EVIL’S LOVE – TÌNH YÊU CỦA MA VƯƠNG

“Tại Trung…”

Ánh mắt nhu tình, là tình cảm sâu sắc mà Tại Trung chưa từng nhìn thấy bao giờ, “Duẫn Hạo, ta cũng…”

“Tại Trung!”

Sau một trận bạch quang, người vốn đang ở trong lòng đã biến mất ngay tức khắc.

“Tại Trung! Tại Trung!”

… …

“Ngươi đang tìm hắn sao?”

Xoay người, phát hiện Tại Trung đang ở ngay phía trước mình, cấp thiết bước một bước, nhưng phát hiện đất đai dưới chân cùng cảnh vật xung quanh đều rơi vào trong thế giới trắng nhợt.

“Nơi này là ‘Vô’.”

“Đưa Tại Trung cho ta.”

“Thế nhưng ngươi phải lưu lại.” Thanh âm không có tình cảm, ở đây không có bất kì sự vật nào, vô cùng tương xứng với từ ‘Vô’.

“Ngươi đang đùa sao?!”

“Không, ngươi hẳn phải biết ở nơi này, sức mạnh trên người ngươi sẽ hóa thành hư vô, ở nơi này, tất cả đều trống rỗng.”

Quả thực, sau khi đặt chân đến nơi này, trên người không cảm giác được một chút tồn tại của ma lực nào, điều có thể làm cũng chỉ là đứng ở nơi này, chờ đợi bước tiến tiếp theo.

“Kim Tại Trung, ngày hôm nay nhất định phải biến mất.”

Hắn nói cái gì! Cái gì gọi là nhất định phải biến mất cơ!

“Ngươi hiểu mà, ‘Mệnh Liên’ đã không còn, hôm nay là cực hạn của hắn rồi.”

“Khí tức của hắn càng ngày càng nhạt đi, đến nỗi ngươi thân là Ma vương nhưng cũng khó có thể mà nhận ra được.”

“Kim Tại Trung, tồn tại vĩnh viễn cùng với hắc ám, hôm nay là sự bắt đầu của hắn.”

“Đừng nói nữa.” Từng bước đi đến gần nơi truyền ra thanh âm kia, đúng vậy, nơi này bây giờ chỉ có Duẫn Hạo cùng với Tại Trung đang nằm ngủ mê mệt ở đằng xa, đến nỗi người đang lên tiếng kia cũng không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được, chỉ có thanh âm duy nhất cùng sự thật tàn khốc.

“Ta có thể thay thế y đúng không?”

“Ngươi và hắn vốn là nhất thể, mệnh định tương liên, ngươi có thể dùng chính mình để khiến hắn thoát khỏi kiếp nạn này.”

“Hảo.”

Câu trả lời đầy kiên định, không có một chút do dự nào.

… …

Bốn phía trong nháy mắt từ vẻ trắng nhợt chuyển thành biển lửa của địa ngục, xiềng xích đen sẫm gắt gao trói lấy hai tay cùng hai chân của Duẫn Hạo, sau đó phía trên liền rơi xuống hai cái lưỡi câu to lớn, xuyên mạnh vào trong xương quai xanh, kiếm sắc ở phía trước phá thủng không khí mà đâm thật sâu vào phần bụng vốn đã bị thương, máu tươi chảy vào trong biển lửa phía dưới chân, lập tức truyền đến những tiếng kêu gào thảm thiết.

Đốm lửa chạm vào làn da của Duẫn Hạo liền biến thành dây thép sắc bén khảm vào trong máu thịt, một lúc sau, trên người Duẫn Hạo đã không còn phần da nguyên vẹn nào.

“Để Tại Trung… sống…”

Giống như hoàn thành giao dịch, Tại Trung đang nằm yên ở đằng xa chậm rãi bị một vòng tử quang bao lấy, điểm sáng bốn phía hội tụ thành sức mạnh, khiến nhân nhi đang ngủ say dần dần mở mắt.

“Duẫn Hạo!” Vừa mới mở mắt, lại là cảnh sinh tử biệt ly.

“Đừng tới đây!”

Dòng máu đỏ tươi nơi khóe miệng biến thành màu đen đầy quỷ dị, mái tóc đen vốn dài đến mắt cá chân đã bị hỏa diễm thiêu cháy đến phần thắt lưng, đôi mắt kim sắc cũng bị màu trắng ăn mòn.

Máu, máu ở khắp người! “Duẫn Hạo! Duẫn Hạo!”

Giống như phát cuồng mà chạy đến bên người Duẫn Hạo, nhưng cuối cùng cũng không đến được, “Duẫn Hạo! Duẫn a… Duẫn… Duẫn Hạo!!!”

“Tại Trung… Đừng tới đây, ta không bị gì đâu.”

“Gạt người! Như vậy mà không bị gì sao! Duẫn Hạo, ta đã nghe thấy rồi, ta đã nghe thấy hết những lời các người vừa mới nói rồi, ta không sao cả, đừng vì ta… vì ta mà chịu nỗi thống khổ như vậy!”

“Tại Trung… Ngươi hãy nghe ta nói.” Duẫn Hạo không ngừng thở hổn hển, sau đó nặn ra nụ cười vô lực, “Tại Trung… Bây giờ ta thừa nhận… trước đây ta đã xem ngươi… như một thứ đồ…”

“Tại Trung… Trước đây ta đã sai rồi… Bây giờ… ngươi tha thứ cho ta được không?”

“Từ trước đến nay ta chưa từng trách cứ ngươi!” La khóc đến mức tê tâm phế liệt, tay cố sức nắm lấy đất đai dưới chân, trên tay cũng dần chồng chất vết thương…

“Vậy sao… Thế thì tốt rồi…”

“Duẫn Hạo, đã hơn hai nghìn năm, ta si ngốc chờ mong ngày đêm để chỉ được ở cùng một chỗ với ngươi, ta chỉ cần có ngươi là đủ rồi. Phong ấn nghìn năm, chờ đợi nghìn năm, cũng chỉ là muốn gặp được ngươi mà thôi. Cho dù trước đây ngươi lãnh đạm với ta, thì đó cũng đều là quá khứ cả rồi.”

“Tại Trung… Tại Trung… Ta yêu ngươi…” Ý thức trên cơ bản đã hoàn toàn tan rã, con mắt cũng dần dần không nhìn rõ được phía trước, đó là ngươi sao… Ngươi đang vì ta mà khóc sao…

“Tại Trung… Ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi…”

Đầu gối giống như bị đánh gãy, nặng nề mà quỳ trên mặt đất, trong miệng phun ra ngụm máu tươi màu đen sẫm, đã không cảm giác được sự đau đớn nữa rồi…

“Tại Trung… Ta yêu ngươi.”

“Duẫn Hạo… Ta… cũng yêu ngươi… Cho nên… tha thứ cho ta…”

Trong đầu đột nhiên giống như bị gãy xương mà đau nhói, trái tim thoáng chốc bóp nghẹt khiến Duẫn Hạo không tài nào thở nổi.

“Tại Trung!!!”

“Duẫn Hạo… Nếu như ta biến mất, ngươi sẽ không sao nữa… Duẫn, ta hảo muốn ở cùng một chỗ với ngươi…”

Nhảy vào biển lửa sâu thẳm dưới chân, mái tóc dài màu bạc mạnh mẽ tung bay, y bào bạch sắc bị xoắn lên vì hơi nóng của hỏa diễm, nước mắt đang rơi chảy vào bên khóe miệng đang khẽ mỉm cười, tử mâu mỹ lệ vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trước, cho đến lúc cuối, vẫn như cũ mà khắc sâu bóng hình của hắn… Duẫn Hạo… Vậy là đủ rồi… Đã không còn tiếc nuối nữa rồi…

“A ——” Giống như cự thú đang phát cuồng, kịch liệt mà vùng vẫy, trong miệng chỉ có thể kêu gào đầy tuyệt vọng tê tâm phế liệt, “Tại Trung! Tại Trung a!!”

Khí tức khát máu lan tràn, trong nháy mắt, Duẫn Hạo đã giật đứt xiềng xích trói buộc trên người mình, không hề để ý tới bất cứ thứ gì mà biến mất trong hỏa diễm đầy dữ tợn.

“Ta đã nói rằng ta sẽ không buông tay…”

Hỏa diễm vô tình mà cắn nuốt, không hề nhìn thấy… hai thân ảnh đang ngả vào nhau…

… …

Đêm vẫn yên tĩnh như trước, thế giới vừa nãy dường như chỉ là khói mây, tất cả lại trở về hình dáng lúc ban đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc