EM LÀ HỒNG TÂM


Xe chạy hơn một tiếng đồng hồ sau mới đến khu vui chơi.
Hóa ra đó là một địa điểm du lịch mới nổi gần đây, theo hình thức “về quê trồng rau nuôi lợn”, vô cùng dân giã và yên bình.

Thảo nào cách trung tâm thành phố xa như vậy.
“Hôm nay có thêm chú nhỏ của anh.” Cất xe xong, Lôi Kình dẫn cô đi vào, lúc này mới nhớ tới ông chú nhà mình, sợ cô không tự nhiên khi xuất hiện người lạ.
Lần đầu tiên nghe anh nhắc đến người chú nọ, Trác Mộng Nhan lắc đầu: “Không sao, tôi cũng không phải người hướng nội hay sợ người lạ.”
Lôi Kình nhếch môi, nghiêng đầu ngắm cô: “Như vậy mới tốt.”
Hừ, chỉ lớn hơn cô một tuổi thôi có gì ghê gớm chứ.
Bọn họ đã bao một căn nhà gỗ nhiều phòng, định sẽ qua đêm ở đây, về Trác Mộng Nhan, ngay từ đầu Lôi Kình đã tính để cô chơi ở đây đến trước 11 giờ đêm sẽ đưa cô về lại nhà.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn như cô, qua đêm vào ngày mồng 1 Tết thì không tốt lắm.
Mọi người đã có mặt tại khu vườn nhỏ bên ngoài bày biện đồ nướng.

Lôi Kình cùng Trác Mộng Nhan vừa xuất hiện, Viêm Hoài đã ngứa đòn huýt sáo: “Kình ca, nữ thần tới rồi.”
Lôi Kình nhàn nhạt liếc cậu ta, lại chuyển ánh mắt sang người đàn ông trưởng thành có nhan sắc vượt trội kia chào hỏi: “Chú nhỏ, bạn cháu - Trác Mộng Nhan.” Lại ngó cô giới thiệu đơn giản: “Chú anh - Lôi Phong.”
Trác Mộng Nhan ngẩn ngơ không chớp mắt nhìn chằm chằm người chú của Lôi Kình, cô thừa nhận nhà họ Lôi đúng là lò luyện ra những mỹ nam tuyệt thế.
“Hoan nghênh cô bé.” Lôi Phong lên tiếng, quan sát Trác Mộng Nhan hai giây rồi thôi, trở lại tiếp tục nướng thịt cho bọn nhóc.
Lôi Kình phát hiện cô nhóc này bị ông chú mê hoặc, mặt mũi đều xị xuống, vỗ nhẹ vào trán cô nghiến răng: “Ông đây còn không đủ cho em ngắm hả.”
Trác Mộng Nhan bị đau rên lên một tiếng, xoa xoa trán, dùng ánh mắt bất mãn bắn thẳng vào khuôn mặt đen thui của ai kia.


“Ai thèm ngắm anh chứ.”
Hừ, giỏi lắm.
Lôi Kình không thèm ngó cô mà đi tới đá vào bắp chân Lôi Phong, như đứa nhỏ hờn dỗi: “Chú bớt phóng điện đi.”
Đám Viêm Hoài chịu không được nữa mà cười nghiêng ngả.
Lôi Phong chỉ cong môi, không đáp lại.

Ánh mặt lại ngó cô nhóc đang đỏ ửng hai má phía sau Lôi Kình.

Anh thầm nghĩ, thì ra thằng cháu này của mình đã trúng tiếng sét ái tình với cô bé đó.

Dù không thể chịu nổi cái tính càn rỡ, kiêu ngạo của cháu trai nhưng về ánh mắt nhìn người… ừm, rất tốt đấy.
“Bố, bạch tuộc.”
Nghe con gái ra lệnh, anh liền cười yêu thương gắp miếng bạch tuộc thơm tho bỏ vào chén của Lôi Thích Huyên.
Nhìn cảnh này thật sự không thể tin được hai người là bố con.

Đương nhiên chỉ là “bố - con nuôi” nhưng về tuổi tác thì hoàn toàn hợp lý.

Lôi Phong năm nay gần bước sang tuổi 37, Lôi Thích Huyên 16 tuổi, rất hợp tình hợp lẽ.
Mọi người quây quần cùng tán gẫu, cùng nướng đồ ăn, không khí cực kỳ bình yên và ấm áp, dường như cái lạnh của mùa đông cũng dần bị xua đi phần nào.
Lôi Kình ngồi cạnh Trác Mộng Nhan, anh chăm sóc cho cô từng tí một, gắp cho cô đủ loại đồ ăn, mặc kệ những cái nhìn châm chọc của đám bạn.
Như lúc này, anh đang tận tụy bóc vỏ tôm cho cô, rất nhanh đã bỏ vào cái chén bên cạnh: “Ăn đi, tôm này rất tươi.”
Trác Mộng Nhan có hơi ngại nhưng với da mặt dày của bạn học Lôi, cô không cách nào bảo anh dừng lại chuyện trước mắt, chỉ có thể thở dài ăn con tôm kia.

Ngon thật đấy.
Thấy cô có vẻ yêu thích tôm, Lôi Kình lại bóc thêm hai con cho cô.

“Ăn nhiều vào, em gầy quá.” Anh ghé sát tai cô thì thầm.

Hơi thở anh phả vào da thịt khiến tâm tư cô gái nhỏ không được bình ổn lắm.
Cô dừng ăn, liếc anh: “Tôi không gầy mà.”
Người nào đó cười xấu xa, lời lẽ thì ra vẻ thành thực: “Thật không?”
Trác Mộng Nhan nhíu mày, cảm giác như tên khốn này sắp bày trò gì đó.


Cô do dự rồi gật đầu: “Thật mà.”
“Anh sờ thử, xem có thịt không.”
Quả nhiên không thể nghiêm túc đàng hoàng được mấy giây.

Cô tức giận cao giọng: “Lôi Kình.” Âm điệu không nhỏ nên mọi người đều bị tiếng hét của cô làm cho giật mình.
Nghiêm Tư Dẫn bình thường nhát cáy, thế mà hôm nay lại dám đứng ra bảo vệ con gái: “Kình ca, anh lại bắt nạt Tiểu Nhan rồi đúng không.”
Bắt nạt cái khỉ.

Lôi Kình cười lạnh, bàn tay thon dài, nam tính đang cầm một trái ngô nướng, khi Nghiêm Tư Dẫn còn hùng hổ trợn mắt thì đã bị trái ngô ập vào ngực.
“Lắm lời.” Lôi Kình hài lòng chứng kiến bộ dáng bị ăn đòn của Nghiêm Tư Dẫn, lại nghiêng đầu ngắm cô gái nhỏ hỏi: “Bảo bối, nói xem Kình ca có bắt nạt em không?” Giọng điệu thì nhẹ nhàng, tình cảm lắm nhưng ánh mắt lại đầy ý cảnh cáo “em thử nói có đi.”
Sau đó mọi người nghe rõ Trác Mộng Nhan dõng dạc tố cáo: “Anh toàn bắt nạt tôi thôi.”
Lôi Phong không nhịn được nữa mà khẽ cười ra tiếng, anh chậc một tiếng: “Tuổi trẻ thật tốt.” Còn rất hài hước góp vui nữa đấy.

Mặc kệ thằng cháu lườm mình, anh tiếp tục nướng đồ ăn cho con gái.

Chằng qua là vừa chuyển hướng nhìn sang Lôi Thích Huyên thì nụ cười trên môi cũng nhạt dần.

Lôi Phong dường như phát hiện ra gì đó…
Mọi người vui chơi đến 10 giờ, Lôi Kình muốn cùng Trác Mộng Nhan đi dạo khu này một lúc rồi đưa cô về nhà.
Không ai cản hai người, trước khi rời đi còn bị ba thằng quỷ bạn huýt sáo trêu ghẹo.
Lôi Kình có uống rượu, không nhiều lắm nhưng cũng không ít.
Lúc nãy sợ cô lạnh, anh đã sớm phủ thêm một cái chăn mỏng trên vai cô.
“Lạnh không?” Anh hỏi.
Đi dọc ven hồ nước nhân tạo, phía dưới là con đường đá cuội, hai bên được lắp đèn led màu vàng, vừa lãng mạn, vừa mông lung.


Hôm nay mồng một khu này vẫn chưa mở cửa đón khách nhưng vì là Lôi Kình muốn nên đã liên hệ và đạt được thỏa thuận.
Trác Mộng Nhan gật đầu: “Có hơi.” Trên vai được một lớp chăn phủ nên không quá lạnh.
Cô muốn đi dạo thêm lúc nữa.
“Anh khó chịu không?” Cô chợt hỏi.
Lôi Kình không hiểu lắm: “Sao?”
“Anh uống rượu mà.”
Anh à một tiếng rồi lắc đầu: “Bình thường, sợ em không thích mùi rượu trên người anh.” Anh hơi cúi đầu quan sát cô nhóc vì đèn điện quá mờ, không sao thấy được rõ khuôn mặt người trong tim.
Trác Mộng Nhan mỉm cười: “Rất dễ ngửi.” Vừa dứt lời, dưới chân vấp phải vật nhô cao, eo ngay tức thì được bàn tay ấm nóng của Lôi Kình siết lấy.
Anh không buông ra, vẫn cứ như vậy ôm cô, bước chân cũng đã dừng lại, một cơn gió thoảng qua buốt cả da thịt, thiếu niên càng dùng lực ở bàn tay hơn.
“Lôi Kình, anh…” Trên trán âm ấm, có chút khô ráo.

Trác Mộng Nhan như ngừng thở, những ngón tay bấu chặt vào vạt áo thun của anh, tim đập như đánh trống.
“A Nhan, hết năm nay nhé?” Chợt anh hỏi.
“Sao cơ?” Cô hoàn hoàn mù mịt, ngẩng mặt nhìn thử, vừa hay anh cũng đang cúi đầu ngắm cô.
Mu bàn tay anh chạm vào làn da mịn màng trên mặt thiếu nữ, ánh mắt anh chưa có khi nào nghiêm túc, chân thành và dạt dào yêu thương như hiện tại, giọng anh thấp dần: “Kết thúc lớp 11, làm bạn gái anh? Được không?”
Tâm tình của cô quá hỗn loạn, cô không rõ lòng mình, không rõ mình muốn thế nào, cô chỉ chắc chắn bản thân không ghét Lôi Kình càng không bài xích anh nhưng nếu nói “thích”, cô thật sự hoang mang.
Cuối cùng Lôi Kình vẫn không nhận được câu trả lời của cô, anh cũng không muốn ép cô gái nhỏ quá, mỉm cười trấn an: “Được rồi, không bắt em trả lời.”


Bình luận

Truyện đang đọc