EM VÀ ÁC QUỶ

Naoki quay trở lại Pub Century để chuẩn bị Show diễn lúc 8h như ngày thường. Hôm nay cậu được diễn cùng với một nhóm khác mới mở còn đang phải thuê người. Nhóm nhạc này mở màn không ấn tượng lắm, họ khá là đơn điệu so với những nhóm khác. Naoki hoàn tất nghĩa vụ của mình sau 45’ trình diễn, cậu quay trở lại cái phòng chờ phía trong và bắt gặp Hide mới đến.

“Anh có Show à? Sao trễ vậy?”

Cậu hỏi khi thấy Hide đang lay hoay với cái túi đồ của anh ta.

“Không, tôi ghé qua lấy đồ ăn tối thôi”

Anh ta cười trừ với cậu.

“Cậu biết mà, tôi đâu có thời gian đi mua đồ ăn”

“Ừ”

Naoki trả lời bâng quơ, cậu ngồi xuống cái ghế gần đó và mệt mỏi nhắm mắt. Hide không mang đồ ăn về nhà, anh ta ăn luôn vì nói chốc nữa sẽ có việc đi cùng band của mình. Chắc hôm nay Naoki sẽ ngủ ở nhà một mình đây. Thấy cậu có vẻ mệt mỏi, Hide cũng không làm phiền. Anh chàng bật cái ti vi duy nhất trong phòng chờ để xem cái gì đó giải trí. Công việc của một nhạc công là giúp người khác giải trí nhưng có mấy khi bản thân họ được giải trí. Đài NHK bắt đầu đưa những tin tức nổi bật trong nước, Hide vừa nhai vừa nhìn, Naoki thì tranh thủ chợp mắt, họ sẽ không để tâm lắm đến bản tin nếu NHK không đưa tin về Shinjuku ngày hôm nay.

“Lúc 4h15’ chiều, The Satan đã gây náo loạn tại trung tâm Shinjuku. Rất nhiều người đã đổ dồn lại khi họ nghe tin Ren, Vocalist của The Satan đang chạy đâu đó ở đây. Các Fan đã nháo nhào tìm kiếm thần tượng của mình, họ la hét và biến Shinjuku trở nên hỗn loạn khi các thành viên khác của Band đồng loạt nhảy khỏi chiếc xe đưa đón xuống đường tìm kiếm Ren…”

“Naoki…Naoki…Tin hay đấy!”

Hide ngước mắt nhìn cái TV trong lúc với tay đập vào vai Naoki.

“Shinjuku chiều nay?”

Naoki đã ngẩng đầu lên xem tin tức từ lúc cái tin này mới được bắt đầu. Cậu đã ở đó ngay giờ đó, cậu có thấy đám đông nhưng không hiểu lắm tại sao lại trở nên đông đúc như vậy.

“Cảnh sát đã nhảy vào can thiệp khi nhận được cuộc điện thoại của Akira – trưởng nhóm của The Satan, anh nhờ lực lượng cảnh sát giải vây để họ có thể đến đài truyền hình đúng giờ…”

“Ôh…chiều nay cậu đã ở đó phải không?”

Hide hỏi cậu, anh ta có vẻ rất là vui.

“Có, nhưng tôi…không để ý!”

“Woa…cậu thật là có cái đầu thép đấy!”

Bản tin cứ tiếp tục và họ chuyển qua đề tài về DMP trong bản tin giải trí. Chiều nay, Satan đã đến đúng giờ, thậm chí sớm hơn một chút sau khi thoát khỏi Shinjuku. Cả 4 thành viên của The Satan đã xuất hiện trên truyền hình trực tiếp với những bộ mặt khác nhau, có lẽ họ xảy ra cãi vã nội bộ trước giờ phát sóng. Người duy nhất tỏ ra vui vẻ hào hứng với MC là Ren, chuyện rất hiếm thấy, người đưa tin bình luận. Sau cùng họ đưa tin về buổi tuyển chọn của DMP. Từ ngày mai, họ sẽ bắt đầu nhận đơn và sẽ các thí sinh cứ việc gởi Demo hoặc băng thu âm về DMP. Họ sẽ nhận và xét trong vòng một tuần, đến chủ nhật tuần sau, những người còn lại sẽ gặp trực tiếp The Satan. Band nhạc The Satan sẽ làm giám khảo, họ sẽ ở DMP từ sáng đến tối và hứa hẹn sẽ dẫn dắt những đàn em mới.

Bản tin kết thúc sau khi Ren và 3 thành viên còn lại cúi chào khán giả trên TV trong đoạn Clip được thu lại từ buổi phỏng vấn lúc chiều. Gương mặt Akira vẫn còn hầm hầm, Valet và Arashi không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ có mỗi Ren là tỏ ra thiện chí. Anh ta vẫy chào khán giả, gởi lời hỏi thăm và cám ơn đến tất cả những Fan đã bu lại Shinjuku ngày hôm nay vì anh ta!

“Ren quả là…”

Hide ngắt ngang câu bình luận của mình.

“Cậu chuẩn bị gì để thi chưa?”

“Sao cơ?”

Naoki dường như vẫn chưa rõ nội dung của bản tin.

“Họ yêu cầu gởi Demo, cậu chuẩn bị gì chưa?”

“Demo?... uhm…”

Naoki thở dài, cậu chưa làm gì cả.

“Thôi được rồi, tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ này”

Hide quăng cho cậu một cái tờ rơi.

“Nơi thu âm mới mở à?”

“Uhm…chỗ này bọn anh lập ra, dự tính sẽ phát hành Album”

Hide tỏ ra ngượng ngùng khi nói ra cái ý định của mình.

“Woa…chúc mừng các anh nha, vậy là thành công lớn rồi”

Naoki cười lớn để chúc mừng Hide. Cuối cùng Naoki đã rời khỏi Century cùng Hide để chuẩn bị thu một cái Demo. Cậu vẫn chưa có bài nhạc nào, dưới sự giúp đỡ và dẫn dắt của Hide và Band “Killer”, họ đã tặng cậu một ca khúc riêng của band và giúp cậu thu âm. Chỗ này mới mở nên cũng không lớn lắm, đó là công sức và tiền bạc sau 5 năm hoạt động của band và cả tiền vay mượn. Naoki nhìn những thành viên của Killer, nhìn Hide mà lòng cảm phục, không có họ…chẳng biết cậu sẽ ra sao.

“Chuẩn bị chưa? Chúng ta làm thử nhé”

Mitsu, Leader cũng là tay Bass của Killer lên tiếng sau khi đã sắp xếp tất cả.

“Uhm…”

Cậu gật đầu, anh ta ra hiệu cho một người phía ngoài và họ trỗi nhạc lên.

Tối hôm đó, Naoki đã thu Demo cùng với Killer!Hide lo xa rằng DMP sẽ đòi thêm một cái Demo có sự hòa âm của các nhạc cụ khác. Dù sao Naoki cũng đi thi để vào một cái Band mới mà. Killer đã cho cậu mượn những thành viên của họ và thu âm. Sau 2 ngày vất vả, cuối cùng cái Demo đầu tiên cũng được chấp nhận. Kĩ thuật thu trong phòng thu đòi hỏi kĩ thuật nhiều hơn diễn trên sân khấu nên Naoki làm hỏng rất nhiều.

“Có lẽ chúng ta phải ở qua đêm nay thôi”

Hide nói với band của mình.

“Naoki cần thêm một Demo đơn và chắc không khó như lúc đầu đâu”

Anh ta nói với tất cả để xin được ở lại đêm nay. Band Killer nhìn Hide, rồi họ nhìn sang cậu. Vì cậu họ đã vất vả 2 ngày hôm nay, cậu cũng không muốn làm phiền thêm nhưng Hide không chịu. Cuối cùng họ chia ra, các thành viên khác sẽ đi về, Mitsu và Hide sẽ ở lại cùng cậu.

“Cám ơn, các anh tốt với tôi quá…”

Cậu nói với cả hai khi họ chuẩn bị thu Demo mới sau khi ăn tối. Họ làm việc gấp gáp để cho kịp thời hạn nộp. Nghe cậu nói, hai chàng trai của Killer quay lại nhìn cậu rồi họ cùng bước tới, vò rối tóc Naoki.

“Hà hà…sau này nổi tiếng phải trả ơn bọn này đấy”

“Vâng!Nhất định!”

Naoki giữ tay chữ V về phía họ và sáng hôm sau, khi các thành viên khác bước vào, họ thấy 3 thằng con trai nằm chèo queo trên sàn. Cái Demo mới đã hoàn thành và nó nằm yên vị, trang trọng trong cái hộp của mình. Họ đã ăn mừng vì Naoki hoàn tất công việc, cậu được khen là học tập rất nhanh vì phần trình diễn Guitar đơn của cậu được họ đánh giá cao. Naoki đã tự tin mang những cái Demo ấy đi dự thi và may mắn đã mỉm cười với cậu khi DMP gởi thư mời cậu đi dự phần thi cuối cùng.

- --

Hôm nay, lần đầu tiên cậu trang điểm để đi biểu diễn. Cậu vác trên vai cây đàn Guitar của mình, thay đổi gu ăn mặc từ trắng sang đen. Hide bảo rằng nếu mặc đồ trắng, trông cậu “trinh nữ” quá không hợp với thể loại Metal Rock, huống hồ The Satan không chơi Ballad Rock!Hide và cả đám đã quay cả người cậu như chong chóng để tìm ra cái áo, cái quần nào đó hợp với cậu. Sau cùng tự tay Naoki phải biến tấu áo của mình, cậu không cài hết hàng nút nữa và để cho mình hoang dã với bộ mặt được trang điểm

Naoki không trang điểm đậm, nó không hợp với cá tính của cậu.

Cậu thích sự đơn giản và cậu đã đến DMP với bộ dạng như thế. Hôm nay đúng là nhộn nhịp, người ra kẻ vào rất đông tại trụ sở của DMP. Bước vào trong, cậu thấy mình quá đơn giản so với những người đến dự thi ngày hôm nay. Trông họ có cái gì đó mới mẻ, cái chất “cuồng” của Rock cũng được họ sự dụng triệt để. Nhìn họ người ta có thể biết ngay là họ chơi cái gì. Cậu khẽ cúi đầu chào khi người ta dẫn cậu vào một căn phòng kín cách âm. Trong phòng có một cái bàn và chưa ai vào đó ngồi cả. Hai dãy ghế kéo dọc căn phòng và có khoảng mười mấy người như cậu.

Naoki chen lên cái ghế thứ 3 trong dãy, cậu muốn ngồi gần The Satan một chút, ngồi trước cậu có 2 anh chàng nữa, họ đeo tai nghe và cứ gật gù theo tiếng nhạc. Naoki khẽ ngắm 2 người đó rồi chỉnh lại cây đàn của mình, cậu mong muốn mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Khi đã đến đây rồi, sự tự tin của cậu giảm đi phần nào, bây giờ cậu không còn hi vọng mình được đậu, thay vào đó cậu cảm thấy được tiếp cận The Satan là đã đủ.

Đồng hồ điểm 3h chiều, cánh cửa phòng bật mở và tất cả chợt im lặng khi có 3 người bước vào. Đó là Akira, Arashi và Valet. Akira và Arashi có kiểu tóc dài kiểu lãng tử nhưng không quá dài. Ngược lại tóc Valet lại dài và thẳng tới ngang lưng. Phong cách của Valet đã được Hide bắt chước gần như triệt để, đeo băng ngang trán, sơn móng đen và xoay bộ gõ trước lúc diễn. The Satan dường như có chung một phong cách, ở họ có cái gì đó na ná nhau. Nhưng đó là sự đồng điệu giữa các thành viên trong một band nhac, nó cũng hợp lý thôi.

Nếu là Akira thì có lý vì đây là cuộc thi dành vị trí Guitarist, còn những thành viên khác của The Satan ngồi đây làm gì? Naoki tự hỏi khi họ đi lướt qua cậu và ngồi xuống, chắc có lẽ họ đến để cùng nhận xét chứ không phải lĩnh vực của riêng ai. Theo như đài nói ngày hôm qua thì phải có sự hiện diện của đủ 4 người, nhưng bây giờ chỉ có 3…và…Ren không có mặt.

“Chào các bạn!”

Akira đứng lên và vỗ tay chào mừng. Vị trí của Ren vẫn trống chỗ, Ren sẽ ngồi kế Akira và họ chừa trống chỗ cho Ren nếu anh ta đến. Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy The Satan bằng xương bằng thịt. Phong cách của họ chỉ toàn một màu đen tuyền từ trên xuống dưới. Họ sơn móng tay đen, không nhuộm tóc, đó là phong cách của The Satan mà có lần Hide đã nhắc tới để lý giải tại sao 10 đầu ngón tay của anh ta lại nhuộm màu đen. Wow... đẹp trai, đó là những gì Naoki đã nghĩ. Họ có chiều cao tầm tầm nhau, nhìn ngoài đời sống động hơn hẳn so với cái Poster. Không luận về trang phục nữa vì tất cả đều có màu đen mạnh mẽ, những dải hoa văn màu bạc và kính râm to bản tối màu. Và…nó đã đủ gây ấn tượng rồi!

“Chắc hẳn các bạn đang thắc mắc tại sao chỉ có 3 mà không có 4…”

Akira vẫn đang nói, giọng anh ta trầm và ấm đặc biệt. Naoki ngước nhìn người đàn ông ấy và cậu cảm thấy một luồng sóng mạnh mẽ trào ra trong lòng không nói nên lời, đôi tay cậu bắt đầu run và cậu lo sợ.

“Ren đã đi ngủ từ giờ thi đầu tiên, nên chúng ta cứ tiếp tục công việc của mình!”

Akira dứt lời và cười thân thiện với tất cả, anh ta vỗ tay để khởi đầu cho một tràn pháo tay và mọi người bắt đầu hưởng ứng. Nhưng mọi việc không như Akira nghĩ, tràn pháo tay còn chưa dứt, cánh cửa lại mở ra, một người nữa bước vào. Anh ta cao, tóc dài quá vai chẻ đôi đuôi tóc vòng qua 2 bên vai. Tóc anh ta không dài ngang lưng như tóc Valet và cũng không dài như những năm đầu đi hát. Nhưng nói chung kiểu tóc này nhìn khá côn đồ, bởi vì nó được bính lại. Anh ta đi nghênh ngang vào, đeo cái kính bản to giống như các thành viên còn lại của The Satan và phì phèo khói thuốc.

“Xin lỗi, tôi đến muộn”

Anh ta cất tiếng và còn ai lạ cái giọng này, Vocalist của The Satan đã đến. Ren bước rất tự tin, những bước đi của anh ta không hề vướng bận sự lo âu nào. Ren thoải mái tiến về phía cái bàn, ngồi xuống ngay vị trí rồi tháo cái áo khoác nỉ bóng đen vắt lên ghế. Ren vận một cái áo thun đen sát nách và đeo băng đen ở 2 cổ tay, cái mà các vận động viên hay đeo làm đệm cổ tay, không khí trong phòng có vẻ khác với trước khi anh ta bước vào.

“Tắt ngay điếu thuốc”

Akira ra lệnh, Ren nhìn qua Akira rồi rút điếu thuốc dụi thẳng xuống bàn.

Ngồi ngay gần đó, Naoki cảm thấy mình run toàn thân chứ không phải chỉ run tay. Cậu có linh cảm không tốt lắm về người đàn ông này dù cậu ngưỡng mộ anh ta nhất Band The Satan. Ren lướt mắt khắp phòng không chừa một ai. Và khi ánh mắt anh ta lướt qua cậu, Naoki thấy như có gió thổi mạnh làm cả người cậu lạnh buốt.

“Chúng ta bắt đầu được rồi”

Ren cười, vỗ tay và ra hiệu.

Họ sẽ phải trình bày đơn với cây Guitar, đây là phần thi Guitar mà. Linh cảm của Naoki chẳng hề sai chút nào, chỉ mới người đầu tiên bắt đầu, Ren đã gây chuyện ngay. Ban đầu anh ta không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm về phía tay Guitar đang biểu diễn. Phải nói là phần thi này không tệ lắm nhưng nó không có gì đặc sắc, có loạn đôi chỗ chắc vì bất ổn tâm lý. Các thành viên của ban giám khảo chưa nói gì, họ chỉ mới nói nhỏ với nhau những nhận xét. Ren ngáp dài khi Akira bảo dừng lại và hãy trình bày bản khác.

Akira muốn cho người thi một cơ hội, có thể họ không hợp với cái này nhưng hợp với cái kia. Tay Guitar nọ chưa kịp bắt đầu bản nhạc mới thì Ren xô ghế đứng lên. Tiếng cái chân ghế kéo xê dưới sàn đã khiến mọi người chú ý và im bặt. Khi Ren bước ngang qua mặt cậu để đến gần tay Guitar nọ, Naoki cảm thấy một cái sát khí đùng đùng chung quanh anh ta.

“Đàn đủ rồi”

Ren kéo bỏ cái kính xuống khi anh ta đến trước mặt tay Guitar kia.

“Bỏ cây đàn xuống rồi về chỗ”

Ren ra lệnh, người kia run bắn và đặt cây Guitar lên trên cái ghế. Ngồi xa chỗ đó mà Naoki còn thấy run, huống hồ tay Guitar kia là nạn nhân của Ren. Ở phía bàn giám khảo, 3 thành viên còn lại của The Satan chống cằm lắc đầu, Ren lại sắp gây sự. Chả bù cho 2 buổi thi lúc sáng êm ấm, vì lý do cậu ta ngủ chưa dậy!Ren cầm cây Guitar lên, anh không ngồi mà đứng. Anh vừa đàn vừa tự hát một bản nhạc của một band nhạc Rock đã xưa. Bản nhạc này khá là khó vì tiết tấu nhanh chậm thất thường, mới nhanh đó lại chậm đó. Rồi đột ngột Ren buông cả pheng gảy, anh dùng 2 bàn tay của mình lia trên dây đàn. Cả người hát và cả người đàn cùng phải gồng mình hết sức mới theo kịp.

Vậy mà…

Ren đã độc tấu nó một mình, không có bất kì nhạc cụ nào hỗ trợ thêm!

Trong lúc biểu diễn, người ta không thể quên được ánh nhìn của Ren khi ngước mắt lướt qua khắp ngõ nghách trên mỗi căn phòng. Ánh mắt anh ta lạnh băng, dù trong phòng có cây quạt hay bất kì ngọn gió nào, Naoki cảm giác như cả thân người Ren nhẹ hẫng đi trong không khí. Đây là phong cách biểu diễn của Ren, một Vocalist được cho là “Genius”, không chỉ tiếng đàn, giọng hát mà cả thân hình, điệu bộ ánh mắt cũng đang toát lên thứ cảm xúc trong ca khúc.

Căn phòng cách âm vọng lại những âm thanh rõ rất, tất cả những tay Guitar ngồi đây đều phải cứng người khi nghe giai điệu này. Nó khó!Quá khó!Nghe nó, người ta cứ thấy như ruột gan của mình cũng lên xuống theo. Đôi lúc thanh thản, đôi lúc lại cáu bẳn giận dữ. Anh ta trình diễn không công cả một bài hát, biểu diễn xong anh ta để cây đàn trở lại cái ghế rồi sẵn giọng nói.

“Ai thấy mình không đàn được, xin mời, cứ tự nhiên để đàn lên sàn đi”

Một loạt người đã để cây đàn của họ xuống sàn, cho cây đàn dựa đứng vào chân họ. Có lẽ họ cảm thấy mình còn chưa được như vậy!Ren đúng là người đáng để ngưỡng mộ khi có một màn trình diễn như thế, trong những người cảm thấy hổ thẹn, có cả Naoki. Chẳng ai biết Ren sẽ làm gì cho đến khi anh ta quay lại từ đầu hàng ghế. Các thành viên khác của The Satan im lặng và ngồi yên một chỗ, trò vui sắp bắt đầu.

“Bang!!!!!”

Tiếng động lớn vang lên khi Ren cầm cây đàn Guitar đầu tiên phang mạnh nó xuống sàn. Ren đập mạnh đến nỗi chỉ sau vài cú đập, cây đàn trở nên xơ xác, bong tróc và đứt hết dây. Sự có mặt của Ren cứ như ác quỉ vào phòng, hành động của Ren như cơn giận của quỉ dữ. Nó hung hãn và mạnh bạo, cây đàn đầu tiên đã tan nát, Ren nhếch mép cười cho sự chiến thắng của anh ta.

Ngày hôm nay…là buổi thi tồi tệ nhất với tất cả ở đây!

“Bang!!!”

Một cây đàn nữa lên đường!Ren vẫn không ngừng cái trò đập phá này. Đây mới là bản chất thật của Ren sao? Đi cùng tài năng là sự điên loạn đến không ngờ!Anh ta vừa đập vừa cười, những người khác cũng ngồi im, họ thậm chí không dám bảo vệ cây đàn của họ. Họ đã thua Ren và chẳng ai nói ra cũng biết, cái giá phải trả là sự ra đi của cây đàn.

Ren đã đập xong cây đàn thứ 2 và anh ta tiến đến trước mặt Naoki!Không thể để cái trò này tiếp tục thêm, Akira đứng lên để chuẩn bị cản lại. Khi Ren cầm lên cây đàn của cậu, Naoki vẫn còn chưa ý thức được rằng cây đàn của cậu sắp bị đập bỏ. Cậu nhìn Ren trân trối, anh ta đứng ngay đây…người cậu ngưỡng mộ đứng ngay đây…thần tượng của cậu ở đây…nhưng khủng khiếp quá. Ánh mắt của Naoki không có nỗi sợ, chỉ có một sự giận dữ long sòng.

Chẳng biết can đảm ở đâu, dũng khí có từ lúc nào mà Naoki đứng lên, túm chặt lấy tay Ren để ngăn anh ta lại trước khi cây đàn của cậu bị đập mạnh xuống sàn. Hành động này bất ngờ đến nỗi cả Ren và Akira cùng dừng lại. Tất cả những ai có mặt trong phòng đều quay lại nhìn cậu.

“Tôi sẽ không để anh đập cây đàn của tôi, và những cây đàn còn lại!”

Naoki nói và gằn giọng trước mặt Ren!

“Cây đàn là thứ quí giá nhất của một Guitarist!Anh không thể phá bỏ đi niềm tự hào của họ cũng như cuộc sống và đam mê của họ!Anh không được đụng đến những cây đàn!”

Ren nhìn cậu, và anh ta cười mỉm.

“À ha…Một Guitarist nên xấu hổ vì sự kém cỏi của mình thì hơn. Nếu đã kém cỏi thì không xứng đáng được cầm một cây đàn nào cả nếu cậu nói chúng là niềm tự hào của một Guitarist”

“Anh không có quyền nói như vậy!”

Naoki phản bác, cả người cậu đang run lên khi Ren đã buông cây đàn ra và chuyển vị trí sang cổ cậu.

“Nếu phá bỏ đi công cụ thì người nghệ sĩ có cố đến đâu cũng không tiến bộ được. Đồ dùng cũng có tình cảm của nó, tôi thấy một người tồi tệ nhất ở đây là ANH, kẻ không có tình cảm!”

Naoki nói và nhắm mắt, cậu chuẩn bị chờ Ren sẽ đập cậu vì có vẻ anh ta đang muốn thế. Akira và những người khác đứng sững lại vài giây vì lần đầu mới có người can đảm thế. Cậu đã chờ đợi cái cổ mình bị bóp chặt, nhưng rồi…lại chẳng có gì cả. Cậu mở mắt ra và thấy Ren đang nhìn cậu chăm chú. Bản thân Ren cũng lấy làm thích thú vì có kẻ chống đối anh.

“Được!Tôi hứa sẽ không làm gì với một điều kiện”

Ren khoanh tay cười khẩy.

“Nếu cậu làm Manager cho chúng tôi, sẽ không có cây đàn nào bị đập nữa, Ok?”

Ren thỏa thuận, một cái thỏa thuận ép buộc không hề có sự tự nguyện nào. Naoki cúi xuống nhặt cây đàn của mình lên. Trong khoảnh khắc đó cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Làm Manager ư? Manager cho một kẻ khủng khiếp như Ren sao? Ôi không…cậu thấy sợ, thà cậu chưa thấy gì, không biết gì để có thể thần tượng Ren mãi. Giờ đây khi chứng kiến tất cả, cậu thấy mình đang sợ hãi. Đây là một cơ hội tốt nhưng Naoki vẫn cứ chần chờ…cậu muốn làm một Fan xa còn hơn đứng gần mà thế này!

Nhưng rồi cậu nhìn cây đàn của mình.

Nếu cậu không đồng ý nó sẽ bị đập bể ngay.

Không, cậu phải bảo vệ cây đàn của mình và còn của tất cả những ai ở đây hôm nay!

“Thôi được, tôi đồng ý”

Naoki ngẩn mặt lên và cậu quả quyết, điều này làm Ren càng thêm hứng thú.

“Ok, Akira, Arashi và Valet, ở lại nhé, tôi về đây”

Ren cười mỉm rồi vẫy tay chào tạm biệt. Cánh cửa vừa đóng lại, tất cả thở phù như bỏ được gánh nặng. Chỉ có Naoki và 3 thành viên còn lại của The Satan đang lo vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Akira bình ổn tâm lý mọi người và họ tiếp tục. Sau ngày hôm đó, một band nhạc mới tên “Enternal” đã ra đời, tay Guitar của nhóm tất nhiên không phải cậu dù cậu đã cố gắng hết sức. Naoki bây giờ sẽ có vị trí khác, cậu được Akira dắt lên ra mắt quản lý DMP. Ông ta có vẻ vui vì The Satan có quản lý riêng mới…

Từ lúc đó đến khi cậu được thả về, cậu không nói gì nhiều ngoài những câu lễ phép chào. Akira nhìn cậu quản lý mới, anh cảm thấy có gì đó không ổn. Hình như anh và cậu ta gặp nhau rồi nhỉ? Akira nhớ mang máng là vậy nhưng chẳng biết có phải do mình ảo tưởng không. The Satan đã tự đi riêng về nhà tối hôm đó, họ đang ráo riết chuẩn bị cho Live Show 3 tháng nữa nên cần phải tập trung nhiều. Bản thân anh cũng muốn về nhà ngồi ôm cây đàn lắm chứ mà chưa được, còn có nghĩa vụ đưa cậu bé này về. Anh cảm thấy hơi có lỗi 1 chút vì những gì Ren đã gây ra.

“Anh cho em về Pub Century được rồi, tối nay em có Show”

Naoki nói nhỏ với anh khi cả hai đang ở trên xe.

“Em diễn ở Pub Century à…?”

Akira hỏi ngược lại và cậu gật đầu.

“Hèn gì, tôi cứ thấy em quen quen. Em diễn lâu chưa?”

“Uhm…lần đầu tiên em diễn ở đó, em đã thấy anh và cả band”

“Ồ…vậy hôm đó có bọn anh có đập phá hay làm gì không?”

Akira hỏi, anh ta dài giọng, điều này làm Naoki bật cười.

“Không, hôm đó các anh có chỉ tay lên sân khấu rồi ra về khi chưa hết suất của em. Mà sao anh lại hỏi “có đập phá” không để làm gì? Ý anh nói Ren à?”

“À…tôi nhớ rồi, em là tay Guitar Ren đã chỉ hôm đó. Hóa ra là em!Hì hì…còn cái chuyện đập phá ấy hả…nếu em là Manager thì có lẽ em nên làm quen với chuyện này”

Akira nói, anh ta cười lớn cứ như trò đùa.

“Em thấy đó, không đánh cũng không được. Ngay lần đầu bọn anh hợp tác với nhau, cả lũ phải vào bệnh viện. Cũng mừng là bọn anh thành công sau những chuyện động trời đó. Mai anh sẽ đến đón em, từ nay em có thể đến ở cùng bọn anh. Và…”

Anh ta nói và mỉm cười khi nhớ lại rồi nói tiếp một cách hài hước.

“Hãy mang bông băng thuốc đỏ đi càng nhiều càng tốt…”

Có vẻ cái band này chẳng hiền và không bình thường một chút nào hết!Không lẽ nó tệ đến thế hả trời, cậu thấy Akira và 2 người còn lại cũng đâu đến nỗi, cậu chỉ thấy có Ren là có vấn đề. Nhưng Naoki quên mất một điều là tại sao họ có thể hợp tác với nhau được từng ấy năm…

Bình luận

Truyện đang đọc