GẢ CHO THẤT TÂM PHONG VƯƠNG GIA XUNG HỶ

Đỗ Thư Dao nhấc đèn lồng lên một chút, gọi một tiếng về phía phát ra âm thanh, thành công khiến người đối diện trượt chân.

Bóng đêm tĩnh mịch, thấm lạnh, ngay cả gió cũng rất yếu ớt.

Chúc Lương Bình biết chút công phu, ở khoảng cách cách Đỗ Thư Dao không xa, hắn ta bước chậm lại, nhìn rõ nàng đang cầm theo đèn lồng, vẻ mặt chờ đợi.

Ngày đó trên xe ngựa hắn ta ném tờ giấy kia chẳng qua chỉ để thử. Chúc Lương Bình không ngờ, tiểu nha đầu uống thuốc mê rơi vào trong nước cũng không chết này lại vẫn si tình với hắn ta như vậy.

Có điều nghĩ lại cũng đúng, mặc dù nàng đã lập gia đình, thế nhưng Thái Bình Vương lại là một tên điên, sợ rằng nàng còn vất vả hơn là phòng không gối chiếc. Lần trước vừa gặp, quả nhiên là còn nhỏ bé yếu ớt hơn trước nhiều, tất nhiên là bởi vì quá cực khổ.

Trong tình huống này, quả thực là lúc dễ dao động nhất.

Chúc Lương Bình đứng ở cách đó không xa, thoáng thu lại vẻ mặt khinh miệt, từng bước từng bước đi tới dưới ánh đèn lồng mà Đỗ Thư Dao đang cầm, nắm lấy tay nàng, vẻ mặt cũng cực kỳthích hợp.

"Thư Dao..." Chúc Lương Bình vươn tay sờ mặt nàng, Đỗ Thư Dao cố gắng không tránh né. Chúc Lương Bình sờ thấy khuôn mặt nàng lạnh lẽo, trong lòng càng thêm đắc ý.

"Sao mặt muội lại lạnh như vậy, có phải là mặc quá ít không?" Chúc Lương Bình giả vờ săn sóc: "Là do ta tới chậm."

Dứt lời, hắn ta muốn cởi áo choàng khoác lên cho Đỗ Thư Dao. Đỗ Thư Dao phối hợp với diễn xuất của hắn ta, lập tức đè lại tay đang muốn cởi áo choàng của hắn ta, giọng nói mang theo sự ngượng ngùng: "Muội đi ra hơi sớm, nhưng đã mặc nhiều rồi, không lạnh. Lương Bình, huynh cứ mặc đi, trời đêm gió lạnh."

Hai người dây dưa như vậy trong chốc lát, rốt cuộc đến khi đỗ thư sao sắp không nhịn nổi cơn buồn nôn, Chúc Lương Bình mới vào vấn đề chính.

"Những lời ta nói với muội ngày hôm đó, từng câu từng chữ đều xuất phát từ trong tim ta." Chúc Lương Bình nói: "Dao Nhi, muội chỉ cần làm theo lời ta nói, ta đảm bảo không bao lâu nữa, ta và muội có thể thực sự ở bên nhau."

"Ta tất nhiên sẽ không bạc đãi muội." Chúc Lương Bình nói: "Ta và muội đính hôn nhiều năm, thân thể muội yếu như vậy, cha ta vẫn không hài lòng, sợ muội quá yếu, sau này không thể sinh con. Nhưng ta không để ý, ta vẫn luôn nghĩ rằng, nếu ta cưới muội, tất nhiên cả đời này sẽ tận lòng bảo vệ muội."

Đỗ Thư Dao nghe lời nói này có vẻ không đúng lắm, nói yêu liền nói yêu, không phải nói phụ thân không hài lòng, làm cho người ta cảm thấy hắn ta phải chịu áp lực lớn, làm cho người ta biết ơn hắn ta.

Đỗ Thư Dao chưa từng yêu đương, nhưng chưa ăn thịt heo thì tốt xấu gì cũng thấy heo chạy rồi. Nàng đã từng trải qua thời đại bùng nổ thông tin của xã hội hiện đại, một chút liền có thể nhìn ra sơ hở trong lời nói. Phụ nữ ở thời đại này nghe những câu nói như thế sẽ cảm thấy mình thực sự có được sự si mê của đức lang quân. Thế nhưng ở hiện đại, e rằng ngay cả học sinh trung học cũng có thể nghe ra được đó là một đống cặn bã.

Đỗ Thư Dao thông qua ngọn đèn cẩn thận nhìn khuôn mặt hắn ta, đáng tiếc, đúng là một tên giả bộ.

Chúc Lương Bình vẫn đang mặc sức tưởng tượng về tương lai, Đỗ Thư Dao lại không muốn nói linh tinh với hắn ta nữa. Nhiệm vụ tối nay của nàng là cố gắng nói suông, rửa sạch tội cho mình. Hoàng đế bên kia bảo đảm sẽ ra tay, nàng phải khiến bản thân thoát sạch tội, giống như bước lên từ sông Hoàng Hà vậy.

Vì vậy Đỗ Thư Dao nói: "Được rồi, Lương Bình, thứ ngày đó huynh cho muội rốt cuộc dùng để làm gì?"

Chúc Lương Bình cũng đã sớm giả bộ rồi, thế nhưng giọng nói của Đỗ Thư Dao cũng không hạ xuống. Tuy rằng ở đây không có ai, nhưng dù sao cũng là ngõ sau Vương phủ, e rằng tai vách mạch rừng. Hắn ta vội vã hạ giọng nói: "Dao Nhi, nhỏ giọng một chút, đây là chuyện quan trọng, muội chờ ta nói chi tiết cho muội."

Đỗ Thư Dao vội vàng ngu ngốc gật đầu. Thực ra hạ giọng nói thì có ích gì đâu, chỗ này bốn phương tám hướng đều là người của Hoàng đế, người nào cũng là cao thủ võ công cao cường không lường được, cho dù hai người họ có kề tai nói nhỏ cũng có thể bị nghe thấy.

Thế nhưng Đỗ Thư Dao vẫn rất phối hợp hạ giọng, diễn vai cô nương ngu xuẩn vô cùng nhuần nhuyễn.

Chúc Lương Bình trước khi nói còn nhìn quanh một chút, sau đó nói: "Thứ ngày đó đưa cho muội, muội cứ yên tâm dùng. Bây giờ muội là nữ chủ nhân của Vương phủ này, lúc giặt đồ thường ngày thì sắp xếp một người vào, không khó chứ?"

Thật đúng là khó, toàn bộ Vương phủ đều là người của Hoàng đế, ngươi nói xem có khó không huynh đệ?

Thế nhưng Đỗ Thư Dao lại liên tục gật đầu: "Chuyện này không khó. Thứ kia dùng khi giặt quần áo và dùng cho đồ dùng hàng ngày sao?"

Đỗ Thư Dao giả vờ kinh ngạc, hít một hơi rồi bụm miệng: "Huynh muốn muội hạ độc Thái Bình Vương?"

Giọng của nàng không tự chủ cao lên, sợ mấy đại ca đang mai phục không nghe rõ. Lông mày Chúc Lương Bình nhăn lại, khuôn mặt tuấn tú dưới ngọn đèn hơi biến dạng.

"Muội kêu cái gì?" Chúc Lương Bình gầm nhẹ: "Cũng không phải là độc, không phải là thuốc, sao ta có thể để muội làm mấy chuyện hại người như thế!"

Trong lòng Đỗ Thư Dao cười nhạt, quả thực không phải độc, cũng không phải thuốc, việc này nàng đã xác nhận với thái y rồi. Thế nhưng không ăn thứ đó, nhưng tiếp xúc với cơ thể một thời gian dài, thấm qua mồ hôi, thậm chí ngửi mùi,... cũng sẽ khiến cho người ta hưng phấn quá độ, tính khí nóng nảy, rồi từ từ phát điên!

Giọng Đỗ Thư Dao không khỏi lạnh đi một chút, nhưng kịch thì vẫn phải diễn: "Nếu không phải độc... thì đó là cái gì?"

Đã đến bước này rồi, Chúc Lương Bình cũng không giấu giếm nữa. Hắn ta tự nhận thấy bao nhiêu năm tình nghĩa, người phụ nữ này vẫn si tình với hắn ta, trên đời này không có gì tốt hơn là lợi dụng việc si tình. Vì thế, hắn ta trầm giọng ghé sát vào nàng, nói: "Là tử nhuận đã được xử lý đặc biệt, một loại ngải có ở khắp các vùng núi, không có độc..."

Đỗ Thư Dao biết sắp tới việc chính rồi, hy vọng các đại ca mai phục tứ phương có thể nghe rõ, nàng túm lấy Chúc Lương Bình, dáng vẻ ngây thơ đầy tín nhiệm.

Chúc Lương Bình lúc này mới nói: "Nhưng chỉ cần dùng nó để giặt quần áo và cho vào đồ dùng hàng ngày từ năm này qua tháng khác thì có thể khiến người mặc quần áo trở nên rối loạn thần chí, từ từ phát điên."

Đỗ Thư Dao đúng lúc lùi lại một bước, Chúc Lương Bình túm lấy nàng không cho nàng lui lại, miệng như rót mật nhưng lòng đầy độc ác, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Muội sợ cái gì, Thái Bình Vương đã sớm mắc bệnh điên rồi, không ai có thể phát hiện ra điểm bất thường, cũng không ai có thể nghĩ đến được. Muội chỉ cần nghe theo, chúng ta rất nhanh sẽ có thể ở bên nhau..."

"Dao Nhi." Chúc Lương Bình rất thành thạo việc vừa đấm vừa xoa, nhất thời nói chậm lại: "Ta thực sự muốn ở bên cạnh muội. Lúc hôn ước bị giải trừ, muội cũng biết ta đau lòng đến thế nào mà!"

"Nhưng ông trời bất công, muốn chia rẽ đôi tình nhân như chúng ta." Chúc Lương Bình nói khiến Đỗ Thư Dao có chút buồn nôn, chủ yếu là chua đến mức buồn nôn, thậm chí nhìn thấy khuôn mặt khá ưa nhìn này cũng cảm thấy buồn nôn. Thế nhưng nội dung chính của vở kịch này mới chỉ bắt đầu, nàng không quên nhiệm vụ chính của ngày hôm nay là rửa sạch tội cho mình!

Vì vậy Đỗ Thư Dao chỉ giãy giụa trong sự "không thể chịu được" trong chốc lát, sau đó lại không chịu nổi sự đau lòng của Chúc Lương Bình, nàng chủ động kéo tay hắn ta, nói: "Lương Bình ca ca, muội biết, lúc đó muội cũng rất đau khổ."

Tất nhiên, Đỗ Thư Dao đang nói đến nguyên thân, nghĩ lúc đó chắc nàng cũng rất đau khổ. Tuy rằng nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình lúc đó, thế nhưng bị ép từ hôn với người trong lòng, người đó lại từ chối lời thỉnh cầu bỏ trốn của nàng. Phải biết triều đại này, một cô nương quyết tâm bỏ trốn cùng một người cần phải có dũng khí lớn đến mức nào.

Đó chính là không cần cả gia đình, danh tiết, thậm chí ngay cả mạng cũng không cần, nhưng cuối cùng lại bị từ chối, sao có thể không đau khổ được?

Chúc Lương Bình bị vẻ mặt buồn bã của Đỗ Thư Dao khiến cho trong lòng có chút xấu hổ, thế nhưng cũng chỉ trong giây lát mà thôi. Thiên hạ này cũng không thiếu nữ tử si tình, hắn ta là người làm chuyện lớn, sao có thể bị mắc kẹt trong tình cảm nam nữ?

Vì vậy Chúc Lương Bình vươn tay thủ ôm Đỗ Thư Dao, an ủi nàng: "Thái Bình Vương đã điên rồi, tuy rằng gần đây có chuyển biến tốt hơn, thế nhưng chỉ cần thêm thứ này vào, bệnh của hắn nhất định sẽ trở nên nghiêm trọng lần nữa, đến lúc đó ta và muội có thể ở bên nhau mà không cần kiêng kỵ gì nữa."

Đỗ Thư Dao cảm giác mình dính phải một con rắn độc. Nàng sinh ra ở hiện đại, cho dù vẫn có nhiều chuyện trọng nam khinh nữ bất bình,  thế nhưng nàng cũng chưa từng thực sự tiếp xúc với một kẻ giết người điên cuồng mà vẫn thoải mái như vậy.

Dây dưa với loại sát nhân như thế này, ai trải qua rồi sẽ biết.

Đỗ Thư Dao siết chặt cổ tay áo, chậm rãi tựa đầu vào vai Chúc Lương Bình, nhẹ giọng hỏi: "Thái Bình Vương... sẽ chết sao?"

Chúc Lương Bình đã tính đến việc Đỗ Thư Dao nhất định sẽ hỏi, hắn ta nói nửa lời lại bỏ nửa lời, cứ tiếp tục thì hậu quả sẽ là phát điên đến chết.

Nhưng hắn ta không thể nói, nếu không nữ nhân này cho dù có ngu ngốc hơn nữa thì cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra để chơi với lửa.

Vì vậy hắn ta nói một cách tự nhiên: "Tất nhiên là không!"

"Hắn sẽ chỉ ngày càng điên mà tôi, muội nghĩ gì thế. Đây không phải là độc dược, sao ta có thể để muội vào tình thế nguy hiểm được?"

Chúc Lương Bình dường như rất tức giận, thói cặn bã lại sâu như vậy. Nếu Đỗ Thư Dao quả thực là nguyên thân, dưới cái nhìn của tình yêu thì thực sự sẽ bị hắn ta làm cho mê muội.

Nói đến mức đường đường chính chính như thế, Thái Bình Vương không chết, bọn họ ở bên nhau thế nào? Yêu đương vụng trộm sao?

Nếu là chết, nàng bị điều tra thì còn có thể sống sao?

Hay cho một tên đánh tráo khái niệm. Thế nhưng Đỗ Thư Dao lại giật giật môi, không vạch trần. Nàng làm bộ thở phào, đè lồng ngực của mình, sau đó làm như lơ đãng nói: "Lương Bình, muội thực sự rất sợ, lần đầu tiên làm loại chuyện như thế này..."

Phủi sạch liên quan đến mình mới là điều quan trọng nhất. Tuy rằng từ thái độ xoa dịu của Chúc Lương Bình, nguyên thân quả thực chưa từng tham gia mưu hại Thái Bình Vương, thậm chí mình cũng có thể là người bị hại, nhưng nhất định phải để các đại ca đang mai phục nghe thấy rõ ràng thì nàng mới có thể giữ được mạng trước mặt Hoàng đế.

Chúc Lương Bình đè vai nàng, an ủi nói: "Dao Nhi không sợ, tất cả đã có ta."

Đỗ Thư Dao ừ một tiếng, gió đêm ẩm ướt, nàng hít mũi một cái, nhìn Chúc Lương Bình, làm bộ suy đoán, hỏi: "Lương Bình, bệnh điên của Thái Bình Vương có phải là..."

"Ưm." Đỗ Thư Dao bị Chúc Lương Bình bịt miệng. Lông mày Chúc Lương Bình sắc bén, không còn dáng vẻ dịu dàng, giọng nói đè thấp: "Đừng có nói bậy, đây không phải là chuyện muội nên quan tâm. Muội chỉ cần quan tâm đến lời ta nói là được."

Đến lúc này, hắn ta đã dùng giọng ra lệnh, hắn ta cảm giác mình đã hoàn toàn nắm được nữ nhân ngu xuẩn này trong tay, cũng không cần phải giả bộ tình cảm dịu dàng nữa. Đây chính là bản chất của những tên cặn bã.

Đỗ Thư Dao nói không thành, nhưng nhìn phản ứng của Chúc Lương Bình, cũng không khó đoán ra chuyện về bệnh điên của Thái Bình Vương cũng có liên quan đến hắn ta. Đây là âm mưu kinh khủng đến mức nào?

Ngọn đèn trong tay Đỗ Thư Dao lay động trong bóng đêm, bỗng dưng tắt ngấm. Trong bóng tối, hai người diễn kịch đã lâu liền quay trở lại dáng vẻ ban đầu. Ánh trăng mờ nhạt không thể chiếu sáng mảnh đất đầy cây cối rậm rạp này.

Chúc Lương Bình ở trong bóng đêm lên tiếng: "Dao Nhi, lời ta nói hôm nay, muội tuyệt đối đừng nói cho bất cứ kẻ nào."

Đỗ Thư Dao lên tiếng, mơ hồ thấy Chúc Lương Bình túm được tay nàng, tay nàng chạm phải thứ gì đó, sau đó cổ tay nàng chợt lạnh.

Giọng Chúc Lương Bình dịu dàng: "Vòng tay. Thực ra ta nên tặng cho muội sớm hơn, nó được làm riêng cho muội từ khi chúng ta còn chưa hủy hôn ước."

Trên đó đã bôi thuốc độc, nếu đeo lâu ngày, chờ đến khi Thái Bình Vương điên đến chết thì nàng cũng không có thuốc nào cứu được, đến lúc đó chết không có đối chứng, một mũi tên trúng hai đích.

Giọng Chúc Lương Bình càng dịu dàng hơn: "Vòng tay trước đó ta tặng cho muội, không phải muội nói là vô tình làm vỡ rồi sao? Dao Nhi, ta vẫn luôn nhớ, đã tìm rất lâu mới tìm được một chiếc giống hệt như trước kia..."

Đỗ Thư Dao nghe giọng nói này mà nổi cả da gà. Nàng cảm giác đến bước này cũng tạm được rồi, vì thế lại hỏi: "Vậy nếu thuốc bột dùng hết rồi, vậy muội phải lấy thế nào?"

Chúc Lương Bình dường như khẽ cười một tiếng, ngoài miệng nói: "Ta đương nhiên có cách tìm muội, Dao Nhi ngốc."

Trước đó nghe nói Vương Thái Bình đang hồi phục, trong lòng hắn ta rất lo lắng. Người phụ nữ phụ trách giặt đồ được gài vào trước kia đã không còn tin được nữa, nếu không Chúc Lương Bình cũng sẽ không tìm đến Đỗ Thư Dao.

Gói thuốc này không giống như trước kia, nó giống như độc trên vòng tay mà hắn ta vừa cho nữ nhân ngu xuẩn này, không cần dùng hết, e rằng hai kẻ này đều đã xuống hoàng tuyền rồi.

Đỗ Thư Dao im lặng trong chốc lát, nhưng lúc Chúc Lương Bình an tâm thì nàng lại đột nhiên hỏi: "Huynh làm việc cho ai? Huynh cũng biết mưu hại Thái Bình Vương là tội gì mà đúng không?"

Đó cũng không phải chuyện mà một người có thể làm được. Dựa theo thái độ của Hoàng đế hôm qua, e rằng liên quan đến một nhà Chúc Lương Bình.

Chúc Lương Bình bị Đỗ Thư Dao hỏi đến sửng sốt, sau đó tóc gáy dựng đứng. Đỗ Thư Dao trước mắt hắn ta chỉ đứng một chỗ, gầy gò nhỏ bé và yếu ớt, không hề có lực công kích.

Thế nhưng thái độ của nàng quá bình tĩnh, giọng nói cũng quá bình thản. Dưới tình thế cấp bách, Chúc Lương Bình rút kiếm tùy thân ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén không chút do dự đâm về phía cổ Đỗ Thư Dao.

Đỗ Thư Dao vốn muốn giả bộ cưỡng chế, nhưng sau khi nói xong, các đại ca đang ẩn núp lại không ngầm hiểu ý nàng mà không xuất hiện, nàng sợ Chúc Lương Bình sẽ chó cùng rứt giậu, muốn giết người diệt khẩu.

Nàng cũng không thể bình tĩnh được nữa, giơ tay đập thẳng chiếc đèn lồng trong tay về phía Chúc Lương Bình, sau đó ôm cổ xoay người chạy, vừa chạy vừa hô: "Người đâu, người đâu!"

Chúc Lương Bình quắc mắt, còn tưởng Đỗ Thư Dao đang kêu người trong Vương phủ, hắn ta vung kiếm truy kích, thời gian chờ người trong Vương phủ đến đây cũng đủ để hắn ta giết người diệt khẩu rồi!

Thế nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ, lúc mũi kiếm của hắn ta sắp đâm vào sau lưng Đỗ Thư Dao, một đám người từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện, trong tay mỗi người đều cầm loan đao màu đen, trong bóng đêm không hề có ánh sáng, toàn thân những người này cũng như hòa vào trong bóng đêm.

Mũi kiếm của Chúc Lương Bình bị một thanh loan đao chặn lại. Đỗ Thư Dao lúc này đang chạy loạng choạng, chạy vọt về phía trước mấy bước mới dừng lại. Lúc này Chúc Lương Bình và một số tử sĩ áo đen phía sau đang đánh nhau rồi.

Đỗ Thư Dao ôm ngực thở hổn hển, nhìn về phía trận chiến, không thấy rõ gì cả. Thế nhưng hổ mạnh cũng không chịu được một bầy sói, huống chi là một sói chống lại một đám hổ?

Chúc Lương Bình quả thực vừa bắt đầu đã rơi xuống thế hạ phong. Hắn ta sao có thể là đối thủ của những người này?

Hơn nữa hắn ta quả thực đã mất hồn mất vía, bởi vì hắn ta đã nhận ra những người này đều là tử sĩ bên cạnh Hoàng thượng. Nữ nhân ngu xuẩn kia sao có thể được Hoàng đế che chở?

Chúc Lương Bình hiểu ra mình đã trúng kế, nhưng lại khó có thể tin được. Nhưng chỉ trong giây lát chần chờ này, mới giao chiến với tử sĩ được mấy chiêu, hắn ta không chỉ bị đánh rơi kiếm, mà khi hắn ta phục hồi tinh thần lại muốn tự sát thì cũng đã muộn. Cổ hắn ta bị một bàn tay lạnh như băng kiềm chặt, cằm bị bóp chặt, một viên thuốc nhỏ được ném vào trong miệng hắn ta, gân xanh trên trán hắn ta nổi lên, cổ họng phát ra tiếng như vì bị bóp cổ nên không thể kêu lên, hắn ta bị ép phải nuốt xuống. Sau đó để đề phòng tự sát, cằm của hắn ta cũng bị tháo khớp.

Đỗ Thư Dao đứng cách khá xa, ánh sáng không rõ lắm, không nhìn rõ cảnh tượng này. Chờ đến khi tử sĩ đứng đầu yên lặng như mèo hoang đi đến bên cạnh nàng khom người, Chúc Lương Bình đã bị đánh ngất mang đi.

"Nô tài đưa Vương phi về." Hắn ta nói.

Đỗ Thư Dao gật đầu, thấy trong bóng đêm tử sĩ mang theo Chúc Lương Bình nhẹ nhàng như mang theo cái gối, nhảy mấy cái liền biến mất trong rừng cây, trong lòng nàng cảm thán người biết võ công thật là trâu bò!

Nàng không khỏi sờ sờ vóc dáng như một con gà nhỏ của mình, nghĩ rằng hiện tại tuổi cũng không lớn, mới mười tám, không biết luyện võ còn kịp hay không...

Xoay người đi vào trong Vương phủ qua cửa nhỏ, tử sĩ vẫn đi theo phía sau Đỗ Thư Dao, giống như ma quỷ, bước đi hoàn toàn không tiếng động, chỉ có một đôi mắt giống như sói hoang, không có bất kỳ cảm tình gì.

Đỗ Thư Dao cũng từng đọc rất nhiều tiểu thuyết, khi nhìn thấy tử sĩ thật thì không khỏi nhìn nhiều hơn. Người này kiềm chế hơi thở quá tốt, Đỗ Thư Dao không chỉ không nghe được tiếng bước chân của hắn ta, mà ngay cả tiếng thở nàng cũng không nghe được.

Nàng đi trên đường nhỏ không người, chuyện đêm nay thậm chí ngay cả thúy thúy cũng không biết, đều đã bị nàng dùng một bát cháo có thuốc mê của nàng làm cho ngất đi rồi. Liên Hoa lại đúng lúc không thoải mái, không có nhiệm vụ. Đêm khuya, nàng đi ra từ cửa sổ, sau đó đi đường nhỏ vắng vẻ, không ai biết nàng phối hợp với tử sĩ bắt được người mưu hại Thái Bình Vương. Dù sao Vương phủ hôm nay đã được dọn sạch sẽ, áo trong của Thái Bình Vương là từ trong tay người trong phủ, không thể đánh rắn động cỏ được.

Có điều chuyện quan trọng hiện tại không phải là chuyện này. Đỗ Thư Dao đi phía trước, tử sĩ theo phía sau, Đỗ Thư Dao không biết hắn ta tên là gì, không tiện mở miệng. Sau mấy lần do dự, rốt cuộc lúc đi đến cửa sổ phòng của nàng, nàng không lên tiếng không được.

"Việc kia." Đỗ Thư Dao nói: "Lời vừa rồi Chúc Lương Bình nói, các ngươi đều nghe rõ chứ?"

Tử sĩ đứng như một gốc cây đang dừng hình, không hề nhúc nhích, một lát sau, tiếng nói từ sau khăn che mặt truyền ra: "Bẩm Vương phi, đúng vậy."

Đỗ Thư Dao thở phào, nói: "Đại nhân, ta cũng biết ngươi là người đứng đầu, chuyện lần này quan trọng, mong rằng đại nhân nói tốt giúp ta vài câu trước mặt bệ hạ, ta cảm kích khôn cùng. Không biết đại nhân tên là gì?"

Đỗ Thư Dao chuyển kiếp đã lâu như vậy, ngoài Hoàng đế ra thì chưa từng ăn nói khép nép như thế với ai. Ngoại trừ lời Chúc Lương Bình nói, nàng vẫn dính dáng đến hắn ta, ở thời đại này, loại chuyện này mà bị truy cứu, nàng cũng chỉ có con đường chết, vậy phải xem các đại ca này quay về bẩm báo thế nào.

Tuy nhiên, nếu nàng không tự mình chứng minh, Chúc Lương Bình vì nàng mà bị bắt, đến chỗ Hoàng đế lại khó giữ mạng mà lôi thêm nàng làm đệm lưng, nàng lại càng chết thảm hơn. Thế nên Đỗ Thư Dao cảm thấy bản thân nàng đúng là quá khó khăn.

Chờ xong chuyện này rồi, nàng nhất định phải gặm hai cây nhân sâm để bồi bổ một chút!

Có điều lời nhờ cậy của nàng hiển nhiên là vô ích. Những tử sĩ này lệ thuộc vào Hoàng đế, ngay cả tình cảm của con người bình thường cũng cũng bị tước bỏ trong quá trình huấn luyện. Làm sao họ có thể nói giúp nàng được?

Đỗ Thư Dao thấy hắn ta không nói lời nào, biết là không thành, nàng liền thở dài phất tay: "Ngươi đi đi." Nói rồi nàng mở cửa sổ.

Sau đó khi quay người lại, người đã không còn bóng dáng. Đỗ Thư Dao mở cửa sổ ra chuẩn bị nhảy vào, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy Thái Bình Vương đứng ngay đó.

Đỗ Thư Dao sợ đến mức hét lên "mẹ ơi", ngã xuống cửa. Nàng còn chưa đứng lên, Thái Bình Vương đã ghé vào cửa sổ, tóc và mặt rũ xuống phía nàng, giống như nữ quỷ vậy, ánh mắt vô hồn, cổ họng phát ra tiếng chít chít.

Đỗ Thư Dao gập chân, nhe răng trợn mắt bám vào khung cửa sổ đứng lên. Thái Bình Vương theo nàng đứng dậy, tóc che mặt, ánh mắt nhìn thẳng, giống như vai chính trong phim ma vậy.

Đỗ Thư Dao đau đến nhe răng trợn mắt hùng hùng hổ hổ, đẩy đầu Thái Bình Vương ra, bò vào cửa sổ rồi đóng lại, sau đó gạt áo choàng ra thở dài: "Nhiều thuốc như vậy rồi mà ngươi còn không ngất xỉu, sao ngươi không ngủ mà cố chống đỡ làm gì?"

Tay nàng chỉ chỉ đầu Thái Bình Vương, kéo hắn đến mép giường, vươn tay chạm đầu hắn, đẩy hắn xuống giường, hắn liền ngã xuống.

Thế nhưng rất nhanh hắn lại bò dậy, rõ ràng ánh mắt không tập trung, thế nhưng lại lần theo mùi của Đỗ Thư Dao, ngay cả cánh tay ôm Đỗ Thư Dao cũng không có sức lực như bình thường, mềm nhũn, hướng thẳng xuống bụng.

Đỗ Thư Dao nhớ tới nàng ở hiện đại sống cùng với Chuỗi Chuỗi  thực ra cũng như thế này. Thỉnh thoảng nàng đi ra ngoài mua đồ gì đó, hoặc là có việc ở bên ngoài nên về muộn, bất kể là về lúc nào, có bước nhẹ thế nào thì cũng đều nhìn thấy Chuỗi Chuỗi  chờ trước cửa.

Thậm chí cho tới bây giờ cũng sẽ không ngủ mà ngẩng đầu lên, ngồi trước cửa, chưa bao giờ nằm xuống.

Đỗ Thư Dao vừa trải qua một trận chấn động lòng người, toàn thân thấm cái lạnh của ban đêm, được Thái Bình Vương ôm như vậy, cảm giác như trở về từ trong hoảng sợ thấp thỏm vậy.

Nàng là một người rất bình thường, thực sự không thể làm được như những nhân vật chính trong tiểu thuyết, đại sát tứ phương. Người như nàng không nên tìm ra loại âm mưu này, dính vào loại kích thích này. Đêm nay không biết đã chết bao nhiêu tế bào não rồi.

Nàng cúi đầu, chống lại ánh mắt đăm đăm vì thuốc của Thái Bình Vương, vươn tay nhéo nhéo họng hắn một cái, không mang theo chút ám muội  kiều diễm nào, chỉ đơn giản là muốn ngăn lại tiếng rì rầm của hắn mà thôi.

Sát khí trong ngõ sau Vương phủ giờ phút này đã bị xua tan, sự ấm áp trong phòng cũng khiến Đỗ Thư Dao bình tĩnh lại. Nàng đưa tay vuốt vuốt tóc Thái Bình Vương, ôm đầu xoa xoa khuôn mặt của hắn, cuối cùng hôn lên trán hắn một cái, lộ ra ý cười, sau đó nàng ngồi xổm xuống nói: "May mà ngươi cũng tới đây, nếu không thì ở thế giới này thực sự quá đáng sợ."

Vì sự gần gũi và ấm áp của hai người trong phòng, Đỗ Thư Dao khuyên Thái Bình Vương đi ngủ. Vì chịu tác dụng của thuốc, hắn không hề có năng lực nhận biết Đỗ Thư Dao đang nói gì, chỉ bướng bỉnh không chịu đi ngủ.

Chủ nhân còn chưa trở lại, không thể ngủ.

Đỗ Thư Dao bất đắc dĩ, nàng đứng dậy muốn đi rửa mặt, nhưng hắn lại linh hoạt bám lấy vai nàng. Đỗ Thư Dao cứ như thế kéo hắn đi rửa mặt một chút, lúc này mới quay về giường.

Thái Bình Vương rốt cuộc cũng lên giường theo nàng. Đỗ Thư Dao thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, ngay cả nến cũng lười thổi tắt, cứ thế híp mắt ôm Thái Bình Vương ngủ.

Tối nay nàng đã dặn tỳ nữ không cần hầu hạ, Thúy Thúy ở thiền điện cũng bị nàng làm cho hôn mê rồi.

Cho nên không có ai đến đổi nến cả. Ngọn nến trong chụp đèn dần cháy hết, tan chảy, cuối cùng tắt ngấm.

Trời còn chưa sáng, trong phòng chỉ có tiếng hô hấp của hai người. Thế nhưng so với sự hoảng sợ khi tắt đèn ở ngõ sau Vương phủ, Đỗ Thư Dao giật mình bừng tỉnh, sau đó lật người, ôm lấy Thái Bình Vương rồi nặng nề ngủ tiếp.

Thái Bình Vương tối hôm qua rất vất vả, đến bây giờ còn đang  ngủ rất sâu, Đỗ Thư Dao ngồi dậy lên tiếng gọi tỳ nữ vào hầu hạ, sau đó đưa tay nhéo mặt Thái Bình Vương, trong lòng mềm mại như tơ. Tuy rằng Chuỗi Chuỗi  không có lông, nhưng như thế cũng tốt.

Đỗ Thư Dao ngáp một cái, để tỳ nữ hầu hạ rửa mặt, nàng dặn dò: "Vương gia vẫn còn ngủ, để hắn ngủ đi, điểm tâm chuẩn bị xong thì đưa vào phòng, ta ăn ở đây."

Nàng sợ Chuỗi Chuỗi  tỉnh dậy không thấy nàng lại giống như tối qua, sẽ ồn ào.

Thúy thúy bị Liên Hoa lay tỉnh, mơ màng thỉnh tội với Đỗ Thư Dao. Đỗ Thư Dao chỉ thưởng cho nàng ta một chén cháo, đương nhiên lần này không có bỏ thuốc.

Lúc Đỗ Thư Dao dùng điểm tâm, Thái Bình Vương có lẽ ngửi được mùi thơm liền tỉnh lại. Có điều sau khi tỉnh lại, hắn lại đi chân trần xuống đất, liếc nhìn bàn ăn, nhưng lại thắng được thiên tính, không vội vã đi lấy đồ ăn mà đi ôm Đỗ Thư Dao trước.

Đỗ Thư Dao bị hắn ôm đến không nuốt trôi cháo, mắt cười đến nheo lại, thân thể nghiêng đi dỗ dỗ hắn. Nhìn như vậy, một đám tỳ nữ không nhịn được mà ước ao, tình cảm giữa hai người tốt quá, trên đời này chỉ sợ không có ai như thế ngoài hai người.

Cuối cùng vẫn là Đỗ Thư Dao dẫn Thái Bình Vương đi rửa mặt, cháo cũng được hâm nóng lại lần nữa. Lúc ăn, Đỗ Thư Dao thường bắt Thái Bình Vương chỉ luôn ăn thịt phải ăn thêm rau xanh. Thấy hắn ghét bỏ không chịu há mồm, nàng không biết mệt mà bóp cằm hắn trực tiếp đút vào.

"Ăn nhiều rau tốt cho cơ thể." Đỗ Thư Dao nói.

Dáng vẻ Thái Bình Vương nhai như nhai sáp nhưng lại không dám nhô ra khiến tâm trạng Đỗ Thư Dao tốt lên nhiều.

Có điều tâm trạng này không duy trì được lâu. Lúc ăn điểm tâm xong, thái y bắt mạch lại tới. Có điều lúc này không phải chỉ là mấy thái y bắt mạch hàng ngày, mà dường như toàn bộ thái y của thái y viện đều đến đây.

Thái Bình Vương bị vây vào giữa liền chống cự, Đỗ Thư Dao không thể làm gì khác hơn là an ủi hắn. Nàng đương nhiên biết là có chuyện gì. Tối qua Hoàng đế nghe các tử sĩ báo cáo xong chắc chắn rất tức giận, hôm nay liền phái các thái y vội vàng tới khám bệnh cho Thái Bình Vương cũng là chuyện bình thường.

Có điều nàng không ngờ Hoàng đế lại đích thân tới. Mặc dù đã cải trang, nhưng Đỗ Thư Dao hiện tại nhìn thấy ông ta liền sợ muốn chết. Nàng luôn cảm thấy hoàng đế muốn giết nàng, có điều bởi vì Thái Bình Vương luôn ỷ lại nàng cho nên mới tạm thời giữ mạng cho nàng.

Thái Bình Vương bị các thái y vây quanh, Hoàng đế ngồi ở bên cạnh bàn, Đỗ Thư Dao thì quỳ gối trước mặt ông ta cách đó không xa. Nàng cúi thấp đầu, trả lời câu hỏi của ông ta.

"Ngày đó là ngươi ở trong xe ngựa nhận được giấy hẹn riêng của hắn ta?" Giọng Dương Lâu kèm theo tiếng ô ô vì bị bịt miệng của Thái Bình Vương khiến Đỗ Thư Dao sợ chết khiếp.

"Vâng." Nàng thành thật trả lời.

"Tại sao lúc đó không báo? Ngươi cũng biết, nữ tử sau khi thành hôn mà lén hẹn hò riêng với người khác sẽ bị tội. Ngươi là Thái Bình Vương phi, theo luật có thể bị treo cổ thị chúng."

Đỗ Thư Dao sợ đến nỗi tế bào não cũng sắp chết hết rồi. Thế nhưng chuyện này lại càng không thể nói dối được. Dương Lâu không phải một hôn quân có thể tùy tiện lừa gạt, Đỗ Thư Dao cũng có thể nghe ra ông ta đang thị uy, nhưng không có ý định xử tử nàng. Nếu không thì bây giờ cũng sẽ không nói mấy lời vô ích với nàng như vậy.

Đỗ Thư Dao thực sự đã cảm nhận được cái gì gọi là hoàng quyền chí thượng. Nàng hít một hơi, nói: "Phụ hoàng, thần nữ không dám. Thần nữ từng có hôn ước với Chúc Lương Bình, ngày đó chuyện tiểu thư Vu gia vì thế mà ầm ĩ, thực sự cực kỳ khó coi. Thần nữ không biết hắn ta nhét tờ giấy vào ống tay áo của Vương gia lúc nào, thế nhưng sau khi xem xong, thần nữ tuyệt đối không đến nơi hẹn. Thần nữ đã từng mù mắt, nhưng đã được gả cho Vương gia, thần nữ đã sớm không dính dáng gì đến Chúc Lương Bình nữa rồi."

"Ngươi quả thực mắt mù." Dương Lâu nói: "Vòng tay ngươi giao lên đêm qua là Chúc Lương Bình đưa cho ngươi, ngươi cũng biết trong đó có độc. Ngày trước ngươi cũng suýt chết vì loại độc này."

Đỗ Thư Dao mặc dù có chút kinh ngạc, thế nhưng nàng cũng không phải nguyên chủ, chưa từng yêu Chúc Lương Bình đến chết đi sống lại, vì vậy đối với loại chuyện ác không chỉ lợi dụng mà còn đầu độc này, nàng chỉ thở dài không hiểu. Nàng hơi dừng lại một chút, lại nói: "Hắn ta tính toán rất tốt.”

Một hòn đá ném hai con chim, tất cả chết hết là xong chuyện.

"Trẫm đã điều tra rõ, trước kia ngươi trúng độc không phải là vì đồ ăn, mà là vì ngươi đã từng đeo cái vòng đã vỡ kia."

Đỗ Thư Dao lần này thực sự không thở nổi. Nghe nói trong lúc vô tình, Thúy Thúy đã từng nói, chiếc vòng tay bị vỡ kia nguyên thân đã đeo hai ba năm rồi. Chỉ là đính hôn mà thôi, không thích thì có thể từ hôn, rốt cuộc có thù oán gì mà lại đưa người khác vào chỗ chết một cách độc ác như vậy?

Dương Lâu thấy vẻ mặt nàng rốt cuộc cũng thay đổi, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Không chỉ có như vậy, ngươi và Chúc Lương Bình cũng cấu kết với nhau làm việc xấu. Chuyện ngươi rơi vào trong hồ nước vào mùa đông cũng là do bọn hắn bày ra, vì không chỉ muốn ngươi rơi xuống nước, mà còn muốn ngươi kéo theo Thái Bình Vương cũng ở trên thuyền khi đó xuống nước."

Đỗ Thư Dao ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dương Lâu. Việc này đúng là hơi khó hiểu, nhưng Dương Lâu hôm qua nghe được cũng vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

Ngày ấy Thái Bình Vương lén lút điên cuồng chạy ra ngoài, lúc hộ vệ bên người không theo kịp thì đã lên thuyền. Khi đó Thái Bình Vương đã bị người ta chú ý tới. Hắn có điên nữa thì cũng biết lạnh, lúc đó hồ mặc dù chưa hoàn toàn đóng băng, thế nhưng vẫn lạnh thấu xương. Nguyên nhân rơi xuống nước cũng không phải là do nàng trượt chân, mà là do lúc đó thuyền đột nhiên lay động. Lúc đầu nàng cũng có hẹn với Chúc Lương Bình, nhưng lại không ngờ tình lang của nàng lại muốn lấy mạng nàng.

Không chỉ hại tính mạng nàng, mà còn muốn dùng mạng của nàng hại Thái Bình Vương.

Lúc đó nàng rơi xuống nước, quả thực cũng túm lấy Thái Bình Vương, kéo theo hắn xuống nước. Nếu không phải lúc đó hộ vệ đến kịp, hai người cũng đã thực sự chết trong hồ băng rồi.

Hoàng đế vẫn cho rằng chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, mãi đến tối qua sau khi moi được chân tướng trong miệng kẻ bị bắt kia ông ta mới biết, hóa ra con trai ông ta từ trước đến nay đúng là bị người khác hãm hại!

Ông ta tức giận không thôi, thậm chí đã muốn hạ thánh chỉ để Tam Ti điều tra, thế nhưng qua một đêm thức trắng, đến sáng hôm sau ông ta đã đổi ý.

Thân là đế vương, rất nhiều chuyện cũng không thể không kiêng kỵ được. Ai là người hại Thái Bình Vương, trong lòng ông ta cũng không phải là không có suy đoán.

Thủ đoạn bí ẩn như vậy, nếu thực sự dựa theo lời thái y, thúc đẩy bệnh điên của Thái Bình Vương dần dần theo thời gian thì độc này đã hạ được mấy năm rồi, lại có thể điều tra ra đơn giản như vậy. Đêm qua ông ta hạ lệnh cho tử sĩ bức cung Chúc Lương Bình, khiến hắn ta không còn ra hình dạng gì, nhưng cũng không moi được chút tin tức nào của người giật dây phía sau. Vì thế, Chúc Lương Bình còn có thứ quan trọng hơn cả tính mạng đang nằm trong tay kẻ đứng sau kia, khiến cho hắn ta ngay cả người nhà cũng không quan tâm.

Hiện tại Dương Lâu đã sai người tập trung tất cả hạ nhân trong Vương phủ lại một chỗ. Người do đích thân ông ta sắp xếp lại có sai lầm, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót.

Đỗ Thư Dao không biết Hoàng đế đã ra quyết định bất chấp như thế nào, kế hoạch sau này là gì, nàng chỉ khiếp sợ đối với chuyện mà nguyên chủ gặp phải, nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt âm tình bất định của Hoàng đế, không dám lên tiếng.

"Ngươi không hận?" Hoàng đế trong lúc bất chợt hỏi Đỗ Thư Dao: "Thứ thiếp hại ngươi như vậy, nếu phụ thân ngươi điều tra kỹ, chưa hẳn đã hoàn toàn không biết." Dương Lâu thấy nàng vẻ mặt bình thản, biết được một chuyện ác độc như vậy mà nàng cũng không suy sụp, trong lòng ông ta nhất thời nổi lên nghi ngờ.

Đỗ Thư Dao chỉ khẽ thở dài, nhìn về phía Hoàng đế thi lễ: "Bệ hạ, thực không dám giấu giếm, thần nữ không có mệnh tốt như Vương gia, được phụ thân sủng ái."

Đỗ Thư Dao dựa theo tình trạng lúc nguyên thân còn ở nhà theo lời Thúy Thúy nói, trực tiếp bịa đặt: "Từ khi mẫu thân qua đời, thứ thiếp thượng vị, phụ thân cũng trở thành phụ thân của những người khác. Thân nữ tử vốn như bèo dạt, trôi theo nước chảy, trong nhà không dung, đương nhiên sẽ gửi gắm hy vọng vào phu quân tương lai, hy vọng mình có được một mái ấm êm đềm."

"Nhưng mái ấm suýt chút nữa đã biến thành đường xuống hoàng tuyền, thần nữ đã sớm chết tâm rồi, cũng quên đi rất nhiều chuyện. Đối với người nhà, từ lâu thần nữ đã không còn trông đợi gì." Đỗ Thư Dao nói: "Phụ thân chưa từng yêu thương thần nữ, thần nữ cũng không có tình cảm với ông ấy. Không thương thì sẽ không hận."

Dương Lâu vốn cho rằng nha đầu này lại muốn ngụy biện, nhưng không ngờ nàng lại nói ra những lời này.

Ông ta hơi trầm ngâm, cũng nghe được trong lời nói của Đỗ Thư Dao ẩn giấu ý tứ khác. Nàng đã mất đi tình thương của phụ thân, trông mong phụ hoàng này sẽ yêu thương nàng.

Vừa xảo quyệt vừa thông minh, Dương Lâu chợt muốn cười. Ông ta quả thực chưa từng thương tiếc nha đầu kia, mấy lần không giết nàng là vì Kinh Luân không thể rời xa nàng. Thậm chí ngay cả công chúa do chính mình sinh ra ông ta còn không thương tiếc, nhưng lại bị lời nói của nàng làm cảm động, liền thấp giọng tha cho: "Hay cho một câu không yêu thì không hận."

"Vậy ngươi đối với Kinh Luân thì thế nào?" Thân là bề trên, thực ra không nên hỏi vấn đề này, thế nhưng Dương Lâu tò mò, muốn xem nha đầu xảo quyệt này nói như thế nào.

Đỗ Thư Dao cảm giác đó là một câu hỏi chí mạng. Nói yêu? Ai tin? Bọn họ cũng không biết Thái Bình Vương là Chuỗi Chuỗi.

Nói không yêu? Thân là Vương phi sao dám không yêu Vương gia?

Đầu óc Đỗ Thư Dao quay cuồng, cuối cùng dưới ánh mắt của Dương Lâu, nàng cắn răng nói: "Vương gia chính là bộ rễ của thần nữ."

Dùng bèo nước để so sánh với mình, sau đó lại so Thái Bình Vương với bộ rễ sinh tồn của mình, đáp án này có chút sâu xa.

Nhưng câu trả lời này lại khiến Dương Lâu thỏa mãn. Tình yêu với ông ta cũng chỉ là trò cười. Trong mắt Dương Lâu, chỉ có quan hệ phụ thuộc, liên đới với tính mạng người thân mới là thứ đáng tin nhất.

Nàng hiện tại không có nhà mẹ đẻ, không có đường lui, lại lập được đại công trong chuyện Thái Bình Vương trúng độc. Từ nay về sau, quả thực ngoại trừ Thái Bình Vương, trừ thân phận Vương phi không nơi nương tựa này, có một người lựa chọn bên cạnh Thái Bình Vương có thể khiến Hoàng đến vui vẻ khi nhìn thấy.

Vì vậy ông ta nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi."

"Nếu như thế, chuyện của Kinh Luân lần này ngươi không thể không có công. Nói đi,” Dương Lâu chống tay lên bàn, hỏi Đỗ Thư Dao: "Ngươi muốn thưởng gì?"

Đỗ Thư Dao nghe xong những lời này, liền biết mạng nhỏ của nàng đã hoàn toàn được bảo vệ. Nàng liền bình tĩnh lại, suýt nữa ngồi luôn xuống đất, nàng cố gắng chống đỡ, giơ tay lên lau mồ hôi lạnh.

Dương Lâu hừ nhẹ một tiếng.

"Nói đi, thiên hạ này không có việc gì trẫm không làm được cả." Ông ta nói một cách kiêu ngạo, nhưng cũng có tư cách để kiêu ngạo.

Có điều Đỗ Thư Dao đang sợ phát run, lòng bàn tay và sau lưng đầy mồ hôi.

Trong đầu nàng đang xoắn xuýt muốn lấy sạch nhân sâm dự trữ của Hoàng đế và tiếng ô ô của Thái Bình Vương ở gian ngoài.

Cuối cùng thực sự nàng không nghe nổi nữa, quay đầu dùng vẻ mặt đau khổ khẽ nói với Hoàng đế: "Phụ hoàng, các thái y rốt cuộc khám bệnh kiểu gì vậy? Vương gia đang khóc đó, thần nữ không cần gì hết, mau thả Vương gia ra đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc