EM VÀ ÁC QUỶ

Rebirth là một new band của DMP. Đối với Fan hâm mộ của giới Jrock, họ không thể chấp nhận cái band nhạc mới này ra đời quá nhanh và quá sớm sau khi công ty kết thúc hợp đồng với The Satan. Nhưng rồi một lần nữa DMP phải khiến họ chấp nhận những kế hoạch và bước tiến của mình. Rebirth - sự hồi sinh của DMP sau khi cây đại thụ của họ ngã xuống. Rebirth cũng là một bước đi mới trên con đường mà The Satan đã tạo ra trước đó. Cho đến tận tháng 4 năm ấy, công ty vẫn chưa tung ra thứ gì khác về band nhạc này ngoại trừ Mini Album của họ. Tất cả những gì DMP và Rebirth muốn nhắm đến là “thuần hoá” những Fan hâm mộ khó tính của The Satan một thời để họ phải quay về mới mình.

Họ cho xuất xưởng một Mini Album tên “Rebirth” – với hình ảnh một lá bài in hình Tử Thần. Mini Album của họ chỉ có 4 ca khúc, âm nhạc mạnh mẽ nhưng lại trái ngược với chất giọng ngọt ngào của người ca sĩ. Những bài hát ca ngợi sự phục sinh, sức sống mãnh liệt và khát vọng của con người đã từng bước thấm dần vào tâm can người hâm mộ, để rồi họ phải trả về công ty những phản hồi tích cực: Giới Jrock mong chờ Rebirth xuất hiện - được sinh ra thật sự trong Album Vol. 1 của họ.

Rebirth gồm 4 thành viên.

Melody – Vocal, Rhythum Guitar

Akira – Lead Guitar

Kanon – Bass

Knight – Drum

Chẳng khó gì để nhận ra một cái tên quen thuộc trong hàng ngũ của Rebirth, đó là Akira – ex. Guitarist của The Satan. Sự quay lại của anh với Rebirth đã chấm dứt những mong mỏi The Satan được tái hợp, bây giờ anh đã là Guitarist của một band nhạc mới. Cái tên của anh trong Rebirth cũng khiến giới truyền thông và hâm mộ phải để ý đến Rebirth, đó cũng là một cách lôi kéo Fan – do đó Akira đã giữ nguyên cái tên của mình làm bệ phóng khởi đầu cho Rebirth, một cái tên đã nổi tiếng và được nhiều người biết. Thông tin về Rebirth đến nay vẫn còn là một ẩn số lớn, họ chỉ xuất hiện một lần trên TV để phỏng vấn về Mini Album và trùm kín mít. Họ nói rằng họ sẽ quay lại với Vol. 1 và dành cho người hâm mộ những bất ngờ lớn, hãy ủng hộ họ.

Từ ngày The Satan chấm dứt hợp đồng, mọi thứ trong DMP phải thay đổi đi chút ít. Arashi nghỉ luôn không đi diễn nữa, anh tổ chức họp báo một mình nói rằng anh sẽ cùng Akira góp vốn thành lập “Brothers Production”, một hãng sản xuất băng đĩa nhạc. Arashi cũng nói thêm rằng anh đã làm cha rồi, bây giờ hạnh phúc của anh là ở nhà chăm sóc vợ con, tuy sự ra đi của The Satan khiến cả nhóm buồn nhưng rồi những thứ mới mẻ khác sẽ được sinh ra, có vẻ như các thành viên của The Satan cho rằng sự tan rã của band cũng chả có gì lạ với họ. Còn Valet thì không có tin tức gì, anh đã dọn ra khỏi căn nhà của The Satan cùng lúc với Akira và Arashi, trả lại căn nhà đó cho DMP rồi biến mất. Chỉ còn mỗi mình Akira bám trụ nơi này và anh cũng đã đi con đường riêng của mình với Rebirth.

Căn phòng của The Satan vẫn giữ nguyên, bây giờ nó được chuyển thành nơi họp cho các kế hoạch về lĩnh vực Jrock. Nói nôm na, căn phòng ấy bây giờ thành nơi lưu trữ hồ sơ của công ty, chính thức lấn sâu khai phá thị trường Jrock của DMP. Việc này cho thấy ai cũng luyến tiếc The Satan, ra đi rất bất ngờ, ngay trên đỉnh vinh quang của mình. Họ sẽ mãi là con rồng ngủ yên và những kí ức về họ vẫn sẽ còn đó trong lòng người hâm mộ cũng như DMP. Eternal và Rebirth cũng được sắp cho căn phòng của riêng mình, và sau này nữa…những band nhạc Jrock khác của công ty cũng vẫn sẽ đi theo con đường The Satan mở ra cho họ.

Ngồi lặng yên chống cằm coi TV, Melody – Vocalist kiêm Rhythum Guitarist của Rebirth thật sự rảnh rỗi. Cậu đang chờ quản lý của mình đi từ phòng giám đốc điều hành xuống để triển khai kế hoạch mới cho cả nhóm. Melody bật hết kênh này đến kênh kia rồi bỗng dừng lại khi kênh giải trí đưa tin rằng Kaname đã rời khỏi bệnh viện sau gần 10 tháng nằm dài điều trị.

Trên màn hình TV, phóng viên truyền hình mau mắn chụp được cảnh Kaname cùng các mem của DA bước ra từ phòng bệnh. Điều đó không có gì ngạc nhiên, điều duy nhất Melody ngạc nhiên đó là thấy Ren bước ra sau cùng. Anh chính là người đẩy xe lăn cho Kaname, hiện tại thì Kaname vẫn phải ngồi xe lăn do chưa đứng vững trên đôi giầy cao 7 phân kia. Cậu nhận ra anh ngay vì mái tóc và cặp hoa tai quá quen thuộc, cánh phóng viên nhào vào khiến 6 con người gần như chết cứng tại chỗ không đi được bước nào. Hình như họ không ngờ được chuyện phóng viên vào cả bệnh viện? Shingo nhanh chóng nhấc điện thoại, điều quân từ dưới lên để nhanh chóng đưa cả đám ra khỏi đây. Họ muốn đi cửa sau, nhưng cuối cùng Kaname lại phản đối, anh muốn đi cửa trước để chào các Fan hâm mộ của mình.

Trông sắc mặt Kaname tươi tỉnh, mặc dù da mặt vẫn còn trắng bệch do những tháng dài không ra nắng. Melody nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của Kaname, cậu mừng cho anh vì cuối cùng tình trạng của Kaname thật sự tốt lên rất nhiều. Vì đường đi dành cho xe lăn phía bên kia kẹt nên cuối cùng Ren cúi xuống bế xốc Kaname đưa thẳng ra cửa trước, đi quanh họ tất nhiên là các ex. mem của DA và vệ sĩ. Những nhân viên an ninh của Cover trong trang phục đen hùng hổ dẫn đường.

“Kaname – sama!!!!!!!!!!!!!!!!”

Khi họ đã đi ra khỏi cổng chính một quãng xa an toàn về tiếng ồn thì cả nhóm đã nghe vọng tiếng gọi của các Fan hâm mộ. Họ bu quanh dải băng cản đường, gào lớn cái tên Kaname.

“Cám ơn các bạn!”

Kaname tụt xuống khỏi vòng tay của Ren, bước đi chông chênh trên đôi giầy của anh. Có lẽ lâu lắm rồi anh không đi giầy nên hơi loạng choạng, cuối cùng Ren tiến tới dắt tay anh cùng đi trên con đường vạch sẵn của họ. Kaname vẫy tay chào các Fan hâm mộ của mình, lướt đi rất nhẹ nhàng, chẳng khó gì để nhận ra có những tiếng kêu “Dễ thương quá” từ phía người hâm mộ. Kaname sau khi bệnh xong vẫn rất duyên dáng, anh mặc một cái áo pull trắng dài phủ mông, cổ rộng căng ra trên đôi vai mảnh mai, xương gầy của anh. Phía dưới là cái quần sóc Caro màu đỏ ngắn đến nửa đùi, một cặp vớ đen và đôi giầy kiểu búp bê đúc 5 phân chia ba vạch hồng đen trắng. Để che phần gốc tóc có màu đen do lâu quá không nhuộm, Kaname đội một cái mũ kết trắng, phần tóc vàng kim phía dưới xoăn lọn dài tung bay một cách đáng yêu khi anh xoay đầu.

Đúng thật là vóc dáng kiều nữ!

Melody chép miệng khi ngắm nhìn đàn anh của mình. Kaname dường như muốn giao lưu với Fan lâu hơn một chút nhưng gặp sự phản đối của Ren. Anh nắm tay Kaname đi một mạch hướng về chiếc xe chờ sẵn rồi cũng leo lên luôn. Ren vẫn là một thần tượng khó chịu với các Fan nhưng những gì anh và Kaname đã thể hiện hôm nay đã đủ cho trí tưởng tượng của họ rồi. Bây giờ thì họ chắc mẩm hai người này có tình ý với nhau chứ chả hề diễn Fanservice đơn thuần, còn Fanservice cái gì nữa trong tình thế này? Melody thả cho trí tưởng tượng của mình bay xa, ngồi cười một mình cho đến lúc trí tưởng tượng của cậu rơi bẹp xuống đất nhờ cú đá cửa ngoại mục của Knight.

“Này, cậu nhẹ nhàng chút được không?”

Melody cằn nhằn, ngó cái mặt đăm chiêu khó chịu của Knight – Drumer của nhóm. Knight thảy một cái túi to lên bàn, chẳng thèm ngó ngàng gì đến lời nhắc nhở của Melody, tiếp tục hất bay những thứ “bừa bãi” trên bàn xuống một cách thô bạo.

“Knight, bộ mẹ cậu sinh cậu ra trong đấu trường à!”

Melody chọc ghẹo, khiến anh chàng nổi xung lên gắt to.

“Có ăn không thì bảo? Anh thì sướng quá, ngày nào cũng vô ngồi gác chân xem TV!”

“Ờ…”

Melody tảng lờ sự cáu giận của Knight, lon ton chạy đến cái bàn và suýt xoa.

“Trời…hôm nay mẹ cậu cho tụi này ăn cái gì thế?”

“Bánh bèo!”

“Cái gì? Nó gọi là “bánh bèo” hả?”

Melody tròn mắt lên nhìn, lần đầu cậu mới nghe thứ bánh lạ đến thế. Thấy vậy Knight quay ra lườm vào cái bộ mặt “giả ngây” của Melody mà không tỏ tí thương hoa xót nguyệt gì cả. Ngày nào mà anh ta chả có bộ mặt như vậy với mấy cái món ăn cậu mang vào. Mẹ của Knight là người Việt Nam, bà mở một quán ăn thuần Việt ngay ở nhà cậu, lúc đầu khi cậu mang đồ ăn vào thì cả lũ xúm vào. Từ đó về sau ngày nào Knight cũng có “trách nhiệm” mang đồ ăn cho cả 4 mạng – tính cả cậu.

“Nếu anh không ăn tôi sẽ đem qua cho Eternal ăn thử!”

Knight nói khi thấy Melody vẫn đang trố mắt, chu mỏ nhìn cái đĩa mà cậu bày ra.

“Thôi thôi, tôi ăn…!”

Melody chạy nhào đến ôm ngang cái eo thon nhỏ của Knight làm cậu chàng còn bực hơn.

“Xê ra!”

Knight đã hiện nguyên hình là một cậu chàng khó chịu, huých mạnh tay làm Melody ngã nhào. Tuy đáp mặt đất một cú chả nhẹ nhàng gì nhưng Melody vẫn cười méo mó mà ngồi dậy ăn. Tính cậu ta thế thôi nhưng là một cậu bé tốt, Knight được Rebirth và cả công ty gọi là Ren Version. 2 vì cái tính của cậu. Nhưng Knight không khó chịu như Ren, với lại cậu ấy cũng rất là đẹp nữa. Melody mơ màng ngắm Drumer của mình qua cái bàn khi Knight cắm cúi chia đồ ăn ra khỏi mấy cái bịch. Knight có cặp mắt to, hai mí tự nhiên thừa hưởng từ mẹ, đẹp nét đẹp của người Việt nhiều hơn nên nhìn cậu khác hẳn người Nhật chính thống trong công ty này. Knight cao 176 cm, bằng với Kanon nhưng lại có vóc dáng yêu kiều mảnh mai như Melody. Cuối cùng hợp Style cả band đã phân rõ ra làm 2 phe, một phe gồm 2 Uke là Melody và Knight, phe bên kia phong cách Seme với Akira và Kanon. Chính vì khó hợp Style như thế nên đến tận bây giờ band vẫn chưa chụp shoot lần nào.

“Anh nhìn cái gì đấy!”

Knight đã để ý được ánh nhìn của Melody nên tỏ ra ngượng ngùng, điều này khiến Melody bật cười to suýt văng cả miếng bánh trét thịt trong miệng. Cậu ôm miệng ho sặc sụa khi nước mắm tràn xuống cổ họng mà chưa kịp nuốt. Đang cơn thập tử nhất sinh thì Manager xông vào.

“Này các cậu, chuẩn bị nghe kế hoạch này!”

Manager của Rebirth tên Yuu, tuổi gần ngũ tuần nhưng cực kì…nhí nhảnh nên được cả band phong cho biệt danh là “ông già trẻ con”. Yuu – san vốn là Manager của công ty, nhưng lại bỏ việc một thời gian, nay tự dưng từ Mỹ quay về đảm nhiệm Rebirth. Yuu-san cuộn một tờ tạp chí lại giả làm Micro, đó là thói quen của ông già nhí nhảnh mỗi lần thông báo cái gì, điệu bộ đó cứ làm Melody cười suốt.

“Giám đốc đã phê duyệt, qua tháng 6 chúng ta sẽ được đi Pháp quay ngoại cảnh!”

“Yeah!!!!”

Melody hét lớn làm Knight phải bịt tai tỏ vẻ bực bội. Vừa lúc đó thì Akira và Kanon bước vào. Kanon lớn hơn Melody một tuổi, về độ tuổi thì band này đều, chỉ có mỗi Akira là lệch tông nhưng cũng không sao. Kanon thường đi với Akira vì tính họ trầm giống nhau, những “người đàn ông chân chính” đấy.

“Ah, sẵn có 2 cậu đây tôi thông báo luôn!”

Yuu-san cười bí hiểm, nháy mắt một cái làm cả lũ cứ thế cười rưng rức.

“Band chúng ta sẽ có một cái nhà!”

“Yeah!!!!”

Lần này tiếng la lại to hơn vì có sự tham gia của Akira và Kanon, Knight vẫn bịt tai cau mày khó chịu.

“Khoan đừng vội mừng, chúng ta sẽ phải thi với Eternal và cái band sắp lập”

“Cái gì?”

4 cái mỏ há hốc ra, band sắp lập? DMP chơi sốc quá!

“Đúng, có một band nữa sẽ ra cùng lúc với chúng ta vào tháng 11, sau khi chúng ta đi quay ngoại cảnh và hoàn tất các ca khúc còn thiếu của Album Vol. 1. Vì công ty đã có đến 3 band nên mới phải thi. Phần thưởng sẽ là một căn hộ chung cư cao cấp dành cho 4 người, hấp dẫn chưa”

“ơ…”

4 con người vẫn còn bay trên mây, chưa hoàn hồn. Bây giờ họ chưa làm cái gì cả, Style của cả nhóm còn chưa quyết định thì…thi cái gì bây giờ. Nhắc đến cái chuyện Style mới nhớ…sắp đến quay ngoại cảnh họ sẽ phải mặc cái gì đây? Hiện giờ vấn đề này vẫn còn đang tranh cãi, mà quản lý định làm gì mà đi quay tận Pháp? Melody là Leader mà cậu còn mù đường, Manager đã một tay ép phê hết kế hoạch của band, đúng là một Manager chuyên gây bất ngờ.

“Đừng tỏ ra ngạc nhiên thế các cậu, tôi đã sắp hết rồi…”

Yuu-san lại cười bí hiểm làm cả band phải nổi da gà, không biết cái gì sắp đến nữa đây.

“Tôi trân trọng nói rằng các cậu…PHẢI CÓ NGƯỜI MẶC ĐẦM THÔI!”

“Hả?”

Bây giờ Rebirth chính thức rơi tọt ra khỏi cái ghế mà họ đang ngồi.

“Cái gì???”

“Đừng có quá ngạc nhiên như thế, chúng ta phải ăn đứt Eternal vì đây là Cosplay!Cosplay đấy các cậu có hiểu không hả? Cái band mới cũng đang ém quân, phải dành trước để họ đừng có bắt chước giống mình. Nên tôi mới cho quay 1 cái Clip dài 15’, và…”

Yuu-san chỉ tay về phía Melody, sau đó lướt qua Knight.

“Melody và Knight, các cậu sẽ phải mặc đầm!”

Nói rồi Manager đưa ra một tấm hình màu khổ A4, trên đó có in sẵn hình Style mà ông đã chọn. Akira và Kanon sẽ vào vai “hoàng tử” - vị hôn phu của các “công chúa” là Melody và Knight!Melody dành một 1 phút để tròn mắt lên nhìn, còn Knight mém ngất xỉu ngay tại chỗ. Akira và Kanon có vẻ hài lòng với hình tượng Manager dành cho mình, vì với vóc dáng đầy nam tính của các anh thì quay đi quẩn lại chỉ có thế thôi. Melody sau một hồi ngắm nghía cũng cười toe toét một cách ngu ngơ, hất mái tóc dài đến nửa lưng của mình một cách duyên dáng để làm mẫu cho người khác xem làm Akira và Kanon phải che miệng cười.

Knight lo đến toát mồ hôi hột – phen này không chừng…3 sẽ đè 1 mất.

“Không!”

Toà nhà của DMP tại Tokyo bỗng rung lên khi người ta nghe một tiếng hét chói tai, một tiếng đập mạnh cửa đến muốn sút bản lề và thấy một anh chàng “xinh xắn” từ phòng của Rebirth xông ra.

“Bắt cậu ta lại!”

Melody ra lệnh và 2 mem còn lại mau mắn xắn tay áo lên đuổi theo. Người ta nghe được tiếng cười vỡ oà trên các dãy hành lang của DMP khi Akira và Kanon hùng hổ đuổi theo và một Melody chạy lạch bạch phía sau luôn mồm hét “bắt nó lại, bắt nó lại!”. Khi cả đám chạy ngang qua những căn phòng nghệ sĩ khác, nghe tiếng động họ cũng thò đầu ra và cuối cùng DMP lại có “trò chơi” mới. Eternal cũng chạy ra hò hét cổ vũ các đồng chí của mình đang chạy thục mạng. Sau khi The Satan ra đi, DMP đã trở lại nhịp sống thường của nó, thậm chí còn vui nhộn hơn cả trước nữa. Một sự hồi sinh đáng kinh ngạc!

Trò này chỉ thật sự kết thúc khi Akira và Kanon túm được Knight.

Cậu ta ngã vật xuống, rồi một Melody ở đâu đàng sau xông lên đáp “êm ái” lên cái lưng của cậu chàng làm Knight gần như muốn sụm bà chè vì ngạt thở. Nhìn Melody thế mà không phải thế, cũng nặng ra trò.

“Cậu phải mặc đầm đi!”

“Không!”

“Mặc đi, tôi mặc chung mà cậu lo gì!”

“Không!”

Knight ương bướng, và cứ mỗi tiếng “Không” cậu ta lại nhận được một cú nhún đến chết người từ phía trên lưng. Cuối cùng Knight nằm bẹp dí, mặc cho mấy người còn lại muốn lôi đi đâu thì đi. Tổng công ty DMP lại được một phen cười vỡ ruột khi người ta thấy Rebirth lôi xềnh xệch Drumer của mình về phòng.

“Vì căn nhà của chúng ta và vì chưa có Drumer nào mặc đầm cả nên tôi ra lệnh cho cậu phải mặc đầm đi!”

Melody hét to vào mặt Knight rồi cười tí tởn, chỉ khổ cậu chàng không làm gì chống cự được.

“Có mà nhà của anh thì có!”

Knight càu nhàu, nhưng rồi cậu cũng phải nhanh chóng chấp nhận khi ngày hôm sau, nhân viên trang điểm đến cùng ê kíp quay để làm Clip. Yuu-san nhanh đến tốc độ, cái gì cũng phải làm nhanh gọn lẹ. Căn phòng của Rebirth được trưng dụng để trang điểm, thay quần áo, ăn uống, họp band…Knight cảm thấy hơi ngột ngạt trong căn phòng này, cậu hay phàn nà với Melody là sao không chuyển một cái phòng như của The Satan thì chỉ nhận được không câu trả lời là “không” và nụ cười toét rộng cả mang tai của Leader. Giời ôi…Knight cảm thấy “thật đau khổ” khi có một Leader thật quá sức tưởng tượng như thế!Nhưng…cũng không phủ nhận là đôi lúc nhờ anh ta pha trò mà vui khủng khiếp!Knight mỉm cười với hồi ức của mình nhưng lại tỉnh ngay vì cơn đau ngay cổ.

Knight ngồi chết cứng trên cái ghế, trước mặt là cái gương lớn để người ta trang điểm. Cái cổ của cậu bây giờ đã cứng đơ như có trét keo dán sắt do ngồi yên quá lâu. Knight chưa bao giờ phải ngồi lâu như thế với cái tư thế cứng “đầu” đó. Cậu muốn quay qua nhìn ngang xem mấy người kia thế nào mà không được, thứ duy nhất Knight có thể động đậy được là cặp mắt, cậu liếc nhìn qua kế bên và không nén được một tiếng kêu kinh ngạc.

“Á!Có phải anh không đó Melody?”

Knight kêu lên khi Melody đứng lên, cố gắng xoay cổ vươn vai. Phần của Melody đã xong rồi vì nó đơn giản hơn hình tượng của Knight. Melody bây giờ đã thành nàng công chúa ngây thơ với mái tóc vàng xoã trên bờ vai. Ánh mắt to tròn lúng liếng cùng cặp môi mọng xinh xắn, đấy là chưa mặc phục trang vào, phía dưới còn nguyên xi là “nam” đấy nhé.

“Cậu cũng đẹp lắm Knight, tôi đã nói trước rồi mà”

Melody mỉm cười, đến phía sau cậu rồi hù một cái làm Knight giật mình, lệch cả đường kẻ mắt!

“Đồ chết tiệt Melody, tí nữa anh sẽ biết tay”

Knight lầm bầm tức tối, cả mấy người kia cũng xong trước cậu. Knight là người phải thay đồ sau cùng, cậu cảm thấy hơi ngại ngùng một chút khi các chuyên viên mặc đồ cho cậu. Thay xong rồi, 4 con người đã khác đi rất nhiều so với họ lúc chưa Make up. Melody đã biến thành nàng công chúa kiềm diễm “ngây thơ”, 2 chàng kia đã a lê hấp thành hoàng tử đẹp mã, còn cậu biến thành nàng công chúa sắc xảo. Chính vì vì “sắc xảo” quá mà phải ngồi lì trên ghế 2h30 phút.

Sau một tháng liên tục trang điểm, quay Clip thì Yuu-san mới đồng ý duyệt cho cái Clip sau cùng. Kết thúc những tháng ngày mặc đầm đau khổ của Knight. Vừa kết thúc xong Clip để thi Cosplay thì Rebirth lại được thông báo là chuẩn bị để giữa tháng 6 họ sẽ lên đường đi Pháp. Đây là thời điểm nhạy cảm nhất vì các mem phải chọn lựa Style cho mình sao cho vừa ý mà lại hợp Style với các thành viên khác. Chả biết Yuu-san có phải vì quá thích thú trước cái Clip nộp thi không mà đề nghị họ hãy cứ giữ Style như vậy. Knight mém xỉu tập 2 vì đề nghị này nhưng cuối cùng lại thay đổi vì Melody.

Melody tỏ ra là một Leader tâm lý.

Melody nói rằng không thể chọn cái Style mà có người nào đó trong nhóm không đồng tình. Phải làm sao để tất cả cùng thoải mái thì mới biểu diễn tốt được. Sau 2 tuần bàn đi cãi lại, cuối cùng Melody cho hợp nhất hai ý kiến lại, vẫn theo phong cách cổ điển châu âu, đẹp như quí tộc phong kiến nhưng sẽ là các hoàng tử và những Kute Boy. Melody và Knight sẽ đi cặp cùng nhau với Style kiểu những cậu chàng dễ thương. Phân chia như thế cũng phù hợp vì sau cùng 2 người còn lại khi chụp hình sẽ đứng mép đối xứng, ở giữa cũng đối xứng giống nhau tạo nên sự hài hoà và cân bằng.

Tóc của Knight và Melody phải cắt hệt như nhau, chia cặp với Akira và Kanon để tạo đối xứng. Ôh vâng, họ đã rất khác lạ sau khi hoàn thành Style của riêng mình, cả về mái tóc và cách ăn mặc. Tóc của họ là một sự phá cách chưa từng có và câu chuyện về lịch sử của The Satan cũng được lộ ra trong lúc các chuyên viên các tóc đang biến hoá cái đầu của Melody và Knight.

“Sáng kiến của của Melody đáng khen đấy, ban đầu tôi cứ nghĩ các cậu để tóc như Light cơ”

“Light?”

Một cái tên lạ hoắc.

“ủa, các cậu không biết Light à?”

Yuu-san trợn tròn mắt ngạc nhiên rồi cũng ra vẻ thấu hiểu.

“Là nhân viên của DMP mà thậm chí còn không biết, phen này Light đã bị cho vào xó dĩ vãng rồi!”

Yuu-san thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối khiến cả 2 chàng trai của chúng ta phải tò mò.

“Yuu-san nói thế Light là nghệ sĩ của DMP à?”

“ừ…”

Yuu-san trả lời, rồi mỉm cười toe toét khi ông hồi nhớ lại kỉ niệm cũ.

“Tôi là Manager của Light và cũng là Manager đầu tiên của The Satan”

“Hả???”

“Đừng ngạc nhiên thế chứ các cậu…”

Yuu-san mở miệng với câu nói quen thuộc rồi bắt đầu kể câu chuyện của mình.

“Light là Solo Artist của DMP, là nghệ sĩ đầu tiên về Jrock của công ty này đấy. Đồng thời Light cũng là người đã lập ra The Satan huyền thoại. Nói thế các cậu chắc biết ai rồi nhỉ?”

Yuu-san mỉm cười ý nhị, ngay lập tức đầu của 2 cậu chàng nở liền chữ “Ren”. Rồi ông tiến về phía một cái tủ lớn trong phòng. Lục tung beng cái tủ ra, dốc ngược mấy cái cặp hồ sơ để tìm thông tin về Light cho Melody và Knight cùng xem.

“Đây, hãy xem rồi ngạc nhiên đi nhé!”

Ông nói, cười ẩn ý rồi đưa một quyển sổ về phía Melody và Knight. Hai người phải coi chung trong lúc đang cắt tóc. Phía ngoài bìa ghi rõ chữ “Light” bay bướm, quyển sổ cũng khá cũ rồi. Và khi trang đầu tiên được mở ra, dán hình của Light và lý lịch trích gọn, 2 mem của Rebirth được phen đi từ ngạc nhiên đến sốc.

“Cái gì đây?”

Vâng…phản ứng y như Shingo khi nhìn thấy tấm ảnh của Ren.

Trên tấm ảnh chụp một…kiều nữ duyên dáng với kimono đỏ rực ngắn trên đùi. ”Cô ấy” có mái tóc đuôi cá màu xanh tím, cầm cây đàn Guitar thùng “của Ren” mà Melody đã thấy trong bữa tiệc bữa tiệc sinh nhật mà The Satan đã tổ chức dành riêng cho mình. Thật là nhìn không ra luôn, ở phía dưới còn ghi rõ cả chiều cao cân nặng, con số “chuẩn” đến đáng kinh ngạc nên như so với Ren bây giờ. ”Cô ấy” cao 175cm và chỉ nặng có 50kg, tóc đuôi cá, cái đuôi dài phết mông và rất đẹp!Nổi bật kinh khủng với màu đỏ chói chang của tấm áo, sự tương phản với mái tóc càng làm Light trở nên sắc nét hơn trên tấm ảnh.

“Haha…tôi biết thể nào các cậu cũng sốc mà, tôi còn sốc huống chi ai”

Yuu-san ôm bụng cười trước hai gương mặt đực ra như tượng.

“ơ…anh ta đã từng đẹp như thế này à? Sao bây giờ…”

“Hà hà…đó là công cuộc cách mạng tự đổi mới của Ren. Sau 2 năm ở trong bộ dạng đó, Ren đã bày tỏ ý kiến với tôi rằng nó nhàm quá. Cậu ta muốn mở một lối đi riêng nên đã xin kiến nghị lên giám đốc cho phép cậu ta đổi và bắt đầu tuyển band. Giám đốc điều hành luôn có xích mích với Ren từ cái lúc cậu ta mới vào cơ nên tất nhiên không đồng ý. Ông ta vốn không thích Ren vì chủ ý đã không muốn nhận Ren từ đầu. Nhưng Ren đã vượt qua cuộc sát hạch khủng khiếp khi một ta tỏ rõ được tài năng của mình. Ren được nhận và đã thành Light như các cậu thấy. Nhưng đề nghị của Ren đã không được chấp nhận, chả hiểu vì lý do gì mà gây gổ và Ren đã tát giám đốc điều hành rõ đau!”

Yuu-san ngừng một lúc và tiến tới một cái ghế để ngồi.

“Thế…sau đó Light thế nào?”

Melody tò mò, cậu bắt đầu hứng thú với câu chuyện của Yuu-san.

“Tất nhiên…Ren bị đuổi, haha…Chấm dứt hợp đồng đơn phương không bồi thường. Ren tức tối quay về, cậu ta không cần khiến nghị hay thư từ gì nữa. Ren đã lựa chọn cách chơi sốc, xông vào khiếu nại về bản hợp đồng của mình giữa cuộc họp hội đồng. Nhờ hành động “can đảm” đó mà vị thế của Ren tăng lên rõ rệt, bây giờ thì chẳng ai dám đuổi cậu ta khi được chủ tịch hội đồng hậu thuẫn. Ren đã tự tìm ra con đường để nâng cao vị thế của mình. Mà này Melody…”

Yuu-san bỗng cau mày nhìn Vocalist của Rebirth.

“Sao?”

Melody đang bay tận chín tầng mây với những suy nghĩ của mình.

“Hình như cậu từng ở với The Satan thì phải?”

Nghe đến đây, Melody chợt khựng lại, cậu thấy Knight đang nhìn cậu trân trân.

“Vâng, cháu là Manager cuối cùng của The Satan, nhưng chuyện đó thì có gì quan trọng?”

“Haha…nếu vậy thì chắc cậu biết câu này: “Hãy biết tôn trọng các nghệ sĩ, người làm ra tiền cho DMP”. Đó là châm ngôn sống của Ren khi còn ở công ty này. Điều thật bất ngờ là sau khi The Satan tan rã thì cậu - quản lý cuối cùng của The Satan lại quay về đây và lập nên Rebirth!”

Yuu-san nói và khẽ thở dài, mỉm cười một cách khó hiểu. Melody nhún vai, cả phòng lại rơi vào im lặng. Sự im lặng đó chỉ được phá vỡ khi người làm đầu hoàn tất công việc của mình và 2 mem còn lại của Rebirth cũng đến công ty. Hôm nay hai chàng được phân công nhiệm vụ đi lấy quần áo diễn về nên đến tận quá trưa mới vào công ty.

“Woa!”

Kanon và Akira không nén được tiếng kêu khi thấy cái đầu mới của Melody và Knight.

“Sao? Có đẹp không?”

Melody hỏi, cười lớn một cách hài lòng. Xoay một vòng làm kiểu cho 2 người kia có thể quan sát được. Tóc cậu đã biến thành cái kiểu “kì cục” nhất mà Akira từng biết, anh ngắm nhìn Vocalist của mình bằng con mắt đầy kinh ngạc nhưng cũng không phủ nhận là nó đẹp. Phần tóc phía sau cắt ngắn vừa phủ gáy, phía trước thì cắt thành mái ngố, cắt tầng, rọc tóc tạo thành 2 cái đuôi dài xoã ra 2 bên má. Knight cũng có cái đầu y chang như thế, chỉ khác mỗi cái mái, nhưng vì thiếu tóc nên tạm thời “đuôi” không dài lắm, mai phải đi nối thêm.

“Knight, ra đây, làm kiểu thử xem”

Melody hào hứng nắm tay Drumer lôi đứng lên, ép lưng vào lưng cậu ta mặc cho cậu ta càu nhàu.

“Kanon, chụp thử 1 kiểu đi!”

Và mệnh lệnh được thực thi ngay lập tức.

Tất cả cười vang rồi lại bị cuốn vào một trò chơi mới, đó là múa may tạo kiểu chụp hình.

Dường như mọi thứ đã bắt đầu mở ra với Rebirth.

…Cũng như đã mở ra với Naoki khi cậu quay lại DMP…

- --

Buổi chiều, căn phòng lại được trả về sự tĩnh lặng của nó khi không phải lúc nào Rebirth cũng ở trong phòng. Naoki lồm cồm bò dậy sau một giấc ngủ trưa ngắn, cậu ngáp dài nhìn quanh và không thấy ai cả. Chắc Knight xuống bếp rồi, còn 2 người kia lại đi vào phòng thu. Cậu đứng lên, bước đến cái gương tìm cái lược, cái đầu của cậu bây giờ gọn nhưng 2 cái đuôi tóc cứ mỗi lần nằm xuống là lại rối. Naoki bất chợt dừng lại trong lúc chải đầu khi cậu tự ngắm mình trong gương…Cậu đã khác đi nhiều lắm cái dáng vẻ ngày trước…Quần áo cậu mặc bây giờ cũng đa dạng, gương mặt thì trang điểm, tóc thì cũng không còn “truyền thống nữa”. Thân phận của cậu giờ cũng khác, không còn là cậu bé mới lên Tokyo mà là Leader của Rebirth.

“Rồi một huyền thoại mới sẽ được sinh ra”

Naoki tự nói với mình trong gương và bật cười. Cậu có cảm giác cậu thấu hiểu được tâm trạng của tất cả những Jrocker khác, ai mà chẳng khao khát được nổi tiếng và thành công? Naoki lại nhìn vào gương, mím môi, nhả ra rồi vơ lấy cây son bóng gần đó. Nếu không được dưỡng kĩ nó sẽ nứt nẻ và không thể lên hình được, cứ mỗi động tác Naoki làm để chăm sóc dung nhan của mình, cậu lại thấy nó kì lạ.

Cậu lại thay đổi nữa rồi, nhưng có vẻ những thay đổi đó tích cực hơn.

Vì nó nhằm vào mục đích tốt đẹp.

Nơi này ám ảnh Naoki rất nhiều, cái quãng thời gian được sống cùng The Satan chưa bao giờ ngủ yên trong cậu. Mỗi lúc cậu đi lại trong công ty, Naoki vẫn còn cảm thấy hình ảnh của Ren và cả band lập lờ ẩn hiện. Sự trở về này của cậu đúng như lời hứa hẹn với Akira và khi họ gặp nhau trong đợt tuyển tháng 11 thường trực, Akira đã đồng ý đứng về phía cậu để lập nên Rebirth. Rồi từ đó, Knight bước vào…Kanon cũng gia nhập, và họ đã nhanh chóng thành một đội, dù rằng họ vẫn đang thời kì “dưỡng sức”.

Akira bước vào, anh hơi ngạc nhiên khi thấy Naoki đứng ngắm nghía mình trong gương. Nhưng rồi anh cũng thở ra khi hiểu được tình hình hiện giờ. Naoki đã không còn là cậu nhóc ngày trước khi mới về với The Satan nữa. Cậu ấy cũng không cần anh phải lo lắng chăm nom như trước, Naoki bây giờ là đầu tàu, phải lèo lái con tàu của Rebirth và những kế hoạch của cậu…luôn làm hài lòng tất cả các thành viên.

“Em cần cái này hả?”

Akira bước tới, vơ lấy chai xịt làm thẳng tóc đưa đến cho Naoki.

“Uhm…”

Cậu cầm lấy, vội vàng xịt và lên chải lại tóc. Naoki bỗng thấy ngượng ngùng khi Akira chỉ cần nhìn hành động của cậu cũng biết cậu đang tìm gì. Đó là tại đồ đạc trong cái phòng này bừa bộn quá không có thời gian sắp xếp lại, cậu trở nên lười biếng, cứ mỗi lần vô đây là cứ quăng đồ tứ tung

“Sao anh biết em đang tìm thứ này? “

Naoki quay sang phía Akira, cậu hỏi một câu cho đỡ quê.

Anh nhìn cậu, rồi chợt quay mặt đi mỉm cười.

“Anh luôn biết em tìm gì mà”

Câu nói của Akira làm Naoki chợt thấy lòng mình nổi lên những cảm xúc khác lạ. Họ nhìn nhau, rồi khi thời gian cứ trôi đi chậm chạp, 2 gương mặt từ từ sát dần. Mối quan hệ của cậu và anh đã tiến đến mức họ có thể cầm tay hay ôm nhau nhưng chưa bao giờ họ hôn nhau. Lúc gặp lại nhau, đối diện với anh, cậu đã trả lời rằng cậu chấp nhận lời tỏ tình của anh. Nhưng đâu đó trong lòng Naoki, vẫn còn thứ gì đó hướng về Ren. Nó tồn tại ngay giữa trái tim cậu.

Naoki đưa tay lên, cào vào mái tóc Akira.

Gương mặt họ gần nhau, nhưng họ không hôn nhau.

Naoki im lặng lắng nghe những tiếng thì thào nhỏ ép sát bên tai mình. Akira chỉ nói gì cả, anh chỉ đang thở thôi, nhưng hơi thở của anh cậu nghe cứ như từng lời. Akira không dám tiến xa với cậu vì anh biết cậu vẫn còn tình cảm với Ren. Chừng nào mà Naoki sẵn sàng, cậu sẽ báo cho anh biết. Anh chỉ cần như vậy là đủ, tình yêu đã mang anh đến cạnh cậu. Từ bỏ thân phận là Guitarist của The Satan để đến với Naoki, bắt đầu với Rebirth. Cái tên này cũng do cậu đặt, nó mang nhiều ý nghĩa và cả nghệ danh của cậu nữa.

Akira vui mừng và hạnh phúc từng ngày khi thấy Naoki đã hoà nhịp với cuộc sống. So với lúc trước, cậu xông xáo, vui vẻ hơn rất nhiều. Naoki còn là cầu nối giữa các thành viên nữa, cậu không còn rụt rè và nhút nhát. Những thay đổi này rất tích cực, một sự đổi khác khiến người khác phải mong đợi. Họ đứng trong tư thế đó khá lâu, đứng gần nhau chỉ để biết tình yêu đang len lỏi đâu đó. Nhưng đôi lúc khi yêu con người ta cũng ích kỉ, Akira siết chặt cánh tay của mình quanh eo Naoki, anh ghét cái cảm giác phải ghen tị với Ren. Cậu cảm nhận được vòng tay anh trên eo mình và cậu không từ chối, có lẽ phải dối lòng mình, nhưng cái giây phút cặp mắt họ lướt qua nhau để mở đầu cho một nụ hôn thì…

“Rầm!”

Knight xông cửa vào, quá dễ nhận ra vì có bao giờ cậu ta mở cửa bằng tay đâu.

“Hả? Hai người làm gì thế?”

Knight tròn mắt khi thấy 2 mem của Rebirth tách nhau ra như tên lửa.

Akira quay lưng kiếm ghế ngồi, còn Melody thì lúi húi chải tóc tiếp.

Họ làm ngơ câu hỏi và ánh nhìn của Knight.

“Tôi đã nói cậu có ngày phải mua cửa mới nếu cậu cứ đá nó thế!”

Melody lại bắt đầu cái giọng trêu ghẹo của mình.

“Thôi nghen, tôi sinh ra không phải để anh chọc đâu!”

Mặt Knight có thoáng chút đỏ vì ngượng, điều này càng làm cậu ta dễ thương hơn và càng làm Melody có hứng muốn chọc hơn. Melody nhào đến ôm Knight chặt cứng khiến cậu ta giãy dụa hết sức khó chịu.

“Bỏ ra, ngày nào anh không ôm tôi là anh ăn không ngon hả?”

Knight gào lên khi vòng tay Melody cứ siết chặt dần.

“Không! Một người dễ thương như cậu sinh ra là để ôm đấy!”

Và câu chuyện cứ tiến lên như thế cho đến lúc Kanon bước vào, cầm theo một bộ quần áo.

“Knight, quần áo của cậu này, sửa đi sửa tới miết!”

Kanon thảy bộ quần áo cho Knight, đến lúc này Melody mới thả ra.

“Mà nè tôi quên mất, hồi nãy Ren gọi điện cho Akira-san đấy!”

Knight chợt quay ra nói, Akira buông ngay tờ tạp chí đang cầm, Ren gọi tức là có chuyện.

“Đừng căng thẳng thế chứ!”

Knight cười cho qua khi thấy mọi người có vẻ căng thẳng.

“Ren nói gì với em?”

Akira hỏi.

“À…anh ấy mời anh đi ăn tiệc sinh nhật của…ừm…Kaname, tối nay, ở tại tư gia của Kaname luôn, địa chỉ em đã ghi lại rồi. À, anh ấy còn nói anh có thể mang theo ai đi nữa cũng được!”

“À…”

Akira chợt bật cười.

“Vậy anh mang Rebirth theo nhé”

Akira đề nghị, và có 3 cặp mắt đang lồi ra ngó anh.

“Không sao đâu, một dịp để The Satan và DA tụ họp ấy mà”

3 thành viên còn lại của band ngó nhau, rồi Kanon và Knight gật đầu cười toe toét. Họ rời khỏi phòng để đi thử đồ vì quần áo của Knight cứ bị sai. Kanon phụ trách…đưa quần áo cho cậu ta nên cuối cùng Rebirth cũng đã chia làm “2 cặp” thật sự. Họ đi rồi Akira mới tiến lại gần chỗ Naoki ngồi, anh thấy cậu có vẻ ngại khi đi theo cùng anh đến chỗ có Ren.

“Không sao đâu, em đừng ngại”

“Không…không phải chuyện đó…”

Naoki bất chợt trả lời, bàn tay cậu níu lấy áo anh.

Và rồi họ lại nhìn nhau, qua ánh mắt, họ có thể nói với nhau nhiều hơn cả lời nói. Naoki lo lắng khi phải gặp lại Ren, đến lúc này thì cậu cảm thấy thật bất công cho Akira về chuyện tình cảm với cậu. Nhưng Akira lại nhìn cậu bằng con mắt động viên, nỗi sợ nào rồi cũng có lúc phải đối diện với nó. Có lẽ gặp Ren lúc này là cách để cậu thoát khỏi nỗi ám ảnh mà Ren đã gây cho cậu.

“Uhm, vậy tí mình đi mua quà cho Kaname-san đi ha”

Cậu cười tươi với anh rồi họ đứng lên chuẩn bị đi mua quà mừng sinh nhật Kaname.

Bình luận

Truyện đang đọc