EM GÁI NUÔI, CÔ THUA TÔI RỒI!


“Không sao, em hiểu! Bản thân em cũng ngu ngốc khi chọn theo tình yêu mà, nên anh đừng đi theo vết xe đổ của em.”
Cô nhẹ nhàng buông tay ra, cái sự mất mát ấy hắn có thể thấy được.

Thiên Hân cũng vậy, cô bỏ lỡ đi tình cảm của mình, cảm xúc bồi hồi khi ở bên hắn có lẽ nên giấu đi.

Bỏ qua cảm xúc của mình, cô cố nén những giọt nước mắt để mỉm cười.

Nhưng nhìn nó thật giả tạo, nó như biến cô thành một con người khác.
Không phải Thiên Hân yếu đuối ngày xưa, cũng chẳng phải Thiên Hân mạnh mẽ trước đây, một con người khác hoàn toàn, quả không giống như mong đợi một chút nào.

Người ta từng định nghĩa rằng tình cảm là thứ xuất phát giữa những con người thấu hiểu nhau, những người có chung sở thích tính cách và chịu đựng được đối phương.
Nhưng hắn và cô lại không như vậy.

Họ không có từ để định nghĩa cho tình yêu của mình, họ cũng chẳng hiểu nhau chẳng biết gì về nhau hay thậm chí chẳng thể nhận ra tình cảm của mình.
Vậy nhưng họ vẫn không ngừng cố gắng để đó thực sự trở thành tình yêu đích thực.
Tại sao cứ phải thấu hiểu nhau, cứ phải bên nhau thật lâu thì mới có thể lên duyên được với nhau? Sẽ chẳng có một định nghĩa chính xác nào về tình yêu, hay cũng chẳng ai định hình được cảm xúc, tình cảm của một con người.

Yêu đơn giản, là yêu mà thôi.

Không phân biệt giới tính, không phân biệt danh phận, địa vị hay tuổi tác.
Sẽ mãi chẳng có thứ gì có thể ngăn cản tình yêu.


Chỉ là, con người ta có thật sự kiên nhẫn, thật sự muốn có nó hay không mà thôi!
Bỗng Hàn Thiên giữ tay cô lại, hắn chỉ muốn giữ lại thứ mà tạo hoá đã ban cho mình như một món quà vô giá, đáng trân trọng .
“Anh sẽ không chọn ai cả.

Nhưng anh tin em!”
Nói rồi hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi má mềm mại của cô.

Hàn Thiên ôn nhu lau đi từng giọt lệ nóng hổi ấy, đúng hắn sẽ chẳng chọn ai cả.

Hắn chỉ tin cô, một niềm tin mãnh liệt, không bao giờ ngưng.
Niềm tin? Phải nó là niềm tin giữa họ, ngoài thứ đó ra họ chẳng còn mối liên kết nào.

Sợi chỉ đỏ, liệu có xuất hiện không?
Giờ đây, cô chẳng còn phải giả ngốc, chẳng phải tỏ ra đáng thương, uỷ khuất.

Thiên Hân chỉ muốn là chính mình, chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, muốn có một cuộc sống thật bình yên, hạnh phúc, đơn giản bên hắn mà thôi...
Cô mệt mỏi rồi, cô muốn về nhà.

Đi về đồng quê nghèo khó nơi cô sinh sống 18 năm, đi về nơi năm 19 tuổi bỏ dở việc học đại học đi theo hướng của tình yêu.

Về chính cái nơi có những con người thực sự yêu thương cô, thật sự nhớ cô, và thật sự là gia đình êm đềm mà cô tìm kiếm.

Cô gái ngốc, em chỉ cần cười, người ta sẽ không thấy nỗi đau đâu!
“Thiên à, em muốn về nhà.

Về đi anh, người ở đây không tốt đâu anh.”
“Được, chúng ta cùng về! Về đấy rồi mình sinh...”
Chưa nói hết câu cô gái ấy đã ngất lịm trong vòng tay ấm áp hắn, cô thực sự đã mệt.

Nhìn những giọt nước mắt vẫn còn vương trên má mà lòng hắn nhói lên cảm giác xót xa, tội lỗi.

Hắn mong bản thân sẽ không làm cô tổn thương thêm nữa, mong rằng mình sẽ không hành động thiếu suy nghĩ thêm một chút nào.

Mọi đau thương, hắn xin gánh nhận, chỉ mong, Thiên Hân, người con gái hắn yêu, sẽ thật hạnh phúc.
Cô gái nhỏ, em ngốc lắm.

Niềm tin của anh cũng chính là tình yêu dành cho em, xin lỗi chỉ là anh không biết cách thể hiện nó...
Chú ý: chỗ kia anh Thiên định bảo là sinh con á!
Nhẹ nhàng đặt cô nằm cẩn thận trên giường hắn trầm ngâm suy tư về cuộc đời một mình.


Nếu thực sự cô là người yêu cũ của em trai hắn, nếu cô thật sự đang muốn lợi dụng hắn trả thù thì đã sao? Cũng do họ khiến cô tổn thương như vậy, một chút đau đớn, tủi nhục cũng chẳng là gì.

Bởi trước đây, khi lần đầu gặp cô.

Cái vẻ gầy gò, ốm yếu, xác xơ của cô khiến hắn thật ám ảnh.

Tại sao một cô gái trẻ lại có thể khổ cực bi thương đến mức ấy, tại sao lại trở thành một đứa ngốc, ngu ngơ chẳng biết gì.

Ấy vậy mỗi khi về đêm, lại lủi thủi khóc nấc một mình, khóc cạn cả nước mắt, khóc đến khi đôi mắt chẳng chịu nổi mà không ngừng đau rát.

Bao nhiêu câu hỏi bỗng ùa về trong tâm trí của hắn.
Bấy giờ hắn quyết định chấp nhận mọi thứ vì cô, dù nó sai hay đúng chỉ cần có cô và hắn, mọi việc cũng sẽ ổn định .
Sáng hôm sau đúng như lời hứa khi cô thức dậy đã thấy một đĩa thức ăn để sẵn trên bàn, cùng hắn đang bận rộn chuẩn bị quần áo.
Thấy cô thức dậy hắn vội vã nói:
“Anh làm em thức giấc hả?”
Thiên Hân không nói gì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, do hôm qua quá mệt nên cô cũng chẳng biết mình thiếp đi từ lúc nào.

Chỉ thấy khi thức dậy bản thân đã nằm gọn trên giường cùng hưởng ánh nắng ban mai vừa trong trẻo ngọt ngào rồi.
Nhìn tấm lưng rộng lớn đang loay hoay sắp từng bộ quần áo lòng cô lại nhói lên cảm giác ấm áp, thanh bình đến lạ thường.

Thiên Hân bỗng thấy mình thật tham lam khi ước người đó mãi bên mình, dù cho có chuyện gì đi nữa, cô mong cái cảm giác bình yên này sẽ không mất đi giữa hai người họ.
Hàn Thiên và Hàn Mặc tuy là anh em, tính cách cũng rất khác nhau nhưng cùng có khoảng thời gian tạo cho cô cảm giác an tâm.

Mong Hàn Thiên đừng lập lại sự thất vọng của cô vào một năm trước, thật sự rất đau.
(...)
Sau một buổi sáng chuẩn bị thì đến chiều tối hai người họ tiến hành về quê của cô.
Bước xuống cầu thang thì bà Hàn đã cao giọng nói

“Con thực sự muốn đi về quê cùng nó? Con không suy nghĩ về tương lai của mình sao?”
Câu nói như sét đánh ngang tai, cô thực sự đã quên mất sự nghiệp của hắn.

Không thể để lặp lại quá khứ được, trước cô cũng bỏ tương lai của mình để theo Hàn Mặc, giờ cô không thể nào là gánh nặng khiến Hàn Thiên từ bỏ ước mơ, công việc của mình được.

Nếu như vậy, chẳng khác nào cô tự biến mình thành tội đồ ư?
Cô không, không muốn trả thù Hàn Mặc bằng cách huỷ hoại tương lai anh trai của anh ta.

Cô không muốn bị nói như vậy, nó thật vượt xa kế hoạch của cô.
Gương mặt cô bỗng trầm xuống, cảm giác lúc này là hụt hẫng hay tội lỗi? Cô thật sự cũng không biết nữa, bản thân cô đã không muốn nhận thêm cảm giác che chở, vậy mà lại mềm lòng trước hắn?
Cảm giác này là gì?
“Thiên, hay anh ở lại đi.

Em về một mình rồi nao rảnh lại lên thăm anh ha!”
Thiên Hân ân cần dỗ dành hắn, trước hết cứ phải khiến hắn dịu lòng, ngoan ngoãn nghe lời ở lại tiếp tục công việc dở dang trước đã, tuy cô biết hắn ghét sự quản thúc này nhưng tương lai hắn...!cô không làm ngơ được.
Hàn Thiên nhìn thấy nét mặt cô có sự lo lắng, bối rối vậy mà trên môi vẫn luôn nở nụ cười.

Cô lại dối lòng với hắn rồi...
“Anh hứa anh sẽ làm được.

Nhà anh giàu, nghỉ mấy tháng cũng không chết đói được!”


Bình luận

Truyện đang đọc