GẢ CHO KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

[Quận chúa thấy Bùi Trác thế nào?]

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Bùi Trác dường như mới phản ứng lại, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Dù sao cũng đã bị nói là mặt dày rồi, dày thêm một chút cũng không sao.

Ngay sau đó Bùi Trác lại làm ra vẻ mặt kinh hỉ, vui vẻ tiếp nhận lời nhận xét của Lê Ngưng: "Hiếm khi quận chúa còn nhớ chuyện liên quan đến ta lúc nhỏ, ta thật sự là thụ sủng nhược kinh."

Sự tự luyến của Bùi Trác hôm nay lại một lần nữa khiến Lê Ngưng mở rộng tầm mắt.

Hắn vậy mà dám xuyên tạc lời chế giễu của nàng thành coi trọng!

Lê Ngưng nhíu mày, không khỏi hoài nghi có phải lời nàng nói quá uyển chuyển hay không, đang nghĩ có nên nói thẳng ra một lần nữa, thì thấy Bùi Trác đứng dậy, nói với nàng: "Quận chúa trà đã uống xong, vậy chúng ta về thôi."

Không cần phải ở đây nghe Bùi Trác khoe khoang với nàng nữa, Lê Ngưng tất nhiên muốn rời đi nhanh chóng, lúc đứng dậy còn rất lễ phép nói với hắn một câu "Đa tạ đã chiêu đãi".

Hai người cùng xuống lầu, hai tiểu nhị nhìn thấy họ, liền tránh sang một bên, cười nói: "Khách quan đi thong thả, hoan nghênh lần sau ghé lại."

Đợi hai người đi xa, một tiểu nhị nhìn theo bóng lưng họ cảm thán: "Quả nhiên là một đôi tiên đồng ngọc nữ."

"Không phải sao." Tiểu nhị kia cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ, "Vị công tử kia sáng sớm nay đã tới rồi, một mình ngồi trong phòng không biết đợi bao lâu, hỏi hắn có muốn gọi món trước không, chỉ nói là đang đợi người."

Tiểu nhị kia liền hiểu ý cười.

"Chẳng lẽ là nóng lòng muốn gặp ý trung nhân nên mới đến sớm như vậy."

*

Lê Ngưng lên xe ngựa, phát hiện Bùi Trác cưỡi ngựa đi theo sau xe nàng. Nàng còn chưa kịp nói gì, Bùi Trác đã lên tiếng hỏi trước: "Quận chúa có muốn ta đưa người về không?"

Lê Ngưng giật mình, vội vàng nói: "Không cần!"

Để Bùi Trác đưa nàng về, chẳng phải lát nữa lại bị hắn đòi thù lao một lần nữa sao.

Lê Ngưng làm sao có thể mắc bẫy lần nữa.

Hình như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lê Ngưng, Bùi Trác cam đoan với nàng: "Lần này sẽ không đòi thù lao gì đâu, quận chúa cứ yên tâm."

Lê Ngưng một chút cũng không yên tâm, vẫn là không cần hắn đưa.

Bùi Trác im lặng một lát, lại ngẩng mắt lên, bày tỏ thành ý với Lê Ngưng: "Nếu ta lại đòi hỏi gì với người, người có thể ngược lại đòi ta một món đồ."

Lê Ngưng làm sao có thể bị dụ, không chút do dự nói: "Ta mới không—"

Phản ứng lại lời Bùi Trác nói, Lê Ngưng chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ, "Thật sao?"

"Tuyệt đối không có nửa lời dối trá."



"Vậy ta làm sao biết huynh có thứ gì ta muốn hay không." Lê Ngưng ra vẻ miễn cưỡng, hất hàm về phía Bùi Trác, "Chính là, chính là loại đá lần trước huynh đưa ta, hình hoa mai, huynh còn bao nhiêu?"

Bùi Trác cong đôi mắt phượng, đôi mắt ấy như chứa ánh sao.

"Quận chúa muốn biết? Không bằng đi theo ta đến Thừa tướng phủ, ta lấy hết ra cho người xem."

Lê Ngưng đoán không sai, hắn quả nhiên còn ngọc bội hoa mai.

Nhưng mà, ai muốn đi Thừa tướng phủ với hắn chứ.

"Đến Thừa tướng phủ thì thôi." Lê Ngưng nói, "Nếu huynh nuốt lời, thì đưa ta một khối ngọc."

Một khối hình như hơi ít, Lê Ngưng nghĩ nghĩ, lập tức đổi lời: "Không, ta muốn hai khối."

Bùi Trác rất dễ nói chuyện.

"Đương nhiên có thể."

Hai người đạt thành nhận thức chung, có thể nói là vui vẻ cùng nhau hướng phủ Trưởng công chúa mà đi, kẻ thù không đội trời chung tạm thời hòa hoãn.

Nhưng Bùi Trác sau khi đưa Lê Ngưng đến phủ Trưởng công chúa, quả nhiên nói được làm được, không đòi hỏi nàng bất cứ thù lao gì.

Lê Ngưng không biết nên vui mừng hay tiếc nuối.

*

Ngày tháng dần ấm lên, tuyết cũng không còn rơi nhiều như trước, thời gian Lê Ngưng ra khỏi phòng cũng nhiều hơn.

Vào một buổi trưa nắng đẹp, Lê Ngưng được mời tham gia yến tiệc do các quý nữ Hoàng thành tổ chức.

Các tiểu thư tụ tập trò chuyện, thưởng trà, đều là vì kết bạn hoặc g.i.ế.c thời gian.

Lê Ngưng vốn không muốn đến, nhưng Trưởng công chúa cứ lải nhải bên tai, chê nàng cái này chê nàng cái kia, bảo nàng ra ngoài giao thiệp nhiều hơn, Lê Ngưng bất đắc dĩ, đành gọi Lục Chỉ Du cùng đi, dự định ở đây đến khi mặt trời lặn rồi mới về.

Hôm nay các tiểu thư được mời đến đều là con nhà quyền quý, bình thường ở trong khuê phòng không có việc gì làm, ra ngoài tụ tập cũng có người để trút bầu tâm sự.

Lê Ngưng tìm một chỗ yên tĩnh, nói chuyện phiếm với Lục Chỉ Du, không lâu sau, có một quý nữ chú ý đến nàng, liền tự nhiên chuyển chủ đề sang nàng.

"Vĩnh Lạc quận chúa cũng đến tuổi cập kê rồi, trong lòng có chàng trai nào vừa ý chưa?" Vị quý nữ kia cười hỏi.

Ở độ tuổi này, các cô nương trẻ tuổi vừa e thẹn vừa thích thú nhất chính là những chủ đề ái muội này.

Ánh mắt của những người khác cũng theo câu hỏi này mà đổ dồn về phía Lê Ngưng. Lê Ngưng không hề nao núng, đoan trang tao nhã, ngẩng mắt nhìn vị quý nữ kia, mỉm cười đáp: "Bản quận chúa còn chưa vội, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được."

Lại có quý nữ khác bắt chuyện với Lê Ngưng, nàng đều mỉm cười hóa giải từng câu một.

"Nghe nói quận chúa và tiểu công tử nhà Bùi tướng, tân nhiệm Chỉ huy sứ Vũ Lâm vệ - Bùi Trác, hai người từ nhỏ đã quen biết, quan hệ hai nhà rất tốt, có thể nói là thanh mai trúc mã, không biết quận chúa thấy hắn thế nào."



Người nói câu này là nữ nhi của Định Bình hầu, Trường Lễ quận chúa.

Lê Ngưng nhìn sang, không lập tức trả lời.

Quan hệ của Lê Ngưng và Bùi Trác, những người có mặt ở đây không phải ai cũng biết, nhưng cũng tám chín phần mười từng nghe qua lời đồn hai người bất hòa.

Nhất thời đều nín thở, vừa sợ Lê Ngưng sẽ nổi giận ngay tại chỗ, vừa không nhịn được mong chờ nàng sẽ nói gì.

Trường Lễ vẫn giữ nụ cười trên mặt, lặng lẽ chờ câu trả lời của Lê Ngưng.

Nếu Lê Ngưng nói xấu Bùi Trác, sẽ khiến người ta cảm thấy nàng nhỏ nhen, nhưng nếu phải khen ngợi kẻ thù trước mặt người khác, e rằng trong lòng nàng cũng không thoải mái.

Nhưng Lê Ngưng không hề nhỏ mọn như bọn họ nghĩ.

"Bùi thiếu tướng quân bình loạn lập công, là người có mưu lược, nay lại có chức quan trong người, hẳn là người đáng để người khác ngưỡng mộ."

Lê Ngưng đưa ra một lời nhận xét công bằng, những lời này cũng là tin tức ai cũng biết, không hề xen lẫn ân oán cá nhân.

Các quý nữ hiểu rõ sự tình nghe vậy, chỉ cảm thấy nàng phân biệt rõ ràng đúng sai.

Vĩnh Lạc quận chúa hào phóng, đoan trang mỉm cười với Trường Lễ, "Ngươi còn muốn biết gì nữa không?"

Trường Lễ vẫn giữ nguyên sắc mặt, duy trì nụ cười gượng gạo, lắc đầu.

Lê Ngưng tiếp tục nói cười với những người khác, dường như chút khúc mắc nhỏ này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, thoáng chốc đã quên mất.

Ca ca của Trường Lễ, thế tử phủ Định Bình hầu Lý Vũ Đạc, chính là kẻ năm xưa nói xấu Bùi Trác sau lưng bị Lê Ngưng phát hiện, Trường Lễ cũng biết rõ chân tướng sự việc năm đó, cấu kết với ca ca mình, từ đó về sau liền ghi hận Lê Ngưng.

Rõ ràng Lê Ngưng và Bùi Trác là kẻ thù không đội trời chung, không muốn gặp mặt nhau, nhưng Lê Ngưng lại có thể lên tiếng bênh vực Bùi Trác khi hắn bị bôi nhọ, làm ra vẻ mình quang minh lỗi lạc biết bao.

Trường Lễ nhìn chằm chằm Lê Ngưng bằng ánh mắt oán độc, ở nơi Lê Ngưng không nhìn thấy.

Đã có được đủ sự sủng ái, lại còn tài hoa hơn người, ngay cả phẩm hạnh cũng không thể bắt bẻ, khuyết điểm duy nhất chỉ là sự kiêu căng tùy hứng được đồn đại bên ngoài, nhưng chút tính khí nhỏ nhặt này ai cũng có thể bao dung, thậm chí nhắc đến cũng chỉ cảm thấy Lê Ngưng có vốn liếng để mà tùy hứng.

Cùng là quận chúa được sắc phong, tại sao đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực.

Phủ Định Bình hầu những năm gần đây càng ngày càng sa sút, nàng, một quận chúa, giờ cũng chỉ là hữu danh vô thực, Vĩnh Lạc quận chúa được vạn người sủng ái đã trở thành đối tượng vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ của nàng.

Trường Lễ trừng mắt đến đỏ hoe, mới quay đầu cầm chén trà trước mặt lên.

Hòa Thục ở đằng xa lặng lẽ quan sát tất cả.

Nàng cũng từng nghe qua danh tiếng của Bùi Trác, còn về quan hệ của Lê Ngưng và Bùi Trác, nàng cũng chỉ nghe nói, hai người trước kia quan hệ rất tốt, sau đó lớn lên dần dần bất hòa.

Hòa Thục cho rằng chuyện này rất bình thường, con người không thể nào lúc nào cũng hòa thuận với tất cả mọi người.

Nhưng Trường Lễ nếu đã oán hận Lê Ngưng, thì không nên chỉ đơn thuần hỏi Lê Ngưng về người thanh mai trúc mã kia như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc