EM NGUYỆN CÙNG ANH TRỌN ĐỜI TƯƠNG TƯ

“Chu tiên sinh, tôi không báo thù gì!” Cô Đồng mặt biến sắc, lập tức nói: “An Hân Du có con với người khác, không phải con anh, cô ta lo sợ sau này sẽ bị phát hiện nên nhẫn tâm vứt bỏ đứa con gái ruột thịt của mình vào trại trẻ mồ côi, sau đó tìm người cướp con trai của Chu phu nhân mạo danh con mình! Duệ Duệ căn bản không phải con cô ta, đó là con Tô tiểu thư!”

Một lời nói làm dấy lên ngàn con sóng.

Tô Đồng quay người toan bước đi lập tức dừng lại, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn cô Đồng.

Cô Đồng…

Gương mặt này sao trông quen quá.

Đầu cô bỗng đau như búa bổ, tựa như có vô số cây kim nhỏ không ngừng đâm vào.

Cô ôm đầu, cơ thể mất đi điểm tựa từ từ khuỵu xuống, Thi Lâm giật mình hoảng hốt: “Đồng Đồng! Em sao vậy? Anh lập tức đưa em ra khỏi đây, tới gặp bác sỹ…”

“Không! Em không đi!” Tô Đồng đẩy anh ra, trán cô ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn nghiến răng gắng gượng, cô cố gắng nhớ lại mọi việc một năm trước, nhớ lại những cảnh tượng mà cô không phân biệt rõ là hoang tưởng hay hiện thực.

Mơ và hiện thực cứ đan xen vào nhau.

Trong đầu cô giống như đang chiếu một bộ phim dài, vô số hình ảnh lướt qua, nhanh tới mức cô không tài nào nắm bắt được.

Phóng viên ghé tai thì thầm to nhỏ…

“Cái gì? Con trai nhà họ Chu là do An Hân Du cướp về?”

“Sao lại có người đàn bà độc ác tới vậy chứ?”

“Màn kịch đảo ngược hay nhất năm nay!”

Cô Đồng khóc sướt mướt, bộ dạng một phụ nữ cao tuổi yếu đuối: “Chu tiên sinh, các phóng viên, An Hân Du bề ngoài là đuổi việc tôi nhưng trên thực tế là dùng tiền để mua tính mạng của tôi, hơn một tháng nay, hàng ngày tôi phải trốn chui trốn lủi, ân hận về tội nghiệt khi xưa, nếu như không phải vì muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta tôi đã tới đồn cảnh sát tự thú rồi.”

“Nói linh tinh! Cô ăn nói linh tinh!” An Hân Du bị ép tới phát điên, cô ta bỏ mặc những chất thải trên người muốn túm lấy Chu Cận Viễn.

Chu Cận Viễn lùi lại một bước như thể theo bản năng.

Anh thất vọng, hồ nghi nhìn về phía An Hân Du: “Em… Em cướp con trai của Tô Đồng giả làm con trai của em? Em… Em còn hãm hại cô ấy ngoại tình, để anh ly hôn với cô ấy? Thậm chí đổ vạ em mang thai con của anh? Sao em có thể như vậy, em làm anh thất vọng quá…”

“Không phải vậy đâu!” An Hân Du cuối cùng cũng biết thế nào là hết đường chối cãi.

“Không phải gì chứ, cô xen vào hôn nhân của người khác, là kẻ thứ ba, thậm chí còn gây tai nạn mưu sát Tô tiểu thư…”

“Cô im ngay!”

“Hân Du, Hân Du!” An Hân Du vừa dứt lời, đột nhiên cửa đại sảnh khách sạn có một người đàn ông đang xông vào, là một người trẻ tuổi tướng mạo thanh tú, hai mắt ướt lệ nhìn An Hân Du, lời nói chân tình: “Hôm nay em thực sự muốn kết hôn với Chu Cận Viễn sao? Vậy con gái của chúng ta đâu? Em bỏ con gái của chúng ta đi đâu rồi?”

Đây là người đàn ông khi xưa ăn nằm với cô ta và giúp cô ta ngụy tạo Tô Đồng mang thai con hoang!

An Hân Du không ngờ hôm nay họ đều xuất hiện ở đây, cô ta giận tới mức muốn giết người: “Tôi không quen biết anh, con gái gì chứ, anh đừng ăn nói linh tinh! Bảo vệ đâu, khách sạn các người làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại để cho loại người này có thể vào đây, mau đuổi ra ngoài!”

“Đợi chút!” Sắc mặt Chu Cận Viễn sa sầm, phẫn nộ bước tới trước mặt người đàn ông kia: “Anh vừa nói gì, hãy nói lại một lần nữa, con gái của ai? Con gái của anh và ai?”

“Việc này…” Người đàn ông dường như đã bị Chu Cận Viễn làm cho khiếp sợ, toàn thân run rẩy nói: “Tôi, tôi… Khi đó anh say rượu ở KTV, tôi vừa hay đi qua nhìn thấy liền nhắn tin cho An Hân Du, kết quả là sau khi tới lại thấy Chu phu nhân bước ra khỏi phòng của anh, vì thế Hân Du mới nghĩ ra kế thay mận đổi đào…”

- -- Hết ---

Bình luận

Truyện đang đọc