EM LÀ HỒNG TÂM


Giữa tháng tám, Trác Ôn dẫn Trác Mộng Nhan đến gặp mẹ kế tương lai.

Trác Mộng Nhan ngoài tuân theo thì chẳng làm được gì khác, cơ bản vì cô không có quyền, cũng không có tư cách.

Ngay từ đầu là chính cô tự chọn theo mẹ, bỏ lại ông, hiện giờ lại muốn trở về sống bên cạnh ông, dù cho ông có cưới vợ mới ngay bây giờ thì cô cũng chỉ có thể đứng một chỗ và nhìn.
Thiếu nữ trong chiếc váy màu vàng nhạt đứng trước gương, hình ảnh phản chiếu trong đó là cô, chẳng phải ai khác nhưng mà… trên khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp ấy lại chẳng có một nụ cười nào, tất thảy chỉ có buồn rầu, trạng thái đó hoàn toàn không nên xuất hiện trên người một cô gái ở độ tuổi mười sáu.
Buổi gặp mặt được Trác Ôn sắp xếp tại một nhà hàng hạng sang, chuyên các món Tây.
Hai bố con đến sớm hơn 10 phút so với giờ hẹn, đợi một lúc, xuất hiện trong tầm mắt Trác Mộng Nhan là người phụ nữ xa lạ nhưng cũng quen thuộc, bên cạnh là cô gái, nói chính xác là thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, một nét đẹp thuần khiết, tinh khôi, tuổi tác chắc chỉ cỡ bằng cô.
Cụp mi, những ngón tay xoắn xuýt đặt trên đùi, cuối cùng bọn họ cũng đến đúng bàn hai bố con đang ngồi đợi.
“Tiểu Nhan, nào.”
Vừa nghe ông gọi mình bằng cái tên yêu thương, Trác Mộng Nhan thở hắt ra đoạn đứng dậy, cùng với hai người đối diện mặt đối mặt.
Cái nhìn của bọn họ rất thân thiện, rất gần gũi, cũng ngọt ngào nhưng bằng một lý do như ẩn như hiện, cô không sao thoải mái nổi.
“Đây là dì Diệp Vân và Tiểu Tiệp.” ông lại nhắc nhở: “Chào dì và em gái đi con.”

“Em gái?” Trác Mộng Nhan hỏi theo phản xạ, ngay sau đó là tiếng cười sang sảng của Trác Ôn.
Ông giải thích cho con gái hiểu: “Đây là con gái của dì Diệp Vân, con bé nhỏ hơn con vài tháng tuổi, suy ra làm em gái con cũng hợp lý.”
Thật giản đơn, cũng thật hài hước, có em gái dễ dàng như vậy đấy.
Trác Mộng Nhan gật đầu, cô đáp: “Vâng” một tiếng hết mực nhẹ nhàng, như thể chẳng cần chút hơi sức nào để tạo ra âm thanh ấy.
Sau màn chào hỏi chớp nhoáng, bốn người ngồi vào ghế chuẩn bị dùng bữa tối.
Cô ngồi bên cạnh Trác Ôn, nhìn ba bọn họ đều gọi beefsteak, cô lại chẳng muốn hùa theo cái “trùng hợp” mang tính cố ý đó.

Thế là cô gọi một mì ý, ít phô mai.
“Bố nhớ con thích beefsteak mà?” Trác Ôn ít nhiều cũng biết vài sở thích, thói quen của con gái dù cho nhiều năm nay hai cha con không sống cùng nhau.
Trác Mộng Nhan nuốt khan, cảm thấy cổ họng có chút rát, cô cười đáp: “Đã không còn thích rồi ạ.”
Bữa ăn cũng không tệ, ngược lại nhìn từ bên ngoài còn thấy hài hòa và thoải mái.

Chỉ có Trác Mộng Nhan là không có tâm tư đó.
Ba người nói chuyện như thể bọn họ đã sớm là một gia đình từ lâu, chỉ có cô, vẻ như hôm nay cô mới là khách.
Hàn Diệp Vân mỉm cười dịu dàng nhìn Trác Mộng Nhan hỏi han: “Tiểu Nhan sắp tới cũng lên 11 đúng không?”
Thiếu nữ nâng mắt nhìn lại bà ta, đoạn gật đầu.

“Vâng.” giọng điệu vẫn nước chảy mây trôi như cũ, thậm chí không nghe được chút bổng, chút trầm nào.

Đương nhiên cũng không ai phát hiện sự hờ hững, không buồn để tâm của cô.
Bà ta lại tiếp tục trò chuyện: “Tiểu Tiệp của cô cũng lên 11, cô với ba cháu đã tính cho cháu vào Tam Trung cùng Tiểu Tiệp, như vậy cũng tiện đà chăm sóc nhau.” Cái gì gọi là tiện thể chăm sóc nhau?
Trác Mộng Nhan rốt cuộc cũng có phản ứng, cô nheo mắt đảo qua bà ta và thiếu nữ bên cạnh, cô gái đó nhìn lại cô bằng ánh mắt ngại ngùng, thậm chí là có chút lo lắng.


Cô đây còn chưa kịp nói cái gì hay làm hành động gì động đến cô ta đó.
Cuối cùng Trác Mộng Nhan cũng không nói ra những lời trong lòng, lần nữa gật đầu: “Tùy bố ạ.” Cô không hề đề cập đến hai mẹ con mà sau này sẽ cùng sống chung một nhà, càng nghĩ đến cảnh tượng đó, Trác Mộng Nhan lại cảm thấy trong người ngột ngạt.
“Tốt, tốt, Tiểu Nhan, sau này có em gái rồi con không cần lo không có người chơi.”
Trác Mộng Nhan hơi nghiêng đầu nhìn ông một hai giây, cô nhếch môi lại chuyển dời tầm mắt hướng bên ngoài cửa kính.
“Ơ, kia không phải hoa khôi trường chúng ta à.” Cả đám vừa ăn tối ở tầng hai xong, mới xuống tầng một Viêm Hoài đã tinh mắt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Nghiêm Tư Dẫn ồ lên một tiếng thật dài: “Không phải tiểu mỹ nhân Dư Mẫn Tiệp gửi thư tình cho anh Kình à.” Quả nhiên sống cũng đủ lâu rồi, giây sau đó bị Lôi Kình bên cạnh gõ một cái vào đầu đến hoa mắt chóng mặt.
“Đi thôi, cái tinh thần tia gái này mà chuyển bớt qua IQ thì cũng tốt.” Bị Lôi Kình mỉa mai nhưng hai bạn nào đó vẫn rất hưởng thụ, còn cười kiểu gợi đòn.
Rất nhanh đám bốn thanh thiếu niên đã rời khỏi nhà hàng Tây.

Chẳng qua là sườn mặt của cô gái trong bộ váy vàng nhạt cứ hiện lên trong tâm trí Lôi Kình.

Hình như có chút quen, trong khi còn chẳng thấy rõ mặt mũi của người ta.
Trở về nhà đã hơn 8 giờ tối, tâm trạng của Trác Mộng Nhan không được tốt, mà những lúc như vậy, cô đều thức trắng đêm để vẽ tranh.
Ngồi trước giá vẽ, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bảng trắng tinh tế, cuối cùng trong đầu hiện về khuôn mặt của anh.
Chuyện xảy ra vào cái đêm trong hẻm cụt đến nay đã trôi qua mười ngày, đôi khi nhớ lại cô vẫn không nhịn được mà rùng mình, nhưng hơn hết là… kinh ngạc bởi dung mạo của người đó.


Cuộc đời 16 năm qua, cô chưa từng gặp một người con trai nào có dáng vẻ hoang dã và kiêu ngạo đến vậy.

Sự kiêu ngạo đó không phải anh cố tình tạo ra mà là từ khi sinh ra nó đã ăn sâu trong máu anh rồi.

Thời điểm đó cô quá kinh hãi nên không thể nhìn kỹ từng chi tiết khuôn mặt anh nhưng nếu gặp lại lần nữa cô chắc chắn nhận ra, người có một vẻ ngoài thu hút và bắt mắt như anh gặp một lần sẽ nhớ mãi.
Chỉ là… anh đã để lại một nỗi ám ảnh trong cô.

Thiếu niên trong chiếc áo da màu đen, mày kiếm sắc bén, cánh tay rắn chắc siết lấy vòng eo cô không buông.

Còn cả hơi thở vươn mùi thuốc lá cùng hương nước hoa cao cấp, quyến rũ, tất thảy đều lưu lại trong trí nhớ Trác Mộng Nhan.
Nhưng nếu được lựa chọn, cô hy vọng cô và anh chỉ thoáng qua như vậy, chỉ là những vị khách vãng lai xuất hiện một lần rồi cứ thế lướt qua nhau, không can hệ gì đến đối phương.
Hai người ở hai thế giới thì mãi mãi cũng không thể đi cùng một hướng, nhìn về một nơi..


Bình luận

Truyện đang đọc