- Ngọc Mai, Ngọc Mai, cậu bị sao vậy?
Mặc cho cô lay thế nào Ngọc Mai vẫn thế, không hề động đậy, hai mắt nhắm chặt.
- Cậu đừng giỡn với mình mà, giỡn vậy không vui chút nào đâu! - Phương Ly hoảng loạn thật sự
Lăng Thiếu Dương phía bên kia nhanh chóng chạy đến. Nhìn thấy lồng ngực Ngọc Mai phập phồng như không đủ hơi sức, hơi thở yếu ớt nên anh nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo cho cô, nhưng xem ra không ăn thua.
- Tất cả tránh ra! - Thiếu Dương hét to sau đó bế bạn gái mình đến bệnh viện, lòng anh như nóng như lửa đốt - Em cố gắng một tí đi, sẽ đến bệnh viện ngay thôi!
Phương Ly đứng dậy bật chạy đi nhưng bị Minh Khải cản lại
- Em kiềm chế bản thân một chút đi, có Thiếu Dương bên cạnh, Ngọc Mai sẽ không sao đâu.
- Nhưng mà…
- Giờ quan trọng nhất là em phải bình tĩnh lại. Nói anh nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Ngọc Mai…Ngọc Mai sau khi uống nước xong thì bị như thế, em…
- Nước sao? Đưa anh xem! Chai nước này là của ai?
- Của…của em mang từ nhà…nhưng…trước khi đi…em cũng có uống mà…
Minh Khải mở nắp, đưa ngay chai nước lên mũi, chẳng có mùi vị gì cả, hoàn toàn như nước thông thường. Nhưng anh sực nhớ ra bản thân từng nghe nói có một loại thuốc khi trộn với nước uống vào sẽ dẫn đến hô hấp khó khăn, không gây chết người nhưng làm bản thân từng cơn đau đớn.
Có khi nào…
Tạm thời đây chỉ là suy đoán nên chỉ có thể giữ trong lòng.
Xung quanh hướng mũi dùi về phía Phương Ly, bao nhiêu người là bấy nhiêu cặp mắt, ngoại trừ một số thấy hoang mang thì số còn lại tuôn ra toàn lời cay nghiệt
"Lẽ nào…a…có kẻ âm mưu hại bạn của mình."
"Trời ơi không ngờ đấy!"
"Mình nghĩ không phải đâu, chính xác là do nó quá xui xẻo nên kẻ uống nước của nó cũng xảy ra chuyện."
"Phải rồi, nhìn mẹ anh Giang Tuấn xem, đang yên đang lành cũng tự nhiên lại nhập viện."
"Trời ơi từ từ nay sao dám chung lớp nó nữa đây trời. Mình phải xin chuyển đi mới được."
"Cậu xin chuyển làm gì, kẻ phải đi là nó mới đúng"
"Phải!" "Phải!"
"Gây ra án mạng chứ chơi à?"
"Mà thôi, Triệu Ngọc Mai cũng chẳng phải tốt lành gì, còn chơi với nó nữa thì…"
- Án mạng gì chứ! Ngọc Mai sẽ không sao đâu, còn nữa, không cho các người nói cậu ấy như vậy! - Đầu óc Phương Ly như muốn nổ tung, mắt nhòe đi, uất ức dùng hết sức lực hét lên
Bọn họ muốn chửi cô, xỉa xối mỉa mai hay trù ếm cô tất cả cô đều có thể chịu đựng, nhưng không được dùng những lời lẽ đó nói về người bạn thân nhất của cô.
- Các người yên lặng hết, không ai nói thêm câu nào nữa. - Lâm Hạo đi tới, uy nghiêm quét ánh mắt một lượt, họ không dám bàn cãi to nữa mà quay lại xì xầm với nhau
Một người con gái trong đám đông bật cười khúc khích trong bụng.
Dù không đi đúng như kế hoạch ban đầu nhưng biết đâu thế này lại tốt.
Một là nó sẽ bị vu oan là làm hại bạn mình, còn không thì bị trên dưới An Hoa nguyền rủa là kẻ xui xẻo. Hai là cho Triệu Ngọc Mai đó một bài học vì nhiều lần cản trở chuyện tốt của "chị ấy".
Một mũi tên trúng hai đích, "chị ấy" nhất định sẽ rất hài lòng.
Xem ra ngày con nhỏ này ở An Hoa được đếm ngược từ bây giờ rồi!
Có là thần tiên cũng không giúp được nó!
Phương Ly hít một hơi rồi chạy như điên lao ra ngoài, trước mắt cô giăng làn sương mờ mịt, cố đưa tay lên bịt miệng lại để không phát ra tiếng nấc.
Một cánh tay bất ngờ vươn ra kéo cô lại rồi ôm vào lòng
- Được rồi, nơi này không có ai, em khóc thì cứ khóc đi.
Phương Ly lúc này không kiềm chế được nữa, rúc nào lòng ngực Minh Khải mà khóc, cô khóc vì đau đớn thay cho Ngọc Mai, ông trời muốn gì thì cứ nhắm vào cô đi, tại sao những người bên cạnh mà cô yêu quý lại liên tục gặp chuyện như vậy.
Anh vỗ nhẹ lưng cô để an ủi. Dù xảy ra bao nhiêu chuyện nhưng trước giờ chưa thấy cô khóc nhiều thế này.
- Nghe anh nói đây, Ngọc Mai nhất định sẽ ổn mà.
- Không được, em phải đến bệnh viện, nhất định phải chờ Ngọc Mai tỉnh lại, cậu ấy... - Đôi mắt Phương Ly nhạt nhòa trong dòng nước, cổ họng khô khốc, lòng ngực đau xót khó thở.
- Em cứ mất bình tĩnh thế này thì làm sao anh để em đi được!
Minh Khải thả tay ôm Phương Ly ra rồi nhẹ nhàng lau thứ chất lỏng trong suốt chảy khắp mặt và hốc mắt của cô.
- Thôi được rồi, bây giờ anh dẫn em đi, nhưng em phải hứa là thật bình tĩnh cho anh, cũng không được tự trách bản thân, anh nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân thật sự Ngọc Mai bị như vậy.
……………..
Ngọc Mai nhanh chóng được Thiếu Dương đưa đến khoa cấp cứu của bệnh viện nhà anh. Ngồi chừng một lát thì Phương Ly và Minh Khải cũng đến.
- Anh Thiếu Dương, Ngọc Mai thế nào rồi? - Phương Ly run rẩy đưa tay nắm chặt lấy cánh tay anh
- Em ấy đang cấp cứu ở trong đó, không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu…
Thiếu Dương luôn miệng lặp đi lặp lại hai chữ "không sao", chưa bao giờ anh sợ hãi điều gì đến thế.
Người con gái anh yêu đang ở trong căn phòng kín mít lạnh lẽo đó chưa rõ thế nào, còn anh thì chẳng thể giúp được gì.
Anh thấy mình thật vô dụng!
- Em thật sự xin lỗi, anh Thiếu Dương, tất cả đều tại em.
- Em đừng như thế, anh biết đó tuyệt đối không phải lỗi của em. - Lúc này Thiếu Dương đã bình tĩnh hơn, đưa tay vỗ vai cô
- Em đừng lo, bệnh viện nhà Thiếu Dương tập hợp toàn bác sĩ giỏi trong cả nước, Ngọc Mai nhất định sẽ không sao đâu. - Minh Khải cũng góp lời an ủi
Thời gian từng phút trôi qua đối với ba người ở bên ngoài dài như hàng thế kỉ. Vậy mà cánh cửa kia rốt cuộc vẫn đóng im lìm, ánh sáng đỏ rực của bóng đèn phòng cấp cứu vẫn không chịu tắt.
Dù là đứng hay ngồi đôi bàn chân Phương Ly cũng tê cứng không có sức, hai tay đan vào nhau thật chặt, run rẩy. Cô thật sự rất sợ cảm giác chờ đợi thế này, chỉ biết cầu mong những điều tốt đẹp và bình an sẽ đến với Ngọc Mai.
Một lúc sau đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Ngọc Mai được các bác sĩ đẩy ra ngoài để di chuyển đến phòng bệnh khác.
- Cô ấy sao rồi bác sĩ? - Thiếu Dương khẩn trương nắm lấy tay bác sĩ
- Bác sĩ bạn tôi không sao chứ? - Phương Ly cũng lo lắng
- Bệnh nhân uống phải chất độc, may mắn là được đưa đến bệnh viện kịp thời, giờ phải đợi bệnh nhân tỉnh lại và theo dõi một vài ngày, nếu không có gì thì có thể xuất viện. - Vị bác sĩ tháo chiếc khẩu trang ra, từ tốn nói
- Cám ơn bác sĩ, cảm ơn rất nhiều. - Phương Ly cúi đầu, những giọt nước mắt hạnh phúc thi nhau rơi xuống khuôn mặt trắng bệch.
Thiếu Dương cũng vui mừng rối rít, nắm tay bác sĩ lắc mấy cái tỏ ý cảm ơn.
- Anh đã nói Ngọc Mai sẽ không sao mà, em không cần lo đâu. - Minh Khải động viên cô
- Cảm ơn anh, may là có anh nhắc nhở em phải bình tĩnh.
- Khờ quá.
………………
Buổi tối khí trời lạnh lẽo, gió rít gào từng cơn, bầu trời mang một màu tối đen thăm thẳm.
Ngọc Mai mơ màng tỉnh dậy, cô cảm thấy mình vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ rất dài, cả người mệt mỏi, tay chân cũng không thể vận động bình thường.
Xung quanh là một mảng trắng xóa, còn có hai người một nam một nữ thi nhau la hét.
"Em thấy thế nào trong người rồi?"
"Cậu có khó chịu ở đâu không?"
"Triệu Ngọc Mai, em có nhận ra anh không?"
"Mình là Phương Ly nè."
- Bình tĩnh đi, người ta có phải chấn thương não đâu! - Ngọc Mai chay mày, hơi thở vẫn còn yếu - Hai người có hóa thành tro em cũng nhận ra
- Em còn đùa được à, có biết anh lo lắng đến mức không buồn ăn uống, cũng không buồn đi vệ sinh gì luôn không?
- "…"
- Mà thôi, em tỉnh lại thì tốt rồi, nhận ra anh thì tốt rồi.
- Vậy thì…đợi em khỏe lại sẽ lại sẽ nấu món ngon cho anh ăn. - Ngọc Mai cảm động trìu mến nhìn Thiếu Dương, gương mặt nhợt nhạt nở một nụ cười
- "…"
- Em tỉnh lại là được rồi, ăn uống thì không cần đâu, tuyệt đối không cần! - Thiếu Dương mếu máo trong bụng
- Mà bác sĩ bảo em vừa tỉnh phải gọi để kiểm tra, anh đi rồi sẽ quay lại nhanh thôi. - Thiếu Dương vội vã ra ngoài
- Ngọc Mai, cậu không sao nữa mình thật sự vui lắm. - Những giọt nước mắt hạnh phúc của Phương Ly lăn trên má khi nào.
- Đánh nhau quen rồi nên cơ thể mình rất khỏe mạnh, chút ít thế này thì có nhằm nhò gì!
- Nhưng mình thật không biết vì sao lại thế, rõ ràng buổi sáng mình uống nước vào vẫn bình thường….
- Cũng có thể là do mình ăn bậy gì đó nên mới vậy, mà có khi nằm ở đây được ngủ thoải mái mấy ngày, khỏi phải học bài làm bài tập lại tốt hơn. Còn có cơ hội sai bạn trai làm cái này cái kia! - Ngọc Mai đánh trống lãng
Phương Ly phải thầm công nhận trong hết thảy những đứa con gái cô đã từng gặp Ngọc Mai là người mạnh mẽ nhất, dường như trong bất kì trường hợp nào, không có ai hay bất kì thứ gì có thể đánh gục được cậu ấy. Đến tận giờ phút này mà còn đùa được.
Nhưng chính những câu đùa ấy đã làm lòng cô thoải mái hơn rất nhiều.
Không phải như Ngọc Mai nói, cậu ấy may mắn được làm bạn với cô, mà ngược lại, cô rất may mắn khi có cậu ấy là bạn.
Một loại may mắn mà cả đời này cô sẽ luôn trân trọng!
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, một bác sĩ chừng hai mấy tuổi, dáng người cao khoảng mét tám, vẻ ngoài sáng sủa, trông rất phong độ trong bộ blouse trắng bước vào