EM VÀ ANH KHÔNG CÓ CHÚNG TA


Ăn uống xong xuôi Tuyết Nhi dọn dẹp rồi lên phong đi ngủ, mắt cô cứ như có nam châm vậy, cứ dính chắt lấy nhau làm lúc rửa bát cô suýt làm vỡ không ít lần.
Khải Phong ăn xong thì lại lên làm việc vì vẫn có một ít anh cố làm nốt cho xong.

Lúc quay trở về phòng anh lại chẳng thấy cô đâu liền có chút hoang mang.
Bình thường anh làm việc xong muộn, mỗi lần vào phòng đều thấy cô nằm cuộn tròn một góc như mèo nhỏ vậy.

Nay không thấy cô bông dưng anh lại có cảm giác trống trải lạ thường.
Dù sao bao nhiêu năm nay anh vẫn ngủ một mình đâu có sao....anh tự nhủ bản thân.
Nằm mãi, xoay trái, xoay phải anh vẫn không ngủ nổi.

Anh sao vậy chứ? Trước giờ anh vẫn ngủ một mình đâu có sao, còn cô mới ngủ với anh được vài ngày vậy mà anh lại coi đó như là thói quen.

Anh đúng là không hiểu nổi mình nữa rồi.

Những bước chân nhẹ nhạng gần như không tạo ra bất kì một tiếng động nào, anh từ từ mở của phòng Tuyết Nhi.
Nhìn cô ngủ lòng anh lại dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường nó khác hẳn với cái cảm giác trống trải, thiếu đi cái gì đó của hồi nãy.
Vì sợ cô tình giấc nên Khải Phong nhẹ nhàng mà bế cô lên.
Tuyết Nhi vì ngủ quá say nên đâu có biết gì, vẫn nằm ngoan trong vòng tay anh mà ngủ.
Về đến phòng Khải Phong khẽ đặt cô lên giường mà ôm.

Mùi hương thoang thoảng từ cô khiến anh dễ chịu vô cùng.
Tuyết Nhi cảm nhận được gì đó nhưng vẫn không bận tâm, tìm cho mình một tư thế thoải mái mà ngủ ngon lành.
.....
Trong vô thức cô cảm nhận được cái gì đó đè lên eo cô.

Rõ ràng là cô ngủ một mình sao lại có cảm giác như vậy nhỉ?
Tuyết Nhi từ từ mở mắt, hình ảnh đập vào mắt cô đâu tiên là gương mặt đẹp không tì vết của anh.

Điều này khiến cô không khỏi bất ngờ, cô nhớ rõ ràng là tối qua sau khi rửa bát xong cô về phòng mình mà.

Sao bây giờ lại...
Cô vẫn chưa khỏi hoang mang thì Khải Phong thức dậy.

Tuyết Nhi nhanh chóng nhắm chặt mắt lại giả vở ngủ để tìm cơ hội tẩu thoát nào ngờ...
"Không phải giả vờ ngủ trước mặt tôi đâu"
Nghe vậy cô cũng đành mở mắt ra nở một nụ cười gượng gạo.
Sao anh ta lại biết được mình giả vờ ngủ nhỉ? Mình diễn tệ như vậy sao?
"Sao...sao tôi lại ở đây, rõ ràng là..."
"Là do cô mộng du, tự qua phòng tôi rồi chiếm tiện nghi của tôi"

Mộng du sao? Trước giờ có có bao giờ bị vậy đâu, mộng du là thứ không thể xảy ra đối với cô.

Tuyết Nhi cô một khi đã ngủ là ngủ một mạch tới sang luôn.
"Sao anh không gọi tôi dậy? Vả lại, rõ ràng là anh ôm tôi mà" Tuyết Nhi bất mãn mà trả lời
"Cô ngủ như heo ấy, tôi gọi mà cô nào có nghe"
"Tôi ngủ phòng của anh, anh ôm tôi coi như hoà"
"Hoà sao? Đâu thể như vậy được"
"Vậy anh muốn gì?"
"Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, coi như bây giờ cô nợ tôi một điều kiện"
"Anh..."
Cô tức giận như nào có làm được gì, thôi thì dù sao như vậy cũng tốt hơn là sống trong cái nhà kia.
Tuyết Nhi nhanh chóng vscn rồi xuống nấu đồ ăn sáng cho anh.
"Không phải em sắp thi sao, lên nghỉ ngơi chút đi để đó chị nấu cho" Diệp Linh ngỏ ý
"Anh ta già rồi, khó tính chị để em nấu cho không tí anh ta lại càu nhàu"
"Có người vợ nào mà nói chồng mình như vậy không?" Khải Phong chậm rãi bước xuống mà nói.
"Chào ông chủ" Diệp Linh cúi chào cung kính
Tuyết Nhi cô hối hận rồi, muốn rút lại lời nói kia quá, xuống lúc nào không xuống lại xuống đúng lúc cô đang nói xấu anh.


Lần này e là cô khó mà chạy thoát rồi.
"Sao, hồi nãy nói hay lắm mà giờ hỏi lại im re vậy?"
"Cái gì mà già, cái gì mà khó tính, cô nói lại tôi nghe xem nào? À mà còn cả cái gì mà càu nhàu nữa"
Cô dám nói anh già sao? Trông anh đâu có đến nỗi đấy, anh vẫn còn đẹp trai ngời ngời thế này cơ mà, còn cái gì mà khó tính, càu nhàu.

Có phải dạo này anh hiền quá nên cô lấy nước làm tới đúng không?
Tuyết Nhi vẫn im lặng đâu dám ho he gì
"Có phải dạo này tôi chiều em quá nên em hư đúng không?"
Cái gì mà anh chiều cô? Tuyết Nhi hoang mang mà nhìn anh
"Chiều?"
"Trước giờ chưa có ai dám nói chuyện với tôi như vậy đâu"
"Lần này xem ra phải trừng trị rồi, nếu cứ thế này có ngày cô ngồi lên đầu tôi lúc nào không hay".


Bình luận

Truyện đang đọc