GẢ CHO KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

Măng mà Đông Tuyết mua về tươi ngon, lúc dùng bữa tối Lê Ngưng khen không dứt miệng.

Thấy nàng thích như vậy, Bùi Trác liền nói: "Ngon thì ngày mai sai người đi mua thêm."

Lê Ngưng lại gắp thêm một miếng, lắc đầu.

"Đây là ta hôm nay đến rừng trúc ngoại ô mua măng mới đào đấy, ở chợ không dễ mua đâu."

Đầu đũa Bùi Trác khựng lại.

Đã chạy đến tận ngoại ô rồi.

"Nàng chạy xa như vậy làm gì?" Hắn làm như không để ý hỏi một câu.

Lê Ngưng liền đem chuyện nàng hôm nay đi gặp Trương Uyển Hàm kể cho Bùi Trác nghe, bao gồm những điều nàng nhớ được về những nơi Trương Uyển Hàm từng đi qua.

Bùi Trác chinh chiến sa trường, cũng từng đi qua không ít nơi, đối với những nơi Trương Uyển Hàm từng du ngoạn cũng không thấy lạ, chỉ là Lê Ngưng hứng thú thao thao bất tuyệt kể cho hắn nghe, hắn liền gật đầu phụ họa, thỉnh thoảng lên tiếng đáp lại vài câu.

Lê Ngưng nói đến khát nước, bưng chén nước lên uống một ngụm, tiếp tục nói với Bùi Trác: "Bây giờ tài nghệ của nàng ấy so với trước kia càng thêm cao siêu, buổi chiều chỉ trong nửa canh giờ, đã đem toàn bộ cảnh sắc của Vân Khê lâm thu vào trong tranh."

"Dù sao cũng qua ba năm, họa kỹ tiến bộ cũng là chuyện thường tình." Bùi Trác lại hỏi, "Quận chúa thì sao? Quận chúa có cùng vẽ gì không, cho ta xem thử."

"Ta không vẽ, lúc ấy ta..."

Lời Lê Ngưng nói đột nhiên dừng lại.

Bùi Trác nhạy bén nhận ra vẻ chột dạ trên mặt nàng, lập tức nghiêm túc nhìn nàng, híp mắt.

"Lúc ấy quận chúa, đi đâu vậy?"

“Nếu quận chúa không muốn nói, vậy thì thôi.”

Bùi Trác không truy cứu nữa, dường như cứ thế bỏ qua chuyện này.

Lê Ngưng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao chuyện này cũng là do nàng gây ra, bây giờ chỉ có thể mong Hòa Thục mau chóng cập kê, sớm ngày thành hôn với Tạ Tử Phi, để Tạ Tử Phi hoàn toàn dứt bỏ ý định với nàng.

Hai người đều có tâm sự riêng, mãi đến khi dùng xong bữa tối cũng không nói gì với nhau nữa.

Sau bữa tối, Lê Ngưng đi tắm trước, Bùi Trác liền nhân cơ hội này đi hỏi thăm thị vệ và người hầu đã cùng Lê Ngưng ra ngoài hôm nay, được biết ngoài việc ôn chuyện với Trương Uyển Hàm, Lê Ngưng còn gặp một người khác —— Tạ Tử Phi.

Bùi Trác nhớ người này, trước đây Lê Ngưng bị Nhị hoàng tử đưa đến trà lâu chính là để gặp Tạ Tử Phi.



Chuyện của Tạ Tử Phi và Hòa Thục hắn cũng nghe nói trong cung, vốn không để ý lắm, nhưng nếu đã liên quan đến Lê Ngưng thì không thể xem nhẹ được nữa.

Bùi Trác tìm một người, dặn dò hắn đi điều tra rõ lai lịch của Tạ Tử Phi.

Đợi hắn trở lại phòng, Lê Ngưng đã tắm rửa xong, đang ngồi bên giường nhìn hắn.

Lê Ngưng rất ít khi thấy Bùi Trác sai người làm việc trong phủ, lại thêm việc hắn mấy hôm nay đều đi sớm về muộn, liền không nhịn được hỏi: “Có phải trong vệ sở xảy ra chuyện gì không?”


Bùi Trác im lặng một lúc mới nói: “Không có việc gì.”

Nếu đã như vậy, Lê Ngưng liền yên tâm, xoay người vào giường, đắp chăn cho mình.

“Sao vậy?” Lê Ngưng phát hiện Bùi Trác vẫn đang nhìn mình.

Bùi Trác rất muốn hỏi nàng rốt cuộc có quan hệ gì với Tạ Tử Phi, nhưng nhớ tới dáng vẻ nàng muốn giấu diếm chuyện gì đó tối nay, cho dù hỏi lại lần nữa nàng chắc cũng sẽ không nói.

Trong lòng hắn hiểu rõ Lê Ngưng sẽ không nảy sinh tình cảm gì với Tạ Tử Phi, chỉ là lai lịch của Tạ Tử Phi này không rõ ràng, đột nhiên lại có quan hệ với Nhị hoàng tử, bây giờ lại là người được sủng ái trước mặt công chúa Hòa Thục.

Ngoài thân phận của Tạ Tử Phi, Bùi Trác còn có một chuyện khác rất để ý.

Lê Ngưng nói chuyện với nam nhân khác thì không có gì đáng trách, nhưng tại sao phải giấu hắn, sợ hắn biết?

Nếu nàng quang minh chính đại thì thôi, lại cứ che che giấu giấu, chuyện bé xé ra to, làm người ta lầm tưởng là có gì đó.

Bùi Trác càng nghĩ càng thấy khó chịu, mím chặt môi, cuối cùng cũng không trả lời Lê Ngưng, tự mình buồn bực đi vào phòng tắm.

Hai người đã bỏ qua chuyện vừa rồi trên bàn ăn, Lê Ngưng làm sao ngờ được Bùi Trác vẫn còn để ý, thấy hắn có vẻ buồn bực cũng không hiểu gì.

Bùi Trác tắm rửa xong đi ra, theo lệ tắt đèn lên giường.

Không lâu sau, bên cạnh liền truyền đến tiếng hít thở đều đều của Lê Ngưng.

Bùi Trác tức đến bật cười, nàng ngủ ngon thật, chẳng có chút tâm sự nào.

Bùi Trác dịch người về phía sau nàng, như thường lệ ôm nàng vào lòng, nhớ tới chuyện tối nay, hắn không kiêng dè gì mà quay mặt nàng lại, hôn lên mặt nàng mấy cái.

Lúc này hắn vừa xấu xa muốn xem Lê Ngưng bị hắn làm tỉnh giấc, dậy mắng hắn mấy câu, lại không nỡ thật sự đánh thức nàng, làm phiền giấc ngủ của nàng.

Nhưng Lê Ngưng chỉ khẽ động mi, không tỉnh lại.

Bùi Trác đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, cuối cùng hôn mạnh lên môi nàng một cái, lúc này mới ôm nàng ngủ một cách thỏa mãn.



Hôm sau là mùng mười, ngày Lê Ngưng đến vấn an Bùi phu nhân.

Lúc nàng tỉnh dậy Bùi Trác cũng vừa mới tỉnh không lâu.

Đây là buổi sáng hiếm hoi trong tháng mà Lê Ngưng tỉnh dậy còn có thể nhìn thấy Bùi Trác.

Hắn đã rửa mặt xong, đang mặc quan phục cho mình, quan phục màu đỏ thẫm của võ quan rất hợp với dáng người cao lớn thẳng tắp của hắn, cả người trông càng thêm anh tuấn.

Chú ý tới động tĩnh bên giường, Bùi Trác nhìn qua.

Lê Ngưng vội vàng cụp mắt xuống.

“Mẫu thân dậy không sớm như vậy, nàng có thể ngủ thêm một khắc nữa.”

Mỗi mùng mười hàng tháng Lê Ngưng phải dâng trà vấn an Bùi phu nhân, Bùi Trác biết nàng rất thích ngủ nướng, dậy sớm như vậy đối với nàng mà nói chắc cũng hơi khó khăn.

Lê Ngưng không nằm xuống lại, chỉ ngồi đó, nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn một lúc lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đợi đến khi Bùi Trác sắp sửa soạn xong đồ có thể ra ngoài, nàng mới gọi Đông Tuyết và Thu Phong vào hầu hạ.

Đợi nàng rửa mặt xong đi ra, Bùi Trác vẫn còn ở đó.

“Hôm nay ta sẽ về muộn một chút.” Vốn định bảo nàng dùng bữa tối trước, nhưng lại nhớ tới lần trước nàng nói nhất định phải đợi hắn về mới ăn, Bùi Trác lại nói, “Nếu nàng đói, thì ăn chút gì khác lót dạ trước.”

Không cần hắn nhắc nhở, Lê Ngưng đói bụng đương nhiên sẽ tự mình ăn trước một chút.

Bùi Trác không còn gì để nói nữa, nhìn nàng thêm một cái rồi ra ngoài.

Đợi đến khi búi tóc cho Lê Ngưng xong xuôi, Đông Tuyết do dự nói: “Quận chúa, tối qua cô gia đã hỏi nô tỳ về hành trình của người hôm qua, còn hỏi người đã gặp những ai nữa…”

Nghe vậy Lê Ngưng ngẩng mắt lên, vẻ mặt ngạc nhiên: “Khi nào?”

Lúc đó chẳng phải đã bỏ qua chuyện này trên bàn ăn rồi sao?

Đông Tuyết đáp: “Lúc người tắm rửa tối qua ạ.”

Lê Ngưng chợt hiểu, thảo nào lúc nàng tắm rửa xong đi ra đã thấy Bùi Trác mặt mày ủ rũ.

Nàng không nói cho hắn, hắn liền tự mình đi hỏi người khác, sau khi biết được sự thật thì trong lòng không vui, nhưng lại nhịn không nói.

Trong lòng Lê Ngưng có cảm giác khó tả.

Không muốn cho hắn biết chuyện của Tạ Tử Phi là không muốn hắn hiểu lầm, bây giờ thì hay rồi, không giải thích e là sẽ khiến hắn cứ hiểu lầm mãi.

Bình luận

Truyện đang đọc