EM CỨ THÍCH ANH NHƯ VẬY

Chương 31: Là quốc ca, là quốc ca của chúng ta.
 
Tiếng hít thở của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại phả vào khiến màu đỏ lan từ má đến tận lỗ tai Hoắc Từ. Người đàn ông này, cô cắn môi đỏ mọng, oán hận mà suy nghĩ, đoán chừng là muốn ăn cô chứ gì.
 
Nhưng mà biên độ trái tim đang đập của cô, cái loại biên độ lên này, cả đời này cũng chỉ vì chính người này.

 
“Hoắc Từ, anh đã nói với em chưa?” Giọng nói của người đối diện là vừa bình tĩnh vừa khí định thần nhàn*, thậm chí Hoắc Từ còn nghĩ đến bộ dáng khi anh nói chuyện, đại khái cúc áo sơmi sẽ bị cởi ra mấy cái, lộ ra lồng ngực rắn chắc, vào thời điểm nói chuyện, hầu kết trượt lên trượt xuống, quyến rũ lại gợi cảm.
(*) Khí định thần nhàn = Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
 
Anh khẽ nói: “Em rất tốt.”
 
Mãi cho đến nằm trên giường, âm thanh trầm thấp của anh vẫn còn quanh quẩn bên tai Hoắc Từ. Cô ở trên giường lật người một chút, thật sự là có một sự phấn khích không thể ức chế được, vì thế liền mở danh bạ ra.
 
“Alo.” Giọng nói buồn ngủ truyền qua điện thoại.
 
Hoắc Từ: “Mạc Tinh Thần, đừng ngủ, mau đứng lên.”
 
Mạc Tinh Thần vừa nghe ra là giọng của Hoắc Từ, trong sự ngái ngủ còn mang theo vài phần phẫn nộ: “Hôm nay 11 giờ tớ mới đi ngủ, quấy nhiễu giấc ngủ người khác, cậu muốn làm gì hả?”
 
“Mạc Tinh Thần.” Hoắc Từ kêu cô ấy một tiếng, lúc này Mạc Tinh Thần ngồi dậy, bây giờ mới là ba giờ chiều, cô nàng mới ngủ được chưa tới bốn tiếng, tóc xõa lộn xộn trên vai, một bộ dạng như muốn ăn thịt người.

 
Mạc Tinh Thần nói: “Hoắc Từ, tốt nhất là cậu phải có chuyện gì đó quan trọng.”
 
Hoắc Từ lười biếng lăn trên giường, thản nhiên nói: “Cũng không có việc gì, chính là tớ muốn cho cậu biết, sau này tớ với cậu sẽ không giống nhau nữa.”
 
“Không giống nhau cái gì hả?” Mạc Tinh Thần gãi gãi tóc, sao cô cảm thấy giọng Hoắc Từ nghe đặc biệt lạ nhỉ.
 
Không giống ngữ khí lạnh nhạt ngày thường mà lại có chút đắc ý với một chút ngọt ngào?
 
Cô cầm điện thoại đưa ra trước mắt, tên trên đó thật sự là Hoắc Từ, giọng nói cũng giống chỉ có ngữ khí là không giống thôi. Cô quen biết Hoắc Từ lâu như vậy, cũng chưa từng nghe thấy Hoắc Từ còn có ngữ khí thế này lần nào.
 
“Ý của cậu là gì hả?” Mạc Tinh Thần thấy kia đầu dây bên kia im lặng liền thúc giục.
 
Đánh thức người ta dậy rồi lại không nói lời nào, thật sự không còn cách nào để làm bạn được nữa.
 

Giọng nói rõ ràng từ bên kia lại lần nữa vang lên: “Không là một cẩu độc thân giống cậu nữa.”
 
Mạc Tinh Thần: “……” Cho nên Hoắc Từ ngàn dặm xa xôi gọi điện thoại đến, chính là vì cười nhạo cô là cẩu độc thân?
 
Không đúng, từ từ, mẹ nó nơi nào tới cười nhạo cô, đây là muốn tới show ân ái.
 
Mạc Tinh Thần nghẹn một búng máu, phải mất một lúc mới tìm thấy giọng của mình, cô cắn răng nói: “Hoắc Từ, cậu đặc biệt gọi điện thoại tới để show ân ái với tớ à?”
 
Vãi nồi, thật sự là ngày Thái Bình Dương*, rốt cuộc kiếp trước cô đã tạo ra cái nghiệt duyên gì, mà mới ngủ được một nửa đã bị đánh thức, sau đó còn phải nghe người ta show ân ái.
(*) Ngày Thái Bình Dương: Mạc Tinh Thần khó chịu khi bị gọi dậy.
 
Trong lòng Mạc Tinh Thần yên lặng rơi lệ.
 
Đến khi lại tinh thần, cô lập tức hỏi: “Nói đi, gian phu kia là ai?”
 
‘Tút tút tút’, Hoắc Từ lại ngắt điện thoại và kết thúc cuộc gọi...
 
Mạc Tinh Thần trong nháy mắt như muốn phát điên, trên đời này sao còn có loại người như vậy, sao lại còn có thể có loại người như thế này chứ.
 
***
 
Hôm nay Dịch Trạch Thành có một cuộc hẹn gặp mặt cùng bộ trưởng kinh tế chính phủ Mali, cho nên hôm nay người đi đến nơi đóng quân của Liên Hợp Quốc ở vùng ngoại thành Bamako trước là Hoắc Từ và đoàn phim phóng sự, vẫn do Phan Sâm dẫn đầu.
 
Thời điểm ở nhà ăn, Hoắc Từ đang bưng một ly nước lạnh, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đang chậm rãi đi vào.
 
Hôm nay Dịch Trạch Thành mặc bộ bộ tây trang xanh đậm được cắt may vô cùng vừa vặn và khi nâng tay áo lên thì trên cổ tay áo có đính đá quý sang trọng, tinh xảo. Mấy ngày này đã quen với cách ăn mặc giản dị của anh nên khi thấy anh mặc tây trang cao cấp như vậy, cả người đều lộ ra vẻ cao quý.
 
Chút nữa cô đã quên mất, anh chính là một tổng tài bá đạo.
 
Hoắc Từ khẽ cười, Dịch Trạch Thành đã đi tới.
 
Người của đoàn đội Thời Song thấy anh đều ngạc nhiên, bọn họ có thói quen tùy ý, đột nhiên thấy người mặc Tây trang giày da như vậy, mới thật sự cảm thấy người đàn ông khôi ngô trước mặt này, trăm phần trăm là một nhân vật lớn.
 
“Hôm nay anh Phan sẽ cùng đi với mọi người, bên MSF sẽ cố gắng phối hợp với việc quay chụp, tất nhiên mọi người cũng phải tôn trọng bọn họ.” Dịch Trạch Thành nhìn bọn họ, nhắc nhở.
 
Ngụy Lai lập tức bày tỏ thái độ: “Ngài yên tâm đi, Dịch tiên sinh, chắc chắn chúng tôi sẽ tôn trọng.”
 

Bác sĩ không biên giới vô cùng hoan nghênh với việc quay chụp phim phóng sự như vậy. Dù sao như vậy có thể mở rộng tổ chức bọn họ, cũng có thể làm cho nhiều người hiểu biết rõ hơn về tổ chức phi chính phủ này.
 
Đột nhiên, một bàn tay đưa tới kéo tay Hoắc Từ để cạnh bên người.
 
Sau đó, người đàn ông bên cạnh gật đầu, giọng nói thanh lãnh: “Tốt lắm, mọi người đều phải chú ý an toàn.”
 
Cầm tay cô, cào nhẹ hai cái trong lòng bàn tay cô rồi mới buông ra. Trên mặt Hoắc Từ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang cười trộm, người này thật muộn tao*.
(*) Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa, tất cả các cảm xúc đều chỉ thể hiện qua một vẻ mặt hờ hững vô cảm.
 
Nơi đóng quân cách Bamako một giờ đi đường, kỳ thật ở Mali nơi đóng quân thu hút sự chú ý nhất Liên Hợp Quốc là Gao. Nơi đó là con đường duy nhất đến khu vực phía bắc của thủ đô Bamako, từ sau khi nội loạn, Liên Hợp Quốc liền bố trí nơi đóng quân ở giữa hai bên, mấy năm nay có không ít nhân viên đã tử vong ở đây.
 
Bọn họ cũng muốn đến Gao trước.
 
Sau khi xuống xe, bọn họ đi bộ đến nơi đóng quân, có rất nhiều người tị nạn ở đây, tất cả đều là những người đã mất nhà cửa vì chiến tranh.
 
“Từ từ.” Đường Húc đột nhiên dừng lại, mọi người cũng dừng lại theo.
 
Anh nói: “Mọi người có nghe được gì hay không?”
 
Là tiếng âm nhạc, sau đó mọi người đồng loạt chạy về phía trước và sau khi rẽ, họ thấy tiếng nhạc du dương phát ra từ sân đối diện.
 
“Là quốc ca, là quốc ca của chúng ta.” Người nói chuyện với giọng nghẹn ngào.
 
Lá cờ đỏ năm sao sáng ở phía đối diện đang dần dần được kéo lên.
 
Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi vào từng khuôn mặt, tràn đầy sức sống, nhiệt huyết và mỗi người đều có một trái tim chân thành. Tất cả lặng lẽ đứng ở góc đường, ngắm nhìn lá cờ tổ quốc và quốc ca rực rỡ từ từ bay lên cao. Dường như có một thứ gì đó từ trong lòng muốn xông ra, nóng bỏng như vậy và mãnh liệt như vậy.
 
Khi tiếng nhạc đến âm cuối cùng thì quốc kỳ cũng đã vươn lên tới đỉnh cột cờ.
 
Không biết là ai, đột nhiên hướng về phía đối diện hô to một tiếng: “Tôi yêu tổ quốc.”
 
“Ta cũng yêu Trung Quốc.”
 
Hoắc Từ nhìn lá cờ đỏ năm sao trên cột cờ đối diện, hốc mắt hơi ướt. Cô đã đi rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ trong lòng cảm thấy sôi sục giống hôm nay như vậy.
 

Khi nghe thấy âm nhạc quen thuộc, tất cả mọi người đều chạy đến đây như một điều hiển nhiên.
 
Ở một nơi xa lạ cách xa quê hương, khi nghe được quốc ca quen thuộc thì loại phấn khích ấy người khác khó có thể tưởng tượng được.
 
Hoắc Từ chưa bao giờ có ý thức trách nhiệm như lúc này. Cô không phải là người có tình cảm mãnh liệt, cô vẫn luôn rất lạnh lùng và vẫn luôn thờ ơ với thế giới này, thứ tình cảm duy nhất cô thổ lộ ra chính là với Dịch Trạch Thành. Giờ phút này, cô nhìn vào biểu ngữ trước mặt và dường như đột nhiên cô hiểu tại sao có nhiều người sẵn sàng người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
 
Phan Sâm luôn trầm ổn, cảm động trước cảnh này, anh chỉ vào phía đối diện nói: “Đó là bệnh viện nơi có đội y tế mà quốc gia chúng ta viện trợ cho Mali, mỗi tuần họ sẽ kéo cờ ở đây. Đúng lúc hôm nay chúng ta bắt gặp được.”
 
“Anh Phan, lát nữa chúng ta có thể đi quay bọn họ không?” Đường Húc nhịn không được hỏi.
 
Phan Sâm sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Tôi sẽ đến nói chuyện với bọn họ thử, nếu không làm chậm trễ công việc của họ, chắc hẳn sẽ không từ chối đâu.”
 
Tuy rằng Phan Sâm là thành viên của tổ chức không biên giới, nhưng mối quan hệ giữa MSF và Đội ngũ Y tế Trung Quốc - Châu Phi cũng rất tốt.
 
Vì được sự cho phép của đội ngũ y tế Trung Quốc, thời gian quay phim của họ bị kéo dài thêm một lúc. Khi trở về khách sạn, hoàng hôn phủ kín cả bầu trời và hơi nóng trong không khí khiến tất cả mọi người đều ướt sũng. Tuy rằng rất mệt, nhưng tinh thần mọi người đều rất tốt, không ai phàn nàn tình huống giao lưu hôm nay.
 
“Bên kia đang làm gì thế?” Đột nhiên, Đường Húc chỉ ra ngoài xe hỏi.
 
Tất cả mọi người trong xe đều nhìn ra ngoài, người lái xe cũng là hướng dẫn viên, nhìn liếc mắt một cái, thấy nhưng không thể trách, nói: “Chắc đang tiến hành nghi thức đuổi ma đó.”
 
Mọi người sửng sốt, hướng dẫn viên thở dài một hơi: “Người nơi này vẫn còn rất ngu muội, đứa nhỏ bình thường như vậy mà nói là phù thủy. Nếu không làm lễ đuổi ma thì trong nhà sẽ gặp nạn. Loại nghi lễ trừ tà này rất phổ biến.”
 
Trong lòng mọi người đều tức giận một trận.
 
Không ai nói nữa.
 
“Nếu không chúng ta đi xuống đó nhìn thử xem sao, đây cũng là một đề tài đó.” Ai đó đề nghị.
 
Hướng dẫn viên khuyên bọn họ không cần, nhưng không ai muốn đi như thế. Đây là một quốc gia xa lạ, người ở đây không có quan hệ với bọn họ nhưng đối mặt với chuyện như vậy, không ai có thể khoanh tay đứng nhìn.
 
Đặc biệt là, người bị đối đãi như vậy, vẫn là một đứa trẻ.
 
Trong lúc bọn họ đang thảo luận muốn xuống xem hay không thì cửa xe đã bị mở ra.
 
“Ôi chao, Hoắc Từ.” Phan Sâm sốt ruột mà gọi một câu, nhưng mà người xuống xe rồi cũng không thèm quay đầu lại nhìn mà đi thẳng qua bên kia.
 
Đường Húc vừa thấy nữ thần đi xuống, sợ cô gặp nguy hiểm nên nhanh chóng chạy theo. Người của đoàn đội Thời Song lần lượt ra khỏi xe, một số người còn mang camera theo. Hướng dẫn viên rất sốt ruột, anh ta nói với Phan Sâm: “Anh Phan, đây là chuyện của dân bản xứ, chúng ta không nên nhúng tay vào.”
 
“Đừng nói nữa, chúng ta cũng đi qua đó nhìn xem sao.” Phan Sâm vội vàng nói.
 
Khi Hoắc Từ nhìn thấy đứa trẻ da đen da tróc thịt bong nằm trên mặt đất thì cả người cũng run rẩy. Đứa bé kia không nhúc nhích, nằm bất động ở đó, dù cho xung quanh có rất nhiều người đang vây quanh nhưng cũng không ai có ai bước lên.
 
Chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn đứa trẻ trên mặt đất.

 
“Dừng tay.” Hoắc Từ dùng tiếng Anh lạnh lùng quát về phía mục sư đang làm nghi thức một tiếng.
 
Cô vừa tiến lên thì bị một người đàn ông da đen gầy yếu cản trở, anh ta xua tay chặn cô lại. Đường Húc chạy tới, tưởng rằng người đàn ông kia đánh cô nên lập tức xông lên. Hai bên không biết ngôn ngữ của nhau, xung đột có vẻ sẽ lập tức nổi lên.
 
Vẫn là hướng dẫn viên đuổi tới, nói với đối phương vài câu, bên kia dừng lại thì anh nói với Hoắc Từ: “Hoắc tiểu thư, vị này chính là ba của đứa nhỏ, anh ta nói đứa nhỏ bị tà linh bám vào người, sẽ mang đến tai nạn cho người trong nhà cho nên anh ta đang thỉnh mục sư giúp anh ta đuổi ma.”
 
“Đuổi ông ta. Mẹ nó đồ vô tích sự.” Hoắc Từ lạnh lùng nói về phía đối diện một tiếng.
 
Cô nhìn vẻ thờ ơ của người cha da đen, cách đó không xa có một người phụ nữ da đen đang khóc nức nở, cô phẫn nộ chỉ vào bọn họ nói: “Nếu không thể đối xử tử tế với đứa nhỏ thì vì sao lúc trước lại muốn sinh nó ra. Mẹ nó, tất cả chỉ là lấy cớ, bọn họ căn bản không xứng đáng làm cha mẹ.”
 
Hướng dẫn viên khó xử nhìn cô, hiển nhiên đối phương cũng cảm giác được cô gái nước ngoài này đang phẫn nộ, nhưng vẻ mặt bọn họ đều mờ mịt.
 
“Phiên dịch đi, phiên dịch thẳng ra cho bọn họ.” Hoắc Từ phẫn nộ mà nhìn này đám người ngu muội này.
 
Hướng dẫn viên vẻ mặt xấu hổ, nhìn về phía Phan Sâm xin giúp đỡ.
 
Đến khi phía sau có mấy chiếc xe dừng lại, cửa của chiếc xe ở giữa mở ra, người đàn ông mặc Tây trang màu xanh đậm, chậm rãi từ trong xe đi xuống.
 
Anh đẩy đám người ra, đi đến bên cạnh Hoắc Từ, người đang tức giận.
 
Khi Hoắc Từ quay đầu lại thấy Dịch Trạch Thành, cô há miệng thở dốc, nhưng ánh mắt anh lại nhìn về phía trước.
 
Phan Sâm thấy anh tới, vội vàng nói: “Trạch Thành, cậu mau khuyên nhủ Hoắc Từ đi, tốt nhất chúng ta không nên…”
 
Phan Sâm còn nói chưa nói xong, Dịch Trạch Thành đã nhấc chân bước đến phía trước. Những người đàn ông da đen ăn mặc rách rưới không dám bước tới chặn người đàn ông Trung Quốc.
 
Cho đến khi anh đi đến trước mặt đứa trẻ nằm trên mặt đất, anh cởi chiếc áo khoác Tây trang may riêng đáng giá hàng chục ngàn đô la ra để bọc lấy đứa trẻ.
 
Anh từ từ bế đứa trẻ lên, mặc dù từ đầu đến cuối trên mặt anh không có quá nhiều cảm xúc.
 
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được sự kiên định và dịu dàng của anh.
 
Hoắc Từ nhìn Dịch Trạch Thành đi từng bước một cho đến khi anh đến trước mặt mình.
 
Anh nói: “Đi thôi, chúng ta đưa cậu bé đi bệnh viện.”
 
Giống như ngày đầu tiên anh đã tuyên thệ khi gia nhập vào MSF, tôi đi đến nơi này, vứt bỏ chủng tộc, tôn giáo, tín ngưỡng và lập trường chính trị, cung cấp hỗ trợ cho những người đang gặp khó khăn.
 
Chưa có một giây phút nào, anh quên đi lời thề của chính mình.

 


Bình luận

Truyện đang đọc