EM MUỐN GẶP LẠI ANH

Bên ngoài trời tuyết đã rơi, Thời Nghiên vừa mới tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, chui vào trong chăn. Lúc ngẩng đầu ra ngoài nhìn thì thấy tuyết nhẹ nhàng rơi xuống dày đặc như lông ngỗng, chẳng mấy chốc đã bị phủ một tầng màu trắng, cả bầu trời đêm đều in dấu trắng xóa.

Thời Nghiên bật cười, quấn chăn bông tắt đèn đi ngủ. 

Sáng hôm sau, Hàn Khâm đổi cho Hàn Hi Hi một chiếc áo phao dày bên trong còn phối thêm một chiếc áo len tăm. Nhưng trẻ con nghịch ngợm, vừa ra khỏi cửa đến trường học thì trên đường đi đã thấy rất nhiều quả cầu tuyết. 

Hàn Khâm ở phía sau kêu không được, nhìn cô bé rời khỏi tiểu khu ngồi trên chiếc xe buýt của trường học. 

Từ lúc trường học của Hàn Hi Hi có xe buýt đưa đón, anh dự định sẽ ở lại trường. Nhưng bà nội lại bị ngã, không thể đi lại được, chỉ có thể tiếp tục đi đi lại lại.

Thời Nghiên cầm bảo bối ấm áp của mẹ Thời chuẩn bị cho ra cửa, trên người mặc dày cộm. Nhìn thấy Hàn Khâm ở ngoài cửa: “Tớ đan cho cậu một chiếc khăn quàng cổ nhé.”

Không phải nói giữa hai người yêu nhau đều làm như vậy sao? Ngay khi cô vừa bắt đầu nghĩ cách đan như thế nào? Hàn Khâm đã liếc mắt nhìn cô: “Cậu thi qua 600 điểm chưa?”

Thời Nghiên nản lòng: “Tại sao điểm ở đây lại cao thế như thế chứ?”

Nhà của chúng ta ở bên kia cũng không cần nhiều điểm như thế, bất công quá đi. 

Hàn Khâm lắc đầu bất lực: “Hôm nay không đạp xe nữa, sau khi tuyết rơi không thể đạp xe tiếp. Nhớ dậy sớm một chút đi học.” 

“Đi bộ sao?” Thời Nghiên rụt đầu, sợ lạnh muốn chết.

“Không thì tôi cõng cậu?” Anh nói đùa. Thời Nghiên cười nói: “Được đó.” 

Hàn Khâm nhìn cô một cái, vào nhà lấy cặp sách đi ra, ngồi xổm xuống: “Lên đây đi.”

“Tớ bây giờ rất khỏe, đợi đến khi tớ mệt đã nhé.” Thời Nghiên hơi xấu hổ. Anh bất đắc dĩ nhìn cô: “Được, cõng một lần thì sẽ là mười đề hóa.”

“Hả…” Thời Nghiên sững sờ.

“Vậy thôi không cõng, keo kiệt… lúc nào cũng làm đề làm đề…” Cô lẩm bẩm suốt đoạn đường. Hàn Khâm nhìn cô, sau đó kéo tay cô lại: “Đừng giẫm lung tung, trên chân đều là tuyết.” 

Thời Nghiên cúi đầu nhìn xuống, giày là giày da, chắc mẹ Thời sợ lấy giày khác sẽ bị dơ khó giặt sạch, cho nên mới cho cô mang đôi giày này.

Trên giày đã dính không ít tuyết và bùn đất, cô lập tức nắm lấy tay Hàn Khâm bước đi cẩn thận, nếu bị té thì cả người nhất định sẽ bẩn.

Hàn Khâm buồn cười nhìn cô.

Thời Nghiên nhìn xung quanh, một mảng mênh mông trắng xóa. Sắp đến giờ học rồi, cũng chỉ có một vài học sinh đang khó khăn đi vào bên trong: “Ôi, ngay cả tiệm đồ ăn sáng cũng đóng cửa rồi.”

Cô đột nhiên mở miệng, Hàn Khâm hỏi: “Cậu chưa ăn ư?”

“Ăn rồi, tớ sợ buổi trưa cũng không mở cửa.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Hàn Khâm trợn mắt.

“Vậy có thể mở cửa không?”

“Nói thừa, không thì ăn cái gì?” Hàn Khâm kéo cô đi vào trường, một vài học sinh trực nhật đang xúc tuyết bên kia. Thời Nghiên run rẩy chạy vào khu dạy học, giậm giậm chân cho tuyết trên chân rơi xuống.

Hàn Khâm nhìn tuyết rơi dày đặc ở bên ngoài cau mày nói: “Tôi quên mang dù rồi, lỡ như buổi tối tuyết rơi lớn thì phải làm sao?”

Thời Nghiên ngây người: “Vậy thì đội tuyết đi về, lãng mạng biết bao nhiêu.”

Hàn Khâm tức giận nhìn cô. Đáp lại miệng quạ của cô, buổi trưa tuyết lại bắt đầu rơi, người nào đó nói lãng mạn lại ngồi lì ở trong lớp không chịu đi ra. Hàn Khâm sợ cô đói nên đã mượn dù đi ra cổng trường mua cơm về cho cô.

Thời Nghiên vừa ăn vừa cầm khăn giấy lau tuyết trên người cho anh, Hàn Khâm cúi đầu sửa đề sai cho cô: “Mau ăn đi, trời này rất nhanh nguội.”

“Ừ.” Cô đáp một tiếng, xích lại gần nhìn anh đang dùng cây bút đỏ phân tích đề, nghĩ đến điều gì đó lập tức nói: “Hàn Khâm, nếu như tớ thi mà bằng điểm với cậu rồi cùng vào một trường, vậy thì giữa chúng ta vẫn còn một cách biệt rất lớn, đúng không.”

“Vẫn còn biết tự sức mình.” Anh nhàn nhạt nói. Thời Nghiên rất tổn thương: “Tớ không so được với cậu, cậu học nhanh tớ thì ngốc.”

Anh bật cười: “Cậu cũng biết tự lượng sức mình đấy.”

Thời Nghiên còn định mạnh miệng thì thầy Tống đột nhiên đi tới, đứng ở sau cánh cửa gọi cô. Cô cảm thấy kỳ lạ quay đầu lại, vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của thầy Tống, hỏi: “Gần đây em đâu có làm gì với cậu ấy?”

Hàn Khâm cũng thấy lạ nhìn qua cô, một lúc sau cô mới vội vàng quay lại tùy tiện thu dọn đồ đạc. Hàn Khâm nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy? Thầy Tống tìm cậu có chuyện gì?”

Thời Nghiên không lên tiếng, anh nắm lấy tay cô, cô sững sờ. Hàn Khâm cúi đầu nhìn mặt cô lập tức ngây người: “Thầy Tống mắng cậu?”

Cô lập tức lắc đầu: “Hàn Khâm… bà ngoại… bà ngoại tớ bệnh rồi.”

Hàn Khâm hơi đờ người, đứng dậy giúp cô thu dọn đồ đạc, một câu cũng không nói. Thời Nghiên đang khóc ở bên kia, trong đầu hỗn loạn. Hàn Khâm dọn xong đồ cho cô rồi kéo cô đi ra ngoài: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

Tuyết rơi lớn, xe taxi không nhận khách, Hàn Khâm cầm cây dù kéo cô đi ra khỏi cổng trường: “Bệnh viện nào?”

Thời Nghiên nói tên, Hàn Khâm nhìn xung quanh: “Đi thôi, đi một chút thôi, cậu lau nước mắt đi bà ngoại không muốn nhìn thấy cậu như thế này.”

“Bà ngoại vẫn như thế, không có gì thay đổi, Hàn Khâm …” Cô đang khóc trong tuyết. Hàn Khâm nhìn cô khẽ cau mày: “Chúng ta đi thăm bà trước, yên tâm đi.”

Thời Nghiên đi theo anh về phía trước, cô không biết gì cả, chỉ nhìn thấy một mảng tuyết trắng ngần. Hàn Khâm nắm lấy tay cô, nhiệt độ dính vào nhau, nhưng bóng người cứng rắn của anh bị mờ nhạt đi rất nhiều.

Không biết đã đi bao lâu, tay của Thời Nghiên đã lạnh cóng. Hàn Khâm nắm tay cô đi vào bệnh viện, chạm vào tay cô chà sát, đi tới quầy lễ tân hỏi phòng bệnh.

Anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Đi vào đi, tôi..”

“Cậu đợi tớ.” Cô dùng hết sức nắm lấy tay anh, mở to hai mắt nhìn anh giống như sợ anh chạy mất, Hàn Khâm gật đầu: “Được.”

“Rất nhanh thôi, tớ sẽ xuống.” Thời Nghiên buông tay ra đi về phía trước, chợt dừng lại quay lại nhìn anh, anh vẫn giữ nguyên tư thế đứng ở đó nhìn cô.

Thời Nghiên lại chạy lại, dùng hết sức đâm vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh: “Cậu nhất định phải đợi tớ, không cho phép biến mất.”

“Được, sẽ không.” Giọng anh trầm thấp. Thời Nghiên gật đầu, lúc này mới buông anh ra rời đi.

Hàn Khâm nhìn cô rời đi, thở phào nhẹ nhõm, lấy cái dù đã thấm nước để ở cửa rồi đi tới hành lang tìm chỗ ngồi.

Mẹ Thời đang khóc ở ngoài phòng bệnh, vành mắt Thời Nghiên đỏ hoe nhìn mọi người ở ngoài cửa, cô đẩy cửa bước vào. Mục Niên còn chưa ăn trưa thì đã nhận được điện thoại lập tức chạy tới. Hôm nay Thời Nghiên không mang theo điện thoại nên thầy Tống mới đến thông báo cho cô. 

Mục Niên ngồi trước giường bệnh nói chuyện với bà ngoại, bà ngoại còn cười híp mắt nói: “Không sao, chỉ là bệnh vặt thôi mà sao đã dọa các con đến như vậy rồi, người già ấy mà.”

Mục Niên hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn rất kiên cường không khóc, dùng sức gật đầu: “Đúng vậy sẽ mau chóng khỏe lại thôi.”

“Thời Nghiên sao cũng đến đây? Thật là, mấy đứa đều là học sinh lớp mười hai rồi, sao lại có thời gian trống như vậy mà đến thăm bà chứ, bà không có gì đâu.”

Thời Nghiên đi lại gần, nhìn bà ngoại mỉm cười so với khóc còn khó nhìn hơn: “Lo lắng cho bà mà, việc học sao bằng việc nhà chứ?”

“Nói bậy, học sinh thì nên lo học chứ, bà không sao đâu.”

Thời Nghiên cúi đầu, hít hít mũi, gật đầu ra hiệu cho Mục Niên: “Đúng vậy, không sao, không có việc gì đâu.”

Bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, Hàn Khâm nhìn ra bên ngoài, có người chạy tới, vội vàng đến mức ngay cả dù cũng không cầm, xông tới thiếu chút nữa đã trượt ngã. Sau khi ổn định lại ngẩng đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt của Hàn Khâm lập tức ngây người.

Mục Trình Chi vỗ vỗ tuyết trên người mình: “Thời Nghiên đâu?”

Hàn Khâm liếc mắt qua chỗ khác, phớt lờ cậu ta, cậu ta tức giận hừ một tiếng rồi chạy lên phía trước.

Lúc Mục Trình Chi đi lên, Thời Nghiên đang ngồi trên hành lang khóc, thu mình lại thành một quả bóng. Cậu ta nhất thời cảm thấy đau lòng, từ từ đi tới: “Thời Nghiên…”

Cô không nhìn cậu ta, cúi đầu nghĩ về việc của bản thân, cậu ta đưa tay vỗ vào lưng cô: “Em vẫn ổn chứ? Đừng suy nghĩ nhiều.”

Thời Nghiên đứng dậy lướt qua người cậu ta rồi đi xuống. Ở cửa bệnh viện nhìn thấy Hàn Khâm, anh đang cúi đầu chơi điện thoại, bộ dạng buồn chán.

“Cậu về trước đi, chắc vài ngày nữa tớ mới quay lại trường học.”

“Sau tết nguyên đán sao?” Anh hỏi, cô gật đầu.

“Tôi đợi cậu, đến lúc đó tôi dạy kèm cho cậu. Tôi đã hứa với cậu là cùng nhau vào đại học, cậu cũng đã hứa với tôi.” Anh nói. Thời Nghiên mắt đỏ hoe gật đầu. Hàn Khâm ôm cô xoa xoa tóc của cô, ngẩng đầu nhìn thấy Mục Trình Chi từ trong thang máy đi ra, anh cúi đầu ôm cô thật chặt.

Hàn Khâm lao đầu đi vào trong màn tuyết, một bóng đen nho nhỏ chậm rãi đi xa rồi biến mất.

Buổi tối, ba Thời sợ rằng Thời Nghiên không chịu nổi nên đã đưa hai mẹ con bọn họ về nhà.

Mẹ thời cũng không còn tâm trạng để nấu cơm, nên tùy tiện làm lại một ít đồ ăn từ cơm rau thừa rồi đi vào phòng ngủ. Thời Nghiên đứng ở phòng khách có thể nghe được tiếng khóc mà bà kìm nén, không nhịn được lại thất thần.

Ở kiếp trước, bà ngoại cũng là bị bệnh nặng mà qua đời, khi đó Thời Nghiên còn không kịp đến thăm bà, không có cách nào để chăm sóc bà.

Đều là do mẹ Thời lo liệu hai bên, Thời Nghiên cũng là lớp mười hai năm đó mới bắt đầu trở nên quyết tâm, vì vậy thành tích thi cũng rất tốt. Thời Nghiên được sống lại một năm, thấy sức khỏe bà ngoại rất tốt, kiểm tra cũng không xuất hiện vấn đề gì, bèn cảm thấy may mắn cho rằng không có chuyện gì lớn…

Cửa có người gõ, Thời Nghiên không nghe thấy tiếng mẹ Thời khóc nữa, chắc là đã ngủ. Cô đứng dậy đi ra mở cửa, quả nhiên cô nhìn thấy Hàn Khâm đang đứng ở cửa: “Ăn cơm chưa?”

Cô lắc đầu, Hàn Khâm mỉm cười: “Đi thôi, tôi để lại cho cậu ít đồ ăn.”

Vừa nói vừa kéo cô vào nhà mình, Thời Nghiên nhìn thức ăn ở trên bàn, Hàn Khâm nhỏ tiếng nói: “Hi Hi với bà ngủ rồi, chúng ta nhỏ tiếng chút.”

Thời Nghiên cầm bát cơm không động đậy, nước mắt lưng tròng nhìn anh, nụ cười của anh như ánh mặt trời ấm áp, dịu dàng như thế, không phải lạnh thấu xương như băng tuyết, không nể mặt mà thổi vào trong lòng của mỗi người.

Cũng nhớ chiếc máy bay kia không biết đang ở đâu.

Cô đặt bát đũa xuống, tiến lại gần anh, tự nhiên hôn anh, anh hơi ngây người rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi không ngớt, hai người ở phòng khách chỉ còn tiếng hít thở và tiếng thở dốc.

Thời Nghiên không muốn về, Hàn Khâm chỉ đành phải đợi cô ăn cơm xong rồi để cô lên giường sưởi ấm. Thời Nghiên nắm chặt tay anh không buông, anh hết cách đành ngồi ở một bên nhìn cô: “Tôi trông cậu ngủ.”

“Tớ không muốn ngủ.” Giọng cô vừa khàn lại vừa nặng, đôi mắt sưng húp không thể tưởng tượng: “Tớ sợ… vừa mở mắt ra thì đang ở trong ác mộng.”

“Làm sao có thể? Tôi đang ở bên cạnh cậu.” Anh cười.

Thời Nghiên nhìn anh, “Hàn Khâm, bà ngoại tớ cũng bị bệnh rồi. Tớ cứ nghĩ tất cả đều sẽ thay đổi, nhưng thực sự không phải.”

Hàn Khâm nghe không hiểu: “Điểm cuối cùng của mỗi người ở đâu đều đã được định trước, nhưng chưa đến điểm cuối cùng thì làm sao cậu biết điểm cuối cùng là ở đâu?” 

Thời Nghiên thở dài, cô đã đến điểm cuối cùng, có lẽ không phải là trọng điểm, nhưng còn đáng sợ hơn trọng điểm gấp trăm ngàn lần, đau khổ tột cùng.

Hàn Khâm nói chuyện với cô, một lúc sau thì thấy cô đã ngủ say. Lúc này mới lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài, tắt đèn cho cô rồi vào nhà bếp rửa bát.

Thời Nghiên lại nằm mơ, không tính là ác mộng, mơ thấy hôm đó bà ngoại mất. Cô từ rất xa chạy về, chỉ nhìn thấy quan tài, nghe thấy tiếng khóc, cô cũng khóc, khóc đến nghẹt thở. Nửa đêm ngủ không được, một mình đi trong tuyết trong nửa giờ đồng hồ.

Sau đó, dường như cô gặp được Hàn Khâm, anh đứng dưới cột điện thoại, giẫm lên đá, nhìn tuyết trắng bên dưới, như thể đang bị cô lập với thế giới.

Anh nhìn cô nói: “Nén đau thương chấp nhận số phận.”

Bình luận

Truyện đang đọc