EM CỨ THÍCH ANH NHƯ VẬY

Hoắc Minh Chu bởi vì làm nhiệm vụ mà bị thương, vả lại lần này còn có hai chiến sĩ hy sinh, cả nước kinh hoàng, ngay cả người trong nước cũng đang chăm chú theo dõi tình hình bên này. Cho nên sau khi đem bọn họ bố trí ổn thỏa đến Uganda, trong nước chuẩn bị kế hoạch đưa những người bị thương trở về Trung Quốc.

Khi máy bay chuyên dụng ở quốc nội còn chưa tới nơi, bộ ngoại giao biết được bọn họ đã tới Uganda, lập tức phái người sang thăm hỏi cô.

“Tôi muốn bố tôi sớm trở lại Trung Quốc” Khi nhân viên công tác của bộ ngoại giao hỏi có thể làm gì để giúp cô, cô chỉ có một yêu cầu duy nhất.

Nhân viên công tác thông cảm với cô như một người thân trong gia đình, an ủi cô: “Cô Hoắc, xin cô an tâm, quốc gia rất quan tâm đến tình hình của những người bị thương, nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa.”

Đại sứ quán cũng sắp xếp một khách sạn cho họ, là khách sạn tốt nhất ở Uganda.

Mặc dù bọn họ gấp gáp đi đến đây, Dịch Trạch Thành vẫn nhanh chóng thu dọn kịp vài bộ quần áo, sau khi trở về khách sạn, ngay cả đi tắm cũng phải đi cùng cô.

Hoắc Từ cả ngày không nói lời nào, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có vừa nãy ở trong bệnh viện, lúc cách một lớp kính, nhìn Hoắc Minh Chu ở bên trong, nét mặt mới lộ ra vẻ dịu dàng.

Bất kể là đang ở bệnh viện, hay ở trước mặt nhân viên công tác của đại sứ quán, cô đều xử sự độ lượng và khéo léo kiềm chế.

Nhưng khi nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống, Hoắc Từ đột nhiên khóc.

Nước mắt của cô theo dòng nước nóng không ngừng chảy xuống, lúc đầu chính cô còn không nhận ra. Cô nhắm mắt lại, tựa vào người Dịch Trạch Thành, anh ôm lấy cô, làn da nóng hổi dán chặt vào nhau. Mỗi lần như vậy, trong lòng của Hoắc Từ rất đau đớn. 

Nhìn ông nằm ở đó, không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, đến nỗi ngay cả một chút hơi thở phập phồng ở ngực cũng không thể nhìn thấy.

Ở trong mắt của cô, bất kể lúc nào, bố cô cũng là một cây đại thụ, vì cô che nắng che mưa. Cho dù mấy năm qua, cô với ông có bất hòa, nhưng cô hiểu rõ ông ở nơi này, được mọi người kính trọng, làm nhiệm vụ cứu chữa người bị thương.

Đột nhiên, cây đại thụ của cô ngã xuống.

Thậm chí còn có khả năng là mãi mãi không có cách nào tỉnh lại.

“Hoắc Từ” tiếng của Dịch Trạch Thành vang lên ở bên tai, từ lúc bố không may xảy ra chuyện đến giờ, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Hoắc Từ không dám tưởng tượng nếu không có anh, cô phải làm sao chịu đựng quãng thời gian này.

Cô ôm thật chặt anh, nước mắt liên tục theo khóe mắt rơi xuống. Cô ấy thực ra yếu đuối hơn bất cứ ai, sợ mất mát.

“Đừng sợ, bất kể có chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ ở bên cạnh em” Anh biết lúc này nói gì cũng không thể nào khuyên giải, nhưng anh vẫn muốn cam đoan với cô gái nhỏ của anh, nói cho cô biết, không cần phải sợ.

Cho dù trên đời này có nhiều khó khăn hơn nữa, anh cũng nguyện ý ở bên cạnh cô.

Sau khi Dịch Trạch Thành ôm Hoắc Từ ra ngoài, phải tìm bằng được máy sấy để sấy khô tóc cho cô. Thế nhưng lại bị Hoắc Từ ôm lấy, cô gục lên vai anh, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng một mực không phát ra bất kỳ tiếng nức nở nào.

Anh cứ yên tĩnh ôm cô như vậy, ở đất nước xa lạ này, anh ôm cô trong vòng tay, muốn ôm cả thế giới của anh thật chặt.

Ngày thứ ba, máy bay chuyên dụng lên đường bay trở về nước.

Hoắc Từ và Dịch Trạch Thành với tư cách là người thân có thể quay trở về cùng. Hoắc Từ bởi vì muốn chăm sóc Hoắc Minh Chu nên ngồi chuyến bay chuyên dụng này cùng về nước.

Trên máy bay, Hoắc Từ cuối cùng cũng nhìn thấy ông ở khoảng cách gần.

Tình trạng hiện tại của Hoắc Minh Chu không thích hợp với việc di chuyển xa, nhưng ở Uganda, trình độ y học dẫu sao cũng không thể bằng trong nước.

Lúc này, Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa Gia đình trong nước đã tổ chức một đội y tế đặc biệt để điều trị những người bị thương ở Nam Sudan.

Hoắc Minh Chu xuất thân từ đội cứu chữa quốc gia, bây giờ ông xảy ra chuyện, quốc gia sẽ không mặc kệ ông, trái lại sẽ đem hết toàn lực cứu lấy ông.

Ngược lại những gì Hoắc Từ có thể vì ông làm cũng không nhiều, lúc này này cô chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi bên cạnh ông.

Khi máy bay bay thẳng lên bầu trời, cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn người bên cạnh: "Bố, chúng ta cuối cùng cũng về nhà rồi."

Cô ở trong nước luôn đợi ông về, nhưng không ngờ rằng cô sẽ đích thân đến đón ông về nhà.

Lúc đến sân bay quốc nội, xe của bệnh viện đã đợi sẵn ở sân bay. Các lãnh đạo của Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa Gia đình đã có mặt, đích thân đến nghênh đón các thành viên đội y tế bị thương trở về nước.

Khi Thẩm Phương Đường thấy Hoắc Từ, không hề ngạc nhiên.

Lúc cô vừa tới Uganda, phía bên kia liền truyền tin về nước, thông báo là con gái của bác sĩ Hoắc Minh Chu đã đến Uganda. Chuyện này Thẩm Phương Đường đến bây giờ còn giấu kín, không dám để cho Liễu Như Hàm biết.

Tuy nhiên, khi Thẩm Phương Đường nhìn thấy Dịch Trạch Thành, khó tránh khỏi chăm chú nhìn thêm.

Hôm đó sở dĩ ông ta điện thoại trước cho Dịch Trạch Thành, là vì cảm thấy anh trưởng thành chính chắn, biết suy xét vấn đềl có thể đại cục làm trọng, ít nhất có thể khuyên nhủ Hoắc Từ. Thật không ngờ rằng, anh lại đưa cô đi. 

Bọn họ xuất ngoại trực tiếp bằng máy bay riêng.

Hoắc Từ không có năng lực lớn như vậy, chỉ trong vòng mấy tiếng, có một chiếc máy bay riêng, còn có đường bay thẳng đến châu Phi.

Nên khi vừa biết được chuyện này, Thẩm Phương Đường liền biết rõ, đây là bút tích của Dịch Trạch Thành.

“Vất vả rồi” sau khi Thẩm Phương Đường bắt tay mấy vị đồng chí về nước, đi đến trước mặt Hoắc Từ và Dịch Trạch Thành, nói: “Xe của tôi đang ở ngay phía ngoài, tôi đưa các cháu trở về, tôi cũng bảo tài xế chạy tới rồi.”

Dịch Trạch Thành vốn định gọi tài xế của anh qua đón, nhưng nếu Thẩm Phương Đường đã nói như vậy, anh chỉ đành nghiêng đầu qua nhìn Hoắc Từ một chút. Cô mệt mỏi gật đầu, mấy ngày nay bay đi bay về thật khiến người ta không chịu đựng nổi.

Sau khi lên xe, Thẩm Phương Đường ngồi ở vị trí bên trên cạnh ghế tài xế, Hoắc Từ và Dịch Trạch Thành ngồi ở hàng ghế sau. Vốn là Dịch Trạch Thành muốn ngồi ở ghế phụ lái nhưng Thẩm Phương Đường vung tay, nhìn Hoắc Từ nói: “Tôi thấy Tiểu Từ thực sự quá mệt mỏi, các cháu ngồi ở phía đằng sau đi, để chốc nữa con bé tựa vào vai cậu nghỉ ngơi một lúc.”

Thẩm Phương Đường nho nhã điềm đạm, ngồi ở vị trí cao, còn có năng lực tỉ mỉ thỏa đáng như vậy, ngay cả Dịch Trạch Thành cũng không thể không kính nể.

Anh khẽ gật đầu thể hiện ý cảm ơn.

Sau khi lên xe, không bao lâu Hoắc Từ đã dựa đầu vào bả vai của Dịch Trạch Thành ngủ thiếp đi. Thẩm Phương Đường quay lại nhìn, nhẹ nhàng nói: "Mẹ của Hoắc Từ rất lo lắng cho con bé."

Dịch Trạch Thành bất động, nhìn chăm chăm về phía trước, một lát sau, mới nhẹ giọng nói: "Cô ấy rất kiên cường."

Ít nhất trong lúc này, cô còn cố gắng gượng qua.

Thẩm Phương Đường gật đầu "Trạch Thành, vào lúc này có cậu ở bên cạnh chăm sóc con bé, mẹ của Hoắc Từ và tôi đều rất cảm động cũng rất cảm kích cậu."

Lần này Dịch Trạch Thành im lặng lâu hơn, vì người đang dựa trên vai anh, nhẹ nhàng chuyển động một chút. Đến lúc anh xác định cô đã thật sự ngủ say, mới một lần nữa lên tiếng: "Đây vốn là chuyện cháu nên làm."

Ngay cả Thẩm Phương Đường cũng cười, anh trước mặt các bậc cha chú, cũng không có một chút khách sáo. Thế nhưng ông lại đánh giá cao thái độ ngay thẳng và trực tiếp này của anh, bộ dạng quyết đoán này của anh, Thẩm Tùy An không có.

Vậy nên Thẩm Tùy An đã hoàn toàn mất đi Hoắc Từ.

Về mối quan hệ giữa con trai mình và Hoắc Từ, ông chưa bao giờ phản đối.

Điều thật sự ngăn cản bọn họ, không phải là chuyện ông kết hôn với Liễu Như Hàm, mà là sự yếu đuối trong tình cảm của Thẩm Tùy An. Anh ta rút lui vào thời khắc mấu chốt nên đã hoàn toàn mất đi cô. Có một số việc, ngay tại lúc ban đầu khi lựa chọn được đưa ra, đã định sẵn kết quả.

Thẩm Phương Đường tiếc cho con trai ông bỏ lỡ tình cảm chân thành của một cô gái, một mặt khác ông lại thấy may mắn vì Hoắc Từ có thể gặp được một người đàn ông như vậy. Ông mặc dù không phải cha ruột Hoắc Từ, nhưng từ đó tới nay, ông đối xử với cô và Thẩm Xuyến đều như nhau.

Hoắc Minh Chu ở lại ICU bệnh viện, sau khi các chuyên gia hội chẩn, ông cần được tiến hành giải phẫu thêm lần nữa.

Cuộc giải phẫu cần chữ ký của Hoắc Từ.

Đây là lần đầu tiên cô ký chữ ký kiểu này, rõ ràng hai chữ Hoắc Từ, cô đã viết qua vô số lần. Nhưng lúc đặt bút viết, tay của cô vẫn đang run.

Mấy ngày nay không những cô, ngay cả công việc của Dịch Trạch Thành cũng bị ảnh hưởng. Dương Minh mỗi ngày chạy tới chạy lui ở bệnh viện, vì để tìm anh ký tên. Hoắc Từ cũng khuyên Dịch Trạch Thành trở về, nhưng không biết vì cái gì, anh một mực đi theo bên cạnh cô, một bước cũng không rời đi.

Thật ra, Hoắc Từ cũng không muốn anh đi, cô luôn sợ hãi, một giây sau sẽ nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch của Hoắc Minh Chu.

Cũng may cuộc giải phẫu tiến hành rất thuận lợi, đến ngày thứ hai, Hoắc Minh Chu cũng không cần ở bên trong ICU để quan sát. Tất cả mọi người thở dài một hơi, chỉ là ngay cả chuyên gia cũng không thể biết ông lúc khi nào có thể tỉnh lại, thậm chí có bác sĩ khéo léo nhắc nhở cô, Hoắc Minh Chu rất có thể trở thành người thực vật.

Hoắc Từ nghe xong khả năng này, không nói gì, ngồi ở băng ghế dài phía ngoài bệnh viện, ngồi thật lâu, thật lâu.

Sau đó, tần suất cô đến bệnh viện thường xuyên hơn, nếu buổi tối Dịch Trạch Thành không đến đón cô ấy, cô ấy thực sự muốn ở lại bệnh viện.

Cô đã hoàn toàn gạt sang một bên những công việc trong studio.

"Hoắc Từ." Lúc Bạch Vũ đi vào, Hoắc Từ đang xoa bóp bắp chân cho Hoắc Minh Chu, vì bệnh nhân nằm ở trên giường lâu ngày không hoạt động, cơ bắp rất có thể sẽ thoái hóa.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua, Bạch Vũ mang theo một đóa hoa tươi tới, biết Hoắc Minh Chu vẫn chưa tỉnh lại, mang những món đồ khác tới, cũng không có tác dụng gì. Cho nên anh đặc biệt mua một bó hoa tới.

Cô nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì sao?"

“Em đi T&A với anh đi, quảng cáo trang sức đó, xảy ra chuyện rồi.” Bạch Vũ đã rất sốt sắng rồi, nếu không phải anh quan tâm đến Hoắc Minh Chu, anh đã nóng lòng lôi Hoắc Từ đi ngay khi vừa tới.

Cô lại quay đầu nhìn Bạch Vũ, hạ ánh mắt mắt, thần sắc lạnh lùng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

***

"Đây là quảng cáo mới nhất của trang sức Vĩnh Thế. Cô nên xem nó. Dù là hình ảnh, bố cục hay cách sử dụng ống kính, nó đều giống hệt với quảng cáo trang sức mới nhất từ T&A của chúng tôi." Lúc giám đốc vận hành nói xong câu này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Hoắc Từ ở đối diện.

Quảng cáo lần này do Hoắc Từ phụ trách toàn diện, ngay cả nội dung sáng tạo đều là một tay cô quyết định.

Bây giờ, quảng cáo của Vĩnh Thế hôm nay phát hành, trên mạng đã triển khai tuyên truyền, rất nhanh lan rộng, quảng cáo cũng sẽ lần lượt phát trên các đài truyền hình. Trang sức Vĩnh Thế là công ty trang sức nội địa, luôn được biết đến với các chiến dịch marketing mạnh mẽ.

Nói câu yêu một cô gái, là tặng cho cô ấy cả một đời, đây chính là khởi nguồn mà cái tên Vĩnh Thế ra đời.

Bây giờ quảng cáo này xuất hiện trước quảng cáo trang sức của T&A, có nghĩa là bên kia đã chiếm được thời cơ.

"Hoắc Từ, xin cô giải thích với chúng tôi một chút tình hình hiện tại." Giám đốc vận hành nói xong, Robert - tổng giám đốc T&A khu vực Đại Lục ngồi ở vị trí đầu nhìn cô, thất vọng hỏi.

Hoắc Từ vẫn đang nhìn vào màn hình.

Quảng cáo này từ đầu tới đuôi đều do cô một tay thiết kế, thậm chí ngay cả phân cảnh được sử dụng để chụp, đều mang đầy phong cách cá nhân của cô.

Nhưng mà cô không ngờ rằng, lại phát sinh chuyện như vậy.

Mắt cô nhìn chăm chăm vào màn hình, bàn tay nắm thật chặt.

"Hoắc Từ, cô là nhiếp ảnh gia có kinh nghiệm, hẳn là phải hiểu rõ, đạo nhái là một việc nghiêm trọng như thế nào." Robert lắc đầu, trong mắt mang theo sự tiếc nuối.

Lúc này Bạch Vũ ngồi bên cạnh Hoắc Từ, vì cô giải thích: "Ngài Robert, ngài chỉ trích việc này thật không có căn cứ. Mặc dù quảng cáo này xuất hiện trước trên internet, nhưng ngài làm sao có thể khẳng định rằng quảng cáo này được dựng trước chúng ta."

"Nếu như không phải đạo nhái, vậy việc này chính để lộ bí mật về sự kiện quan trọng, dính líu đến việc để lộ bí mật thương mại, so với hậu quả của đạo nhái, càng nghiêm trọng hơn." Robert nhìn anh, nói mà không khách khí chút nào.

Bạch Vũ dừng lại, nói là đạo nhái, anh tất nhiên không thể nào tin.

Hoắc Từ làm việc nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có tin đồn như thế, huống hồ cô còn có phong cách cá nhân rất mạnh. Trái lại, cô mới là nạn nhân của nhiều lần đạo nhái.

Thế nhưng nói đến việc để lộ bí mật, Bạch Vũ cũng không dám hoàn toàn phủ nhận.

Trong studio có không ít người có thể tiếp cận đến quảng cáo này, huống hồ lúc đó lại có nhiều nhân viên làm việc tại nhiên trường như vậy, không biết rốt cuộc là ai đã làm lộ bí mật.

"Hoắc Từ, cô có muốn giải thích gì không?" Robert thấy cô vẫn luôn không lên tiếng, nhìn cô hỏi.

Cho đến khi Hoắc Từ nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi rất thất vọng."

Robert lộ ra biểu cảm khó hiểu, liền nghe thấy cô sắc mặt lạnh nhạt nhìn ông, nói: "Tôi cùng T&A hợp tác năm năm, từ sau khi tôi dấn thân vào nghề này, chưa từng bị lên án về việc đạo nhái. Nhưng một công ty đã làm việc với tôi lâu như vậy, không hề điều tra tình hình, lại gán cho tôi tội ăn cắp.”

"Tôi rất thất vọng."

Robert không ngờ thái độ của cô lại mạnh mẽ như vậy, lập tức bị cô phản bác á khẩu không trả lời được.

"Về việc để lộ bí mật, quý công ty có bao nhiêu người có thể tiếp xúc đến quảng cáo này, còn có bao nhiêu nhiếp ảnh gia tác nghiệp ở hiện trường lúc đó, tôi đề nghị các ngài từng bước từng bước đi điều tra, " Hoắc Từ cười lạnh.

Lúc này giám đốc vận hành nhịn không được nói: "Hoắc Từ, cũng không thể nói như vậy. Cô biết quảng cáo này định là sẽ được phát sóng trên toàn bộ Châu Á mà? Hiện tại đột nhiên bị Vĩnh Thế vượt lên trước, toàn bộ quảng cáo chỉ có thể rút lại hết, ngay cả những chương trình phát sóng chúng tôi đã quay cũng phải sửa đổi. Còn có các trang web video và đài truyền hình, chúng tôi đã mua thời lượng quảng cáo, cuối tuần chính là thời gian phát sóng quảng cáo, bây giờ phải làm sao?"

"Phải làm sao? Nếu thật sự là bị rò rỉ bí mật, mời ông chứng minh đó là bởi vì sơ sẩy của studio chúng tôi, sau đó điều tra tôi. Nếu như không phải, các ông chẳng bằng hãy nghĩ lại xem liệu đây có phải là Vĩnh Thế cạnh tranh không lành mạnh hay không."

Dù sao việc tung ra quảng cáo trước không những có thể kịp thời quảng bá sản phẩm của chính mình mà còn khiến các đối thủ cạnh tranh bị tổn thất rất lớn.

Vì họ đã phát hành đoạn quảng cáo trước nên sẽ rất khó để T&A buộc tội họ đạo nhái.

"Nếu ông muốn hỏi tội, tôi nghĩ rằng ông tìm nhầm người rồi. Thay vì bây giờ thảo luận chuyện này, tốt hơn là nghĩ cách khắc phục."

Khi cô bước ra khỏi cửa phòng T&T, Bạch Vũ đi theo phía sau, vừa định nói, đột nhiên nghe thấy tiếng nói hung bạo của Hoắc Từ: "Câm miệng."

Hoắc Từ tự lái xe của mình tới, cô đi đến bên cạnh xe, đột nhiên quay đầu, làm Bạch Vũ sợ đến độ lập tức dừng bước. Cô lạnh lùng nhìn Bạch Vũ, hỏi anh: "Anh có thể bảo việc để lộ bí mật không phải là người của studio sao?"

Bạch Vũ há miệng, không dám nói.

Hoắc Từ cười lạnh: "Anh không thể.”

“Vậy thì hãy điều tra, cho đến khi anh có thể đảm bảo được thì thôi.” Hoắc Từ nhìn anh chằm chằm."

Vài giờ sau, Dịch Trạch Thành gọi điện thoại cho Bạch Vũ, hỏi anh Hoắc Từ đi đâu rồi. Anh giật nảy cả mình, hỏi: "Cô ấy không về bệnh viện sao?"

Dịch Trạch Thành bây giờ đang đứng trong bệnh viện, chỉ có nhân viên hộ lý đang chăm sóc Hoắc Minh Chu.

Sau khi anh cúp điện thoại, muốn đi tìm cô thì Dương Minh vội vàng chạy tới "Cô Hoắc đã về nhà một giờ trước rồi.”

Dịch Trạch Thành lập tức tự lái xe về, lúc mở cửa ra vào, bên quá đỗi yên tĩnh. Phòng khách và phòng bếp đều không có ai, lúc anh mở ra cửa phòng ngủ ra, liền nghe tiếng nước chảy ào ào.

Là tiếng phát ra từ toilet.

Cho đến lúc anh mở cửa phòng tắm, đã nhìn thấy dưới đất ngập tràn nước, mà Hoắc Từ thì đang nằm trong bồn tắm.

Anh nắm thật chặt tay nắm cửa, nhìn người đang nằm lặng lẽ trên thành bồn tắm, cơ thể của cô nhẹ nhàng mềm mại, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo mặc khi ra ngoài hôm nay, chiếc áo sơ mi trắng đã hoàn toàn ướt đẫm.

Rốt cuộc anh cũng rõ trên đời này anh sợ nhất là khoảnh khắc nào.

Là hiện tại.

Khi anh chậm rãi đi, ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm, ngón tay anh từ từ đưa tới, đưa đến dưới mũi để xem hơi thở của cô.

Đột nhiên, đôi mắt của Hoắc Từ mở ra, đôi con ngươi đen lay láy và óng ánh, tựa như đã quét sạch u ám và tĩnh mịch trước đó, một lần nữa tỏa sáng rạng ngời.

Cô nhàn nhạt nhìn ngón tay của anh, đã gần đưa đến mũi của cô. 

“Đây là lý do vì sao mấy ngày nay anh dính lấy em như hình với bóng?” Hoắc Từ yên lặng nhìn anh, hỏi.

Dịch Trạch Thành không trả lời vì anh đang nhìn chằm chằm vào cô. Cho đến khi gương mặt tinh xảo trước mặt đột nhiên áp sát, đôi môi ẩm lạnh của cô, dán chặt vào môi anh.

"Em sao lại rời bỏ anh được?"

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, cặp con ngươi đen nhánh kia, tràn đầy sự kiên cường.

Cô nhìn anh, nghiêm túc nói: "Hoắc Từ, làm sao bị đánh bại được."

Bình luận

Truyện đang đọc