EM KHÔNG CAM CHỊU MẤT ANH


Bàn tay búp măng 10 ngón lướt nhje trên phím đàn. Bản nhạc buồn của Sô-panh, nhạc sĩ thiên tài người Ba Lan. Đúng là nó buồn thật nhưng nó chơi bản nhạc buồn để khiến cảm giác mình vui lên nhưng không thể. Tâm trạng nó dõ dàng là đang không tốt. Nó cũng không hiểu tại sao nữa, cũng có thể là tại vì mùa đông sắp đến và nó ghét mùa đông. Nhưng cũng có thế vì một lý do nào khác nữa.... Nó nghe thấy tiếng chào của một ai đó và tiếng cười. Tiếng động như vậy thì chỉ có thể là... Đến bây giò thì nó biết tại sao mình buồn rồi. Bước chân ra khỏi phòng nó xuốn phòng khách và đúng trước mặt Yumi, nở một nụ cười như thiên thân:
- Chị có thể lấy hộ em cốc nước được không ạ?
- Được được chứ. - Yumi nở một nụ cười đáp lại.
Ngây thơ thật, nhưng mọi chuyện đâu chỉ là lấy một cốc nước. - Nó thầm nghĩ.
- Bạn uống nước nóng hay nước lạnh.
- Hả??? - Tiếng của Yumi làm nó giật mình. Đúng là một con nhỏ ngu ngốc, trời rét thế này phải biết đường lấy nước nóng chứ, ình uống nước kạnh để sưng phổi mà chết ah? Tuy vậy nhưng nó vẫn mỉn cười trả lời:
- Chị lấy rùm em cốc nước lạnh.
- Nước của bạn đây.
Nó nhận lấy cốc nước từ tay Yumi, nhưng vừa đưa lên môi nó hất cốc nước nóng vào ngực Yumi.

- Chị có bị làm sao không vậy? Lấy nước nóng như thế thì sao tôi uống được? - Nó quát với giọng giận dữ đầy trách móc.
Quá bất ngờ Yumi chỉ kịp lấy tay ôm ngực. Còn nó giả bộ làm rời chiếc cốc xuống sàn nhà.
- Còn đứng đấy làm gì nữa? Cốc vỡ rồi, cô không mau vứt đi. Ah quên cô phải nhặt bằng tay, chứ không được dùng máy hút bụi.
Yumi cúi xuống nhặt từng mảnh cốc, còn nó đứng đó mỉn cười gian xảo.
- Khoan đã, cô làm thế vẫn còn mảnh thủ tinh vụn trên sàn. Đi có thể đâm vào chân ngây nguy hiểm vì vậy cô phải làm như thế này.
Nói xong nó rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn mùi xoa và cầm lấy tay Yumi quệt xuống sàn nơi có những mảnh thủy tinh làm cho tay Yumi ứa máu. Nước mắt Yumi bắt đầu chào ra, còn nó thì cười khẩy:
- Cô làm sao vậy? Bộ thấy khó quá không làm được hả? Nếu không làm được thì thôi. Nơi đây cũng đâu có thiếu người.
Yumi vẫn im lặng nhặt từng mảnh vụn trên sàn nhà, nó quay lưng bước đi và làm như vo tình chẫm phải tay Yumi.
- Á!!! - Yumi kêy lên.
- Oh! Tôi xin lỗi, tôi không để ý thấy bởi vì tay cô xấu và bẩn quá. Nó giống y như mấy thứ căn bã trong xã hội vậy. Mà mấy thứ cặn bã đó chẳng hiểu sao cứ muốn chèo cao, chà chộn vào tầng lớp quý tộc dù không có khả năng. Mấy thứ đó rồi cũng bị quét sach đi thôi, sach như mấy mảnh thủy tinh cô phải nhặt hết trên sàn nhà.
Nói xong nó quay lưng bước lên phòng nhưng trong lòng vẫn không thề vui lên. Dù khi chêu chọc Yumi nó thấy quên đi lỗi buồn. Vậy mà bây giờ nó lại thấy cảm giác đay buồn hơn thôi.
Nó lặng yên gắm bộ váy sẽ mặc vào bữa tiệc ở dinh thủ tướng. Bộ váy màu vani, trên đó có điểm những viên ngọc trai và đá quý. Nó đang đuổi theo những ý nghĩa về bữa tiệc ngày mai,.... Đột nhiên Zollet từ đây chạy tới nét mặt đầy giận dữ:
- Cái này là gì? - Zollet đưa bàn tay băng đầy vết thương cửa Yumi lên. Nó chỉ hơi cười cười và trả lời:
- Hôm quá em vô tình làm vỡ một chiếc cốc vì cốc nước Yumi lấy cho em nóng quá. Em bảo cô ta nhặt nhưng mảnh vỡ lên. Mọi chuyện chỉ có vậy thôi. - Nói xong nó lại điểm một nụ cười hết sức thơ ngây và trong sáng.
- Lấy nước sao? Chỉ lấy một cốc nước mà cũng có thể bị bỏng ở ngực và chảy máu tay sao?
- Đấy là do cô ta không cẩn thận đâu phải là tại em. - Nó làm như mình vô tội và chốn tránh hoàn toàn trách nhiệm.

- Anh cảnh cáo em đấy. Yumi là người hầu riêng của anh em không có quyền sai Yumi và anh cũng cấm em không được làm bị thương Yumi.
Nó im lặng lườm Yumi đôi mắt đầy căm thù. Zollet khéo tay Yumi đi ra khỏi phòng. Nó đứng lặng đôi mắt đầy tức dận và căm thù, hai bàn tay nó nắm chặt lại.
Dù sao đi chăng nữa anh cũng sẽ là của em, em không cam chịu mất anh đâu. Bằng mọi giá em sẽ giành lấy anh bằng được. Còn Yumi cô hãy nhớ đấy, cô không song với tôi đâu. - Nó lầm bầm trong mồn.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau đến trường nó vẫn còn măng vẻ tức dận vào lúc buổi chiều hôm qua.
- Có chuyện gì vậy?
- Con nhỏ Yumi chết tiệt. Vì nó mà tớ bị Zollert mắng.
- Xì!!!- Kathy bĩu môi. - Tưởng chuyện gì ghê gớm lắm. Để tớ cho nó một trận là được.
- Không được đâu. Zollet đã cấm tớ động đến cô ta rồi.
- Tớ nói bọn đàm em đấnh cơ mà.
- Cậu không hiểu đâu, nhìn mặt cô ta vậy thôi chứ thực ra cũng không phải loại tầm thường đâu. Chính cô ta mắc với Zollet làm tớ bị mắng. Bây giờ mà đánh nó thì thể nào nso cũng nói với Zollet. Quan hệ của tớ với Zollet đã xấu lắm rồi không cần đổ thêm dầu vào lửa đâu.

- Ưm. Cậu biết tin gì chưa?
- Tin gì? - Nó cau mày hỏi Kathy:.
- Tara sẽ đến trường chúng ta học.
- Vậy sao?
- Nhưng thật đấng tiết vì bạn ấy không được học lớp chúng ta mà có thể phải học chung với lũ khu B.
- Sax...
- Vào giờ học rồi. Có gì nói sau nha.
- Ưm


Bình luận

Truyện đang đọc