EVIL’S LOVE – TÌNH YÊU CỦA MA VƯƠNG

Duẫn Hạo cưỡng ép dùng ma lực để phá hư phụ thể trong cơ thể của Tại Trung, hắn biết bản thân đang rất mạo hiểm, hơn nữa vẻ khóc lóc kể lể tê tâm phế liệt của ‘Tại Trung’ khiến Duẫn Hạo rơi vào trong sự lo lắng cùng vô lực chưa từng có từ trước đến nay.

Tất cả đều là lỗi của ta, là ta đã giày vò thân thể, cắn xé tâm hồn của Tại Trung khiến y đau khổ, nhục nhã và bi thương nên mới khiến trái tim Tại Trung mất phòng ngự, dễ dàng có thể bị đánh nát rồi xâm nhập.

Duẫn Hạo phẫn nộ giơ tay lên, muốn phát tiết nỗi buồn khổ trong tim mình, lại bị một bàn tay khác nắm lấy.

“Vương, đã thất lễ.”

Hữu Thiên buông tay Duẫn Hạo ra, đi tới trước mặt hắn, lấy ra một vật thể bị vải đen che đậy, “Vương, muốn cải biến tình trạng hiện nay, bây giờ đã có một biện pháp rồi.”

… …

Ngổi xổm xuống, lẳng lặng mà nhìn dung nhan tiều tụy của Tại Trung, ngủ rồi sao? Cẩn thận mà nghiêng về phía trước, ấn một cái hôn lên đôi môi mềm mại.

“Ưm…” Hai mắt mở ra, màu sắc hỗn độn như trong dự đoán, bất quá, đã biến mất ngay tức khắc.

“Điện hạ, đã muộn như vậy rồi, là nhớ ta sao?” Ngữ khí ái muội, lời nói câu nhân, Hồng Lánh nghiêng đầu mị hoặc cười.

Bên hông bị dùng lực mà kéo đến một cái, xiềng xích vốn đang khóa thân thể lại cũng tiêu tan.

“A, không nhịn được rồi sao?” Không khỏi có chút mừng thầm, ngón tay thon dài đang muốn cởi bỏ y phục trước ngực Duẫn Hạo, nhưng giây tiếp theo lại đụng phải một thứ kim loại băng lương.

Tay bị Duẫn Hạo nắm lấy, dùng lực, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh của vũ khí sắc bén đâm vào thân thể cùng với…

“Tại Trung, quay về đi…”

Không dám tin mà mở to mắt, máu tươi trên tay càng ngày càng nhiều.

“Tại Trung, đây là máu của ta, ngươi có cảm nhận được không…” Hai thân thể chậm rãi dựa sát vào nhau, máu của Duẫn Hạo hóa thành ánh sao đỏ, dần dần tiến vào cơ thể của Tại Trung.

“A! Điện hạ… Ngươi!” Thở dốc từng ngụm một, sao có thể như vậy?! Ta đang tách rời, đang tan ra. Ngay cả ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

“Tại Trung, tỉnh lại đi, ta là Duẫn Hạo… là Duẫn Hạo của ngươi đây…”

Máu chảy càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều, màu mắt diễm lệ cũng rút đi cùng lúc, hình dạng nguyên bản của Tại Trung phục hồi lại như cũ.

“Duẫn Hạo… Duẫn a!” Ý thức của Tại Trung đã quay về thân thể, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt hù dọa đến ngây người.

“Tại Trung, là ngươi.” Đôi môi bởi vì mất máu mà trở nên trắng bệch cong thành một độ cung đẹp mắt, sau đó càng cố sức đâm toàn bộ thanh kiếm sắc bén vào trong cơ thể mình.

“Đang làm gì vậy a! Duẫn Hạo, dừng tay… dừng tay!” Liều mạng muốn rút tay ra, thế nhưng Duẫn Hạo lại gia tăng sức mạnh mà ngăn cản.

“Không được, tiếp tục qua một lúc nữa là xong rồi.”

Tiếng kêu thê lương vang vọng khắp căn phòng rộng lớn, ánh sáng hỗn độn tản đi, Tại Trung hoàn toàn biến về bộ dạng vốn có.

“Điện hạ, nếu như trong lòng ngươi có ta thì tốt biết bao nhiêu…” Thanh âm tiêu tán, hồn phách vỡ tan, phía sau quỷ kế âm độc kỳ thực chỉ là ý nghĩ muốn dừng chân lưu lại đầy ngốc ngếch mà thôi…

“Nếu như hận cũng là một loại phương thức, ngươi có thể nhớ ta hay không…”

Có một kẻ tên Hồng Lánh, còn là người ngươi từng yêu thương sâu đậm, cũng yêu ngươi…

Thấy Tại Trung thuộc về mình cuối cùng cũng quay lại, Duẫn Hạo liền trở nên an tâm.

“Tại Trung, nhớ ta, mặc dù là hồi ức thống khổ, ta cũng không muốn ngươi quên ta.”

Không có tư thái của Ma vương, Duẫn Hạo giống như tiểu hài tử mà khẩn cầu, khiến Tại Trung càng thêm đau lòng.

“Ta biết trong lòng ngươi vẫn có ta như xưa, như vậy, là đủ rồi.” Duẫn Hạo vui vẻ mỉm cười, đây là lần thứ hai Tại Trung nhìn thấy nụ cười của Duẫn Hạo, hảo ấm áp…

… …

‘Vương, dùng máu tươi của người mình yêu mến có thể gọi linh hồn phủ đầy bụi về, thế nhưng nhất định phải để người bị phong ấn tự mình đâm kiếm sắc vào trong cơ thể của đối phương, đồng thời vết thương mà đối phương bị đâm phải sẽ không thể phục hồi lại được…’

A, dùng máu của người mình yêu mến để mở phong ấn, vậy xem ra, trong lòng Tại Trung… có ta a… Như vậy, là đủ rồi.

“Duẫn Hạo… ta nhớ… Ta không có quên… không có quên!”

Tại Trung khóc không thành tiếng, cố sức ôm chặt lấy Duẫn Hạo, hai người dựa vào nhau, ý thức của Duẫn Hạo cũng dần dần rút đi, không nghe thấy tiếng kêu gào đau đớn của Tại Trung, “Tại Trung, lần này, có thể lưu lại bên người ta không?”

_________________

Chap này không biết mọi người nghĩ sao nhưng ta thấy tội cho cả ba a:”< Tội cho Tại Trung, Duẫn Hạo, và cả Hồng Lánh nữa.

Ta có mà tội cho Hồng Lánh thì mọi người cũng đừng ném đá ta nhé TT~TT

Bình luận

Truyện đang đọc