EM KHÔNG CẦN LẠI CÔ ĐƠN


Thấu hiểu
......
Nghe Kiều Mộ Quân lảm nhảm suốt 10 phút, Ôn Dương không khỏi cau mày.
Giản Mộc Tư tinh ý nhận ra:
"Sao vậy? Đau đầu à?"
Ôn Dương nhẹ nhàng dụi vào cổ Giản Mộc Tư, không khỏi than thở: "Có người ồn ào quá...!mãi chưa nói đến ý chính...!dài dòng..."
Trong nháy mắt, Giản Mộc Tư đã bị người yêu mình chọc cười.
"Cừu Cừu...!hôm qua Cố Ngôn Minh có tới không?"
Mắt Ôn Dương loé lên, quay đầu lại đáp qua bả vai của Giản Mộc Tư: "Không có."
Với đôi mắt như đang xem kịch hay, tràn đầy háo hức.
Thật làm khó cho Kiều Mộ Quân, tiếng "không có" của Ôn Dương bé tí như vậy mà Kiều Mộ Quân cũng có thể nghe thấy.
Nói đúng ra cũng phải không nghe thấy.
Bởi vì giám đốc Kiều đang hết sức chăm chú vào biểu cảm của Ôn Dương, nên ngay lập tức bắt gặp chuyển động môi của Ôn Dương phủ nhận việc Cố Ngôn Minh tới thăm.
Lại nhắc tới mấy tháng trước, Ôn Dương không rõ giám đốc Kiều có thay đổi chiến thuật theo đuổi hay không.
Không thấy mấy khi xuất hiện, Kiều Mộ Quân hình như có biểu hiện đã mất hứng thú với Cố Ngôn Minh.
Giờ đây, một câu hỏi tưởng như vô tình đã khiến Giám đốc Kiều ngay lập tức lộ ra sơ hở.
Ôn Dương dựa đầu vào vai Giản Mộc Tử.
Cười thầm trong lòng.
Nghe nói Cố Ngôn Minh chưa đến bệnh viện gặp Ôn Dương khi nàng ấy được chuyển ra khỏi phòng ICU, khuôn mặt Kiều Mộ Quân lo lắng thấy rõ.
Theo lý mà nói, Cố Ngôn Minh nên là người xông vào phòng bệnh của Ôn Dương đầu tiên.
Huống chi, Cố Ngôn Minh đã nghỉ phép cả tháng nay...
Rốt cuộc anh ấy đang chờ đợi điều gì?
Ôn Dương liếc Kiều Mộ Quân ngồi cuối giường, chợt nảy ra một ý tưởng buồn cười:
Ban đầu nàng định thông báo cho Cố Ngôn Minh, để anh đến bệnh viện một chuyến.
Là một người trong cuộc, nếu nàng đích thân nói rõ, Cố Ngôn Minh sẽ nguôi ngoai cảm giác tội lỗi và tự trách thầm kín.
Nhưng hiện giờ......
Nàng quyết định sẽ trì hoàn cuộc gọi này thêm vài ngày nữa.
Nếu cô Kiều vẫn còn có hứng thú, hơn nữa những quân bài mấy tháng nay cô đánh ra đều là lạt mềm buộc chặt, thì với tư cách là người thân của hai người bọn họ...!hỗ trợ một lần cũng không sao.
Ôn Dương siết chặt tay Giản Mộc Tư, hết lòng tin tưởng người yêu có thể thấu hiểu ý nghĩ của mình.
"Giản Mộc Mộc~"
Nàng cười tủm tỉm, gọi tên người yêu, rồi lại chớp chớp mắt.
Giản Mộc Tư khẽ thở dài.
Nhìn sang Kiều Mộ Quân đang chìm trong khoảng lặng...

Một chút đồng cảm vừa thoáng qua tâm trí ngay sau đó đã dung túng ý tưởng "xấu xa" của Ôn Dương.
"Mộ quân, hôm qua tôi gọi điện thoại cho đội trưởng Cố mà không thấy trả lời.

Ôn Dương nghĩ, hình như đội trưởng Cố vẫn thấy hổ thẹn vì chuyện nàng ấy bị thương, không dám tới đây.

Cô biết đấy, hiện tại Ôn Dương và tôi không thể rời đi, liệu có thể phiền cô..."
Giản Mộc Tư còn chưa nói hết câu, Kiều Mộ Quân đã cướp lời: "Để tôi đi..."
Sau lời nói quả quyết là một biểu cảm ngại ngùng.
Kiều Mộ Quân bối rối nhìn Giản Mộc Tư và Ôn Dương, giả vờ nghiêm túc giải thích thêm: "Tôi biết nhà anh ấy ở đâu.

Trước đây...!đội trưởng đội họ đã nói cho tôi.

Dù sao mấy ngày nay tôi được nghỉ, dù sao đây cũng là người tôi quen, để tôi thay mặt mấy người đi xem tình hình cũng được."
Tôi "thay mặt" mấy người?
Khóe môi Ôn Dương suýt chút nữa bay lên.
Lời giải thích như vậy chỉ có người đang biến thành Kiều Thẹn Thùng trước mặt họ mới có thể nói ra.

Ban đầu Kiểu Mộ Quân theo đuổi Cố Ngôn không biết ngại là gì, vậy mà giờ đây chợt biến thành một cô bé ngại ngùng.
Nghĩ tới đây, Ôn Dương không khỏi rùng mình một cái.
Nàng quay đầu giấu vào bên cổ Giản Mộc Tư, nhất định phải nhịn cười.
Giản Mộc Tư giơ tay che đi nụ cười khúc khích của Ôn Dương, nhéo cái tai vểnh lên nghe của Ôn Dương.

"Làm phiền cô quá, Mộ Quân."
"Không sao, gần đây tôi nhàn rỗi, chạy việc vặt cho mấy người cũng không thành vấn đề."
......
Có lẽ, Kiều Thẹn Thùng đã được tiếp thêm sức mạnh siêu nhiên khi đi từ bệnh viện ra...
Vừa rời bệnh viện đã đi thẳng đến nhà Cố Ngôn Minh, trắng trợn yêu cầu Cố Ngôn Minh mở cửa cho cô ấy.
Vốn là người không chịu đi theo con đường bình thường, cách Kiều Mộ Quân an ủi Cố Ngôn Minh cũng rất độc đáo.
Nhân lúc cha mẹ nhà Cố ra ngoài, cô ngồi lên ghế sofa, mắng té tát người đàn ông cao 1m88 hơn một tiếng đồng hồ.
Ngoài thời gian uống nước nghỉ giải lao giữa chừng, cô hoàn toàn không cho cái tai anh Cố một quãng nghỉ lấy lại sức.
Mắng xong, cô rời đi như một cơn gió.
Trước khi đi còn ném lại một câu:
"Cố Ngôn Minh, anh là đang phí phạm của trời đấy, anh có biết không?"
Kiều Mộ Quân chỉ vào bản mặt Cố Ngôn Minh mà chê: "Râu ria xồm xoàm, trông cứ như ông chú bị bỏ rơi.


Phiền anh trả lại đội trưởng Cố đẹp trai lại cho...!Ôn Dương."
Kiều Mộ Quân định nói:
Trả lại cho "tôi"!
Nhưng chợt ngộ ra không nên nói như vậy.
Cô là một người phụ nữ được rất nhiều vệ tinh vây quanh!
Có đáng để chờ một người cho đến chết không?
Nếu phải chờ...
Thì cũng phải tìm một người xứng đáng, phải chứ?
Bỗng nhiên nổi giận, giám đốc Kiều đạp mạnh giày cao gót xuống đất, vang lên "cộc cộc".
Trước khi đi còn đóng sầm cửa nhà, khiến đôi mắt của người ngồi trên ghế sofa sững sờ.
Hiệu quả tràng dạy dỗ của Kiều Thẹn Thùng rất tốt, ngay tối đó Cố Ngôn Minh đã xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Lúc này, Giản Mộc Tư vừa đánh răng rửa mặt cho Ôn Dương xong.
Khi không có bóng dáng Giản Mộc Tư xuất hiện trong phạm vi tầm mắt, Ôn Dương cảm thấy thật nhàm chán.
Nhàm chán đến mức thấy xem show tạp kỹ đấu đá cũng thấy buồn ngủ.
Cố Ngôn Minh đứng ở cửa phòng bệnh rất lâu, vừa tự dặn mình dũng cảm đã bắt gặp Giản Mộc Tư đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nhận ra người đến là ai, thật hiếm khi, lúc này Giản Mộc Tư có cùng tâm trạng đạt được ý đồ xấu giống Ôn Dương, nở một nụ cười nhẹ hiếm có vừa lịch sự vừa mang đầy ẩn ý thâm sâu với Cố Ngôn Minh.
"Ôn Dương đã đợi đội trưởng Cố lâu lắm rồi."
Cố Ngôn Minh ngại ngùng, nhìn sang chỗ khác:
"Tôi..."
"Đội trưởng Cố không làm hại ai, mấy ngày nay đội trưởng Cố luôn tự trách, Ôn Dương đã thông cảm."
"Ôn Dương..."
"Ôn Dương đã đoán được.

Không chỉ mình em ấy đoán được, cả tôi và Mộ Quân cũng vậy."
Giản Mộc Tư lau sạch vết nước trên tay, vứt khăn giấy vào thùng rác trong phòng tắm.
"Ôn Dương thấy anh đến sẽ rất vui, đi vào đi."
......
Hai người cùng nhau vào phòng bệnh.
Ôn Dương nửa tỉnh nửa mơ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc trong cơn mơ màng.
Nàng vểnh tai lên, đợi Giản Mộc Tư quay trở lại bên giường.
Mắt chưa kịp mở ra đã làm nũng phàn nàn:

"Chị chậm quá~"
"Ừm, vừa gặp người quen, nên nói chuyện một chút."
Giản Mộc Tư lại nắm tay Ôn Dương.
Ôn Dương vẫn nhắm mắt, mỉm cười siết chặt bàn tay quen thuộc trong lòng:
"Gặp ai thế? Bác sĩ cục băng nhỏ lạnh lùng của chúng ta cũng biết chủ động trò chuyện với người khác ư?"
Giản Mộc Tư lập tức đỏ mặt.
Biệt danh "cục băng nhỏ" này...
Mấy hôm nay, Ôn Dương bắt đầu lấy nó ra chọc cười Giản Mộc Tư.
Nhưng hiện giờ đang có Cố Ngôn Minh ở đây...
Giản Mộc Tư lén lút liếc nhìn Cố Ngôn Minh sau lưng một cái, may mà nhìn như anh chưa nghe thấy gì cả.
Đúng là không nghe thấy gì cả, Cố Thẳng Nam không nhạy cảm với những lời thủ thỉ của Ôn Dương như Giản Mộc Tư.
"Là đội trưởng Cố."
Giản Mộc Tư ghé vào tai Ôn Dương giải thích về người mới đến, Ôn Dương lập tức mở mắt ra.
Người đàn ông đứng cuối giường lọt thẳng vào tầm mắt Ôn Dương.
Trong mắt Ôn Dương chợt thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó trêu chọc nhìn lên nhìn xuống Cố Ngôn Minh đang ngây người đứng đó.
Ông anh trai này...
Đúng là đến chịu phạt.
Đợi mấy phút mà không thấy Cố Ngôn Minh lên tiếng, Ôn Dương bĩu môi, nhìn sang Giản Mộc Tư:
"Anh ấy phiền quá, chắn mất TV của em."
Giản Mộc Tư phì cười, siết chặt hơi ấm trong lòng bàn tay.
Cô thấy Cố Ngôn Minh bày tỏ sự bất lực với cô khi không thể nghe thấy giọng của Ôn Dương, nhưng cô không có ý định giúp Cố Ngôn Minh...
Đây là cuộc tỷ thí thầm lặng giữa hai anh em.
Khi phải chọn phe, tất nhiên Giản Mộc Tư sẽ đứng về phía Ôn Dương.
Ôn Dương liếc nhìn anh Cố, người rất thích bị đứng phạt.
Có thể làm gì với ông anh ngốc nghếch này đây?
"Chị kêu anh ấy đứng gần lại đây."
"Được."
"Đội trưởng Cố, Ôn Dương bảo anh đứng gần hơn một chút."
"Ờ ờ!!"
Cố Ngôn Minh vội vàng di chuyển vài bước, đứng đến bên cạnh giường.
Nhưng vẫn không nói chuyện, nhìn Ôn Dương theo cách càng xấu hổ hơn.
"Anh, anh tới để đứng phạt sao?"
"Không, không phải!"
Cố Ngôn Minh đỏ mặt nhanh như chớp.
"Thế anh đến làm gì?"
"..."
"Em gọi anh là anh, anh cũng đồng ý rồi, chuyện này đến đây là xong.

Anh về đi ngủ đi, đừng quấy rầy em nghỉ ngơi, đã đến giờ em phải đi ngủ."

"Ờ ờ, được."
Sau khi vô thức lịch sự bước ra khỏi phòng bệnh, Cố Ngôn Minh chợt nhận ra...
Thế là xong sao?
Nỗi tự trách và cảm giác tội lỗi dày vò anh mấy ngày nay cuối cùng cũng được một tiếng "anh" của Ôn Dương gạt đi hết.
......
Cuối cùng Ôn Dương đã có thể đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Giản Mộc Tư.
Đây là bài học bắt buộc trong giai đoạn hồi phục trước mắt.
Nhằm giảm bớt áp lực lâu dài lên các phần nhô ra của cơ thể, bệnh nhân bị gãy xương sườn có thể áp dụng các phương pháp lật người phù hợp trong giai đoạn phục hồi hiện tại.
Khi lật người, vết thương của Ôn Dương càng thêm đau đớn, điều này cũng khiến Giản Mộc Tư vô cùng khó khăn mỗi lần hỗ trợ.
Không như nỗi lo lắng của bác sĩ đối với các bệnh nhân gãy xương sườn khác...
Những bệnh nhân gãy xương sườn khác thì sợ đau không dám lật người, nhưng trong trường hợp của Ôn Dương, người sợ lại chính là "người nhà" đang hỗ trợ bệnh nhân lật người.
Tại gian phòng bệnh VIP này, chính bệnh nhân là người đã chăm chỉ ghi lại thời gian lật người của mình.

Tiên Hiệp Hay
Bệnh nhân này dù rất sợ đau, nhưng vẫn phải cố chịu đau để mau chóng khỏi bệnh.
Để ngăn ngừa viêm phổi do nằm lâu ngày, trong lúc lật người, bệnh nhân nên khạc đờm ra ngoài càng nhiều càng tốt.
Mỗi lần Ôn Dương ho khan một tiếng, tim Giản Mộc Tư lại run lên một lần.
Đến tận bây giờ, Giản Mộc Tư vẫn chưa dám ở trong phòng bệnh trong khi y tá thay băng cho Ôn Dương.
Cô luôn lấy cớ rời đi.
Đây là thời điểm hiếm hoi trong ngày cô không có mặt trong phòng bệnh.
Ngay cả việc lau người và thay quần áo cũng được giao cho cô y tá.
Cô y tá ban đầu chỉ có nhiệm vụ dạy cho Giản Mộc Tư vẫn được mời đến giúp nàng người yêu bị mắc bệnh sạch sẽ.
Giản Mộc Tư trả lương rất cao cho nhân viên y tế chỉ vì một công việc đơn giản nhỏ nhặt chỉ kéo dài 30 phút mỗi ngày.
Cô y tá được trả lương cao đã cố gắng hết sức.
Nhưng Giản Mộc Tư vẫn khó có thể nén lại trái tim khi cô y tá làm việc.
......
Ôn Dương nhập viện vào cuối mùa hè, khi xuất viện đã vào gần đầu đông.
Mùa thu ở Bắc Thành đến muộn và đi sớm.
Hơn 30 ngày nằm viện đã cướp đi một mùa thu.
Ngày xuất viện, thời tiết cũng mừng vui.
Ánh nắng ấm áp, người ngồi trên xe lăn cũng đang hồi phục rất tốt.
Ôn Quốc Đông giờ đây đã hoàn toàn yên tâm giao con gái cho Giản Mộc Tư.
Hai ngày trước, Giản Mộc Tư đã nói với ông về tính toán của cô sau khi Ôn Dương xuất viện...
Thậm chí Ôn Quốc Đông còn giao hoàn toàn quyền chủ động cho Giản Mộc Tư.
Thế là...
Ôn Dương được đưa đến nhà của Giản Mộc Tư mà không hề hay biết.
Nhà mới của Giản Mộc Tư.
.......


Bình luận

Truyện đang đọc