EM KHÔNG CẦN LẠI CÔ ĐƠN


Mất lý tính
......
Khi nhận nhiệm vụ, Ôn Dương và Lý Duyên Thanh nghe rõ lệnh của Trung tâm Chỉ huy 110: Tranh chấp nợ nần, đến tận cửa đòi nợ.
Tranh chấp có thể liên quan đến xã hội đen, cần phải đề cao cảnh giác.
Nhưng khi xe cảnh sát tuần tra chạy đến tiểu khu nơi xảy ra vụ việc, Lý Duyên Thanh và Ôn Dương chạy đến hiện trường căn phòng cho thuê, trước cánh cổng sắt nơi vừa xảy ra vụ xô xát cách đây không lâu, những người đòi nợ đã chạy tán loạn khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát báo động, chỉ còn lại một đôi nam nữ ngồi thất thần trên nền đất.
Đầu của chàng trai trẻ gối trên đùi cô gái, không ngừng nôn mửa, nhưng không nôn ra được gì.

Thấy cảnh sát đến, cô gái than khóc đến nỗi liên tục run run:
"Cảnh sát, cứu với..."
Trong khi Lý Duyên Thanh kiểm tra hiện trường, Ôn Dương ngồi xổm trước mặt hai người, hỏi cô gái trẻ:
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Trên người nam thanh niên không có bất kỳ vết máu nào có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Ôn Dương nhất thời không thể phán đoán liệu có xảy ra thương tích trong cuộc tranh chấp vừa rồi hay không.
"Tôi...!A Lượng nhà tôi bị trúng độc...!hu hu hu..."
Trúng độc?
Ôn Dương kinh ngạc cau cả mày lại.
Đòi nợ tận cửa, thường là do xô xát gây ra chấn thương hoặc nội thương do tác động vật lý, làm sao có thể liên quan đến trúng độc?
Ôn Dương vỗ vai cô gái, ra hiệu cô gái bình tĩnh lại.
Sau đó, nàng chỉ thị cô gái đỡ nam thanh niên nằm phẳng xuống nền nhà, sau đó Ôn Dương dùng sức chỉnh anh ta nằm sang tư thế nghiêng sang một bên để dễ thở.
"Đã gọi xe cấp cứu chưa?"
"...Đã gọi! Đã gọi!"
"Anh ấy trúng độc bằng cách nào? Bị bọn đòi nợ hạ độc sao?"
Nếu bị bọn đòi nợ đầu độc, Ôn Dương nhất định phải báo cáo ngay cho Trung tâm Chỉ huy để nhận được chỉ thị tiếp theo.
"...Không, không phải người đòi nợ, là A Lương tự uống thuốc trừ sâu..."
"......"
Bất kể là do muốn hù dọa bọn đòi nợ, hay do không dám đối mặt cảnh nợ nần chồng chất, Ôn Dương đều cảm thấy A Lương trước mặt kia đúng là một tên ngốc.
Nhưng phải đặt cứu người lên hàng đầu...
"Bây giờ dẫn chúng tôi vào nhà, tìm một tấm ván gỗ có thể nhấc người lên, trước hết cứ khiêng người xuống dưới, tranh thủ thời gian cấp cứu."
Căn phòng cho thuê trước mặt, những thứ khác có thể không có, nhưng những tấm gỗ đơn giản thì chỗ nào cũng thấy.


Lý Duyên Thanh vốn định rút một tấm gỗ từ ván giường ra, nhưng khi bước vào phòng, trong phòng khách đâu đâu cũng có ván gỗ đàng hoàng.
Gặng hỏi cô gái mới biết, hoá ra người đàn ông tên A Lượng nằm trên mặt đất kia là một thợ mộc.
Anh thường làm các sản phẩm từ gỗ với nhiều đội trang trí nhà cửa khác nhau, tay nghề hay được các khách hàng khen ngợi.
Dần dà, việc này khiến anh không còn ăn bữa hôm, lo bữa mai nữa.
Thường là cứ làm hết việc này, lại có việc tiếp đang chờ.

Cũng nhờ vậy mà người đến từ quận huyện như A Lượng có vốn liếng cắm rễ tại thành phố Bắc Thành.
"Tất cả là do cờ bạc!"
Cô gái trẻ vừa giúp hai viên cảnh sát nâng bạn trai lên, vừa không ngừng thậm tệ lên án cờ bạc hại người.
Vài tháng trước, không biết tên đồng hương nào giới thiệu một trò chơi trên điện thoại cho A Lượng, mà bản chất trò chơi đó thực ra là đánh bạc.
Chính miệng tên đồng hương đó nói hắn nạp vào một vạn tệ, ôm về tay được mấy vạn, thế là A Lượng rung rinh.
Mặc dù hộ khẩu nhà cũ không thể chuyển đến Bắc Thành, nhưng quanh Bắc Thành đã khơi thông rất nhiều tuyến đường sắt cao tốc liên tỉnh, nhiều quận và thành phố xung quanh có thể đến Bắc Thành trong vòng nửa giờ.
A Lượng và bạn gái từ lâu đã thích Ninh Thành, một thành phố cách trung tâm thành phố Bắc Thành gần nhất, họ dự định mua một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ ở đó, sống một cuộc sống gia đình một nhà hạnh phúc.
Nhưng lần sảy chân để hận nghìn đời này đã chặn đứt đường tiền tài đầy triển vọng của A Lượng, đồng thời phá tan những kỳ vọng hoàn mỹ của anh ta.
Hàng chục vạn khoản tiết kiệm mồ hôi nước mắt đều bị ném vào các trò chơi cờ bạc, chỉ riêng khoản nợ bên ngoài từ chủ nợ và bạn bè đã lên tới 60 vạn tệ.
Muốn một hơi lấy lại hết số tiền này, A Lượng không còn cách nào khác ngoài lại phải vay nặng lãi.
Lãi suất cho vay nặng lãi chỉ cần vài ngày đã cán mốc 200 vạn.
Thành thật mà nói, khi bọn cho vay nặng lãi đến đòi nợ và tạt sơn lên tường, A Lượng không hề cảm thấy sợ hãi.
Thậm chí anh ta còn không sợ gây gổ với bọn chúng, thậm chí còn thoáng qua một giây thầm mong được chết trong tay chúng.
Nói không chừng, có như vậy bố mẹ ở quê của anh mới có thể được nhận một ít tiền đền.
Cái chai chứa đầy thuốc trừ sâu ấy, là lần trước bố nhờ anh mua đem về quê.
Bố anh nói, tác dụng của chai thuốc trừ sâu đó rất tốt, đến cả đất của người khác cũng không có lấy bóng dáng một con sâu.
Chai thuốc trừ sâu ấy lúc nào cũng bị để quên bên cổng sắt, để ở đó, vì A Lượng sợ nhỡ lần tới về quê quên đem theo.
Bọn đòi nợ đến cửa không hề động tay động chân, chỉ đe dọa bằng lời nói.
A Lượng tuyệt vọng liếc nhìn chai thuốc trừ sâu như nhìn thấy một "sự cứu rỗi".
Anh ta ra tay rất nhanh, trước cả khi hai tên đòi nợ hung hãn kịp nhìn rõ thứ anh đang uống, đống thuốc trừ sâu đã bị anh nuốt ừng ực xuống bụng.
Cùng với tiếng than khóc đau đớn vang lên, bên ngoài căn nhà cho thuê còn có tiếng còi xe cảnh sát.

Hai tên đòi nợ ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chỉ có cô bạn gái bên cạnh sau khi hoảng hốt mới hiểu A Lượng đã làm gì.
Thuốc trừ sâu...
Là chất độc!
Không thể uống chất độc xuống bụng!
......
Hai viên cảnh sát và một cô gái trẻ hợp sức đưa người đàn ông tự tử bằng thuốc trừ sâu ra khỏi căn phòng thuê.
Cả ba người đều mệt bở hơi tai, rốt cuộc trong hai phút sau cũng đợi được xe cấp cứu vừa bị kẹt giữa đường rất lâu.
Ôn Dương liếc nhìn biển số xe, ngập ngừng.
Hai chi đội cùng làm nhiệm vụ trong cùng một khu vực có thể thường xuyên chạm mặt nhau.
Nàng chạy chậm vài bước, đến đón Giản Mộc Tư dẫn đầu đội cấp cứu.
"Uống thuốc trừ sâu, không có thương tổn bên ngoài nào khác, để tiết kiệm thời gian cấp cứu nên chúng tôi đã khiêng anh ấy xuống đây."
Giản Mộc Tư liếc nhìn sĩ quan Ôn đầm đìa mồ hôi trên trán, trước khi Ôn Dương giơ tay lên chùi mồ hôi, Giản Mộc Tư ngăn tay người kia lại.

"Đừng đụng."
Ôn Dương giật mình, lập tức dừng động tác.
Thấy một giọt mồ hôi sắp rơi xuống lông mi của sĩ quan Ôn, Giản Mộc Tư ngập ngừng một lúc, sau đó giơ tay lên, lấy mặt sau ống tay áo mình lau đi mồ hôi trên mặt Ôn Dương.
"Độc tố vẫn còn, đừng chạm vào."
Lời giải thích hiển nhiên không lọt vào tai Ôn Dương.
Người đứng ngu ngốc ở đó lập tức bị choáng ngợp bởi...!sự dịu dàng của Giản Mộc Tư?
"Sư phụ Lý? Còn có...!cô nữa."
Giản Mộc Tư chỉ vào cô gái trẻ đang quỳ bên cạnh:
"Không được tiếp xúc da mình bằng tay đã chạm vào da bệnh nhân.

Lát nữa đến bệnh viện, hãy lập tức rửa tay để loại bỏ độc tố còn sót lại."
Lưu Dịch và Trần Phi chuyển chàng trai trẻ lên giường cáng di động.
Vì đã có lời nhắc nhở của Giản Mộc Tư, ba thành viên đội cấp cứu đều đeo lên găng tay làm việc.
Sự di chuyển khẽ khàng vẫn ảnh hưởng đến nam nhạn nhân trúng độc, vừa được nhấc lên cáng, người này đã nghiêng đầu nôn mửa.
Mép giường cáng lập tức bị bãi nôn vấy bẩn không ít.

Giản Mộc Tư vội quay lại xe cứu thương và lấy ra một chiếc túi nôn.
Không cần mượn người khác một nay, mình cô tự đứng bên cạnh bãi nôn mửa, giơ túi nôn hứng dưới miệng người bị ngộ độc.
Cô đi theo chuyển động của chiếc giường cáng, vỗ nhẹ lên lưng bệnh nhân, cố gắng làm cho người đàn ông bị ngộ độc cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi đối phó với loại bệnh nhân ngộ độc này, công việc cấp cứu trên xe của đội cứu hộ trước việc không thể làm được gì nhiều.
Một số phương pháp cứu hộ hiệu quả như rửa ruột chỉ có thể được hoàn thành trong bệnh viện.
Giường cáng được đẩy lên xe cấp cứu, xe cấp cứu tăng tốc chạy đến bệnh viện.
......
Sau khi xe cấp cứu rời đi, Lý Duyên Thanh đưa Ôn Dương đi mượn nhà vệ sinh rửa tay tại một cửa hàng bên đường.
Cả hai đều rửa đi rửa lại, cho đến khi đủ rồi mới yên tâm.

Rửa tay xong, Ôn Dương mới oán trách:
"Vừa nãy Giản Mộc Tư tự dưng lấy tay áo lau mồ hôi cho cháu! Tay áo chị ta càng mất vệ sinh!"
Lý Duyên Thanh ngồi ở ghế phụ nghe vậy, mỉm cười, nhưng không tiếp lời Ôn Dương.
Vị "lão làng" ở Sở Cảnh sát vẫn luôn chứng kiến Ôn Dương lớn lên từng ngày, đương nhiên biết tính khí của Ôn Dương.
Những người không hiểu kỹ Ôn Dương sẽ nhận xét nàng là một cô cảnh sát tốt tính, vừa có tam quan vững chắc, vừa có năng lực.
Nhưng bất cứ ai hiểu kỹ Ôn Dương đều biết, rằng nàng rất mâu thuẫn.
Ví dụ như, nói một đằng nghĩ một nẻo, mồm miệng chua ngoa, trái tim mềm mỏng.

Mà loại tính khí nhỏ nhen phải phàn nàn một lần mới chịu được ấy, chỉ được thể hiện khi nàng thực sự quan tâm đến người nọ.
Còn những người không quan trọng đối với nàng, đến việc nói một chữ Ôn Dương cũng lười.
Sau khi tan làm, Ôn Dương và Lý Duyên Thanh đến bệnh viện hỏi thăm tình hình nam thanh niên bị ngộ độc.
Bác sĩ khoa cấp cứu lúc sáng lắc đầu tiếc nuối.
Những loại chất độc như thuốc trừ sâu chỉ cần uống một ngụm đã đi tong một mạng, huống chi là mấy ngụm?
Rửa ruột chỉ có tác dụng trì hoãn thời gian tử vong.
Người thân của nam thanh niên bị ngộ độc vội vàng đến Bắc Thành đưa anh về quê hương.
Có thể anh sẽ chết trên đường về, có thể anh sẽ nhìn thế giới lần cuối khi vừa về đến nơi.
Trước khi đến bệnh viện, vì một chút đáng tiếc ấy mà Ôn Dương đã ôm tia hy vọng cuối cùng.
Khi nàng chưa làm cảnh sát, nàng thường nghe những lão làng trong đồn cảnh sát kể về những vụ việc báo cảnh sát hàng ngày.
A Lượng không phải là người đầu tiên tự tử bằng cách uống thuốc trừ sâu hay thuốc diệt cỏ, Ôn Dương từ nhỏ đã biết đến độc tính mạnh của những thứ như vậy.
Ra khỏi bệnh viện, Ôn Dương liếc nhìn bầu trời đêm đông đã trở sắc đen kịt.
Hôm nay không có sao, xem ra ngày mai vẫn sẽ không có nắng.
......

"Trung tâm Chỉ huy gọi 10919, Trung tâm Chỉ huy gọi 10919."
"10919 đã nhận, 110 xin nói."
"Trên đường Nam Loan, tại nhà hàng lẩu Trùng Khánh Triêu Thiên Môn xảy ra một vụ ẩu đả tập thể.

Có người bị thương tại hiện trường, hãy đến hiện trường giải quyết."
"10919 rõ, lập tức tới hiện trường."
Trong giờ ăn khuya, nếu tâm điểm của việc ôm rượu vui hoan là ở chữ "rượu", vậy khi cuộc vui qua đi, phần lớn mọi người sẽ có tình trạng mất đi lý tính.
Trong giao tiếp giữa người với người, nếu thiếu đi lý tính, khi bất đồng quan điểm sẽ rất dễ trở lại trạng thái man rợ của người nguyên thủy.
Tại nhà hàng lẩu, hành lang khu phòng riêng đã trở thành một bãi chiến trường.
Những khách hàng khác đã rời khỏi nơi tai hoạ ngay khi cuộc ẩu đả diễn ra trong khu phòng riêng.
Lúc này, tại đại sảnh của nhà hàng lẩu, chỉ còn bóng dáng của ông chủ quán với vẻ mặt cáu kỉnh và lo lắng, cộng thêm hai bè phái vẫn hăng say chửi bới nhau.
Điều khiến hai bên ngừng động tay động chân, không phải sự nhường nhịn có lý trí, mà vì một ngón tay bị chặt đứt.
Đám đàn ông ngồi đầy hai bàn ngoài phòng riêng, vì uống quá chén nên ai cũng không chịu nhường ai.
Rõ ràng là một lối đi rộng ba mét, nhưng không ai chịu nhường một khoảng trống rộng bằng đơn vị một người và đứng ra chỗ khác.

Thế là tình hình trở nên căng thẳng, biến thành một cuộc ẩu đả giữa hai nhóm người.
Nếu chỉ thượng cẳng chân và hạ cẳng tay thì thôi không nói, nhưng ngay cả con dao dài trong cốp xe cũng đã được lấy ra.
Lưỡi dao sắc bén một nhát cắt đứt những ngón tay vô thức giơ lên ngăn lại.

Sau một tiếng hét, ngón tay út của người bị hại bỗng văng bay ra theo hướng của con dao...
Thấy hai nhóm người tại hiện trường vẫn không định im miệng, Ôn Dương và Trương Lộ Chi rút bình xịt hơi cay được ghim ở eo ra.
Hai nhóm người vừa rồi còn đánh nhau không dứt, ngay lập tức đều ôm mắt gào khóc khi bất ngờ bị xịt hơi cay.
Hai viên cảnh sát nhìn đám người ngồi xổm trên mặt đất, lúc này mới có chút yên tâm đi giải quyết chuyện quan trọng nhất bây giờ.
"Ngón tay đâu? Tìm được chưa?"
Thấy hai viên cảnh sát giải quyết ổn thoả xong nhóm đàn ông cường tráng, chủ quán lẩu mới dám bước tới, đáp: "Đây, thưa cảnh sát! Trưởng nhóm trong cửa hàng chúng tôi vừa tìm được một cái chai sạch sẽ và cất nó vào, giờ chỉ cần đợi bác sĩ tới."
Ôn Dương nghe vậy gật gật đầu, chỉ vào người đàn ông cơ bắp bên cạnh nạn nhân nhìn giống đồng bọn đám gây rối: "Anh để anh ấy nằm xuống, cứ ngồi trên ghế làm gì? Đợi chúng tôi tới mở đại hội khen thưởng à?? Anh ấy đang chảy máu mà còn để anh ấy ngồi??"
Anh bạn người bị hại vừa bị doạ sợ thừa sống thiếu chết khi thấy ngón tay bị chặt đứt, lại bị doạ sợ hồn tiêu phách tán khi nghe cả căn phòng tràn ngập tiếng gào hét, lúc này mới đỡ nạn nhân nằm xuống theo lời nhắc nhở của Ôn Dương.

Bộ dáng run cầm cập đỡ người ta nằm xuống ấy thật khiến Ôn Dương phải đảo mắt.
Năng lượng chiến đấu vừa rồi đã đi đâu?
Khí thế sống mái đánh nhau hồi nãy đâu rồi?
......


Bình luận

Truyện đang đọc