GẢ CHO THẤT TÂM PHONG VƯƠNG GIA XUNG HỶ

Đỗ Thư Dao trừng mắt, hắn thoát ra khỏi ánh mắt ấy rất nhanh, lùi lại một chút, nhìn Đỗ Thư Dao bằng ánh mắt thật đáng thương, khuôn mặt vô tội.

Thời gian chuyển kiếp Đỗ Thư Dao đã quen với cuộc sống thoải mái cơm bưng nước rót, bây giờ Thái Bình Vương lại bỗng nhiên làm loạn, không cho nô tỳ hầu hạ, cũng không thích nô tỳ hầu hạ nàng, thường xuyên phải để tự hắn ra tay, nhưng tay chân vụng về, hắn phục vụ  làm Đỗ Thư Dao thấy không thoải mái.

Nhưng Thái Bình Vương lại làm như không biết mệt mỏi, dù cho Đỗ Thư Dao không còn vuốt ve đầu hắn, cau mày tức giận với hắn, chỉ cần đối diện với cảm xúc của hắn thì hắn đều rất vui.

Người hạnh phúc nhất là người dễ dàng hài lòng, mặc dù Thái Bình Vương dần dần có trí khôn của con người nhưng suy nghĩ của hắn còn đơn độc, trong mắt hắn chỉ có Đỗ Thư Dao, vì vậy có thể nói rằng tất cả những việc hắn làm đều là để Đỗ Thư Dao vui vẻ, đơn giản mà nói thì chỉ cần Đỗ Thư Dao để ý đến hắn là hắn vui rồi.

Sau đêm được đả thông tư tưởng, quan hệ thân thiết giữa hai người giường như bước lên nấc thang mới, Đỗ Thư Dao cũng bao dung hắn hơn, thời tiết ngày một chuyển lạnh mà lòng người lại trở nên ấm áp.

Vào một buổi sáng, tiết trời ấm lên, Đỗ Thư Dao mặc chiếc áo bông, lén cởi chiếc áo choàng ra cùng Thái Bình Vương thả diều trên võ đài.

Bây giờ Thái Bình Vương đã biết đi, ngồi, nằm, trải qua thời gian chú tâm học tập, hắn hoàn toàn đã thoát ra khỏi dáng vẻ của một chú chó, khi đang vô cùng vui vẻ như hiện tại, cũng chỉ có ánh mắt long lanh, nở nụ cười, cầm chiếc diều đầy phấn khích, gọi Dao Dao đầy trìu mến.

"Dao Dao"

"Dao Dao nhìn."

Đỗ Thư Dao như bị bóp chặt lại từ phía sau, chỉ là nàng không tưởng tượng ra,

tên của mình trong thời hiện đại còn có chút hương vị mộc mạc, phát ra từ trong miệng của một người, sẽ có cảm giác lưu luyến, giống như Vương Thái Bình vừa nói ra, không chỉ riêng âm cuối mà đến âm đầu lưỡi cũng rất cuốn hút.

"Đừng gọi nữa Vương gia." Đỗ Thư Dao xoa xoa cánh tay, yên lặng nhìn hắn tung tăng chạy trên võ đài, bởi vì ở trong nhà nên không cần ăn mặc quá lịch sự, một chiếc áo choàng bó sát màu xanh nhạt, máu tóc đen dài được buộc lên bằng dây cột tóc, từ đỉnh đầu xuống bả vai, mỗi khi cử động, mái tóc ấy buông xuống vai, không lột tả được sức trẻ căng tràn, nhẹ nhàng mà tuấn tú.

Đặc biệt là khi nhìn vào con ngươi như nước mùa thu của hắn, Đỗ Thư Dao thề rằng trước giờ chưa từng gặp ai có đôi mắt đẹp đến thế, nhưng tiếc là mỗi lần nàng bị ánh mắt ấy làm cho rung động đều nhảy dựng lên, tưởng tượng dưới ánh mắt đẹp hút hồn này là một chú chó ngốc nghếch.

"Dao Dao..." Thái Bình Vương thấy thần sắc của nàng có chút lạ kì, dần dần tiến lại gần, Đỗ Thư Dao liền khom người xuống: "Ngươi đừng làm loạn, nghe rõ chưa, nếu không ta... ơ! diều!"

Bởi vì sợ dây không có lục kéo nên con diều đang bị rơi xuống, Đỗ Thư Dao chỉ rồi hét lên với Thái Bình Vương: "Rơi rồi, rơi rồi!"

Thái Bình Vương mới vội vàng, Thái Bình Vương vẫn đang cầm sợ dây trên tay, càng đuổi theo thì con diều càng không có lực, lao xuống càng nhanh.

Hai người cứ ơ a một lúc, sau đó con diều cũng hạ cánh thành công ở cây của nhà bên cạnh.

Mà người hàng xóm sát vách kia lại chính là nhà Vu An Thanh, nàng dứt khoát khuyên Thái Bình Vương: "Không cần nữa, ta sẽ làm cho ngươi cái khác."

Trên chiếc diều vẽ một con chó, chính là Chuỗi Chuỗi ở kiếp trước, Đỗ  Thư Dao vẽ cả buổi sáng, Thái Bình Vương rất vui, nhưng nó đã bị mắc trên cây của nhà khác, Đỗ Thư Dao không muốn gây phiền phức liền dỗ hắn vẽ cái khác.

Nhưng Thái Bình Vương không lên tiếng, hai môi ngậm chặt, đi đến bên tường, nhìn chiếc diều đang mắc trên đỉnh ngọn cây.

Đương nhiên Đỗ Thư Dao không thể tự trèo lên lấy, càng không để Thái Bình Vương lấy, nhìn dáng vẻ cuống cuồng nhưng không làm gì được của hắn, chỉ đành tùy tiện hướng về một hướng hét lên: " Nhật Thực, lấy lại diều cho Vương gia."

Đỗ Thư Dao vẫn biết cả ngày luôn có người đi theo nàng và Thái Bình Vương, chỉ là không nhìn thấy, càng không biết ở vị trí nào, bình thường nàng cũng không cần gọi để sai khiến, nhiều lúc, những vị tử sĩ này tồn tại như người trong suốt.

Nhưng lời của Đỗ Thư Dao vừa dứt, trước mắt chợt lóe lên, Nhật Thực xuất hiện, khom người hành lễ với Đỗ Thư Dao, nói: "Vâng, chủ nhân."

Ngay lập tức bay vút lên trên ngọn cây,chỉ là khi Đỗ Thư Dao thấy hắn chuẩn bị lấy được chiếc diều, thì thấy Nhật Thực bỗng nhiên bị tấn công,  một vật dài sáng chói dưới ánh mặt trời, cây giáo đâm lên, Nhật Thực tay cầm chiếc diều, nghiêng người rồi rơi xuống như chiếc lá.

Tiếp theo truyền tới là âm thanh đánh nhau, bởi vì lần trước sau khi bức tường này bị làm đổ, Đỗ Thư Dao vì đề phòng trộm cướp nên cho xây lên cao, bây giờ cách bức tường cao như vậy nên không nhìn thấy tình hình ở đầu bên kia, Đỗ Thư Dao lo lắng đến đứng ngồi không yên, Thái Bình Vương cũng nhón chân hướng về phía đó, nhưng sau đó dường như ngửi thấy mùi nguy hiểm liền lùi lại phía sau hai bước, cổ họng gừ gừ âm thanh đe dọa.

Đỗ Thư Dao nghe tiếng đao kiếm qua lại rất lớn, chỉ biết cuống cuồng thét lên, "Nhật Thực, quay lại!"

Tiếng đao kiếm bên kia càng dữ dội, Đỗ Thư Dao không cần đoán cũng biết Nhật Thực đang gặp rắc rối, trong sân đó ngoài tên sát thần Vu Hưng Hoài ra thì chẳng còn ai.

Mà khiến cho Thái Bình Vương sợ hãi như vậy cũng chỉ có Vu Hưng Hoài.

Người ta nói rằng chó có thể nhìn thấy những thứ khác với con người, Đỗ Thư Dao nhìn thấy Vu Hưng Hoài liền cảm thấy toàn thân đầy khí huyết, không muốn đến gần, cảm nhận của Thái Bình Vương lại rõ hơn, nên mới sợ hãi như vậy.

Nghe nói hắn mười mấy năm chinh chiến trên sa trường, nhất định giết quân địch nhiều vô kể, dũng mãnh vô cùng.

Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy!

Đỗ Thư Dao cũng không huấn luyện sát thủ làm sao có thể chiến thắng vị tướng quân lăn lộn bao năm trên chiến trường.

Trong lòng nàng nôn nóng, bất chấp lễ nghi, phép tắc, hét lớn về phía bức tường, "Vu Hưng Hoài, đừng hiểu lầm, là ta sai người đi lấy chiếc diều xuống! không phải ý của hắn!"

Nhưng nàng hét hai câu, tiếng đao kiếm ở bên kia vẫn rất mạnh, Đỗ Thư Dao nhìn về phía Liên Hoa đang đứng bên võ đài: "Liên Hoa, mang cái thang tới đây!"

Rất nhanh chiếc thang được mang đến, Đỗ Thư Dao được một đám nô tỳ đỡ trèo lên tường, nhìn thấy Vu Thư Hoài toàn thân đầy sát khí, Nhật Thực đã bị đánh gục trên đất, bị chân hắn đặt lên trên bụng, miệng của Nhật Thực cũng rỉ ra một ít máu.

Đúng là man rợ!

Đỗ Thư Dao cao giọng quát: "Dừng tay!"

Hai người cùng nhìn về hướng này, Nhật Thực tuy bị thương nhưng vẫn bảo vệ con diều, nhìn thấy Vu Hưng Hoài phân tâm liền dùng lực hất mạnh con diều về phía tường bên này.

Chỉ là khi con diều bay được một nửa, Vu Hưng Hoài đột nhiên giơ chiếc giáo lướt qua chiếc diều, tờ giấy bị xé rách, ánh mắt Nhật Thực tối sầm lại, Đỗ Thư Dao há hốc ngạc nhiên "ôi" một tiếng.

Chiếc diều trở lại trên mặt đất, Thái Bình Vương lập tức nhặt lên, nhìn thấy con chó phía trên đã rách đôi, hắn liền ôm vào trong ngực gào khóc, mặt đầy đau đớn, đôi mắt vốn đã long lanh lại ngấn nước.

Hắn ngước mắt nhìn, như một chiếc kim đâm thẳng vào trái tim Đỗ Thư Dao.

"Ngươi! Ngươi!" Đỗ Thư Dao bám tay và tường, chỉ tay vào mặt Vu Hưng Hoài tức đến nỗi đỏ cả mặt, mắng: "Ngươi cũng là nam nhân!"

"Ta chỉ cho người nhặt chiếc diều, ngươi liền ra tay nặng như vậy, lại làm hỏng chiếc diều của ta, trên đời này còn có người có dã tâm độc ác như ngươi sao, lòng dạ ngươi nhỏ nhen thế sao?"

Vu Thư Hoài cả đời chưa từng bị ai chỉ tay mắng như vậy, lần trước coi như là mắng bóng gió, lần này là trực tiếp chửi thẳng mặt, mặt hắn lạnh lùng, nói: "Thái Bình Vương phi, người có biết  phái người đột nhập vào phủ của người khác là tội gì không? Ta chém chết hắn ở đây, ngươi có thể làm gì?"

Vừa nói xong, hắn trực tiếp đưa tay về phía trước đâm vào cổ Nhật Thực, máu chảy ướt cả cổ áo, Đỗ Thư Dao càng thêm tức giận.

Lúc này tay nàng nắm chặt lấy nắm đá vụn trên bức tường, đứng lên trực tiếp ném thẳng vào mặt Vu Hưng Hoài.

Từ trong đáy lòng Đỗ Thư Dao đã biết trước, Vu Hưng Hoài giết Nhật Thực có thể không sao nhưng hắn dám động đến nàng, thì có chuyện lớn rồi.

Nàng coi như là cáo đội lốt hổ, nhưng ai bảo Vu Hưng Hoài khinh người quá đáng, nên nàng cũng không phải giữ hình tượng thục nữ, bị coi là đanh đá cũng không sao, lực vừa đủ, ném cũng khá chuẩn, làm trò cười, nàng từ trước cũng huấn luyện cho Chuỗi Chuỗi, không ít lần ném bóng.

Cả đời Vu Thư Hoài chỉ biết một người ngang ngược, không nói lý đó là muội muội hắn Vu An Thanh, hắn không ngờ rằng, còn có người dám cầm đá ném hắn, hắn không có chút phòng bị, phản ứng né một cái, vẫn bị đập vào thái dương.

Hắn nhìn Đỗ Thư Dao đầy kinh ngạc, Đỗ Thư Dao liền ra dấu tay về phía Nhật Thực--- mau quay về!

Nhật Thực vẫn nhanh trí, hất thanh giáo ở thắt lưng Vu Hưng Hoài, tiếp tục nhanh chóng chạy về phía bức tường.

Vu Hưng Hoài phóng lao theo sau, Đỗ Thư Dao ném tiếp một nắm cát, che mắt hắn, thanh giáo mất hướng cắm thẳng vào tường, nếu đâm vào sau tim Nhật thực không chết thì cũng thương nặng.

Thật độc ác!

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Liên Hoa và Tam Hồng đang run sợ tay vẫn đỡ lấy cô, Nhật Thực lau vết máu trên khóe miệng, đỡ tay trên ngực nhìn dáng vẻ là đã bị thương, Thái Bình Vương ôm lấy chiếc diều, như ông cụ, suýt nữa khóc rồi.

Người nhà bị bắt nạt như vậy, không chịu được!

Đỗ Thư Dao cầm nắm cát ném về phía Vu Hưng Hoài, hắn liền lùi lại vài bước, cau mày như trách mắng nàng, sao lại có người nữ tử chanh chua như vậy chứ.

Đỗ Thư Dao lại trừng mắt nhìn hắn, nói "Ta chỉ là sai người sang phủ ngươi lấy chiếc diều, ngươi lại nói ta dò xét phủ ngươi, vậy cho ta hỏi, đại tướng quân, ở phủ ngươi rốt cuộc có gì để dò xét? Dò xét phụ thân ngươi tám trăm năm không được thăng quan hay là muội muộ đã có tuổi nhưng không ai lấy của ngươi?"

Đỗ Thư Dao hừ một tiếng: " Ngươi vẫn cảm thấy ta sai người đi thăm dò ngươi sao Vu đại tướng quân? Ngươi anh hùng hào kiệt như vậy hay còn sợ có sự việc gì không dám để người ngoài biết?!"

Vu Hưng Hoài nhổ cát trong miệng ra, vừa phủi đầu: "Vương phi, người đừng ở đó già mồm át lẽ phải, người của ngươi bước qua ranh giới, trong sân nhà ta, ta lại không được xử lý hay sao?"

"Ta đã nói rồi, cùng chỉ là lấy lại chiếc diều, có nhất thiết phải quan trọng hóa lên như vậy không, hàng xóm láng giềng dùng chung một bức tường, mấy ngày trước ngươi phá đổ, ta cũng không giết ngươi ở bên đây, ngươi xem  ta nói đúng không."

Đỗ Thư Dao nói tiếp: "Người của ta mới qua ranh giới ngươi đã muốn giết ngay, ngươi đường đường là một đại tướng quân, sợ là giết chết vẫn chưa đủ, theo quy định có nên ngũ mã phanh thây không?"

Vu Hưng Hoài ngạc nhiên, Đỗ Thư Dao lại nói: "Ngươi nói quy tắc với ta, nói lễ nghi với ta, được thôi, chắc ngươi cũng biết muội muộ ngu dốt của ngươi đã gặp ta mấy lần, lần đầu đến phủ ta còn giở thói ngang ngược, vứt rác trước cửa phủ, ta không làm theo quy định bắt giam nàng ta có phải đã làm tướng quân thất vọng rồi không!"

Đỗ Thư Dao gân cổ, hét lên những thanh âm sắc nhọn, Vu Hưng Hoài mím chặt môi, chân mày nhíu thật chặt, hắn đã từng nghe qua chuyện An Thanh đắc tội với Thái Bình Vương phi.

Thấy hắn dường như đã cứng họng, Đỗ Thư Dao tiếp tục: "Ngươi chẳng qua cũng chỉ là thay muội muội trút giận, lòng dạ ác độc không xứng là một nam nhân! Còn xé rách chiếc diều ta mất cả buổi sáng để vẽ, ngươi đợi đấy! Trông chừng kĩ muội muội nhà ngươi, để ta nắm được thóp nàng ta thì theo luật mà xử!"

Vu Hưng Hoài còn đang ngạc nhiên, Đỗ Thư Dao liền xì một cái rồi tụt xuống thang.

Hắn đứng giữa sân mà mặt mày xám xịt, cũng không biết bản thân sai ở đâu, thị vệ vượt qua ranh giới thì có thể giết... nhưng hắn lại ngứa tay một chút, thấy thị vệ này thân thủ tuyệt vời, muốn đấu với hắn vài hiệp,  cũng không nặng tay.

Nhưng rất lạ kì, một trận ngụy biện, hắn cảm thấy từng câu Thái Bình Vương phi mắng rất đúng... nàng ta miệng lưỡi rất bén, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho.

Sau khi Đỗ Thư Dao xuống thang, sắc mặt vẫn không tốt, đặc biêt là khi nhìn thấy chiếc diều bị xé, nghĩ đến những ngang ngược trước đây của Vu An Thanh liền không bình tĩnh được.

Nhạt Thực quỳ xuống chịu tội: "Là thần vô dụng, xin chủ nhân trách phạt."

"Không liên quan đến ngươi, là ta sai ngươi đi lấy diều." Đỗ Thư Dao nói: "Một đánh mười, với thân hình như trâu bò đấy của hắn ta ngươi đánh không lại là điều bình thường."

Cách ra tay xảo quyệt, cũng là mười mấy năm trên chiến trường.

"Đừng đau lòng, đợi ta đi vào rồi dựa theo bức này, vẽ giống từng nét..." Đỗ Thư Dao kéo Thái Bình Vương, cũng không quên quay lại nói với Liên Hoa: "Giúp Nhật Thực bôi thuốc trị thương, ta nhớ trong kho có thuốc tan máu tụ màu đỏ, cho hắn uống hai viên."

Liên Hoa định nói gì lại thôi, cuối cùng nhìn thần sắc của Nhật Thực, nói nhỏ: "Vương phi nhân từ, người thật anh minh..."

Viên thuốc chữa tắc máu tụ, mặc dù tên rất bình thường, nhưng chính là thái y viện dùng hàng trăm vị thuốc, dày công chế tạo nên, chính là cho những vị tướng trên tiền tuyến dùng khi nguy hiểm đến tính mạng, trước đây nó được dùng làm đường đậu cho Thái Bình Vương, bây giờ ngay cả một tử sĩ nhỏ mọn vì một vết thương nhỏ cũng được dùng loại thuốc quý này.

Nhật Thực đương nhiên biết loại thuốc đó quý như thế nào, một người cấp thấp như hắn đáng lẽ cả đời cũng chưa uống được.

Nhưng không ngờ rằng, chủ nhân của hắn không chỉ cứu hắn, còn ban thưởng cho hắn loại thuốc quý như vậy.

Hắn nhìn theo bóng lưng Đỗ Thư Dao, tâm trạng như đảo lộn, trước đây Hồng Luân nói khi hắn vào phủ, phủ Thái Bình Vương là nơi làm tiêu tan ý chí của con người, hắn còn không tin, nhưng bây giờ hắn cảm thấy chân tay như mềm nhũn ra, đã từng được huấn luyện, bị chó sói cắn xé đến rách cả bụng nhưng vẫn không thấy đau, giờ đây lại không thể chịu đựng được vết thương nhỏ này.

Đỗ Thư Dao đưa Thái Bình Vương đi rồi, người hầu cũng lui xuống hết cả rồi, nhưng bọn họ không ai biết thực ra  bên kia bức tường Vu Hưng Hoài vẫn ở đó nghe thấy hết mọi chuyện.

Đỗ Thư Dao mắng hắn là bò, còn bởi vì chuyện tranh đấu với hắn mà tên tử sĩ kia được ban cho hai viên thuốc chữa máu tắc nghẽn, cũng bị hắn nghe tiếng hết, đứng một hồi lâu không cử động, thần sắc trong ánh mắt cũng u ám không rõ, loại đồ vật đó rất khó mà có được, một vị Vương phi của kẻ điên mà dám tùy tiện ban thưởng, sợ rằng một số lời đồn đại trong kinh thành này không giống như hắn hiểu.

Ngay đêm hôm đó, hắn nhân lúc trời tối đi ra ngoài một chuyến đến sáng hôm sau mới trở về.

Nhưng Đỗ Thư Dao lại không biết gì về những sóng gió này, chỉ là tỉ mỉ giúp Thái Bình Vương vẽ một chú chó lớn hơn trên chiếc diều.

Vết xé cũng được dính lại rồi, được Thái Bình Vương cẩn thận treo lên tường, Đỗ Thư Dao nhìn mấy lần, xấu muốn chết, chỉ muốn giấu mặt đi, nàng không học về hội họa, thứ nàng vẽ ra nhìn giống một chú chó nhất, mang theo một vài đặc điểm đặc trưng của Chuỗi Chuỗi, Thái Bình Vương coi như một bảo bối, thích đến nỗi lúc nào cũng muốn ôm bên mình.

Đỗ Thư Dao thấy hắn dễ lừa như vậy, dở khóc dở cười xoa mái tóc dài của hắn, còn nhéo má hắn: "Ngươi thực ra cũng không cần tốt hơn nữa, cứ như thế này ta đã rất thích rồi."

Thái Bình Vương nghe thấy từ thích, liền cười, hắn học được các cách cười, trước giờ đều thể hiện cho Đỗ Thư Dao, đối điện với người khác luôn là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng chỉ cần đối với Đỗ Thư Dao là hắn lại cười.

Đỗ Thư Dao bóp mặt hắn: "Vui như vậy, tối nay ăn thịt đi, ăn nhiều chút."

Nụ cười của Thái Bình Vương cứng đơ lại, Đỗ Thư Dao lại cười phá lên.

Sự việc này tưởng chừng như cứ thế mà qua đi, nhưng không dừng lại ở đó, có câu nói rằng, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân mới khó nuôi, câu nói này để chế nhạo nữ nhân, Đỗ Thư Dao vẫn luôn khịt mũi khinh thường, nhưng lúc bị chế nhạo, nàng thực sự phải phát huy sự tinh tế của câu nói này, bắt nạt chú chó của nàng là không được, Thái Bình Vương sợ Vu Hưng Hoài, Đỗ Thư Dao nghĩ vậy, Vu Hưng Hoài hù dọa con chó của nàng, cũng không thể được.

Vì vậy, ba ngày sau, trời gió nhẹ, đang thổi về hướng bức tường, Đỗ Thư Dao sai người đốt lửa trên võ đài, dùng củi  ướt đậy lên trên,  bên trên để một con gà tượng trưng, bắt đầu dùng quạt theo chiều gió thổi.

Hàng xóm Vu An Thanh bị sặc khó đến mức giàn giụa nước mắt, Vu An Thanh muốn sang tính sổ, nhưng Vu Hưng Hoài lại nhớ đến lời Thái Bình Vương phi trước đó: "Trông chừng muội muội của ngươi."

Hắn thực sự bị hù dọa, vì hắn biết muội muội của hắn có đức tính gì.

Khó khăn lắm mới cản được Vu An Thanh, nhịn một chút là qua chuyện, nhưng đến ngày thứ hai, gió vẫn theo hướng cũ, khói mù mịt bao kín khắp phủ, người trong phủ khổ không thể tả, Vu thị lang yếu đuối, nhất quyết tìm lí do đến nhà bạn cũ ở, còn khuyên nhủ hai đứa con: "Đừng chọc giận Thái Bình Vương."

Hắn mặc dù không cầu thăng tiến nhưng cũng làm quan nhiều năm, ở bên cạnh hoàng thượng, nhất là đương kim hoàng thượng, có vẻ rất bạc tình, duy chỉ nhớ về người mẹ đã mất của Thái Bình Vương, người chết là bất tử, nếu không phải Thái Bình Vương từ nhỏ đã bị điên, chỉ có một vài lão thần mới biết, mới đầu thánh chỉ  đọc lên, thái tử được chọn không phải là thái tử hiện tại.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, đương kim thái tử cũng không được hoàng thượng cưng chiều, vị trí thái tử dường như đã ổn định, nhưng Thái Bình Vương ngày một hồi phục lại được hoàng thượng chiếu cố, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Trong hoàng thành này, người khôn khéo thì có nhiều, cho dù Vu Hưng Hoài không đoán được suy tính của hoàng thượng, trở về đã nhiều ngày rồi, cũng không nghe được tin tức gì.

Dù cho Vu thị lang không nói, hắn cũng sẽ nhịn.

Chỉ là hắn đã đánh giá Đỗ Thư Dao quá thấp sau khi nàng bị khiêu khích, hơn nữa trời xanh không thấu, liên tiếp mấy ngày đều là hướng gió đó, Vu An Thanh tức giận mấy lần đã xông đến trước cửa phủ Thái Bình Vương, lại bị Vu Hưng Hoài kéo quay về.

Đỗ Thư Dao thổi khói ngày hôm đó Vu An Thanh không chịu được nữa, ở bên kia tường thét lớn: "Vương phi, người làm như vậy không sợ mấy ngày khác đổi hướng gió sao?"

Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương đang thả diều, nghe vậy liền lên tiếng chế nhạo: "Chuyển hướng thì sao nào? Nếu ngươi dám học ta, ta sẽ dẫn Vương gia vào cung gặp hoàng thượng, nói với ngài rằng trong Vương phủ đều là khói ngột ngạt, Vương gia sức khỏe yếu ớt, không chịu đựng được, hoàng thượng lại thương yêu Vương gia đến tận cốt tủy, làm sao lại không đồng ý cho chúng ta ở trong cung vài ngày?"

Ý của Đỗ Thư Dao chính là nếu Vu An Thanh học cách của nàng, nàng sẽ đi tố cáo với hoàng thượng!

Vu An Thanh giận tới mức khóc ngay tại chỗ, Đỗ Thư Dao tựa đầu vào vai Thái Bình Vương cảm thấy bản thân chính là người ỷ lại vào thế lực của chó.

Nhưng cũng không sao, nàng ỷ vào rất vui, muốn cho huynh muội nhà sát vách kia không dám trêu chọc đến nữa, Đỗ Thư Dao không sợ Vu Hưng Hoài, bởi vì hắn là tướng quân, sớm muộn cũng phải trở lại biên ải, còn Vu An Thanh trước sau gì cũng gả cho người khác, đến lúc đó mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng đủ để cho nàng ta đau đầu còn hơi sức đâu mà chọc tới nàng?

Hơn nữa, nàng dù gì cũng là Thái Bình Vương phi, chỉ cần Vu An Thanh không gả cho hoàng thượng, sau này gặp nàng đều thấp hơn một bậc!

Nói chung không biết sợ chính là như vậy.

Chỉ là Đỗ Thư Dao hành hạ mấy ngày như vậy, hết giận thì bỏ đi, sau khi trời chuyển gió, hai huynh muội nhà họ Vu cũn không dám học nàng, Đỗ Thư Dao đã trút hết cơn giận, tinh thần sảng khoái, tiếp tục ở bên cạnh Thái Bình Vương.

Nàng không ngờ rằng, chưa được hai ngày hoàng thượng đã cho triệu kiến Thái Bình Vương vào cung.

Điều này là lẽ đương nhiên, bây giờ Thái Bình Vương đã có thể giao tiếp cơ bản, chỉ cần nói không quá phức tạp thì hắn đều hiểu.

Ngày hắn vào cung, Đỗ Thư Dao dặn dò mãi, khi hắn gặp hoàng thượng, nhất định phải tỏ ra thân thiết, không được thất lễ, nói đến mức miệng đã khô cả lại mới đưa hắn lên xe ngựa tiến cung.

Đỗ Thư Dao chỉ cầu cho hoàng thượng đừng chọc cho Thái Bình Vương không vui, cũng đừng hoài nghi hắn không phải là con ngài là được, dù sao thì Thái Bình Vương từ trước đến bây giờ nhìn lại, đã thực sự biến mất rồi, Đỗ Thư Dao không  tin có thể qua mắt được hoàng thượng.

Nơm nớp lo sợ cả ngày dài, đợi đến tối khi Thái Bình Vương trở về, Đỗ Thư Dao thấy một đám người hầu đằng sau cùng với một xe đồ ban thưởng phía sau là đã biết xong việc rồi.

Nàng vui mừng gọi người ra nhận đồ, buổi tối cẩn thận hỏi hắn chuyện trong cung, Chuỗi Chuỗi  lại nói, hắn không nói với hoàng thượng quá hai câu, bởi vì hắn chỉ gọi một tiếng phụ hoàng, Dương Lâu liền khóc, vội vã vào trong phòng, sau đó tiếp hắn một bữa ăn rồi sai người khác chơi cùng hắn.

Đỗ Thư Dao nghe xong như mở cờ trong bụng, đêm đó nàng nhìn thấy tương lai tươi sáng của hai người và ngủ một giấc thật ngon.

Đến ngày hôm sau thức dậy, Đỗ Thư Dao nghe Liên Hoa nói, Vu Hưng Hoài đưa Vu An Thanh đến nhận tội, trừng mắt nghi ngờ, bọn họ đến nhận tội? Nhưng đang bắt nạt họ mấy ngày nay, chính là nàng.

Nhưng rất nhanh nàng hướng về Thái Bình Vương, nhìn thấy nét cười của hắn khác thường, mới nhận ra có thể hôm qua hắn đã nói gì đó với Hoàng thượng.

Hôm qua không biết Thái Bình Vương đã nói những gì với hoàng thượng, để sáng sớm hôm nay Vu Hưng Hoài vào cung, lần đầu tiên bị hoàng thượng mắng đến mức suýt nữa thì tự tử trước hoàng cung.

Sáng sớm ngày hôm đó đã mang một đống đồ tới, dẫn theo muội muội của hắn đến cúi đầu tạ lỗi.

Nhưng Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương rửa mặt xong đi ra ngoài, vừa nhìn thấy hai người họ, chưa kịp nói gì đã bị thu hút bởi miếng ngọc bội trên thắt lưng của Vu Hưng Hoài.

Bình luận

Truyện đang đọc