EM LÀ SINH MỆNH CỦA ANH

Cô trở về phòng, thấy Văn vẫn đang chăm chú làm việc trong lòng cô liền thở phào nhẹ nhõm. Dường như việc Quân trở về không ảnh hưởng nhiều đến anh, có lẽ niềm tin trong anh dành cho cô rất lớn thế nên anh không hề tỏ ý ngờ vực cô. Cũng phải thôi, đối với cô cũng vậy, cô rất tin tưởng ở người chồng này, không phải bởi hành động anh làm cho cô, mà còn vì tình yêu cô dành anh suốt những ngày tháng qua. Nếu như không gặp được anh, có lẽ giờ phút này khi Quân trở về cô phải đau đớn đến thắt tim gan, có khi hạ mình xuống mà cầu xin anh ta quay lại với mình. Vậy mà nhanh thật, tình yêu nó đơn giản đến nỗi chỉ cần một ánh mắt có thể khiến người này yêu người kia đến điên cuồng. Có lẽ bởi cô đã yêu Văn thật sự, nên khi Quân trở về trái tim cô lạnh lẽo đến thế. Cũng phải công nhận một điều, chỉ mới gần một năm anh ta đã thay đổi rất nhiều. Từ cử chỉ, đến ngoại hình đều toát lên vẻ thành đạt. Chỉ có điều trong cái thành đạt ấy cô nhìn rất rõ ánh mắt của anh ta có phần bi thương. Mẹ anh ta mất khi anh ta đi được vài tháng, có lẽ điều đó cũng là cú sốc tinh thần của anh ta nên đến giờ đôi mắt vẫn u ám đượm buồn. Cô thở dài, không biết anh ta đã phải chịu những nỗi khổ gì, chỉ có điều giờ cô đã hoàn toàn không muốn để tâm liền lặng lẽ bước vào, ngồi xuống cạnh Văn, thấy cô trở về anh liền nói:

- Em đi lâu thế? Lại nôn sao?

Cô gật đầu mệt mỏi đến mức không muốn đáp lại. Anh đứng dậy, lấy cho cô cốc nước ấm rồi nói tiếp:

- Uống chút nước đi cho đỡ khó chịu đã.

Cô nhận lấy cốc nước, uống ực một hơi, cảm giác cơ thể đã dần dễ chịu lại. Cô biết có bầu tâm trạng rất dễ nhạy cảm, thế nên anh càng lúc càng nuông chiều cô thế này trong lòng lại thầm nghĩ đến viễn cảnh, nếu không phải chồng cô là Văn, mà là một người khác, liệu rằng cô có được hạnh phúc thế này không? Liệu rằng là người khác có rót cho cô từng cốc nước, lại để ý những chi tiết nhỏ nhặt khiến cô cảm thấy, dù ở đâu cũng thoải mái như ở nhà? Hằng ngày đọc trên mạng, thấy chị em phụ nữ kêu than bị chồng đánh đập thậm chí đánh lúc mang bầu, rồi lại có người chồng đi ngoại tình chẳng những không hối lỗi còn bênh kẻ thứ ba mà ra tay tàn nhẫn với vợ. Cô không dám nghĩ tiếp, bất giác rùng mình sợ hãi.

- Tối nay chúng ta qua nhà ba ăn cơm, cả vài người bạn của ba nữa.

Văn lên tiếng kéo cô khỏi dòng suy nghĩ, cô quay sang nhìn anh đáp:

- Vâng, vậy chiều anh đưa em về nhà thay đồ nhé.

Anh khẽ mỉm cười, gật đầu thay cho câu trả lời. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cánh cửa mở ra, bước vào lại là Quân. Cô liếc nhìn Văn, anh vẫn giữ thái độ bình thản, những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím máy tính.

- Giám đốc Văn, tôi đã photo những điều anh nói, anh đọc lại lần nữa, xem lại cả các hạng mục của dự án lần này đã khả thi chưa để sửa đổi.

Văn gật đầu, nhận tập giấy đọc lại rất kỹ. Cô không thèm liếc Quân lấy một lần, ánh mắt nhìn sang Văn đầy trìu mến. Trong lòng Quân cảm nhận rất rõ có thứ gì đó nhói lên trong lòng. Anh hiểu bản thân đã buông bỏ cô trước, thế nhưng những ngày qua khi gặp lại cô, thấy cô hạnh phúc bên người đàn ông khác anh lại thấy thì ra cảnh tượng đó lại đau đến vậy. Có lẽ từ trước đến nay anh luôn đề cao tình yêu của cô, cho rằng nó rất lớn, nhưng vỗn dĩ điều anh nghĩ không phải là sự thật. Một người con gái yêu anh thật lòng, không có nghĩa là sẽ yêu anh cả đời. Hoá ra không phải cứ khóc lóc đau đớn là đã là yêu thương rất nhiều. Hai năm yêu cô, không phải anh cho rằng tình yêu của cô giả dối, thế nhưng anh cảm nhận rằng dù thật lòng yêu anh, nhưng trong tình cảm đó có phần chưa toàn tâm toàn ý. Anh tự cười trong lòng, cũng đúng thôi. Cô và anh đều có nhiều nỗi lo khác nhau, cuộc sống còn chẳng đầy đủ, lấy gì mà toàn tâm toàn ý dành cho nhau được? Thế nhưng ánh mắt khi cô nhìn Văn rõ ràng rất mãn nguyện, giống như thể trong đôi mắt mắt cô giờ này chỉ có hạnh phúc, không có bất cứ lo lắng nào hằn trong đó. Sau khi đọc xong mấy tờ giấy, Văn liền gật đầu, nhìn Quân nói:

- Rất hợp ý của tôi, cậu thực hiện luôn đi có chỗ nào khúc mắc chúng ta sẽ trao đổi lại.

Quân gật đầu, nhận lại tập giấy rồi đi ra ngoài. Sau khi anh ta đi khuất căn phòng, cô mới cảm dễ chịu một chút. Văn thấy cô như vậy, liền quay sang nói:

- Em khó chịu chỗ nào sao?

- Em không sao, chắc do người mệt mỏi nên thế.

Anh không nói gì, đứng dậy lấy mở tủ ra lấy một bọc đồ, sau đó mở ra lấy một chiếc cốc, một hộp sữa. Cô há hốc mồm ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì đây? Sao anh lại mang sữa đi làm? Anh mua từ bao giờ vậy?

Anh cười đáp lại:

- Tất nhiên là lúc ở trung tâm thương mại rồi! Chắc em không để ý, anh mua hai hộp, mà quên béng mất nãy mới nhớ ra. Một hộp chiều mang về nhà để lúc ở nhà em uống, một hộp mang đến đây để buổi trưa em uống. Mà cũng đúng em nhớ sao được khi hôm đó anh là người thanh toán mà.

Cô nhìn hộp sữa, liền nhăn mặt đáp lại:

- Đâu cần phải làm vậy đâu? Ở nhà em uống là được rồi mà.

- Không được, sữa này phải uống nhiều một chút, tốt cho em bé lắm đấy. Ở nhà chỉ mỗi tối, uống chẳng được bao nhiêu.

Nói rồi không để cô đáp lại, anh liền đứng dậy cầm cốc đã có sẵn vạch chia ml đi ra phía bình nước vặn nút đỏ. Cô ngửi mùi sữa, đã cảm thấy ngấy đến tận cổ, thế nhưng nhìn điệu bộ anh tỉ mẩn đong đếm lại cảm thấy không đành lòng từ chối. Anh pha xong liền mang đến cho cô, rồi nói:

- Uống đi, chỉ ấm thôi không quá nóng đâu. Sữa này ngon lắm đấy.

Cô cười gượng gạo, nghĩ đến anh, lại nghĩ đến đứa con trong bụng, cuối cùng lấy hết can đảm ực một hơi. Anh nhìn cô tỏ vẻ hài lòng, mang cốc sữa đi tráng qua nước. Mùi béo ngậy vẫn còn đọng lại trên cổ họng cô, cô nhắm chặt mắt để ngăn cho bản thân không bị nôn ra, đến khi cảm thấy dễ chịu một chút mới dám mở mắt. Anh thấy cô như vậy, liền ngồi xuống bên cạnh rồi nói:

- Anh biết em có bầu rất khó chịu, thật sự anh rất thương em. Nhưng em chịu khó nhé, qua thời gian này sẽ đỡ hơn thôi. Không phải anh ép em ăn uống những gì em không thích, nhưng những cái anh làm đều là vì tốt cho con của chúng ta thôi.

Cô gật đầu thay cho câu trả lời, cảm thấy những lời anh nói dù chẳng có gì nhưng cũng vẫn rất ấm áp. Nói thẳng ra nhiều người có bầu muốn uống sữa bầu cũng chẳng có điều kiện mà uống. Chỉ là cô cảm thấy cơ thể vẫn mệt mỏi nên mới như vậy, thế nhưng cô hiểu, vì đứa bé trong bụng này cô sẽ cố gắng làm theo lời anh nói. Buổi chiều, sau khi tan làm, anh đưa cô về tắm thay quần áo sau đó đến thẳng nhà Chủ tịch Minh. Vừa bước vào cửa cô phát hiện có thêm ba người khách, và quan trọng hơn trong đó có Ngọc, người con gái mà cô gặp trong buổi tiệc ngoài trời ở đây lần trước khi cưới. Cô ta vẫn mặc chiếc váy màu trắng, có điều nhìn gợi cảm hơn rất nhiều so với lần trước. Văn nhìn thái độ của Nhiên liền siết chặt tay cô bước vào bàn, Chủ tịch Minh liền mở chai sampanh lớn rồi nói:

- Cảm ơn vợ chồng chú Lân đã đến ăn bữa cơm này cùng chúng tôi. Kể ra có thêm gia đình chú Chung và chú Cường đến nữa thì sẽ đầy đủ hơn nhỉ?

Đôi vợ chồng trung niên bên dưới nhìn Chủ tịch Minh đáp lại:

- Họ bận làm ăn lớn mà, đợi có dịp sum họp anh em đầy đủ luôn.

Chủ tịch Minh rót mấy ly rượu, rồi nói tiếp:

- Thành thật mà nói sau đám cưới gia đình chúng tôi cũng quá bận, nay mới rảnh một chút, cũng là để chúc mừng thằng Văn sắp được làm bố nên mời vợ chồng chú qua đây ăn bữa cơm.

Đôi vợ chồng trung niên hướng mắt về phía cô không ngạc nhiên là mấy, có lẽ đã được ba Minh báo trước, cô hơi đỏ mặt, mỉm cười xã giao nâng cốc nước lọc trước mặt cụng ly cùng mọi người. Bất chợt ánh mắt cô chạm khẽ vào ánh mắt của Ngọc, ánh mắt cô ta nhìn cô đầy căm hờn. Cô không thèm để ý thái độ đó, cảm ơn lời chúc tụng từ bố mẹ cô ta, trong lòng thầm nghĩ bố mẹ Ngọc đều rất hiền lành mà tại sao cô ta lại như vậy. Trong bữa tiệc, Văn liên tục gắp cho cô những món ngon, thế nhưng dù rất đói khi nhìn những món này cô lại cảm giác mình không thể nuốt nổi, đành ngồi ăn qua loa một chút. Bữa tiệc gia đình nên chỉ diễn ra rất ngắn ngọn, đa số câu chuyện chỉ xoay quanh việc cô có bầu. Có điều cả buổi tiệc cô không hề thấy Ngọc lên tiếng bất cứ điều gì. Sau khi ăn xong, Chủ tịch Minh ra phòng khách nói chuyện với vợ chồng chú Lân. Cô cảm thấy trong người rất ngột ngạt liền quay sang nói với Văn:

- Em muốn ra sân hóng mát một chút.

Văn gật đầu, nhìn ra ngoài trời liền cởi chiếc áo khoác bên ngoài khoác lên người cô rồi nói:

- Được, em ra đi, anh lên phòng lấy chút đồ.

Nhiên mỉm cười từ từ bước ra ngoài, chợt có tiếng nói của Ngọc từ phía sau:

- Chị muốn ra ngoài sao? Tôi cũng định ra hóng gió một chút, để tôi đi cùng chị.

Nhiên có chút ngạc nhiên trước thái độ này của cô ta, lần trước gặp ấn tượng chẳng tốt đẹp gì, ban nãy lại thêm cái ánh mắt đầy căm phẫn vậy mà giờ lại ngọt nhạt bên tai khiến cô không quen. Thế nhưng cô cũng không muốn từ chối, liền gật đầu rồi lặng lẽ bước ra sân. Ngọc đi bên cạnh im lặng một hồi cuối cùng lên tiếng:

- Chị đang có bầu sao? Là con trai hay con gái vậy?

- Tôi cũng không biết, mới chỉ gần hai tháng nên chưa biết giới tính, vả lại con nào tôi cũng thích nên không quan trọng.

Ngọc nhìn cô khẽ cười khẩy:

- Chị có biết anh Văn rất thích con gái không?

Cô nhìn ra vườn cây trước mặt bình thản trả lời:

- Biết!

- Nhiên, chị có vẻ đắc ý, có vẻ nghĩ rằng mình đang rất hiểu anh Văn, đang có một gia đình êm ấm. Nhiên, sao chị ngốc quá vậy?

Cô liền hỏi lại:

- Tại sao cô lại hỏi tôi câu đó? Hình như không ăn nhập với câu chuyện phía trên.

Cô ta cười sằng sặc nói:

- Vì tôi thấy nực cười, thấy đáng thương thay cho chị. Chị nghĩ rằng được anh ấy yêu thương sao? Thật sự chị chỉ là người thay thế mà thôi. Chị có biết vì sao tôi rất thích mặc váy trắng không? Có bao giờ anh ấy nói với chị anh ấy rất thích con gái mắt to, mặc váy trắng đeo giày búp bê chưa? Có bao giờ chị biết rằng trong trái tim người đàn ông đó có bóng hình một người con gái khác hay chưa?

Cô hơi sững người, chưa kịp đáp Ngọc lai nói tiếp:

- Bởi vì người con gái anh ấy yêu là người con gái như vậy. Tôi không biết cô ta là ai, thế nhưng tôi biết trong lòng anh ấy rất yêu cô ta. Có lẽ cô ta không ở Việt Nam này, hoặc cô ta không yêu anh ấy vì tôi chưa có diễm phúc gặp mặt một lần nhưng mười năm nay anh ấy luôn một lòng nhớ đến cô ta. Dù tìm mọi cách tôi cũng không thể nào thay thế được cô ta, dù cho tôi có mặc y như lời anh ấy miêu tả về cô ta nhưng anh ấy không thèm đếm xỉa đến tôi dù chỉ là một cái nhìn. Còn chị, có lẽ chị cũng như tôi, có điều chị may mắn hơn tôi vì ít nhất anh ấy lấy chị. Thế nhưng mọi sự yêu thương của anh ấy dành cho chị chỉ là giả tạo lấp khoảng trống thôi!

Cô nhìn Ngọc, trong lòng cảm thấy có chút gì đó vỡ vụn, chẳng lẽ anh lại nói dối cô? Chẳng lẽ người con gái đó là thật chứ không phải anh bịa ra? Cô thấy tim nhói lên, đôi mắt nhắm nghiên cố giữ bình tĩnh, mỉm cười nói:

- Dù sao cũng đã là quá khứ rồi, tôi không quan tâm đâu!

Ngọc sững sờ, nhìn thấy độ bình thản của cô, cô ta không ngờ nói ra những điều này mà chỉ nhận lại sự hờ hững thế này. Cô ta không cam lòng, nói tiếp:

- Chị không cần giả vờ, kể cả có thai với anh ấy, kết hôn với anh ấy cũng chỉ nắm giữ được phần thân xác. Tại sao chị phải ra vẻ làm người con gái đoan chính bên anh ấy khi mà ngay cả một chút thật lòng anh ấy cũng không dành cho chị. Chị có thể dối được tôi nhưng liệu rằng chị có dối được trái tim mình không? Tôi và chị cũng như nhau thôi, đều yêu một người không yêu mình, Nhiên tôi cảm thấy chị là một con đàn bà ngu xuẩn, đu bám Văn chỉ vì giàu nên mới chấp nhận việc này.

Nhiên có chút chua xót trong lòng, thế nhưng cô không muốn đôi co với cô ta. Có thể cô ta nói đúng, nhưng ít nhất ở thời điểm này cô cảm nhận được tình cảm của Văn dành cho mình, liền quay về Ngọc mỉm cười nói

- Ngọc này, thật ra chị cũng không ghét bỏ em đâu, thế nhưng em nói mấy chuyện này để làm gì vậy? Dẫu sao nó cũng là quá khứ rồi, chị với anh Văn cũng là vợ chồng rồi, nếu em là một cô gái tốt chị nghĩ em sẽ không nói ra những điều này bằng mấy ngôn từ vậy đâu. Em cũng xinh xắn có học hành thì cũng nên học chút đối nhân xử thế nữa em ạ.

Ngọc nghe mấy lời Nhiên nói, cơn tức giận lại càng ngùn ngụt, cô ta liền nghiến răng nói:

- Chị nói thế là ý gì, ý là tôi mất dạy?

- Là do em tự nói đấy nhé.

- Này, con mụ già nói ai mất dạy, xem lại bản thân mụ đi có gì đẹp đẽ, xét về mọi mặt đều kém xa con Ngọc này, mà đàn ông thì tất nhiên sẽ có quan điểm ai đẹp hơn sẽ yêu người đó hơn, bằng mọi giá tôi sẽ đòi anh Văn về được. Anh Văn lấy mụ về cũng chỉ để đẻ con cho anh ấy, xem như con osin, cái loại cóc ghẻ mà đòi trèo cao.

Nhiên khẽ bật cười đáp lại:

- Là cóc ghẻ đòi lấy thiên nga chứ đâu ra có câu cóc ghẻ trèo cao, còn em đòi thì em cứ đòi nhưng phải xem chồng chị có thèm em không đã. Chị thì không có ngoại hình hơn em, cũng không có gia thế như em, nhưng chị hơn em ở cái nhân cách, hơn em ở chỗ đường hoàng là vợ anh Văn. Sao em lại có ý nghĩ cướp anh ấy, đòi anh ấy về? Tình yêu phải là tự nguyện đôi bên, nhất là giờ anh ấy đã có gia đình, em tốn công tốn sức làm người thứ ba để làm gì? Chẳng nhẽ em phải tự hạ thấp giá trị bản thân xuống vậy sao?

Nói rồi Nhiên xoay người, định bụng bước đi, bất chợt phía sau có một bàn tay nắm lấy người cô, rất nhanh chóng hai bàn tay dùng một lực thật mạnh đẩy cô về phía trước, giọng nói lanh lảnh phía sau vang lên:

- Hai mẹ con mày chết luôn đi, đỡ chướng mắt tao. Dám nói tao là kẻ thứ ba sao?

Cô bị bất ngờ, cảm thấy toàn thân mất cân bằng, trong giây phút cuối cùng như có phản xạ, hay tay cô ôm chặt lấy bụng, hét lên một tiếng. Đến khi toàn thân cô nằm gọn xuống đất, cô mới thấy bàn tay đau nhói, phần da thịt trên mấy khớp ngón tay bị trầy thành mảng, ngay dưới chân một dòng máu đỏ chảy ra. Cô hốt hoảng, kéo chiếc váy lên cao hơn một chút tim đập thình thịch mới phát hiện hoá ra máu chảy từ phía dưới cổ chân liền có chút thở phào, không ảnh hường đến đứa bé là tốt rồi. Đột nhiên có người ôm chặt lấy cô, đỡ cô giọng đầy hốt hoảng:

- Nhiên, em sao thế? Em có sao không?

Nhiên nuốt nước bọt, thực lòng cũng may ban nãy cô phản xạ nhanh nhẹn, nếu không không biết đứa bé này sẽ ra sao, không thể ngờ Ngọc lại có thể tàn ác đến mức này. Khi cô chưa kịp lên tiếng cô ta đã giả lả trước mặt Văn:

- Em xin lỗi, em không may va vào chị Nhiên, chị có sao không?

Nhiên vẫn ngồi dưới đất bám chặt vào Văn, trong lòng cô phẫn uất đến tột độ, đứa bé rốt cuộc có tội gì chứ cô bặm chặt môi rồi nói:

- Văn, cô ta cố ý đẩy em còn nói “ Hai mẹ con mày chết đi”. Văn, đứa bé này nhất định không được có chuyện gì nếu không em không sống nổi mất.

Chợt cô thấy mặt Văn như đen kịt lại, từng sợi gân trên trán khẽ giật giật, anh nhắm nghiền mắt bặm chặt môi rồi nói:

- Nhiên, anh đưa em đi bệnh viện đã, về tính sổ với cô ta sau.

Nói rồi anh mau chóng chạy vào nhà lấy chìa khoá xe đi ra ngoài, tất nhiên điệu bộ anh như vậy rõ ràng gây sự chú ý lớn trong nhà lại thêm tiếng hét vừa rồi. Mấy người lớn liền chạy nhìn ra bên ngoài vội hỏi:

- Sao thế, mấy đứa có chuyện gì vậy?

Văn nhìn ba Minh, lại nhìn vợ chồng chú Lân căm phẫn nói:

- Tất cả mọi người không ai được đi đâu, chút con về có chuyện cần nói.

Ngọc nhìn Nhiên, lại nhìn Văn định nói gì đó nhưng anh đã mau chóng bế Nhiên ra thẳng xe rồi đi về phòng khám của bác sĩ. Có người chồng vừa lái xe, lòng lại như có lửa đốt, có người vợ nằm bên dưới vẫn chưa hết bàng hoàng. Đến nơi, Văn nhanh chóng bế Nhiên chạy thẳng vào trong giọng hớt hơ hớt hải:

- Anh Tân mau mau kiểm tra vợ em như thế nào, kiểm tra xem đứa bé trong bụng có sao không?

Bác sĩ Tân mau chóng lấy máy siêu âm, sau một hồi thăm khám liền thở phào nói:

- Đứa bé không sao, vẫn rất khoẻ mạnh rất ổn, nhưng mẹ nó thì trầy xước hết da thịt rồi. Chờ chút để tôi băng bó lại.

- Anh khám lại lần nữa xem, khi nãy ngã cũng rất đau mà.

- Cái cậu này, cậu không tin bác sĩ à? Đứa bé không bị sao cả, rất khoẻ mạnh. Yên tâm đi, trước kia tôi làm bác sĩ sản khoa đấy chứ từ ngày theo về nhà cậu mới học thêm mấy thứ khác thành bác sĩ đa khoa ấy chứ.

Văn gật lúc này mới trút được sự lo lắng, thế nhưng nhìn tay chân cô trầy xước trong lòng anh xót xa vô cùng. Bác sĩ Tân lấy đống băng gạc vừa băng bó vừa mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, anh là bác sĩ riêng của gia đình chủ tịch Minh nhưng rất ít khi anh thấy Văn lo lắng đến mức này. Trước kia cứ ngỡ cậu ta lạnh nhạt, hờ hững tự dưng lấy vợ lại thay đổi chóng mặt. Sau khi băng bó xong Văn liền bế Nhiên ra xe trở về căn biệt thự của chủ tịch Minh, khi hai người đến nơi đã thấy tất cả mọi người ngồi trong phòng khách vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.

Văn bế xốc Nhiên xuống mặc kệ cô nằng nặc đòi đi, vào bên trong phòng khách anh liền đặt cô xuống ghê rồi ngồi vào bên cạnh. Chủ tịch Minh thấy anh liền hỏi:

- Văn, con bé Nhiên bị làm sao thế? Con có chuyện gì muốn nói với cả nhà sao?

Văn hướng ánh mắt về Ngọc khoé môi cong lên nhếch mép nói:

- Ngọc, cô vẫn chưa nói gì với mọi người sao? Cô còn chưa thèm nhận lỗi à?

Ngọc mở to đôi mắt tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại:

- Anh Văn, anh đang nói gì vậy? Em biết em hậu đậu khi chẳng may đang chạy thì va vào chị Nhiên, nhưng đâu nghiêm trọng đến mức đấy.

Văn nắm chặt hai tay, cơn tức giận lại ùa về, anh gằn giọng nói từng chữ:

- Cô đến lúc này vẫn già mồm được sao? Thưa ba, thưa cô chú cháu chơi với Ngọc đến ngần ấy năm mà không nghĩ con người cô ta lại độc ác đến mức có thể ra tay với Nhiên như vậy. Cũng may đứa bé trong bụng phúc lớn.

Vợ chồng ông Lân há hốc mồm ngạc nhiên hỏi lại:

- Văn, cháu nói gì cơ? Là sao cô chú không hiểu.

Nhiên lúc này mới bắt đầu kể lại mọi sự tình, khi nghe xong từ ông Minh, đến vợ chồng ông Lân đều bàng hoàng vô cùng. Bà Lân định nói gì bất ngờ Ngọc liền sụt sịt nước mắt ngắn dài nói:

- Chị Nhiên, em biết chị ghét em nhưng sao chị có thể vu khống cho em như vậy được chứ? Em đã xin lỗi vì không may va vào chị rồi mà sao chị vẫn có thể bịa một câu chuyện ra thế này.

Nhiên nhíu mày không ngờ Ngọc vẫn có thể giả tạo đến mức như vậy, bà Lân liền nói:

- Đúng đấy, Văn cháu chơi với con bé bao nhiêu năm cháu hiểu mà, con bé dù có ngang ngược thế nào cũng không phải người độc ác như vậy. Trước nay nó có chút đanh đá thôi chứ tâm nó rất tốt mà.

Ngọc lại nức nở nói:

- Anh Văn, hoá ra anh không tin em đến vậy sao?

Anh nhắm nghiền mắt, lạnh lùng đáp:

- Không phải tôi không tin cô, nhưng tôi tin Nhiên hơn. Nói đi, tại sao cô lại làm thế với cô ấy.

- Anh xem chị ta đâu có sao? Mười mấy năm nay đổi lại bằng anh không tin em bằng chị ta sao? Anh chưa bao giờ thế này với em? Dù có không yêu em, anh cũng đâu có hành xử thế này? Chỉ vì chị ta sao? Anh nhìn đi chị ta có sao đâu mà anh làm thế này với em.

- Câm mồm! Cô không nhìn thấy cô ấy trầy xước khắp ngừoi sao? Nếu cô ấy không nhanh trí có lẽ đứa bé trong bụng cũng bị cô hại rồi.

Thấy thái độ Văn như vậy Ngọc bỗng thấy trong lòng đau đớn vô cùng, bà Lân có lẽ xót con gái liền nói:

- Văn, sao cháu có thể nói thế với con bé, sự tình thế nào cháu chưa rõ mà cháu đã vội kết luận con bé như vậy chứ, cả Nhiên nữa, nếu cháu ghét con bé thì cứ nói thẳng từ nay cô chú không cho nó đến đây nữa chứ đừng đổ thừa cho nó.

Văn nhìn bà Lân rồi nói:

- Được, cô nói vậy cháu nghĩ có lẽ chắc tại cháu hơi nóng tính, chưa có bằng chứng gì đã vội kết luận.

Nói rồi anh quay sang ông Minh nãy giờ vẫn chưa hết hoang mang:

- Ba, trước kia nhà mới mới lắp camera ở cổng, nhưng tháng trước ba đã lắp thêm camera ngoài sân đúng không ạ? Giờ tất cả cùng vào xem lại đoạn phim ban nãy xem sự tình thế nào là được mà.

Đột nhiên mặt Ngọc tái mét lại, cô ta sợ hãi run rẩy không thốt lên lời. Nhiên nhìn vẻ mặt ấy, cùng mấy lời lẽ vừa rồi của cô ta trong lòng có chút hả hê. Ông bà Lân tất nhiên làm sao dám tin con gái mình có thể độc ác như vậy liền nói:

- Được, bây giờ xem lại sẽ rõ ai là kẻ nói dối thôi.

Ngọc lúc này mặt cắt không còn giọt máu, cô ta lắc đầu nói:

- Ba mẹ, không cần đâu con cũng không muốn xích mích xảy ra giữa hai nhà. Dù sao chị Nhiên cũng là vợ anh Văn, dù chị ấy có nói dối thì cũng bỏ qua hết đi. Chúng ta về thôi ba mẹ.

- Vậy Nhiên, cháu lên tiếng xin lỗi con bé một câu vì vu oan cho nó đi rồi mọi chuyện coi như bỏ qua, cô cũng không muốn làm to chuyện này.

Bà Lân nhìn Nhiên nói giọng đầy mỉa mai, Văn liền tiến về phía Ngọc lôi cô ta dậy rồi nói:

- Ngọc, nếu cô oan ức thì xem lại đoạn phim đó rồi biện minh cho mình. Giờ ai đúng ai sai không thể kết luận được, nếu không xem trong lòng mỗi người vẫn sẽ có những suy đoán sai lầm thì sao? Hay là có người có tật giật mình.

Ngọc lúc này đã bị dồn đến chân tường, chưa kịp lên tiếng Văn lại nói tiếp:

- Ba, ba xem có nên xem không? Con không muốn đổ oan cho người tốt, giờ tất cả mọi người cùng xem rồi hãy nói tiếp.

Chủ tịch Minh nãy giờ vẫn im lặng liền quay sang vợ chồng chú Lân nói:

- Hai người cứ vào xem thử đi đã, tôi nghĩ con bé Nhiên không bịa ra chuyện này đâu.

Nói rồi ông vào bên trong, Nhiên cũng từ từ đứng dậy nhìn theo ông trong lòng có chút ấm áp, vợ chồng ông Lân cũng đứng dậy đi theo vào trong còn không quên nói với Ngọc:

- Đi thôi con, không làm thì không sợ.

Nhưng vợ chồng ông Lân đâu biết được đứa con gái xinh đẹp kia trong lòng đang run rẩy đến tột độ. Văn nhìn thái độ cô ta, hiểu rõ rằng cô ta đang nghĩ cách để phá huỷ đoạn băng kia anh liền lôi xềnh xệch cô ta vào phòng, tay còn giữ chặt không để cô ta có thể làm gì. Chủ tịch Minh khi ấy đã ngồi vào bàn, dùng chuột bật lại đoạn hình ban nãy. Ngọc như muốn giãy giụa đập vỡ tan màn hình kia nhưng lúc này toàn thân đã bị Văn giữ chặt. Thật không may cho cô ta, camera nhà ông Minh xịn đến mức có cả tiếng lẫn hình, ông bà Lân lặng lẽ quan sát từng thước phim qua đi trong lòng vẫn thầm nghĩ con gái mình sắp được minh oan. Thế nhưng giây phút đứa con gái vàng ngọc nguyền rủa con dâu quý nhà ông Minh rồi dùng hết sức lực đẩy Nhiên xuống đất bỗng dưng cả căn phòng chợt lặng im đến đáng sợ. Ông Minh tua đi tua lại đoạn đó hai lần rồi quay sang nói:

- Ngọc, sao cháu lại làm thế với con bé Nhiên? Ban nãy còn định đổ lỗi cho nó cơ mà. Cả cô chú nữa nuông chuồng nó đến mức hư hỏng rồi đấy, hôm nay mệnh lớn nên cháu tôi không sao, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?

Ông bà Lân lúc này vừa xấu hổ nhục nhã, lại hoang mang tột cùng, Văn lúc này mới nói tiếp:

- Chuyện đã rõ mười mươi rồi nhé, Ngọc cô còn gì để chối cãi không? Còn tôi cũng nói rõ cho cô biết trước kia tôi thừa biết mấy chuyện cô làm sau lưng tôi, khi có người con gái nào tiếp cận tôi cô đều làm mấy trò mèo để họ không dám tới gần. Nhưng giờ là vợ tôi, tôi không nể tình mà tha cho cô nữa đâu. Tôi sẽ lấy đoạn băng này giao cho cảnh sát, dù không khiến cô ăn cơm tù mặc áo số được cũng khiến cô thân bại danh liệt.

Bà Lân nghe Văn nói bất chợt sợ hãi quỳ xuống van xin:

- Văn, đừng mà, cháu đừng làm thế, tha cho con bé đi cháu. Nó trẻ người non dạ, cô xin cháu.

Văn hất tay bà ta dứt khoát nói:

- Ban nãy cô còn một mực bênh cô ta mà, loại ngừoi độc ác thế này cô nghĩ có thể để cô ta lộng hành sao? Đoạn video này mà gửi lên cảnh sát cô ta ít cũng bị giam giữ vài ngày, tôi mua cái giấy chứng nhận thương tật trên mười một phần trăm cho Nhiên thì đảm bảo cô ta sẽ phải ngồi tù vài năm.

Ngọc run rẩy bất chợt quỵ xuống, mấy hàng nước mắt lã chã rơi xuống đất, cô ta lúc này mới ý thức được việc làm của mình nhưng không dám mở miệng cầu xin. Chủ tịch Minh cũng căm ghét hành động độc ác của cô ta vô cùng, nhưng ông Lân lại là bạn ông thế nên có lẽ việc này để cho Văn tự gảii quyết. Nhiên nhìn hết cảnh tượng này, bà Lân vẫn không thôi khóc lóc còn dập đầu cầu xin Văn, trong lòng cô chợt có chút thương cảm. Nếu người làm sai là cô, có lẽ mẹ cô cũng hành động như vậy. Văn vẫn kiên định với thái độ đó, chỉ cần nhìn cũng thấy cả vợ chồng ông Lân và Ngọc đều sợ hãi vô cùng. Bà Lân bò người lên ôm chặt chân Nhiên rồi nói:

- Nhiên cô xin cháu, cô biết con bé sai rồi nhưng cháu làm ơn làm phước tha cho nó được không? Dù sao đứa bé cũng không sao mà, cô xin cháu đấy.

Nhiên nhắm nghiền mắt, không dám nhìn người phụ nữ trước mặt cuối cùng nói:

- Được, cháu sẽ tha cho cô ta, nhưng cô ta phải quỳ xuống trước mặt cháu tự tay vả mặt mình năm cái sau đó xin lỗi cháu chân thành nhất.

Tất cả mọi ánh mắt ngỡ ngàng hướng về Nhiên, Văn vội lên tiếng:

- Nhiên, sao có thể dễ dàng tha cho cô ta như vậy được?

- Không sao đâu anh, coi như làm phúc cho con mình.

Ngọc lúc này không còn sự lựa chọn nào khác, dù căm phẫn người phụ nữ trước mặt đến tột cùng nhưng cô ta hiểu nếu không làm theo đời cô ta sẽ tiêu tan liền quỳ xuống trước mặt Nhiên, bàn tay trắng trẻo tự tát lên mặt năm phát đau đớn rồi nói:

- Chị Nhiên, em biết em sai rồi, em xin lỗi chị và từ nay sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế này nữa.

Văn lắc đầu nói:

- Đó là điều kiện của Nhiên, tôi còn có một điều kiện nữa là cô phải cút khỏi Việt Nam nhanh nhất có thể. Cô đừng mơ có thể làm gì được Nhiên, hay có ý định trả thù, nên nhớ công ty bố mẹ cô phụ thuộc rất nhiều vào công ty của ba tôi. Và toàn bộ bằng chứng tôi đang nắm trong tay có thể khiến đời cô tiêu tan kể cả cái video vừa quay khi cô quỳ xuống xin lỗi Nhiên. Tốt nhất cô đừng nói thêm gì nếu không tôi sẽ không tha cho đâu, biết điều ngoan ngoãn nghe lời đi.

Ngọc hướng ánh mắt về Văn, chưa bao giờ cô ta cảm thấy đau đớn như lúc này. Nỗi đau bị làm nhục không đau đớn bằng nỗi đau bị người mình yêu thương phũ phàng. Ông bà Lân cũng biết tội của con gái khó mà tha thứ nên đành chấp nhận việc này, giờ có lẽ có cho tiền cô ta cũng không dám đụng vào sợi lông chân của Nhiên. Ông Minh nhìn Nhiên, trong lòng chua xót vô cùng, bàn chân băng bó thế kia có lẽ rất đau. Ngọc cúi đầu, khẽ nói:

- Em xin lỗi, em sẽ đi, từ nay em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, em sẽ đi nước ngoài, em sẽ không bao giờ gặp anh nữa.

Văn nhếch mép đáp lại:

- Tốt nhất nên như vậy.

Vợ chồng ông bà Lân mau chóng kéo đứa con gái độc ác đứng dậy rối rít xin lỗi rồi mau chóng trở về. Căn nhà lúc này chỉ còn ba người, ông Minh thở dài nói:

- Nhiên, con thật sự không sao chứ?

Cô nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của ông Minh liền lắc đầu đáp:

- Thưa ba, con không sao đâu ạ. Bác sĩ nói chỉ trầy xước tý thôi chủ yếu là chân bị chảy máu chứ tay cũng sứt tý không vấn đề gì.

- Được rồi, mọi chuyện cũng qua rồi, nó không dám làm gì con nữa đâu. Ta thật không ngờ con bé Ngọc này lại độc ác đến mức như vậy.

Nói rồi ông liên tục thở dài thườn thượt, Văn hiểu ba mình có lẽ cũng rất sốc, anh liền an ủi ông mấy câu rồi xin phép đi về. Ông Minh biết Nhiên vẫn còn hoảng loạn nên cũng giục cô về nghỉ ngơi sớm còn ông trở lại phòng. Ra xe Văn nhìn mấy vết thương trên tay Nhiên rồi hỏi:

- Em còn đau không?

Nhiên mỉm cười lắc đầu đáp:

- Em không sao đâu, thật đấy chân hơi xót chút thôi còn tay không đau tẹo nào.

Cô nói xong, lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi vẫn chưa hết sợ hãi, cô xoa tay xuống bụng có lẽ nếu hôm nay đứa bé có chuyện gì thì Văn giết Ngọc mất. Đột nhiên cô liền hỏi

- Văn, em có thể hỏi anh một chuyện được không?

Anh gật đầu đáp:

- Em hỏi đi.

- Tại sao anh lại tin em? Khi nãy ấy, có thể em nói dối thì sao?

Văn đột nhiên dừng xe lại, siết chặt tay cô rồi nói:

- Anh yêu em, yêu em nên tin em. Vả lại anh biết tính cách em thế nào, con người Ngọc ra sao? Anh chắc chắn rằng em không phải người có thể mang đứa bé trong bụng ra làm công cụ đổ tội cho người khác đâu.

Nhiên ngước ánh mắt to tròn nhìn Văn, trong lòng xúc động vô cùng liền lý nhí nói:

- Anh thật sự rất tin em sao?

Văn ghé sát lại hôn lên trán cô rồi nói:

- Đúng vậy, anh rất tin em. Em là cô gái anh yêu thương và tin tưởng nhất. Dù ai có nói gì anh cũng vẫn tin em.

Nhiên khẽ mỉm cười, nghĩ đến mấy lời Ngọc nói khi nãy bỗng cảm thấy bản thân hơi đáng trách khi nghi ngờ anh. Phải rồi, người đàn ông này luôn một mực tin cô, bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi tại sao cô lại nghi ngờ tình yêu của anh ta dành cho mình chứ. Những lời Ngọc nói cũng theo gió mà bay, cô không muốn bận tâm, mà cũng không muốn suy nghĩ nhiều, bởi thật lòng giây phút này cô cũng như anh, cô tin anh hơn tin Ngọc. Hôm nay lần đầu tiên cô thấy Văn tức giận như vậy, nhưng sự tức giận đó lại khiến cô thấy ngọt ngào vô cùng

Bình luận

Truyện đang đọc