GẢ CHO LÃO CÔNG NHÀ GIÀU

An Vô Dạng ngây ngốc mà lên xe, trong đầu lăn qua lộn lại tất cả đều là dáng vẻ tiều tụy của Hoắc tiên sinh, cảm thấy rất khiếp sợ.

Cậu nghĩ rằng khi mình nhớ đến đối phương lại thỉnh thoảng thất thần, trong lòng rầu rĩ, đã thực nghiêm trọng rồi.

Chưa từng nghĩ đến, hóa ra Hoắc tiên sinh mới là người si tình trong truyền thuyết.

An Vô Dạng có chút ngoài ý muốn, chính là trong lòng ấm áp, lại hơi hơi đau lòng.

“Vậy, tôi đáp ứng anh, trước khi bảo bảo sinh ra, tôi sẽ không rời khỏi anh.” An Vô Dạng vuốt bụng nhỏ đã hơi nhô lên, nhẹ giọng hứa hẹn.

Lão đàn ông lái xe ở phía trước khẽ hừ một tiếng: “Tôi nhớ kỹ, hy vọng em nói được thì làm được.”

“Sẽ mà.” An Vô Dạng nhanh chóng nói.

Lời ngon tiếng ngọt của thiên sứ, Hoắc tổng tài ngăn cản không được, cũng không muốn ngăn cản.

Sau khi mang theo thiên sứ trở về, không khí quạnh quẽ trong nhà đã trở thành hư không.

Dì Trương ở trong phòng nấu cơm, nghe tiếng cố ý ra ngoài, thấy An Vô Dạng vui vẻ mà nói một câu: “Dạng Dạng, cuối cùng đã trở lại? Dì rất nhớ cậu.”

An Vô Dạng rất ngượng ngùng, gãi đầu đáp lại một câu: “Dì

Trương, con cũng nhớ dì.”

Nam nhân đứng ở bên cạnh hơi mỉm cười.

“Tôi đi tắm rửa một chút.” Hoắc Vân Xuyên từ bên người An Vô Dạng đi qua, mang theo một trận gió nhẹ.

Dì Trương cười nhìn thiếu niên đang bất ngờ rồi nói: “Hoắc tiên sinh mấy ngày nay đều bận làm việc, phỏng chừng đã vài ngày không ngủ ngon, dì nhìn cũng cảm thấy vất vả.”

Trước kia, bà cảm thấy Hoắc Vân Xuyên có chút dữ tợn.

Sau khi ở chung lâu rồi mới cảm thấy, mặc kệ Hoắc Vân Xuyên có bao nhiêu hung dữ, lúc đối với An Vô Dạng luôn thật cẩn thận.

Chính xác là cầm trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan.

Tuy là dì Trương là một người phụ nữ của gia đình, cũng cảm thấy Hoắc tiên sinh đối với An Vô Dạng thập phần cưng chiều.

Cũng không phải sai, ôm trên đùi ăn cơm gì đó, là không dám nghĩ tới……

An Vô Dạng gật gật đầu, thu dọn ba lô của mình trước tiên, rồi thay một bộ quần áo ở nhà.

“Ai.” Cậu thở dài, giữa chân mày tú khí lộ ra ẩn ẩn ưu sầu.

Trước kia thật sự không biết, Hoắc tiên sinh là loại không xa được người như vậy.

Nếu đối phương nói sớm, chính mình cũng sẽ không rời đi lâu như vậy, không duyên cớ chọc người áy náy.

An Vô Dạng sau khi vội vàng xong thì ngồi xuống, lấy ra di động quan tâm bạn tốt Tiểu Béo ‘ tình trạng không ổn ’ một chút.

— Hôm nay đỡ hơn nhiều chưa? Anh đẹp trai.

Được người kêu trai đẹp, có thể là chuyện gần nửa đời này Tiết Tễ Dương khát vọng nhất, nhưng mà tình huống hiện tại có biến, cậu đối với hai chữ trai đẹp quả thực tràn ngập bóng ma.

Tiết Tễ Dương tâm tình phức tạp mà phun tào nói.

— Đừng gọi tớ trai đẹp, sớm biết rằng tớ gầy xuống sẽ đẹp như vậy, tớ tình nguyện vẫn mãi béo.

— Nha, vậy không thú vị.

Tiết Tễ Dương làm cậu tức hộc máu, chậc lưỡi một hồi.

— Cậu biết cái rắm.

An Vô Dạng suy nghĩ lại cũng phải, Tiểu Béo không phải loại người như vậy.

— Rốt cuộc là làm sao?

— Ai, lớn lên quá đẹp, thiếu chút nữa bị nhặt xà phòng*.

(*) Nhặt xà phòng: ngôn ngữ mạng có nghĩa là bị bị tống giam, bị công kích, bị bạo cúc... Trong các phòng tắm công cộng nam thì hành động nhặt cục xà phòng rơi trên sàn có nghĩa ngầm khiêu khích mời gọi người đồng tính, mang tính chất tình dục.

—……

— Bị dọa rồi sao, thôi, không nói những chuyện mất hứng đó nữa, trường học của cậu bên kia tình huống thế nào? Gái xinh nhiều sao? Ông đây nghe nói ở học viện công thương gái xinh đặc biệt nhiều [ cười gian /]

An Vô Dạng buồn rầu mà tùy tiện bịa đặt sự thật một chút.

— Đúng, gái đẹp rất nhiều.

Nhưng là, còn chưa có nhận được câu trả lời của Tiểu Béo.

Gọi điện thoại qua cũng không ai nhận, càng nghĩ kỹ càng thấy kỳ lạ.

Hoắc Vân Xuyên mang theo một thân hơi nước, cởi trần thân trên đi vào phòng ngủ; thường khi trong nhà không ai, hắn đều trực tiếp để thân trần trụi tiến vào.

Khuôn mặt lạnh lùng bởi vì do vừa tắm, góc cạnh so với ngày thường nhu hòa hơn không ít.

Ánh mắt hắn đều lộ ra mùi vị lười biếng, giống như một con sư tử lập tức muốn đi vào ngủ đông.

“Em lại nhìn chằm chằm tôi xem, tôi sẽ không khách khí đối với em.” Hoắc Vân Xuyên dùng khóe mắt đuôi mày nhận thấy được tầm mắt của thiếu niên, trong lòng nóng bỏng tê dại, trên mặt vẫn chưa biểu lộ ra.

Hắn muốn An Vô Dạng, nghĩ đến cả đêm đều ngủ không được.

Sự thật này chưa bao giờ nói ra bên ngoài, sợ dọa đến đối phương.

Hoắc Vân Xuyên vẫn luôn là dáng vẻ lạnh lùng, có tám phần là làm cho chính mình xem.

“Cái gì không khách khí?” Thiếu niên một chút nguy cơ đều không cảm nhận được, ngược lại còn vỗ vỗ vị trí bên người: “Mau tới chỗ này ngồi.”

Hoắc Vân Xuyên quả thực muốn hộc máu, chính là trong lòng đồng thời đang sôi lên sùng sục.

“Làm cái gì?” Sư tử bự ngồi vào bên người vợ yêu của mình, một đôi mắt sâu thẳm như hổ rình mồi mà âm thầm nhìn trộm, sớm hay muộn cũng……

Hắn liếm liếm đôi môi ướt át, tâm tư lung lay.

“Chuyện nghỉ quốc khánh thực xin lỗi.” Bàn tay trắng nõn cầm lấy bàn tay so với nó lớn hơn cả một vòng, nói: “Dáng vẻ anh thoạt nhìn rất mệt mỏi, không bằng tôi giúp anh mát xa tay chân cùng xương cổ một chút?”

Hoắc Vân Xuyên da đầu tê rần, lại căng thẳng tiếp.

Không biết nghĩ tới cái gì, nói: “Không cần, tôi nằm một chút là được rồi.”

Cặp mắt như mắt ưng của hắn, ở trên bàn tay trắng mềm kia dạo qua một vòng, liền dời đi.

“Cần, anh mau nằm xuống đi.” An Vô Dạng đem ý tốt của Hoắc tiên sinh coi thành ngượng ngùng mà bác bỏ, không màng đối phương ‘ phản kháng ’‘ mạnh bạo ’ mà tiến hành xoa ấn, bắt đầu từ cánh tay đối phương.

“……” Hoắc Vân Xuyên thần sắc quỷ dị mà ngã vào trên giường, cả người cứng đờ tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm.

Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, nhỏ không thể nghe thấy mà phát ra một tiếng khả nghi.

Bé ong mật cần mẫn một bên xoa bóp, một bên dò hỏi: “Lực đạo thế nào?”

Hoắc Vân Xuyên giọng mũi nặng nề mà hừ nhẹ: “Ừm.” Sờ thật sự không tồi.

Ngay cả hai chữ lực đạo trong miệng đối phương, thứ cho hắn nói thẳng, trước mắt còn không có cảm nhận được.

An Vô Dạng lại cảm thấy chính mình đã siêu cấp nỗ lực, ấn một hồi xong hai tay đều mỏi nhừ, cũng không biết có đem cơ bắp cùng khớp xương của Hoắc tiên sinh ấn đau hay không.

Cậu thì nghiêm túc mà nghĩ như vậy.

Hoắc Vân Xuyên mơ mơ màng màng, lúc sắp ngủ, nghe thấy một giọng nói phát ra.

“Vân Xuyên, anh có phải mệt mỏi hay không, anh mệt thì ngủ đi.”

Qua một lát sau, Hoắc Vân Xuyên cảm nhận được có một bàn tay bao phủ ở trên khuôn mặt của mình, mềm nhẹ sờ sờ.

Trong lòng hắn thực bình tĩnh, từ từ rơi vào giấc ngủ.

An Vô Dạng nhìn khuôn mặt đối phương sau khi ngủ, quần thâm dưới mắt càng thêm rõ ràng, mày nhíu một chút.

Không biết muốn dưỡng trở lại thì phải mất bao lâu, cậu nói thầm một câu.

Tiếp theo đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Rốt cuộc có thời gian đi xem ban công đầy hoa cỏ mình yêu thích rồi.

Sau đó dọn ra dụng cụ đã bỏ phế vài ngày, cùng dì Trương mân mê một buổi sáng.

Món cậu làm là matcha cookie, bởi vì các bước thực hiện đơn giản, làm ra xong so với cái bánh bông lan chiffon mấy ngày trước ăn còn ngon hơn.

An Vô Dạng chuẩn bị để chúng nó vào ngăn lạnh, sau đó dùng bọc ni lông tỉ mĩ gói lại.

“Dì Trương, matcha cookie làm nhiều như vậy, lúc giữa trưa dì mang một ít trở về ăn đi?” Cậu nói như vậy, mang bao tay vào gói lại một phần.

Dì Trương làm sao đành lòng cự tuyệt, tự nhiên vui vẻ gật đầu: “Được a, vậy cảm ơn cậu.”

An Vô Dạng cười nói: “Dì quá khách sáo rồi.”

Cậu cho matcha cookie vào túi xong, cởi bao tay, nhìn thời gian hiện tại một chút.

Đã 11 giờ rưỡi, người đàn ông trong phòng kia ngủ còn chưa được hai giờ.

“Giữa trưa chúng ta ăn cơm thôi, không cần đánh thức Vân Xuyên.” An Vô Dạng nói với dì Trương.

Buổi chiều bốn giờ, Hoắc Vân Xuyên mới tỉnh lại.

Phát hiện thời gian đã không còn sớm, hắn đứng dậy xoay xoay cổ, hoạt động nửa người trên một chút.

Mấy ngày liên tục ngủ không ngon nên bực bội, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại đã tan thành mây khói.

“Dạng Dạng?” Hắn quay đầu lại phát hiện, An Vô Dạng rúc vào bên người mình.

Đối phương ngủ thật ngoan ngoãn, gương mặt đỏ bừng, không hổ là nam sinh mới mười tám mười chín tuổi.

An Vô Dạng còn không có tỉnh, Hoắc Vân Xuyên chống cánh tay ở trên đầu, cúi đầu mổ một ngụm lên thái dương của bạn nam.

Sau đó xuống giường rửa mặt, ăn chút đồ, thực nhanh lại ngâm mình ở phòng tập thể hình.

An Vô Dạng ở nhà qua mấy ngày sinh hoạt tự mình ra tay mới có cơm no áo ấm, buổi tối cần phải một lần nữa thích ứng với bầu không khí bị người khác ôm ăn.

Bất quá cậu cũng không phản cảm, chỉ là Hoắc Vân Xuyên tình cờ phản ứng, sẽ tương đối xấu hổ.

An Vô Dạng mặt nóng bừng, đối phương lại không hề phát giác, một dáng vẻ bình thường có thể mặc kệ mọi chuyện.

“Tập trung ăn cơm, em quan tâm nhiều như vậy làm gì?” Hoắc Vân Xuyên nói, trên mặt căn bản là nhìn không ra, vẫn cứ là dáng vẻ một bộ không có chuyện gì xảy ra.

An Vô Dạng rất bội phục hắn, bởi vì loại sự tình này sao có thể coi như không có xảy ra được chứ, rõ ràng rất cộm mông.

“Mặc kệ cũng có thể, tôi đổi nơi khác ngồi.” Thiếu niên cố gắng để giọng nói của mình nghe ra thực bình tĩnh.

Hoắc Vân Xuyên mắt điếc tai ngơ, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Trừ trên đùi tôi, em còn muốn ngồi chỗ nào?”

An Vô Dạng trợn trắng mắt nhìn: “……” Gương mặt sau một giây đồng hồ phiếm hồng.

“Em khi còn nhỏ làm sao lớn lên?” Hoắc Vân Xuyên nghiêm túc nói: “Là ăn đáng yêu sao?”

“Không ăn.” An Vô Dạng buột miệng thốt ra.

Hoắc Vân Xuyên cười nhẹ, nhanh chóng mà hôn một cái lên khóe miệng dính hạt cơm của đối phương: “Tôi không tin, em chắc chắn ăn.”

“Anh……” Còn đang ăn cơm đấy!

“Dạng Dạng.” Hoắc Vân Xuyên khôi phục đứng đắn, một giây đồng hồ đã dùng công phu biến đổi sắc mặt làm người ngứa răng, lại không thể lùi bước: “Đừng lại làm việc riêng, bạn nhỏ ở nhà trẻ ăn cơm cũng không quậy như em.”

An Vô Dạng bị vu khống đến không muốn nói chuyện với Hoắc Vân Xuyên: “……”

Kỳ nghỉ quốc khánh còn dư lại hai ngày, hai người bọn họ đơn giản thương lượng một chút, quyết định trở về Hoắc gia ăn cơm một chuyến.

Suốt thời gian của kỳ nghĩ, An Vô Dạng đều cảm thấy có chút mệt mỏi.

Sau khi chấm dứt ngược lại muốn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng thật ra bạn tốt Tiểu Béo của cậu, kết thúc kỳ nghĩ dài tựa như muốn mạng của cậu.

“Tớ không muốn trở về trường học……” Tiết Tễ Dương rầu nẫu ruột mà gọi điện thoại nói hết với bạn tốt từ hồi cao trung.

Đối phương lại an ủi cậu, nghĩ là chứng bệnh lười trỗi dậy, đây là điều rất bình thường.

Bình thường cái quỷ, trường học có một tên đồng tính coi trọng chính mình loại sự tình này...Tiết Tễ Dương làm sao có thể nói thẳng với An Vô Dạng.

Cậu ta tùy tiện oán giận vài câu, nên làm gì thì làm đó.

— Bạn Tiết ơi, giường đệm của cậu tôi đã giúp cậu sửa sang lại xong, cậu chừng nào thì trở lại trường học?

Thấy tin nhắn Tiểu Béo nở nụ cười lạnh, chính là người gửi tin nhắn lại cho cậu, ngày thường làm ra dáng vẻ đạo mạo, dáng vẻ của một bạn học tốt bụng.

Nhưng mà, sau lưng lại tìm mọi cơ hội chiếm tiện nghi của mình.

Tiết Tễ Dương bắt đầu nhớ lại lúc trước chính mình đi ngang qua gặp chuyện bất bình thuận tay giúp đỡ một chút, liền rất hối hận.

Còn nghĩ tới hoàn cảnh gia đình nghèo khó đáng thương của đối phương, giúp chuyện đối phương, cậu đã hối hận vì cưỡi lên lưng cọp xong khó leo xuống.

— Lúc nào đi học tôi sẽ trở về, cậu đừng hỏi đông hỏi tây nữa được không? Tôi cũng không phải chó nhà các người nuôi.

Tiết Tễ Dương trả về một câu, không lịch sự.

Nhận được tin nhắn của cậu chính là một anh bạn cao cao gầy gầy, gương mặt lớn lên đặc biệt đẹp, nhưng là toàn thân trên dưới đều thực lưu manh.

Y cùng Tiết Tễ Dương một thân hàng hiệu đứng chung một chỗ, giống như một tên lâu la của cậu.

— Nga, buổi sáng ngày mai có tiết, tôi đề nghị cậu chiều nay trở về.

Tiết Tễ Dương hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, đối phương bày ra một gương mặt lạnh lùng lãnh diễm, dùng dáng vẻ đó gửi tin nhắn cho mình.

Cậu cảm thấy răng đau, nếu như buổi tối Tạ Nhiễm cũng lãnh đạm như vậy, chính mình đã sớm chạy về trường học.

Trên thực tế chính là, đối phương buổi tối mỗi ngày đều dính lên trên giường của mình, cuồng ôm cuồng cọ, còn gọi không tỉnh!

Thật vất vả buổi sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, lại dùng vẻ mặt cao lãnh mà nhìn chính mình, oa, muốn hộc máu!

Nhưng mà buổi sáng ngày mai quả thật có tiết.

Tiết Tễ Dương đối với học tập vẫn còn duy trì sự nhiệt tình, cậu cũng không muốn bởi vì lên đại học liền mất đi hào quang của học bá.

Trước kia lúc còn béo, trở thành học bá, chỉ là vì muốn cho mình tăng thêm tự tin.

Hiện tại gầy xuống rồi, người cũng trở thành soái ca rồi.

Tiết Tễ Dương bỗng nhiên quay đầu, phát hiện học tập đối với mình chính là chân ái.

Tới buổi chiều, cậu lanh lẹ mà thu dọn đồ đạt về trường học.

Mở ra cửa phòng 303, bên trong không ai, bởi vì kỳ nghỉ, đều đi ra ngoài chơi cả rồi.

Tiết Tễ Dương cao hứng không bao lâu, một thân ảnh cao gầy từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt nhàn nhạt liếc mắt nhìn chính mình một cái, không phải Tạ Nhiễm thì là ai.

Lúc trước khi còn chưa có xảy ra ‘ quỷ áp giường ’, Tiết Tễ Dương đối với bạn học Tạ Nhiễm rất biết điều.

Hiện tại cậu đã thay đổi, chỉ là có lệ mà lên tiếng tiếp đón: “Bạn Tạ.”

Xưng hô như thế là do đối phương phát minh ra, có cảm giác vừa khách khí vừa tràn ngập khoảng cách, hiện tại dùng rất vừa lúc.

Khuôn mặt đẹp trai của bạn học Tạ Nhiễm gật gật đầu, hỏi: “Trên đường kẹt xe sao?”

Tiết Tễ Dương ngồi ở cái bàn sạch sẽ ở trước mặt, lười biếng nói: “Bắc Kinh không phải mỗi ngày đều kẹt xe sao? Cậu hỏi đều là chuyện không có ý nghĩa.”

Tạ Nhiễm: “Tôi lần đầu tiên tới Bắc Kinh.”

Y ở trước mặt cái bàn của mình ngồi xuống, chỗ đó cái gì cũng không có, chỉ có mấy quyển sách.

Chuyện đăng ký tiết học gì đó, đều hoàn thành ở trên máy tính của Tiết Tễ Dương.

“Hừ.” Đều nói người mập mạp đều mềm lòng, Tiểu Béo cảm giác chính mình cho dù gầy thành một que củi cũng không đổi được cái tật xấu này: “Sáu giờ, tôi muốn đi nhà ăn ăn cơm.” Sốt ruột: “Cậu có đi hay không?”

“Đi a.” Tạ Nhiễm không cự tuyệt mà nói.

Tiết Tễ Dương thở dài: “Đi thôi.” Thuận tiện nhìn sắc trời, trong lòng âm thầm mà thề, nếu như buổi tối hôm nay tên kia lại bò lên giường của chính mình, sẽ hung hăng mà đá xuống.

Buổi tối đúng 10 giờ, Tiết Tễ Dương tắm rửa xong, bò lên trên giường của mình trước, sâu kín mà nhìn người còn đang đọc sách ở bên cạnh: “Tạ Nhiễm.”

Bởi vì bị gọi tên, người nọ quay đầu nhìn về phía cậu.

Gương mặt này lớn lên ở trên người nam nhân thế này thật là phí phạm của trời, nếu như là một em gái thì thật tốt……

Tiết Tễ Dương hơi đáng tiếc một chút, tằng hắng giọng nói: “Buổi tối đừng tới chỗ tôi, OK? Tôi không thích cùng bạn học vai chạm vai mà ngủ.”

Tạ Nhiễm nhíu mày nói: “Tôi cũng không thích.”

Tiết Tễ Dương gật gật đầu: “Vậy thật sự là quá tốt.” Trong lòng cậu một trận nhẹ nhõm, cảm giác nói xong thật là sảng khoái.

Đêm khuya đúng 11 giờ, Tạ Nhiễm buông sách vở, bò lên trên giường ngủ của mình.

Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, y lại tất tất tác tác mà bò dậy đổi tọa độ, đích đến là giường bạn học Tiết.

Tiết Tễ Dương đêm khuya bị đè tỉnh, vừa thấy lại là Tạ Nhiễm, tên kia đè nặng ở trong lồng ngực của mình, tìm vị trí an toàn xong một chút là ngủ đến ngon lành: “Tôi phi…… Tạ Nhiễm? Tạ Nhiễm!”

Bình luận

Truyện đang đọc