FALLING IN LOVE



Cháp 20:
- Cô…sao…cô…lại_Hắn
- Anh chị phải được 10 điểm cho bộ môn quay cóp đấy nhỉ_Bà giáo chứng minh độ sát thủ
- Dạ em có quay đâu chỉ ghi lại những gì bạn ấy đọc thôi mà_Nó cãi cùn
- Còn em không chép cũn chẳng quay, chỉ dở vở ra xem thôi ạ_Hắn nghĩ lí do
- Lại còn cãi à. Không nói nhiều tôi sẽ cho anh chị điểm 0, mang giấy bút xuống tòa trung tâm gặp tôi, còn cả lớp thu bài lại hết giờ rồi_Bà ta đỏng đảnh đi khắp lớp thu bài, vòng 3 đánh hết bên nọ đến bên kia
- Hôm nay mày chạm mặt ai đầu tiên mà đỏ thế?_ Nhật Minh đi lên chỗ hắn
- Chắc là một con chó đen_ Thiên Vũ cố nhịn cười
- Tao đút dép vào mồm chúng mày bây giờ, mà cái gì “Chó đen” á_ Nói đến đây hắn quay sang nhìn nó cười ẩn ý
- Biết hôm nay kiểm tra mà bà này este sao không học bài đi_ Mỹ Anh cũng tham gia bình luận
- Không vì một thằng điên thì tao đã chả phải nhục như thế này_Nó lườm hắn không rời mắt
- Thằng điên, mày gặp nó ở đâu?_ Mỹ Anh tò mò hỏi
- Ở trường_Nó hậm hực cầm bút, giấy xuống hội trường. Hắn cũng chuẩn bị hành trang tương tự theo sau.
……………..
- Hai anh chị viết cho tôi xin cái bản kiểm điểm, về thông báo với phụ huynh mai lên gặp tôi_Bà giáo chỉ đợi bọn nó xuống là lại bắt đầu, chỉ trỏ tay chân
- Bố em lên gặp cô làm gì_Hắn nói lạnh lùng
- Cậu còn cãi được nữa à, ý thức tồi, tôi là giáo viên của cậu đấy nhá_Bà mụ đanh đá bị hắn làm cho tức xì khói đầu.
Nó chẳng nói gì ngồi hết trống tay lại gục mặt nghe cải lương

Xung quanh hội trường bị bao vây tắc nghẽn bởi một đống học sinh, chia làm 2 phe rõ ràng, bên dãy nó ngồi thì toàn con trai cong chỗ hắn ngồi phong tỏa bằng đội nhũ fan nữ hùng hậu.
I will never say never! (I will fight)
I will fight till forever! (make it right)
Whenever you knock me down
I will not stay on the ground
Pick it up
Pick it up
Pick it up
Pick it up up up
And never say never
Ne-Never say never(Never)
Ne-Never say never(Never)
Ne-Never say never(Never)
I never thought I could feel this power
I never thought that I could feel this free
Im strong enough to climb the highest tower
And Im fast enough to run across the sea
Chuông điện thoại reo, hắn ngang nhiên bắt máy để lại tờ giấy với cái bút đứng dậy bước đi.
- Cậu kia cậu dở cái thái độ gì ra thế hả?_Cô giáo ngồi bên trên canh bực mình vì hắn
- Thái độ gì đâu ạ, em cũng muốn làm theo lời cô nói nhưng thầy hiệu trưởng gọi em đến gặp thì biết làm sao. Cô có cần kiểm tra lại cho chính xác là số của thầy Chính không ạ_Hắn vừa nói vừa dơ cái điện thoại ra, mặt tỏ ra ngây ngô
- Thôi được rồi, em đi đi_Bà ta nghe thấy từ hiệu trưởng nên thay đổi giọng cùng cách xung hô luôn.
- À phải rồi, nếu cô muốn gặp phụ huynh thì bố em đang ở kia, cô muốn nói gì cứ tự nhiên_ hắn chỉ tay về phía 3 người đàn ông đi cùng nhau và tiến dần lại phía hội trường cùng một toán vệ sĩ
Nói xong hắn quay đi không quên trọc tức nó.
- Heo hẻo hèo heo, cố mà viết cho xong đi chủ nhân đi trước đây_Nó tức điên nhưng không biết làm gì hơn. Hắn đi ra bằng cửa sau để không phải gặp mặt bố ở đây.
- Đồ đáng ghét_Nó đưa mắt lên thì vô tình phát hiện hình bóng của bố và anh trai “Chết rồi, làm sao bây giờ”Nó rên rỉ cầm tờ giấy lên che mặt
…..
- Ở đằng kia có chuyện gì mà đông học sinh vậy_Ông Lí chỉ tay về phía chỗ nó đang bị bao vây
- Chúng ta lại đó xem sao!_Ông Hoàng đề nghị
- Vâng_ Khánh Long theo sau
Gần đến nơi Khánh Long bắt đầu nhận diện được đứa em gái đang ngồi che mặt lại do chiều cao lí tưởng trên 1m80 “Con nhỏ này lại gây chuyện gì thế không biết”
- Ở đằng kia tổ chức thi đánh cờ vua con nghĩ không nên lại đó sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người _ Khánh Long cố đánh lạc hướng
- Umk, con nói cũng phải_ Ông Hoàng gật đầu

- Cháu rất muốn được gặp người thừa kế tập đoàn World, chắc cậu ấy cũng học trường này chứ ạ_ Khánh Long quay sang chủ tịch taaph đoàn World
- Nếu vậy thì chúng ta sẽ đến phòng hiệu trưởng, chắc thằng nhỏ cũng đang đợi trên đó rồi_Ông Lí
- Vậy còn chờ gì nữa, tôi và ông đi thôi_ Ông Hoàng mở lời
Nói xong cả 3 người cùng bước đi, Khánh Long cố nhìn về chỗ nó lắc đầu
……………………
Rời khỏi tòa nhà trung tâm, hắn định trở về lớp
- Thiếu gia, sao cậu còn ở đây?_Hiệu trưởng gọi hắn từ phía sau
- Có biển cấm à?_Hắn lạnh lùng
- Dạ, ý tôi là ông chủ tới rồi_ Hiệu trưởng nhẹ nhàng nói
- Ông ta đến thì liên quan gì đến tôi_ Hắn làm lơ
- Chuyện hôm qua tôi nói với cậu_Hiệu trưởng
- Chỉ là gặp một đối tác thôi mà, ông ta có cần quan trọng hóa vậy không?_hắn nói mà mắt nhìn đi một hướng khác
- Nhưng người này là thành viên rất quan trọng trong ban quản trị công ti ta_ Ông Chính giải thích
- Quan trọng tới mức nào, có thể làm khó được con sói già kia không_ hắn tiếp tục nói và nhớ đến mẹ trong suy nghĩ
- Thiếu gia, cậu đừng làm khó tôi. Ông chủ lúc nổi giận rất đáng sợ, tôi không muốn…._Hiệu trưởng hạ giọng
- Đủ rồi, đến đó là được chứ gì_Hắn hiểu ý ông Chình muốn nói
- Cảm ơn cậu_ Hiệu trưởng cúi đầu
- Ông đi trước đi, tôi thay đồ sẽ đến sau_Hắn nói rồi đi đến nhà xe lấy bộ đồ chuẩn bị trong đó
……….
Quay trở lại với nó, thoát khỏi bà dậy sử đáng ghét, nó chạy vù vù lên lớp, không giám nhìn mặt ai
- Viết xong bản kiểm điểm rồi à?_ Mỹ Anh ngồi ở bàn nó
- Tao biết giấu mặt đi đâu đây, lại còn gặp cả…._Nó định nói đến bố và anh trai nhưng vì chuyện này là bí mật nên đành giữ trong lòng

- Sao, gặp ai cơ_ Mỹ Anh nhìn nó hỏi
- À, gặp một đống con trai_ Nó chữa cháy
- Chuyện này với mày có lại đâu mà phải kêu ca_Nhỏ tưởng nó gặp chuyện gò to tát lắm
- Nhưng lần này có phải tốt đẹp gì đâu_Nó lấy lại bộ mặt buồn rười rượi
- Ai bảo chăm học quá_ Mỹ Anh nói khóe
- Mày không phải thế_Nó lừ mắt
- Tao có thế nào đâu, sự thật mất lòng, thuốc đắng mới dã được tật_Nhỏ nhún vai
Nó liếc mắt quanh lớp chỉ thấy Thiên Vũ và Nhật Minh ngồi bên dưới nên tò mò:
- Hắn ta chưa về sao?
- Ai?_ Mỹ Anh vẫn chưa hiểu gì
- Mày còn phải hỏi nữa_ Nó hất cằm vào chỗ hắn ngồi
- Hoàng Khánh à, sao lại hỏi tao, mày phải biết rõ nhất chứ_ Nhỏ ngây mặt
- Làm sao tao biết, tao tưởng hắn phải về lớp từ bao giờ rồi chứ_Nó
- Sao lại thế?_ Mỹ Anh
- Sao với trăng gì nữa, hắn giám lợi dụng gia thế để ép người khác làm theo ý mình, thế là thoát tội_Nó xả như xả rác
Mỹ Anh gật gù:
- Bố cậu ta là chủ tịch tập đoàn World thì ai giám chống lại, cả hiệu trưởng cũng không giám ho he gì nữa là.
Sau vài phút thay đổi thái độ, nó trở lại rên rỉ,than vãn,trách,hắn…………………………


Bình luận

Truyện đang đọc