GẢ CHO LÃO CÔNG NHÀ GIÀU

Dì Trương phụ việc nhà bắt đầu quét dọn vệ sinh, chỉ chốc lát sau đã khiến cho trong nhà sạch sẽ, sau đó lại đến tìm An Vô Dạng, trên người còn mang tạp dề khi làm việc: "Vô Dạng a, dì đã làm xong vệ sinh trong nhà, bây giờ dì định đi ra ngoài mua đồ ăn nấu cơm, không biết cậu thích ăn cái gì?" Bà nói: "Không thích ăn và thích ăn, đều nên nói với dì một chút, dì sẽ nhớ kỹ."

"Được." An Vô Dạng đang treo quần áo, nghe vậy cẩn thận suy nghĩ một chút: "Con thích ăn tôm, mực, còn có cà chua, khoai tây, con không thích ăn rau hẹ, giá đậu nành, lươn và cá...... Chỉ những thứ đó ạ."

Dì Trương cười cười: "Tốt, dì đây giữa trưa mua tôm tươi làm cho cậu ăn." Sau đó nhìn thời gian: "Nha, đã 11 giờ, dì hiện tại nhanh chóng đi đây."

Gần cái tiểu khu xa hoa này có một siêu thị bán thức ăn, những thứ bán bên trong so với thị trường mắc hơn 20%.

Dì Trương cũng là hôm nay mới biết được, vừa hỏi giá liền ném xuống tôm trong tay, đi xem thứ tiếp theo, kết quả vẫn mắc giống nhau.

Bà liền nghĩ thông suốt, số tiền này không thể tiết kiệm.

Nếu làm cơm dinh dưỡng cho người có thai, mặc kệ giá mắc bao nhiêu, cũng nên chọn thứ tốt để mua.

Giữa trưa hôm nay dì Trương làm một mâm tôm nướng, ước chừng khoảng hơn một cân, hơn nữa còn có cà chua xào trứng, cùng với một chén canh tảo tía thịt bò, dinh dưỡng thập phần đầy đủ.

Hai món ăn một canh bày ở trên bàn nhìn vừa ngon miệng vừa xinh đẹp.

"Thơm quá a." An Vô Dạng lấy ra di động, mở ra chức năng camera đối với mặt bàn chụp một tấm, chia sẻ với Hoắc tiên sinh đang làm việc: "Tôi và dì Trương bắt đầu ăn cơm, anh thì sao?"

Không ở trước mặt An Vô Dạng, Hoắc Vân Xuyên không có nhu hòa dễ ở chung như vậy.

Hắn đang ở phòng họp họp với các quản lý cấp cao công ty, từ buổi sáng 10 giờ 40 ra khỏi nhà đến giữa trưa 12 giờ, cũng không có dấu hiệu thả người ta đi ăn cơm.

Chuyện uỷ quyền điều hành công ty để về sau ở nhà làm việc, trên thực tế thao tác lại không hề đơn giản như vậy.

Trong nháy mắt lúc này Hoắc Vân Xuyên cũng đang do dự, An Vô Dạng cùng đứa trẻ tất nhiên quan trọng, nhưng là công ty cũng không thể vứt bỏ, chính mình mỗi ngày tới công ty ngồi nửa ngày là một lựa chọn tương đối lý trí.

Cho đến khi hắn mở ra tin nhắn của An Vô Dạng, nhìn thấy thiên sứ sắp ăn một bàn đồ ăn kia, hồng hồng tím tím vui mừng hạnh phúc, bất ngờ làm khóe miệng người giơ lên, tâm tình vui sướng.

Hơn nữa câu thăm hỏi kia vô cùng quan tâm, Hoắc tổng phản ứng đầu tiên chính là, ăn cái quỷ a, cơm không thể ăn canh cũng không có uống; cái phản ứng thứ hai chính là, đi theo cậu. Mẹ nó làm việc đúng giờ, hắn làm sao sẽ có ý nghĩ như vậy.

"Tốt, tan họp." Người đàn ông lạnh lùng cao lớn đứng lên, đột nhiên kết thúc cuộc họp.

Nhóm quản công ty vẻ mặt ngốc bức, đặc biệt là tên quản lý vừa rồi đang nói chuyện đến một nửa, gã bắt đầu vì tương lai của mình cảm thấy lo lắng.

Hoắc Vân Xuyên nhanh chóng đi khỏi phòng họp, dọc theo đường đi nghiêm túc gật gật đầu với nhóm nhân viên, đáp lại xưng hô tôn kính của bọn họ.

Trở lại văn phòng, Hoắc tổng lập tức cầm di động, gọi điện thoại cho thiên sứ nhỏ trong nhà.

Sau khi chuyển được cuộc gọi không ai nói chuyện, chỉ có thanh âm bẹp bẹp cùng tiếng tất tất tác tác, vừa nghe liền biết là mở loa ngoài.

"An Vô Dạng?" Hoắc Vân Xuyên cau mày kêu, gia hỏa này đang làm gì: "Làm sao không nói lời nào?"

An Vô Dạng nuốt xuống một con tôm to đã bóc vỏ, trong tay đang lột con tiếp theo: "Hoắc tiên sinh, tôi đang ăn tôm, anh ăn cơm không?"

"......" Hoắc Vân Xuyên từ lúc mở họp đói đến bây giờ, hầu kết chuyển động, đặc biệt muốn đi về nhà lột tôm cho thiên sứ nhỏ ăn, chính mình một con một con mà đút cho cậu, cho đến khi đút cậu đến no mới thôi...... Tựa như ở câu lạc bộ vậy.

Hắn cởi nút cổ áo cho thoáng, không chút để ý hỏi: "Không phải cậu nói sẽ kêu tên của tôi sao?" Như thế nào lại bắt đầu kêu Hoắc tiên sinh như trước?

Ực ực thiếu niên uống vào một ngụm canh, trong thanh âm mang theo tiếng cười: "Anh không phải nói tôi thích kêu cái gì thì kêu cái đó sao? Tôi bây giờ muốn kêu anh là Hoắc tiên sinh."

Kỳ thật chỉ là thói quen mà thôi, nhất thời không đổi miệng được.

"A." Hoắc tiên sinh giả vờ cười một tiếng, ngồi ở trên ghế da của mình âm thầm xoa trái tim: "Ăn đi, ăn nhiều một chút, tôi còn chưa có ăn."

Từ khi bắt đầu liền cảm thấy Hoắc tiên sinh gọi cuộc điện thoại này lại đây quả thực làm chậm trễ sự nghiệp ăn tôm của mình, An Vô Dạng nghe vậy lập tức cúi đầu nói với di động trên bàn: "Vậy anh nhanh đi ăn đi, tôi còn phải ăn cơm, tạm biệt."

Cứ như vậy bị treo điện thoại, thực dễ dàng, không có một chút khó chịu, lại bước vào con đường thê nô thêm một bước.

Trong lúc chờ người đưa cơm, Hoắc Vân Xuyên đem điện thoại cầm lấy mở ra bức ảnh chụp đồ ăn kia, nhìn đi nhìn lại mấy lần, một thứ tùy ý bình thường như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chọc tới sâu trong nội tâm hắn rồi.

Người đàn ông ba mươi tuổi, bốn chữ " pháo hoa nhân gian " đột nhiên nghẹn ở cổ họng, không phải gì khác, chỉ là trong phút chốc trong đầu vang lên một tiếng vang, suy nghĩ cẩn thận chính mình cũng là bên trong phàm phu tục tử thực bình thường.

Vứt đi thành tựu, gia thế, bản thân, âm thầm hướng tới một vài thân phận bình thường, ví dụ như là ba ba, là chồng......

"Vô Dạng, dì dọn chén đũa đi rửa, cậu muốn đi ngủ một chút hay không?" Dì Trương săn sóc mà nói, phát hiện đứa nhỏ kia ở phòng khách xem TV, đôi mắt sắp không mở ra nổi: "Đến đây, dì đỡ cậu vào trong phòng ngủ, sau đó dì về nhà một chuyến, buổi chiều lại đây nấu cơm." Chờ Hoắc tiên sinh trở về liền có thể ăn.

"Đúng rồi, trong phòng bếp đang hầm canh, cậu không có việc gì, liền không cần đến phòng bếp."

Đi vào giấc ngủ rồi những thanh âm khác đã càng lúc càng xa, trở thành một phần trong giấc mơ.

Dáng người mảnh khảnh của thiếu niên, cuộn tròn ở trên giường của Hoắc Vân Xuyên, hô hấp trong cả căn phòng đều là hơi thở trên người Hoắc Vân Xuyên, là nguyên nhân có thể làm cậu ngủ đến an ổn.

Hoắc Vân Xuyên lúc bốn giờ mặt trời còn nóng bỏng, từ bên ngoài gió bụi. Làm đầy tớ của nhân dân nơi đây gấp gáp trở về, trong tay cầm theo hoa quả tươi ngon vừa rồi mua từ tiệm trái cây, vào cửa trực tiếp ném trên mặt bàn một phát, đi vào phòng ngủ của mình xem trước.

Nói nghe hay là liếc mắt một cái, kết quả nhìn thấy được hình ảnh mình chưa từng gặp qua, liền lưu luyến mà nhìn vài lần.

"Khụ......" Hắn tằng hắng cổ họng, đi đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ cơ thể, sau đó thay quần áo ngắn tay ở nhà, một lần nữa trở lại phòng ngủ.

An Vô Dạng nửa bên mặt ép sát ở giữa gối đầu mềm mại, dư lại nửa phần hình dáng nhu hòa sóng mũi cao thẳng, lông mi mảnh dài, môi mềm mại khẽ nhếch, ngực theo hô hấp có quy luật mà phập phồng.

Hoắc Vân Xuyên cầm lòng không đậu mà bước lên, chậm rãi tới gần, cảm thụ đối phương lặng yên không một tiếng động hô hấp, còn có mùi thơm tươi mát của cơ thể thời điểm lần đầu tiên gặp mặt đã mê hoặc hắn tạo ra mạng người.

Thật sâu hít một ngụm, mặt lộ vẻ thoải mái cùng hưởng thụ.

"Hoắc Vân Xuyên......" An Vô Dạng lẩm bẩm nói, cho rằng chính mình còn đang ở trong mộng, cậu không quá thanh tỉnh mà chớp chớp mắt, sau đó cọ cọ gối đầu, lại ngủ tiếp.

"Hử?" Hoắc Vân Xuyên lên tiếng, quỳ ghé vào mép giường, phát hiện đối phương ngủ thật sự say, liền sắc tâm nổi lên cúi sát xuống, nhanh chóng ngậm vào thùy tai đáng yêu như tuyết ngọc kia một chút.

Chờ An Vô Dạng tỉnh lại, trong phòng trống trơn, chỉ có một người là cậu.

Bất quá mùi hương của canh hầm còn thoang thoảng bay ở trong không khí, tiếng Hoắc Vân Xuyên cùng dì Trương nói chuyện với nhau loáng thoáng truyền đến, đồng thời còn có tiếng kêu thầm thì trong bụng của mình.

Mang vào dép lê đi ở trên sàn nhà không phát ra thanh âm, hơn nữa An Vô Dạng lại không phải cái loại con trai đi đường mang phong cách hoạt bát, cậu đi đặc biệt nhẹ nhàng.

Hoắc Vân Xuyên cùng dì Trương nói chuyện, đột nhiên dư quang nhìn thấy phía sau chính mình đứng một người mặt còn buồn ngủ, sợ tới mức dưa trong tay đều rớt.

"Ngạch, dưa......" An Vô Dạng ngồi xổm xuống giúp đỡ nhặt dưa lên, còn đưa cho đối phương: "Anh vừa mới trở về sao?" Lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Vân Xuyên mặc đồ ở nhà, cậu nhìn thoáng qua lại liếc mắt một cái: "Mặc cái này cũng rất tuấn tú." Bé ngoan thành thật miệng không giữ lại mà nói.

Đưa lưng về phía bọn họ xắt rau dì Trương cười đến bả vai run rẩy, bà lập tức thích đứa nhỏ này rồi.

Bởi vì giữa trưa cũng vậy, lúc ăn cơm An Vô Dạng vẫn luôn khen bà làm đồ ăn ăn ngon, miệng thật sự rất ngọt.

"Tỉnh ngủ? Ở đây có canh." Hoắc Vân Xuyên chịu không nổi lời ca ngợi này, hắn cần phải kiếm chút chuyện để làm, ví dụ như mở ra tủ chén tiêu độc, lấy một chén không dẫn nhiệt, múc một chén canh mang sang.

Hình ảnh này nếu như bị mẹ Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy, nhất định giật mình đến ngủ không được.

Nói như thế nào đứa con trai này bà đã cực cực khổ khổ nuôi ba mươi năm, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa đạt tiêu chuẩn đại thiếu gia, ngay cả chai dầu đổ đều sẽ không đỡ, căn bản bởi vì Hoắc Vân Xuyên sẽ không có cơ hội tiếp xúc với thứ như chai dầu này.

Sinh hoạt mà hắn trải qua là của quý công tử hào môn, áo tới đưa tay cơm tới há mồm tuy là không phải trăm phần trăm chuẩn xác, nhưng cũng xấp xỉ như thế.

"Còn hơi nóng." Quý công tử họ Hoắc tay trái đỡ chén, tay phải lấy muỗng sứ, ở bên trong canh khuấy qua lại, chuẩn bị đút thiếu niên mới vừa tỉnh ngủ bên người mình.

"Còn đây, là trái cây Hoắc tiên sinh mua trở về, dì đã rửa xong, Vô Dạng một lát uống xong canh rồi, ăn một ít tráng miệng." Dì Trương nói, bưng tới một chén salad trái cây, bên trong có hoa quả hồng hồng xanh xanh.

"Cảm ơn dì Trương." An Vô Dạng trừng mắt nhìn chén canh kia, phần lưng dựng thẳng dán vào ghế dựa: "Đây là canh gì, tôi nghe mùi có hơi tanh."

"Canh bồ câu, rất bổ cho thân thể cậu." Hoắc Vân Xuyên thổi nguội một muỗng canh, đưa đến bên miệng An Vô Dạng: "Há miệng, dì Trương vất vả nấu mấy giờ như vậy, nhiều ít cũng uống một chút."

Đưa đến phía dưới cái mũi, mùi vị kia thật là tanh, An Vô Dạng không muốn uống một ngụm lại ói ra cả một bụng, chính là nghĩ đến dì Trương vất vả như thế, Hoắc tiên sinh ân cần như vậy, cậu liền bóp mũi, hé miệng uống một ngụm.

Uống đến mức biểu tình vặn vẹo, sắc mặt hóa xanh.

Dì Trương đau lòng nói: "Dì không dám để nhiều gừng băm nhỏ, ai nha, lần sau vẫn là cho nhiều một chút thôi." Thấy đứa nhỏ này vất vả, phỏng chừng là do thai ngén, uống nhiều quá sẽ ói mất.

Uống gần nửa chén đã là điểm mấu chốt của An Vô Dạng, lại đút nữa dù đánh chết cũng không uống: "Tôi ăn chút hoa quả dằn lại." Cậu tập trung chọn lựa quả xanh, chua chua ngọt ngọt mà ăn, sau khi có bảo bảo luôn thích như vậy.

Hoắc Vân Xuyên buông chén, cũng không làm chuyện ép buộc An Vô Dạng uống nhiều thêm mấy ngụm: "Vậy lâu một chút lại uống." Chút ăn nhiều cơm.

Nói xong hắn tức khắc nhận được một cái trừng mắt của An Vô Dạng, kết hợp với động tác cắn nhai miếng hoa quả kia, rất hung dữ.

"......" Hoắc Vân Xuyên cảm thấy có chỗ nào đó đang đau, trướng đau, mẹ nó: "Ngoan ngoãn đợi, tôi đi rửa chén." Hắn đứng lên, nhanh chóng rời xa phạm vi mà siêu sóng ánh sáng phóng ra.

"Hoắc tiên sinh, để tôi." Dì Trương sao có thể để chủ nhà tiên sinh tự mình rửa chén, bà cười tủm tỉm mà nhận lấy, trong lòng chính là thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Bởi vì người già rồi, tâm đặc biệt mềm mại, không thể gặp sự tình làm người khó chịu.

Nhưng bà nghe nói Hoắc tiên sinh là một tỷ phú, không chừng chỉ là muốn mượn bụng của thiếu niên này sinh một đứa con, cũng không phải không thể, dùng đồ vật trao đổi khiến anh tình tôi nguyện không có gì là khó chịu.

Vấn đề là cậu thiếu niên chính mình chăm sóc một ngày kia, là một người thành thật.

Vô luận nhìn như thế nào, cũng không giống như là dáng vẻ muốn mượn cái bụng để làm giàu.

Cũng còn tốt, vừa rồi nhìn Hoắc tiên sinh đút người ăn canh từng muỗng nhỏ, lòng dì Trương liền buông xuống, Hoắc tiên sinh này chỗ nào là làm một ba ba đau con trai, rõ ràng là sợ thân nhóc con kia đau.

An Vô Dạng [ thân nhóc con ], chính mình rất có chừng mực, cảm giác mùi vị tanh trong cổ họng kia bị hương vị hoa quả đè ép xuống, liền dừng đưa tay vào trong chén.

Hoắc Vân Xuyên ngồi ở bên cạnh, hắn lẳng lặng nhìn An Vô Dạng, An Vô Dạng cũng lẳng lặng nhìn hắn.

"Hôm nay làm cái gì?" Hắn hỏi.

An Vô Dạng lời theo sự thật mà nói: "Ăn cơm, ngủ."

Lại bị lão đàn ông kia buột miệng thốt ra mà nói một câu: "Cậu là heo sao?"

"......" Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của thiếu niên liếc xéo hắn một chút, sau đó chộp lấy điều khiển từ xa trên mặt bàn, quay đầu xem TV.

Hoắc Vân Xuyên ngược lại không nói lời nào, chỉ nhìn An Vô Dạng đem đài chuyển tới chuyển lui.

Là kênh phim điện ảnh, hay là kênh manga anime, hoặc là kênh âm nhạc mà người trẻ tuổi yêu thích......

Kết quả đều không phải, đối phương cái gì cũng không xem, liền xem phim thần tượng Hàn Quốc.

"......" Hoắc Vân Xuyên đầy mặt gặp quỷ, fuck a, đây gọi là khoảng cách thế hệ sao, phải nói đó không gọi là khoảng cách, là không cùng thế giới a.

Bình luận

Truyện đang đọc