Editor: Pig
Beta: OL
Rời khỏi nhà Cung Tây Thi, Thời Nghiên ôm con mèo nhỏ đi dọc theo con đường lúc trước. Đi ra đến chỗ miếu thờ, trời đã bắt đầu tối, cô thấy những ngôi nhà trên con dốc cũng đã bật đèn.
Thời Nghiên mím môi, đi thẳng về phía trước, đi lên dốc rồi dừng lại ở trước cửa nhà Hàn Khâm, liếc mắt nhìn vào bên trong. Trong sân nhà thoạt nhìn rất tĩnh lặng, cánh cửa bên trong đóng chặt, còn có xe đạp của Hàn Khâm dựng ở trong sân.
Đây chính là nhà của Hàn Khâm, cô đưa tay sờ sờ cánh cửa sắt, tâm tình phức tạp.
Qua một lúc, Thời Nghiên đi xuống dốc với vẻ cô đơn và đi dọc theo con đường khi đến. Những gì Cung Tây Thi nói đều đúng, chỗ này ở lâu đúng thật là không tốt. Buổi tối dễ xuất hiện nhiều người xấu.
Cô ôm chặt cái hộp trong tay, có chút sợ hãi mà đi về phía trước.
Đột nhiên từ phía sau vang lên một tiếng cười, trong lòng cô hoảng sợ và run rẩy. Không lâu sau, trên đường xuất hiện thêm vài người, cười nói vô cùng càn rỡ, vừa nói vừa chửi bậy, tóc thì đủ loại màu sắc tỏa sáng giữa đêm.
“Ây, em gái nhỏ đi đâu vậy?”
Bọn họ nhìn cô, vừa cười vừa tiến đến. Thời Nghiên hoảng hốt, vội vàng tăng nhanh bước chân. Hình như bọn họ biết được ý đồ của cô, lập tức chạy theo, cà lơ phất phơ nói: “Đừng đi vội chứ, chơi cùng tụi anh một chút.”
Có một người tiến lên túm lấy quần áo của cô, cô hoảng hốt rụt người lại, ngửi được mùi rượu trên người bọn họ thì nhanh chóng chạy thật nhanh về phía trước.
“Vẫn chạy?” Có mấy người chạy theo. Thời Nghiên chạy đến chỗ miếu thờ, nhìn quanh bốn phía, hơi hơi do dự, cuối cùng vẫn chọn còn đường phía trước nhà Hàn Khâm. Tiếng động đằng sau dần nhỏ đi, cô nghĩ mấy người đó đã không chạy theo đến.
Kết quả mấy người đó lại từ một cái ngõ nhỏ đi ra, nhìn thấy Thời Nghiên đứng dưới ánh đèn đường, nở một nụ cười bỉ ổi: “Em gái nhỏ khá xinh đẹp nha, đang đứng chờ bọn anh sao?”
Thời Nghiên chán nản, ôm chặt hộp chứa mèo nhỏ và bắt đầu chạy về phía trước, mèo con bị hoảng sợ mà kêu lên.
Ở phía trước là một công trường đang mở rộng, toàn là nền móng cũ với xi măng, còn có rất nhiều sắt thép và sỏi đá bên trong.
Ở trong không có người, cô lập tức chạy vào bên trong công trường, chạy đến một chỗ rồi trốn vào bên trong.
“Cô ta chạy vào bên trong này rồi, đợi đến khi tìm được để xem tao làm thế nào làm chết nó.” Người này vừa nói xong, những người khác cũng bật cười một cách bỉ ổi. Thời Nghiên sợ hãi đến phát run, xung quanh toàn là mùi xi măng và bụi bặm.
Chắc hẳn công trường này đã xây dựng được một nửa nhưng bị bỏ quên một khoảng thời gian.
Mấy người kia đang đi lên trên, cô nhanh chóng đứng dậy chạy đi, mèo con cũng kêu lên một tiếng.
“Mẹ nó, ở bên kia.” Thời Nghiên bị âm thanh này dọa sợ, tùy tiện chạy vào một cái cửa, thiếu chút nữa thì hỏng. Chỗ này không có lan can, là một chỗ đất trống, nếu cô đi tiếp chắc chắn sẽ bị ngã xuống.
Nhưng cũng không phải như vậy mà cô bị dọa sợ, là do ở bên dưới còn có ba, bốn người nhìn cô.
“Để xem mày còn chạy đi đâu?” Có người chạy đến tóm lấy cổ áo của cô: “Mẹ nó, có tin ông đây giết mày không?”
Thời Nghiên khó chịu xoay cổ.
“Làm cái gì vậy hả?” Đột nhiên bị làm phiền, có một người khó chịu lên tiếng.
“Xin lỗi, làm phiền rồi.” Thời Nghiên lại nghe thấy người bên cạnh nói.
Bỗng nhiên Thời Nghiên xoay người đá cho người kia một cái, hắn ta kêu lên một tiếng rồi buông cô ra, che lấy bộ phận bên dưới.
Đám người kia bị quấy rối thì quay sang bực bội nhìn, Thời Nghiên chạy đến chỗ họ, nhìn thấy chàng trai đang ngồi ở giữa thì lập tức ôm lấy tay cậu ta, khóc: “Hàn Khâm, bọn họ…. bọn họ ức hiếp tớ.”
Hàn Khâm ngạc nhiên, người bên cạnh anh cũng ngạc nhiên theo: “Đm, đây là ai vậy? Hàn Khâm, mày quen cô gái này?”
Hàn Khâm cúi đầu, có chút bất lực, tại sao lại trùng hợp như vậy?
“Mau đưa đứa con gái này cho bọn ta, đ*t cô ta.”
Hàn Khâm tự động che đi chữ kia, liếc nhìn Thời Nghiên một cái rồi đứng dậy, phủi bụi trên quần, đi ra ngoài: “Chúng mày là ai?”
Vừa dứt lời, mấy người chơi cùng Hàn Khâm cũng đứng lên theo, vừa khởi động tay chân vừa nhìn chằm chằm những người đối diện.
“Mày biết cô ta?” Cái tên bị Thời Nghiên đá vào chỗ dưới kia bị kéo ra đằng sau, có một người khác tiến lên phía trước. Hắn ta nhìn Hàn Khâm cười: “Em trai nhỏ không làm bài tập cho tốt, thế nào? Mày cũng muốn chơi?”
Miệng tên này cũng thật bẩn, Thời Nghiên nghe xong thì nhíu mày.
Hàn Khâm nở một nụ cười: “Muốn.’’
Thời Nghiên sửng sốt, anh vừa mới nói cái gì vậy?
“Cút.” Anh lạnh lùng nói: “Đây là địa bàn của tao.”
“Một thằng ranh chưa đủ lông đủ cánh mà còn đòi ngang ngược?” Tên kia bị chọc giận vừa tiến lên định đánh nhau, Hàn Khâm bắt lấy nắm đấm của hắn ta rồi mạnh mẽ đá vào đầu gối hắn. Hắn ta ngã lăn ra đất nhưng Hàn Khâm vẫn chưa dừng lại, cầm lấy tay hắn, từng tiếng “Răng rắc” vang lên.
Tên kia kêu một tiếng thảm thiết, cầm lấy tay mà lăn lộn trên đất.
Hàn Khâm đứng dậy, trừng mắt với đám người còn lại: “Còn chưa chịu cút?”
“Mày tên là gì?”
“Hàn Khâm.”
Mấy người này còn định vài ngày sau tìm anh tính sổ nhưng vừa nghe thấy câu trả lời thì phun ra một tiếng chửi: “Mẹ nó, là tên ôn thần ở đây, đúng thật là xui xẻo.”
Cũng không còn ai thèm quan tâm tới Thời Nghiên nữa, vài người kéo theo hai người kia rồi rời đi.
Thời Nghiên lẳng lặng nhìn Hàn Khâm. Trên mặt anh bây giờ đầy hung ác, ánh mắt cũng không có thiện ý nhìn về phía cô: “Cậu có đi không?”
“Hàn Khâm.” Cô gọi tên anh, anh lại không muốn cô gọi như vậy, có cảm giác rất kỳ lạ, vô cùng khó chịu.
“Rốt cuộc cậu có đi hay không?”
“Sao lại đối xử như vậy với cô ấy chứ?” Một người đánh nhẹ anh một cái rồi bắt đầu thu dọn bộ bài, cười nói: “Hôm nay chơi đến đây thôi, đi về trước đây.”
Mấy người rất nhanh đã rời đi. Hàn Khâm mất kiên nhẫn nhìn Thời Nghiên, cô đi theo anh xuống bên dưới. Đi đến tầng cuối cùng, Thời Nghiên đang định gọi tên anh thì bỗng nhiên một cảm giác buồn nôn ập đến, cô nhịn không được đành ngồi xổm bên đường nôn ra.
Hàn Khâm thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đang vất vả cầm lấy tóc nôn ra toàn nước.
“Cậu làm sao vậy?” Anh tiến lên hỏi. Thời Nghiên chỉ lắc đầu, nghỉ một lúc mới nói.
“Chỉ là do mấy người kia quá ghê tởm thôi.” Cô lau miệng, mũi bắt đầu cay cay.
Hàn Khâm nhìn cô không nói gì, Thời Nghiên bị anh nhìn như vậy có chút hoảng hốt: “Làm sao vậy?”
Anh bỗng nhiên bật cười, dưới ánh trăng nụ cười này rất hấp dẫn, anh đột nhiên tiến lên, nói: “Ghê tởm? Cậu còn đang ở trong tay tôi đấy.”
“Cậu nói gì chứ?” Thời Nghiên trừng to mắt nhìn anh. Đột nhiên anh đưa tay nắm lấy cổ áo đồng phục của cô, làm lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
“Hàn Khâm.” Cô lại gọi anh lần nữa.
“Cậu đừng gọi tôi như vậy nữa.” Anh nhìn cô đầy hung dữ: “Đừng cho là chúng ta thân thiết như vậy.”
Ánh mắt của anh nhìn xuống, khi nhìn thấy khoảnh khắc đó, Thời Nghiên lập tức cho anh một cái tát rồi bật khóc: “Hàn Khâm, anh không biết anh yêu em nhiều như thế nào đâu.”
Bị ăn một cái tát, Hàn Khâm có một cảm giác nặng nề trong lòng, nở một nụ cười: “Tôi không yêu cậu.”
Thời Nghiên đẩy anh ra, sửa lại cổ áo: “Không phải là anh không muốn em tới gần sao? Hàn Khâm, ngay từ đầu là anh bắt đầu trước.”
Cô ôm chặt cái hộp, không quay đầu lại mà tiếp tục đi, Hàn Khâm dùng sức siết chặt tay. Cuối cùng vẫn đi theo cô, hai người cứ thế duy trì một khoảng cách không ngắn cũng không dài. Thời Nghiên cứ thế mà đi, dựa vào trí nhớ đi tới con đường gần trường. Lúc quay đầu lại thì không còn ai hết.
Còn chưa về tới trường, Mục Niên đã cầm đèn pin chạy tới: “Em sao lại về trễ như vậy? Làm sao à?”
“Không sao, chỉ là có chút sợ thôi. Tối quá mà.” Cô lắc đầu.
Mục Niên nghi ngờ nhìn Thời Nghiên, cô bất đắc dĩ liền nói; “Thật mà, rất may đã có người đưa em đi ra.”
“Đi về thôi, em còn chưa được ăn cơm tối.” Cô ôm con mèo đi trước, Mục Niên đuổi theo sau, còn liếc mắt về phía sau một lần. Hàn Khâm đang trốn đằng sau cửa, chờ hai người họ đi rồi mới đi ra.
Lại nhớ đến những lời của Thời Nghiên, cảm thấy thật buồn cười. Anh rõ ràng là không có đụng chạm gì đến cô, còn không biết cô là ai. Thế nhưng còn chắc nịch nói anh yêu cô, không biết cô có bị mắc chứng vọng tưởng không nữa?
Hàn Khâm lắc lắc đầu, quyết định bỏ tất cả những gì Thời Nghiên đã nói ra khỏi đầu, không muốn suy nghĩ đến.
Thời Nghiên và Mục Niên về tới nhà, mợ cả nhìn thấy con mèo trên tay Thời Nghiên thì hơi nhíu mày: “Muốn nuôi mèo hả? Cũng được, mau vào trong nhà đi.”
Thời Nghiên tắm cho mèo con xong thì rót cho nó uống một chút sữa: “Đặt cho em một cái tên, gọi là Hàn Khâm khốn kiếp được không?”
Mèo con kêu một tiếng, tỏ vẻ kháng nghị, Thời Nghiên bĩu môi: “Không thích à? Vậy gọi là Thất Thất nha.”
Mèo con không kêu nữa, tập trung uống sữa. Thời Nghiên ngã lên trên giường, híp mắt nhìn chiếc đèn đầu giường.
Đời trước, sau khi cô biết tên của Hàn Khâm thì được gặp lại anh ở một cửa hàng tiện lợi, ở thời điểm đó, sự việc đã qua một tháng rồi. Anh mua một suất cơm rong biển rồi ngồi trên bàn ăn, Thời Nghiên thì ngồi bên cạnh uống sữa chua.
“Xin chào.” Là anh bắt chuyện trước, hơn nữa còn cười với cô. Cô có hơi giật mình: “Xin chào.”
Hàn Khâm vui vẻ nói: “Lần trước chúng ta ở bệnh viện cùng nhau khám bệnh cho bệnh nhân, cô còn nhớ không?” Mỗi lần anh cười đều có thể nhìn thấy hàm răng trắng sáng và đôi môi đỏ tươi, rất đẹp.
Thời Nghiên gật đầu: “Còn nhớ. Hình như lúc đó tôi còn ngủ gật.”
“Đúng vậy.” Anh gật đầu: “Tôi có thể mời cô ăn một bữa được không?”
“A.” Thời Nghiên ngạc nhiên, bất tri bất giác trả lời: “Được chứ.” Sau đó cùng anh trao đổi số điện thoại, anh nói câu tạm biệt rồi mới rời đi.
Sau khi kết hôn, Hàn Khâm nói rằng anh đã biết cô rất lâu. So với lần đầu tiên cô gặp anh còn lâu hơn. Bữa cơm kia cũng là do anh lấy hết dũng khí mới dám mở lời, khi đó Thời Nghiên lại không biết nhưng cô biết bản thân cũng có chút rung động.
Trước khi đến giờ hẹn cô còn rất tỉ mỉ, chăm chút một phen.
Nhớ lại đủ loại ký ức, Thời Nghiên không biết điều gì đã thay đổi Hàn Khâm, hay anh chưa từng thay đổi, tại sao Hàn Khâm hiện tại mà cô gặp gỡ lại không giống với trước kia. Lúc trước, Hàn Khâm cũng không thích nói về những chuyện trước kia của bản thân.
Nhưng anh yêu cô, cô biết rất rõ điều này, không một chút nghi ngờ.
Một giờ trước khi máy bay mất tích, lúc đó là bốn giờ sáng, cô nhận được tin nhắn của Hàn Khâm.
“Anh yêu em.”
Khi đó cô còn nghĩ anh chỉ là đang thổ lộ tình cảm nhưng ở trên máy bay sao lại có thể gửi tin nhắn được. Không biết có phải đã về rồi không, cô đi đến sân bay nhưng lại không thấy anh.
Thời Nghiên thở dài, không muốn nhớ lại nữa. Mèo con lại tiếp tục uống sữa, cô thấy ngày mai phải đi mua chút thức ăn cho nó.
Hôm sau khi tới trường, Cung Tây Thi liền hỏi tình trạng của mèo con thế nào, tâm trạng cô đang không tốt lắm nên chỉ tùy tiện trả lời mấy câu. Lại nhìn sang Hàn Khâm ở bên kia, anh lại cho người khác chép bài, mỗi lần năm đồng.
Cô hơi hơi nhếch môi, không nói gì.