EM CÓ THỂ SẼ KHÔNG YÊU ANH!

Chuông vào học vang lên, tuy rằng Cương Nhất bị Lương Bình nhìn có chút sờ sợ, nhưng vẫn không nhịn được nhìn Vũ Tuệ thêm chút nữa sau đó mới vội vã rời đi.

Vũ Tuệ vào lớp, vừa về chỗ vừa liếc mắt nhìn Lương Bình một cái, ánh nhìn kia sóng tình lưu chuyển làm cơ thể đang ngồi nghiêm chỉnh của Lương Bình căng chặt, nhìn bộ dáng chính nhân quân tử kia, rất có phong phạm của giáo sư Lương Bình 10 năm sau.

Kinh Thạch cảm thấy hôm nay Lương Bình lạ lắm, nghĩ đến mấy thằng bạn sau khi quen bạn gái thì không còn thuần khiết như xưa, sau khi vui vẻ thì hắn có chút buồn bực, nhân lúc chủ nhiệm lớp không để ý mà viết một mảnh giấy nhỏ đưa qua cho Lương Bình.

Lương Bình mở giấy ra, nhìn mấy chữ xấu hoặc trên tờ giấy:

Ơi, Lương Bình, không phải đã hứa với nhau sẽ là nam sinh thuần khiết suốt cấp ba mà, có phải cậu vi phạm lời thề rồi không?!

Lương Bình mặt vô cảm vò giấy lại, bằng mắt thường cũng nhìn thấy được lỗ tai của hắn dần đỏ lên, hắn ném giấy lại cho Kinh Thạch. Ai mà thèm hứa vớ va vớ vẩn như vậy, tự biên tự diễn với nhau không nói, còn tính kéo theo cả hắn.

Kinh Thạch càng thêm buồn bực, giờ hay rồi, cả đám chỉ còn mỗi hắn giữ được danh hiệu nam sinh thuần khiết suốt cấp ba, đến cái tên gia hỏa Lương Bình cũng không chịu nổi dụ hoặc, đúng là thứ quá đáng…. A a a a a sớm biết vậy lúc con gái nhà người ta tỏ tình thì hắn đồng ý luôn cho rồi, tức quá!

Khi một đứa con trai cấp ba vì bản thân vẫn còn thuần khiết mà đau lòng thì những nữ sinh cấp ba cũng vô cùng tò mò chuyện này. Đối với sự tò mò ấy, Vũ Tuệ chỉ chống cằm nhìn các cô ấy chớp chớp mắt rồi nhìn bộ dáng đỏ mặt đáng yêu của bọn họ.

Sau khi tan học, chủ nhiệm lớp gọi Vũ Tuệ và Lương Bình lên văn phòng, tuy rằng trong trường không cấm đoán yêu đương gay gắt, học sinh vừa đến tuổi cho phép kết hôn liền đăng ký không phải không có, nhưng mà hai học sinh ưu tú vì yêu đương mà thành tích xuống dốc thì không tốt lắm, trường học còn trông cậy hai người thi đậu vào Thanh Bắc kìa.

Cho nên giáo viên chủ nhiệm gọi hai người qua tiến hành giáo dục tư tưởng một phen, yêu đương được, kết hôn cũng được luôn, nhưng không thể vì chuyện này mà không đi học đại học được, học đại học về mới có thể vào xã hội cạnh tranh giữ được một vị trí nhỏ mới không bị xã hội vứt bỏ, đến các giáo viên có trong văn phòng đều nhịn không được nói xen vào mất câu, chuyện này quả thật là làm người ta xấu hổ, cứ như công khải xử tội vậy, đợi tới khi ra khỏi văn phòng, Lương Bình cũng nhịn không được đỏ mặt.

Chuyện yêu đương của hai người bọn họ cả khối đều để ý đến cả giáo viên cũng không thể coi như không biết, đúng là….. quá hạnh phúc, tất cả mọi người đều công nhận hắn với cô là một đôi.

Vũ Tuệ là người đã trải qua không ít chuyện rồi, da mặt so với Lương Bình đương nhiên là dày hơn rất nhiều, vốn cũng hơi hơi xấu hổ nhưng khi nhìn thấy Lương Bình đang đỏ mặt, liền cười rộ.

“  y, hiếm có nha.” Cô quay người, nhìn Lương Bình trêu trọc.

Mặt Lương Bình vô cảm nhưng vẫn ửng hồng, đẩy đẩy mắt kính, nỗ lực bảo trì bộ dáng lạnh lùng. Hắn chưa từng nghĩ rằng có một ngày ở trên trường hắn cũng sẽ vui vẻ như một tên ngốc.

“ Cũng không có biện pháp, đôi khi quá được hoan nghênh cũng là một loại áp lực mà, người như em vừa đáng yêu lại có khí chất, thành tích khoa học tự nhiên còn siêu tốt, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ cưới em về nhà, rốt cuộc có em chắn đó, đến lúc cùng em chia tay, về sau anh không tìm thấy người nào tốt hơn em nữa đâu.” Vũ-tự luyến- Tuệ kiêu ngạo nói.

“ Ừm.” Cô ấy nói gì cũng đúng, cô ấy vừa đáng yêu lại có thành tích khoa học tự nhiên vô cùng tốt, trên trời dưới đất không có ai đáng yêu hơn cô nữa, hắn rất muốn cưới cô về nhà, ngay lập tức.

Nghĩ đến chuyện cô ấy đến từ tương lai, phải đến 10 năm nữa mới thực sự có được cô, hạnh phúc của Lương Bình hơn phân nửa liền biến thành u buồn, không biến sau khi cô rời đi bản thân mình làm sau chịu đựng được thời gian 10 năm.

Đang nghĩ ngợi, từ sau Vũ Tuệ bỗng vụt tới một thân ảnh, là từ cửa sau lớp bốn chạy qua, đụng phải cô, Lương Bình nhanh tay lẹ mắt, lập tức duỗi tay đỡ lấy cô.

“ A a a a xin lỗi xin lỗi!” đụng vào Vũ Tuệ là một nam sinh, thấy Vũ Tuệ và Lương Bình lập tức khinh hoảng thất thố nói lời xin lỗi.

“ Không sao cả, không cần khẩn trương vậy đâu.” Vũ Tuệ nói, bởi vì chuyện của đốc xúc giả mà mẫn cảm liếc món đồ hàng hiệu trước ngực người nọ.

Giữa trưa lúc ăn cơm, ở nhà ăn gặp lại Linh Hoa, cô ta bưng mâm, yêu kiều hỏi có thể ngồi chung với bọn họ hay không bởi vì không còn chỗ nữa. Liếc mắt khắp nhà ăn quả thật là không còn chỗ thật, tìm không được lý do để cự tuyệt nên đành phải để cô ta ngồi cùng, nhưng bầu không khí lập tức liền thay đổi, Vũ Tuệ còn chưa thấy xấu hổ thì cả bọn lại xấu hổ cả lên.

Mỹ Chi thấy tức giận vô cùng, nhìn đám Kinh Thạch thân thiết với vị đàn chị nóng bỏng này, thò qua nói với Vũ Tuệ: “ Chị ta chắc chắn là cố ý!”

Vũ Tuệ cũng nghĩ vậy, ngay từ đầu cô đã hoài nghi Linh Hoa có thể là đốc xúc giả hay không nhưng rất nhanh mối nghi hoặc đã được phủ định. Bởi vì Linh Hoa và Thanh Nãi cùng nhau lớn lên, mà đốc xúc giả không có khả năng là một đứa nhỏ, cũng không có khả năng ở lại một nơi lâu đến vậy, nhiều nhất cũng chỉ một hai năm là tiến hành đổi ca, bởi vì chỉ có Vĩnh Hằng Thành mới không bị ảnh hưởng bởi dòng chảy thời gian, nếu bọn họ không rời đi thi sẽ giống người ở đây, theo thời gian chậm rãi già đi.

Lại nói nữa, thật ra tác dụng cũng đốc xúc giả cũng không có ghê gớm gì, bọn họ chủ yếu là phát hiện nhân vật khả nghi có ý định thay đổi lịch sử thì sẽ báo cáo lên cho Vĩnh Hằng Thành, bọn họ không có năng lực sửa lại lịch sử, cũng không thể tự ý làm chủ mà tham gia vào lịch sử, càng không có năng lực gánh vác hậu quả. Từ khi cô tiến vào thời đại này, bọn họ không thể rời đi cũng không có khả năng liên lạc với Vĩnh Hằng Thành, như vậy, khi phát hiện mọi chuyện thay đổi thì bọn họ sẽ làm gì? Có lẽ chỉ có hai khả năng, một là bảo vệ tốt đương sự, hai là tìm ra cách giết chết kẻ khả nghi có ý định thay đổi lịch sử. Phát hiện người có ý định thay đổi lịch sử, giết không tha, đây chính là quy định của bọn họ.

Cho nên, nếu như Bác Văn đang nằm ở bệnh viện kia thực sự là tên sát nhân điên cuồng trong lịch sử, là đương sự A, vậy thì bọn họ chắc chắn có ý định muốn cứu hắn. Cũng có người sẽ đến gần và có ý định giết chết cô. Ở thời đại này, thành thị này, hẳn chỉ có ba đốc xúc giả, lần lượt theo dõi Lương Bình, Thanh Nãi và đương sự A. Hay nói cách khác, kẻ địch có ba người, hơn nữa có lẽ đốc xúc giả theo dõi Lương Bình và Thanh Nãi có lẽ vẫn ẩn núp trong trường học, hoặc là sắp nhập học, tùy thời có thể đánh úp cô.

Đốc xúc giả của đương sự A, nếu đủ thông minh sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, tự động tiết lộ tin tức của đương sự A. Mà đốc xúc giả trên trường sẽ bắt đầu thử và theo dõi xem cô có phải là kẻ có ý định thay đổi lịch sử hay không.

Tóm lại Linh Hoa không phải đốc xúc giả, cô ta chỉ là khó chịu khi người mình thích đột nhiên hẹn hò, hơn nữa bởi vì bản thân cô ta là người tự tin cho nên mới cố ý tiếp cận chọc tức Vũ Tuệ.

Nhưng Vũ Tuệ cũng không cảm thấy ảnh hưởng gì đến mình, tuy rằng hiện tại Linh Hoa được xem như đàn chị của cô, thoạt nhìn cũng có trưởng thành hơn cô, nhưng thật sự thì Vũ Tuệ là tính toán sư của Vĩnh Hằng Thành, sống lâu hơn, nên kinh nghiệm, trải nghiệm sống cũng nhiều hơn, sóng to gió lớn cũng từng trải rồi, đối với chuyện ấu trĩ mà một cô gái nhỏ đang làm, nội tâm cô một chút cũng không giao động, chỉ là có chút buồn cười.

Hơn nữa bạn trai nhà cô lại vô cùng xứng chức, địch chưa kịp đạt được mục đích đã bị chặn giết ở bên ngoài.

Lương Bình từ đầu đến lúc cô ta ngỏ lời ngồi cùng cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, cơm trưa hôm nay có tôm, hắn chăm chú ngồi lột vỏ tôm cho Vũ Tuệ, Linh Hoa cố tình bắt chuyện với hắn vài cây, hắn ngẫu nhiên lãnh đạm ngẩng đầu lướt nhìn một cái, động tác trên tay cũng không dừng lại. Vũ Tuệ yên lặng ăn tôm, ngẫu nhiên đút cho Lương Bình một con. Cái kiểu ân ái này xưa nay chưa từng có, mấy bạn học ở trong nhà ăn đều lén lút nhìn trộm, hâm mộ đến đỏ mắt, rất nhanh tươi cười trên mặt Hoa Linh không duy trì nổi nữa. Cuối cùng vẫn là không nhịn nổi, nén nước mắt đứng dậy rời đi. Đại khái sẽ không xuất hiện nữa.

Mỹ Chi vừa mới nãy còn tức giận hiện tại cũng xìu lại: “ Đột nhiên cảm thấy chị ta có chút đáng thương.”

“ Aiiii… lại một đàn chị bỏ mình.” Các nam sinh nhìn bóng dáng đàn chị rời đi, sau đó nói với Vũ Tuệ: “ Good job! Vũ Tuệ! Cậu thu thập được Lương Bình, về sau các chị em gái đáng yêu là để cho tụi mình rồi!” Bằng không cứ nhìn chằm chằm Lương Bình, đến một cái liếc mắt người ta cũng không thèm cho bọn họ.

Mỹ Chi liếc nhìn Kinh Thạch một cái, nói: “ Lương Bình cũng làm tốt lắm, rước được Vũ Tuệ thì mấy anh đẹp trai khác là để chúng ta chia nhau.”

“ Ha? Vậy cũng chưa chắc đâu nha, thằng nào mà giám thích đứa con gái như cậu?” Kinh Thạch lập tức nói.

“ Cái gì? Mình làm sao? Dựa vào đâu mà cậu nói trai đẹp sẽ không thích mình?”

“ Cậu chín tuổi còn đái dầm, phòng cậu còn bừa bộn hơn cả phòng tôi, vớ băm ngày không ưm ưm —–“

“ Câm miệng câm miệng!”

Vũ Tuệ nhướng mày, đột nhiên nhớ Kinh Thạch và Mỹ Chi đến được với nhau cũng không dễ dàng gì, nhưng mà cuối cùng cũng tu thành chính quả, ừm…. vẫn là không cần cô phải nhúng tay vào, hiện tại cô không có khả năng tiến hành tính toán. ai biết nếu cô nhúng tay vào vòng đi vòng lại mười năm sau nến tảng của bọn họ không ổn thì sao? Cô vẫn nên tiếp tục ăn tôm của cô thì hơn.

Buổi chiều lúc tham gia hoạt động của câu lạc bộ, Vũ Tuệ nhận được điện thoại của Đồng Bình, hắn nói mẹ của Bác Văn đã đến bệnh viện. Con trai thì bất tỉnh nhân sự, ra khỏi nhà vẫn không nhịn được cơn nghiện rượu mà làm một chầu thoải mái rồi mới vác mặt đến.

Vũ Tuệ xin trưởng câu lạc bộ cho nghỉ, rời khỏi thư viện đi ngang qua câu lạc bộ cờ  tướng, nghĩ nghĩ vẫn muốn nói với Lương Bình một tiếng.

“ Em ghé bệnh viện thăm chị Thanh Nãi, anh ở câu lạc bộ đi, xong rồi về thẳng nhà nhé.” Cô cuối cùng vẫn không muốn để Lương Bình đi theo, lỡ như cô xác định được Bác Văn chính là đương sự A, cô không muốn để Lương Bình thấy cô giết người, sau khi chấm dứt mọi nhân quả ở đây, tất cả đều sẽ bắt đầu lại một lần nữa, hắn cũng không còn nhớ gì hết.

“ Anh cũng đi.”

“ Không được.” Vũ Tuệ dứt khoát cự tuyệt, ánh mắt nhìn hắn ôn nhu lại nghiêm túc, giống như đang nói “ anh đã quên những lời anh đồng ý với em rồi à.”

Hắn đáp ứng với cô phải phối hợp với cô thật tốt để thay đổi tương lai của hắn. Lương Bình đành phải trầm mặc, hơi thở quanh người bỗng trầm xuống, khí lạnh dày đặc: “ Anh về chỗ nào?”

“ Tùy anh thôi. Nếu anh muốn đến nhà em thì thuận đường mua giúp em chút bánh đậu đỏ.” Vũ Tuệ nghiêng nghiêng đầu, thấy hắn không vui, lôi kéo tay hắn quơ quơ, sau đó nói: “ Với cho Tiêu Hoa ăn luôn nha.”

Yên lặng nắm chặt tay Vũ Tuệ, Lương Bình mặt vô cảm.

Hận mèo, không cho ăn!

Bình luận

Truyện đang đọc