nằm đó lẳng lặng không nhúc nhích chờ đến hừng đông. Sau đó không biết đã qua bao lâu, lâu như đã qua cả thế kỷ, chăn bị xốc lên, giáo sư Lương Bình thúc giục cô đi rửa mặt, trong phòng bếp tỏa ra hương thơm của bữa sáng, bụng Vũ Tuệ đói đến nỗi kêu vang, lòng vui mừng đi đánh răng rửa mặt, sau đó chạy đến ngồi ở bàn ăn chờ bữa sáng. Cô lẳng lặng chờ đợi trong chốc lát, độ ấm trên người dần dần biến mất, không khí cũng bắt đầu lạnh dần, cô ngơ ngác ngồi trên bàn ăn, phát hiện cả căn hộ chỉ có một người là cô, vết dao rạch trên bộ ghế sô pha màu lam sẫm vẫn còn đó, vết màu đỏ sậm không thể lau sạch nhắc nhở cô về sự thật tàn khốc kia.
Dạ dày Vũ Tuệ có chút đau đớn, cô rót một ly nước ấm uống, đột nhiên rất muốn ăn bánh đậu đỏ.
Tài nấu nướng của giáo sư Lương Bình thật sự không tệ, nhưng riêng với việc làm đồ ngọt là phải bó tay, hắn là một người đàn ông đặc biệt ngạo kiều ( kiêu ngạo đến đáng yêu), lúc làm ra món bánh đậu đỏ khó ăn tới mức cô phải nhổ ra, bị cô cười nhạo một hồi, hắn thẹn quá hóa giận nói: “ Tuy hơi khó ăn, nhưng mà em phải ăn hết đi! Người ta nói đậu đỏ tượng trưng cho tình yêu, anh đem hết tâm tư tình cảm của mình đặt vào trong đó, em phải ăn nó!”
“ …. Tuy rằng anh nói vậy làm em rất vui vẻ, nhưng nếu em ăn xong cái bánh này, có khi phải nhập viện mất, anh muốn em vào viện hả?”
“!!!!”
Hắn lập tức ném hết mấy cái bánh đậu đỏ vào thùng rác, từ đó về sau cô cũng không phải ăn qua những chiếc bánh đậu đỏ khó ăn nhưng lại làm cô ngọt đến tận cõi lòng này nữa.
Muốn ăn, vậy thì đi ăn.
Vũ Tuệ mở tủ quần áo, lấy ra quần áo từ bên trong, cô không dám nhìn nhiều, bởi vì chiếc váy cưới trắng tinh xinh đẹp vẫn treo cách đó không xa.
Quần áo trước đây đều vừa người hiện tại đã trở nên rộng thùng thình, khoác lên áo ấm và choàng khăn quàng cổ, cho dù mặc nhiều thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không còn có thể giống một chú chim cánh cụt tròn vo đáng yêu mạnh khỏe nữa.
Cô gặp Kinh Thạch và Mỹ Chi trong thang máy, cuối tuần nên bọn họ không đi làm, hai tháng nay, đây là lần đầu tiên họ thấy Vũ Tuệ ra cửa. Hốc mắt Mỹ Chi lập tức đỏ lên, Kinh Thạch kéo cô lại một chút cô mới không nghẹn ngào khóc ra tiếng. Bọn họ đều giả bộ bình tĩnh chào hỏi với Vũ Tuệ, cố gắng hết sức không nhắc tới chuyện làm người đau lòng kia.
Vũ Tuệ cũng bình tình mà trao đổi vài câu không đầu không đuôi với bọn họ.
Lâu lắm không đối diện trực tiếp với ánh mặt trời, sau khi ra khỏi tòa nhà, trong nháy mắt Vũ Tuệ bị ánh sáng làm chói đến nổi không mở mắt ra được, bàn tay che hờ trước mắt hồi lâu mới có thể dần thích ứng lại.
Trong tiểu khu có khá nhiều người gặp thường xuyên nên nhận ra Vũ Tuệ, đều nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, dù sao vụ án giết người cướp của nghiêm trọng cỡ này, vụ án xảy ra làm chấn động toàn bộ những hộ gia đình trong tiểu khu, vốn nên vui vẻ bước vào lễ đường thì gặp phải chuyện như vậy, cô dâu đáng thương cỡ nào chứ!
Vũ Tuệ quên mất là tiệm bánh mì không bán bánh đậu đỏ, nhưng bà chủ vẫn luôn là người khôn khéo, lương thiện, không đành lòng thấy bộ dáng thất vọng của Vũ Tuệ, nói Vũ Tuệ vào trong tiệm chờ, bà cho đầu bếp bên trong làm riêng cho Vũ Tuệ mẻ bánh đậu đỏ.
“ Hiện tại cô xấu muốn chết, cũng sẽ không có khách nào thèm đến đây xem cô nữa đâu.” Sau quầy, Ưu Kỷ vừa lau bàn vừa cẩn thận quan sát Vũ Tuệ, lời nói thì khắc nghiệt nhưng ý tứ lại rất cẩn thận: “ Không ăn cơm đúng bữa thì còn mau già mau xấu hơn nữa.”
“ Cảm ơn.”
“ Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, tôi cũng có nói gì hay ho với cô đâu.”
“ Cảm ơn.”
“….. Phiền chán.”
Mẻ bánh đậu đỏ mới ra lò ăn rất ngon, vỏ ngoài giòn xốp, bên trong đầy đậu, cắn vào trong miệng nhân liền chảy ra, trong miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào, uống thêm một ly trà xanh hơi chát, quả là mỹ vị nhân gian.
Nhưng Vũ Tuệ cũng không cảm nhận được mỹ vị này, vì cũng không phải là bánh do Lương Bình của cô làm.
Vũ Tuệ về lại căn hộ, cô ấn sai mật mã. Sau khi chuyện đó xảy ra, Đồng Bình đã cho người đổi mật khẩu ở cửa từ mã khóa sang mã vân tay và khóa, mật khẩu cũ cũng thay mới, mà cô đã quên mất mật khẩu mới Đồng Bình nói với cô là gì rồi.
Gọi điện thoại cho Đồng Bình hỏi mật khẩu mới, sau đó mở cửa vào nhà.
Ở hành lang thay giày, đi vào phòng khách, đặt bánh đậu đỏ còn dư lên bàn, cô vẫn còn chưa xem xong ‘ nghệ thuật giám định và thường thức’, vết cắt vẫn nằm ở một góc trên sô pha, cô tận lực né tránh vết cắt và bông bọt biển bị trào ra nơi đó.
Bức màn chắn gió màu trắng nhẹ bay, trong nhà một mảng yên tĩnh.
Tầm mắt Vũ Tuệ không biết từ khi nào đã rời khỏi nguồn giải trí của cô là quyển sách khoa học tri thức rồi khó hiểu đi vào thư phòng, cô nghe được tiếng âm nhạc như nước chảy róc rách từ thư phòng vang lên, cô cầm lòng không đậu mà đi qua, đẩy cánh cửa thư phòng, thấy được chiếc đàn dương cầm mày đen nằm đó, người đàn ông cô thương cũng ở nơi đó, thân hình cao ráo đĩnh bạt, ngón tay trắng nõn di chuyển trên những phím đàn đen trắng, tiếng nhạc xinh đẹp theo đó vang lên.
Thấy Vũ Tuệ tiến vào, Lương Bình quay đầu sang, nở nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng, Vũ Tuệ kìm lòng không được cũng cười với hắn một cái, sau đó cảnh trong mơ lại tàn nhẫn biến mất.
Trong thư phòng lạnh lẽo chỉ có dương cầm an tĩnh nắm đó, không hề có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Vũ Tuệ đến bên dương cầm ngồi xuống ghế, ngón tay đặt trên bàn phím, cũng chậm rãi đánh.
Cô đàn không tốt lắm, so sánh với giáo sư Lương Bình thật giống như con nít chơi đàn mà thôi, cái này vẫn là náo loạn với Lương Bình mà học được.
Cô vẫn luôn nở nụ cười thuần lương tươi mát, đáy mắt chợt hiện lên tia giận dỗi và giảo hoạt, cô rất thích gây sự những lúc Lương Bình luyện đàn, chạm đến nơi mẫn cảm của hắn, khiêu chiến sự tự chủ của hắn, sau đó cô lại bị hắn phản kích, hắn thường xuyên lấy cớ dạy cô đánh đàn kéo lên đùi hắn ngồi, một bên phá bỉnh cô một bên ép cô nghiêm túc học, âm thanh mềm mại của Vũ Tuệ vẫn luôn hòa quyện cùng âm thanh duyên dáng nơi tiếng đàn…..
Vũ Tuệ vừa đàn vừa khóc, ký ức hạnh phúc rõ ràng trước mắt, cảm giác tuyệt vọng thì ra đáng sợ như vậy.
Tất cả đều do hắn làm sai, là hắn một hai muốn cô yêu hắn cho nên hiện tại cô mới khổ sở như vậy. Nếu sớm biết hắn là đương sự B….. nếu sớm biết hắn là đương sự B…. Như vậy người thống khổ tuyệt vọng nên là hắn mới phải? Hiện tại cô ngồi đây nghĩ những chuyện đó thì có ích gì? Lòng mang phân tình cảm này, cho dù thật sự có sớm biết hắn là đương sự B thì cô vẫn lựa chọn yêu hắn mà thôi, cô căn bản không thể bỏ mặc hắn vì yêu mà chịu tra tấn đau khổ.
Trong phòng ngủ có một cuốn notebook, chờ cô phục hồi tinh thần lại mới phát hiện thì ra mình đã viết nhiều vậy, rõ ràng biết tầm quan trọng của người Khởi Nguồn Sự Kiện đương sự B là hắn thì cũng không thua kém đương sự A, cô lại còn nghĩ có cách nào thay đổi lịch sử hay không, nhưng mà vận mệnh đương sự thật sự không thể đổi, huống chi là đương sự Khởi Nguồn Sự Kiện
Trong lịch sử lâu đời của nhân loại, điều quan trọng nhất không được phép thay đổi bất cứ điều gì trong đoạn lịch sử của Sự Kiện Khởi Nguồn chính là hai nhân vật phụ trong sự kiện này, một người là nhân vật đánh thức con dã thú trong người đương sự B chính là nữ sinh cấp ba kia, nhưng cô ấy lại chỉ được phán xét là đương sự C mà thôi, còn Lương Bình lại là đương sự B.
Đó là vì nếu nữ sinh cấp ba kia xuất hiện bất kỳ điều gì ngoài ý muốn không thể trở thành người đánh thức bản tính của đương sự A, như vậy vẫn có thể thiết kế cho người nào đó thay thế cô ấy trở thành đương sự C.
Nhưng mà Lương Bình lại không thể bị thay thế, bởi vì đương sự A đã xác nhận nhờ Lương Bình mà hắn ta mới có linh cảm, cho nên Lương Bình trở thành vai phụ quan trọng nhất trong thành tựu cuối cùng của đương sự A, không ai có thể thay thế được hắn, bởi vì không ai biết sau khi thay đổi, đương sự A còn có được linh cảm viết ra những áng luận kia hay không.
Cho dù là vì điều gì nếu muốn thay đổi lịch sử này thì những biện pháp cô nghĩ được đều là phạm pháp, cho dù đó là Vũ Tuệ thì cũng sẽ không có đặc quyền này.
“ Cậu giống như vẫn không hề phát hiện.” Không gian yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nữ lạnh lùng: “ Mà cũng bình thường thôi, cho dù cậu ở Vĩnh Hằng Thành thì cũng bị thay đổi, rốt cuộc thì Vĩnh Hằng Thành cũng không cấp cho sự bảo hộ vô hạn, chắn không được biến động ở lịch sử xa xôi này.”
“ Sa Sa?” Vũ Tuệ ngồi dậy, ấn xuống chốt mở đầu giường, quả nhiên thấy được người quen đứng dưới đuôi giường. Cô ấy vẫn có bộ dáng như trong trí nhớ, một thân trang phục phòng hộ màu đen, dáng người một mét tám cao gầy, hai chân thẳng tắp thon dài, khí chất lạnh lùng ngạo mạn, ôm hai tay đứng đó làm người ngoài chỉ dám đứng từ xa nhìn lại.
“ Cách nơi này mười mấy năm trước, tôi đã thay đổi một số sự kiện, cũng không phải thay đổi quá lớn, rốt cuộc thì Sự Kiện Khởi Nguyên và Vĩnh Hằng Thành tồn tại quan hệ nhân quả, nếu Sự Kiện Khởi Nguyên bị hủy, dẫn tới kỹ thuật xuyên qua thời không biến mất vậy thì Vĩnh Hằng Thành cũng biến mất, những người ra đời vì Vĩnh Hằng Thành như chúng ta cũng sẽ biến mất theo, tôi còn chưa muốn chết.”
“ Thật là làm người ta đau lòng, bạn thân của tôi ơi, tôi thề là lúc trước đưa cậu tới đây cũng chỉ bởi vì ở đoạn lịch sử này người khác không dám làm bậy, tôi cũng đã tính toán cậu sẽ không gặp bất kỳ đương sự nào, chỉ gặp gỡ những người ngoài cuộc, lại không ngờ đến sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này, làm cậu lâm vào tình trạng thống khổ như vậy.”
“ Hiện tại nên làm sao không biết? Cậu yêu phải người vận mệnh đã định là sẽ tử vong thì cậu mới có thể ra đời, nếu như vận mệnh của hắn thay đổi, cậu sẽ biến mất, thậm chí đến lời từ biệt cũng không kịp nói một tiếng, có khi dấu vết tồn tại cũng không lưu lại chút nào, hắn sẽ không nhớ được cậu mà cậu cũng không tồn tại trên thế giới này. Kết cục của hai người cũng chỉ có một kết quả là chỉ một người có thể sống.”