GẢ CHO THẾ TỬ BỆNH TẬT

Thẩm Dục không khỏi đứng lên, chắp tay nói với Liễu Ngân Tuyết: "Tại hạ tam công tử Thẩm gia Thẩm Dục, bái kiến Liễu tiểu thư."

Liễu Ngân Tuyết vào nhà, phúc thân đáp lễ với Thẩm Dục, khóe môi cười mỉm: "Thẩm công tử đa lễ, mời công tử ngồi."

Thẩm Dục không quá mức thất thố, hắn chậm rãi ngồi xuống, Liễu Ngân Tuyết ngồi ở vị trí chủ vị, cầm chung trà lên ôm trong tay sưởi ấm, hỏi Thẩm Dục: "Không biết Thẩm công tử là đi ngang qua hay là đặc biệt tới đây tìm ta?"

Thẩm Dục nói: "Tại hạ đường đột, là đặc biệt tới đây tìm Liễu tiểu thư."

Liễu Ngân Tuyết lộ ra thần sắc khó hiểu: "Ta với Thẩm công tử xưa nay không quen không biết, không biết lần này Thẩm công tử tới tìm là có chuyện gì?"

Thẩm Dục đứng dậy: "Tại hạ hôm nay cố ý chạy từ Biện Kinh tới đây, không có ý gì khác, chỉ muốn biểu đạt thành ý với Liễu tiểu thư, tại hạ mong muốn được cưới Liễu tiểu thư làm chính thê, đời này kiếp này chỉ có một mình tiểu thư, không rời không bỏ."

Liễu Ngân Tuyết cũng không ngoài ý muốn, nàng nhàn nhạt cười: "Thẩm công tử thật là người sảng khoái thẳng thắn, công tử đã tới thì có lẽ cũng đã biết quá khứ của ta, Thẩm công tử không ngại sao?"

"Tại hạ muốn chính là Liễu tiểu thư ở hiện tại và tương lai chứ không phải trong quá khứ."

Mấy lời này cũng không phải lần đầu Liễu Ngân Tuyết nghe, hứa hẹn thì cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi, đôi khi chỉ nên nghe như thế chứ không cần thật sự đặt trong lòng, nàng không hiểu biết nhiều về Thẩm Dục, chỉ biết hắn là tân khoa Trạng Nguyên, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến quyết định nàng cự tuyệt Thẩm Dục, kỳ thật là nàng không muốn tái hôn.

Nàng hiện tại giàu đến chảy mỡ, mỗi thời mỗi khắc đều có tiền đổ vào túi, thành hôn, từ góc độ nào đó mà nói chính là tự mua dây buộc mình, huống hồ gả chồng cũng không phải chuyện của hai người mà còn là của hai gia đình.

Như từ khi gả cho Lâu Duẫn đã có vô số vấn đề ập tới, những chuyện như vậy nàng thật sự không muốn phải ứng phó nữa, nàng một thân một mình tiêu dao tự tại thật tốt, không cần phải đi tìm làm hài lòng người khác.

Vì thế Liễu Ngân Tuyết nói: "Thẩm công tử có tâm nhưng ta không muốn tái giá, uổng công Thẩm công tử đi chuyến này rồi, vẫn là mời công tử trở về đi."


Trong phòng than củi cháy rừng rực, Thẩm Dục đã sớm biết sẽ nhận được câu trả lời như vậy, hắn nói: "Tại hạ đã sớm nghe nói tiểu thư không có ý định thành hôn nữa, không biết cô nương cố kỵ điều gì?"

Liễu Ngân Tuyết cười nói: "Cái gì cũng cố kỵ."

"Nếu tiểu thư lo lắng sau này tại hạ có người mới quên người cũ thì hoàn toàn không cần lo lắng, tại hạ chưa bao giờ có ý định nạp thiếp, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có. Nếu tiểu thư lo lắng sau khi gả cho tại hạ phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, mỗi ngày sáng thưa tối hầu thì cũng không cần lo lắng, tại hạ đã dọn ra khỏi Thẩm phủ, sau này sẽ không sống cùng phụ mẫu, sau khi thành hôn, chỉ cần rằm mùng một hồi phủ thắp hương, còn lại không cần mỗi ngày vấn an phụ mẫu, ở trong phủ tiểu thư sẽ là lớn nhất, không ai dám gây khó dễ, tiểu thư cũng không cần lo lắng chị em dâu sống chung bất hòa, mọi người sống riêng, tiền tại độc lập, đương nhiên sẽ không có những vấn đề đó," Thẩm Dục nhẹ nhàng nói, "Những thứ tiểu thư cần lo sẽ không có bao nhiêu."

Như vậy tính ra, điều kiện vị Thẩm công tử này đưa ra đúng là tốt nhất.

Nhưng những điều kiện này Lâu Duẫn cũng đáp ứng được, khi nàng còn ở Kỳ vương phủ, sự tình đều do nàng định đoạt, ngay cả chuyện Lâu Duẫn ngủ ở đâu nàng cũng có quyền quyết định, huống hồ Lâu Duẫn còn là Vương gia, là hoàng thân, thân phận cao quý, tiền đồ vô lượng, nàng đã bỏ qua Lâu Duẫn thì cần gì phải quay đầu lựa chọn một người có điều kiện cũng chẳng hơn gì hắn?

Liễu Ngân Tuyết cầm chung trà lên thong thả ung dung uống một ngụm: "Thẩm công tử, hay là công tử ngẫm lại điều kiện ở Kỳ vương phủ đi?"

Thẩm Dục đương nhiên cũng đã nghĩ tới điều này rồi, hắn từ khi nghe tin Lâu Duẫn với Liễu Ngân Tuyết hòa lo đã phân tích nguyên nhân bọn họ hòa li, cũng phân tích yêu cầu của Liễu Ngân Tuyết, hắn sớm đã có chuẩn bị.

Hắn nói: "Liễu tiểu thư, tại hạ cùng Kỳ vương không giống nhau, tại hạ đối với tiểu thư là nhất kiến chung tình, sau khi hiểu hết các phương diện của tiểu thư thì lại càng thích hơn, trước đó tại hạ chưa từng thích nữ tử khác, quan trọng nhất chính là tại hạ tuyệt đối sẽ không làm tiểu thư thương tâm."

Liễu Ngân Tuyết mỉm cười, nàng thầm nghĩ, không hổ là Trạng Nguyên, hiểu biết cũng thật thấu triệu, ngay cả nàng muốn hỏi gì cũng đoán được bảy tám phần, không giống những người khác, nàng hỏi cái gì cũng không trả lời được hoặc câu trả lời không thể khiến nàng vừa ý.

"Nhưng ta vẫn không muốn, mời Thẩm công tử lại nhà." Liễu Ngân Tuyết cảm thấy nhiều lời vô ích.

Thẩm Dục không khỏi có chút thất vọng, nhưng đây cũng là chuyện hắn đã dự tính trước, Liễu Ngân Tuyết cự tuyệt nhiều người như vậy, dù điều kiện của hắn có tốt thì cũng không có khả năng nàng đồng ý ngay lập tức.


Nhưng hắn tin tưởng con người ai cũng có trái tim, mà trái tim thì dễ mềm yếu, chỉ cần hắn chịu bỏ công ra, không sợ Liễu Ngân Tuyết không mềm lòng.

Thẩm Dục nói: "Là tại hạ đường đột, nhưng tâm tại hạ đã định, sẽ còn đến nữa."

Liễu Ngân Tuyết khách khí nói: "Bên ngoài trời giá rét, Thẩm công tử bảo trọng thân thể quan trọng, tốt nhất là không nên đến nữa, nếu không cẩn thẩn nhiễm phong hàn thì không tốt."

Thẩm Dục không nói thêm nữa, chắp tay chào Liễu Ngân Tuyết rồi choàng áo chuẩn bị rời đi.

Nhưng không khéo chính là, bên ngoài trời bỗng nhiên đổ cơn mưa lớn, cửa phòng khách vừa mở ra, gió lạnh ào ào thổi vào, Trầm Ngư giật mình run lập câp, Liễu Ngân Tuyết xoa xoa tay, nói: "Mưa lớn qua, Thẩm công tử dùng xong cơm trưa rồi hãy đi."

Bên ngoài mưa to tầm tã, đúng là không thích hợp để lên đường, nếu Liễu Ngân Tuyết đã chủ động giữ người thì Thẩm Dục cũng không khách khí, nói lời cảm tạ: "Đa tạ Liễu cô nương."

"Đến giờ cơm trưa ta sẽ sai người mang đồ ăn tới, xin thứ lỗi không tiếp công tử được." Liễu Ngân Tuyết hành lễ.

Ý nàng là sẽ không cùng hắn dùng bữa, Thẩm Dục lý giải, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, Liễu Ngân Tuyết lưu hắn lại dùng bữa đã là có lễ lắm rồi, thực sự không cần phải bồi dùng bữa, hắn chắp tay chào đáp lại Liễu Ngân Tuyết.

Trên đường về phòng, Trầm Ngư cười tủm tỉm nói: "Nô tỳ đã đoán đúng là Thẩm công tử tới cầu hôn mà, nhưng nô tỳ cảm thấy điều kiện của ngài ấy cũng thật tốt, bộ dáng tốt, thân thế tốt, tài học tốt, tuy là không so được với tiểu thư nhưng xem như cũng là xuất sắc nhất trong những người tới cầu thân."

"Vậy nên ngươi hy vọng ta đồng ý hắn?" Liễu Ngân Tuyết cười hỏi.

Trầm Ngư: "Không phải vậy, nô tỳ chỉ là nghĩ tới Vương gia, Thẩm công tử kia tuy là tốt nhưng nô tỳ cảm thấy so với Vương gia thì vẫn kém hơn một chút."


Liễu Ngân Tuyết cảm thấy kỳ quái: "Kém chỗ nào?"

Trầm Ngư thẳng thắn: "Vương gia anh tuấn hơn."

Liễu Ngân Tuyết: "......"

"Đương nhiên đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là Vương gia đối với người rất tốt, hơn nữa là đem người phủng trong lòng bàn tay, vị Thẩm công tử kia dù có đối xử tốt thì cũng chẳng hơn được Vương gia nữa. Mà nô tỳ cảm thấy tiểu thư cũng không thích Thẩm công tử."

"Ta hiện tại không thích, không chừng về sau là có thể thích, cảm tình là bồi dưỡng mới thành."

"Vậy sao người không cùng Vương gia bồi dưỡng tình cảm?" Trầm Ngư cảm thấy Liễu Ngân Tuyết thật khó hiểu, "Trước kia nô tỳ không thích Vương gia, nhưng sau này lại thấy Vương gia vì người làm nhiều việc như vậy, nô tỳ cảm thấy Vương gia là thật lòng yêu tiểu thư."

Liễu Ngân Tuyết trầm mặc không lên tiếng.

"Nhưng mà tiểu thư tính toàn giả chết rời đi, không muốn lưu lại bên cạnh Vương gia, chúng nô tỳ đương nhiên cũng không có tư cách gì để tham gia, xưa nay tiểu thư luôn có chủ ý của riêng mình, nếu người đã quyết định rời đi thì hẳn là có nguyên nhân của riêng mình, nô tỳ đương nhiên là sẽ đi theo tiểu thư vô điều kiện, chỉ là nô tỳ cảm thấy có chút tiếc nuối," Trầm Ngư thở dài, "Tiếc thay cho tiểu thư."

"Sao lúc ấy ngươi không nói mà bây giờ lại nói ra?"

"Không phải là do nô tỳ sợ người động tâm với Thẩm công tử thì là gì?" Trầm Ngư cười hắc hắc, "Tuy rằng Thẩm công tử nói không sai, trước kia ngài ấy chưa từng thích qua nữ nhân khác, cũng chưa bao giờ thương tổn tiểu thư, chưa bao giờ lưu lại vết thương trong lòng tiểu thư, nhưng mà ngài ấy có thật sự không ngại quá khứ của người không thì không phải chỉ nói một câu là được, ngài ấy muốn cười tiểu thư thì đương nhiên sẽ nói vậy, nhưng mà trên thế giới này có được bao nhiêu nam tử sẽ không để ý quá khứ của người mình yêu? So ra thì Vương gia đáng tin hơn nhiều, Vương gia tuyệt đối sẽ không ghét bỏ tiểu thư."

Liễu Ngân Tuyết cười cười: "Ngươi cũng hiểu sự đời đấy nhỉ."

Trầm ngư thè lưỡi: "Nô tỳ chỉ là lén cùng Dung mama và Lạc Nhạn cân nhắc qua, tiểu thư là nữ tử tốt nhất trên đời, đương nhiên nô tỳ tin sẽ có những nam tử xuất sắc thật tình thích tiểu thư, nhưng bọn nô tỳ so qua so lại, cuối cùng vẫn cảm thấy Vương gia là tốt nhất, chỉ cần tiểu thư nguyện ý buông xuống khúc mắc trong lòng thì người hồi vương phủ lúc nào chẳng được."

"Sao lại nói vậy?"

"Không phải nô tỳ nói, là Lạc Nhạn nói, nàng nói Vương gia có thể vì người đi tìm chết," Trầm Ngư tiếc nuối, "Nàng còn nói tiểu thư là ngoài ngõ đã tường mà trong nhà còn chưa tỏ."


Liễu Ngân Tuyết ánh mắt lóe lóe, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Trầm Ngư thấy nàng trầm mặc, không dám nói thêm nữa, sợ mình nói nhiều lại ảnh hưởng đến phán đoán của Liễu Ngân Tuyết, rốt cuộc Liễu Ngân Tuyết thông tuệ, nhìn người nhìn chuyện đều sẽ hơn đám nô tỳ ếch ngồi đáy giếng như các nàng.

Mùa đông rất ít khi mưa to nhưng nhưng hôm nay ông trời dường như giở chứng, mưa không chỉ không tạnh àm càng ngày càng lớn, mưa kéo dài tới tận chạng vạng, mặt đường lầy lội, trơn trượt, xe ngựa sẽ rất khó đi, huống hồ muốn xuống núi thì sẽ càng không an toàn, Liễu Ngân Tuyết nghĩ rốt cuộc Thẩm Dục cũng là nhi tử của hữu tướng, mà hữu tướng cùng phụ thân nàng cũng có chút giao tình, liền phái Dung mama đi nói với Thẩm Dục hôm nay có thể lưu lại Tây Sơn biệt viện một đêm, ngày mai hãy hồi phủ.

Thẩm Dục tới cầu thân nên đương nhiên muốn kéo gần khoảng cách với Liễu Ngân Tuyết, hắn cao hứng đồng ý luôn, nói lời cảm tạ với Dung mama.

Ban đêm, nóc nhà Thanh Sơn Viện vẫn tí tách tiếng mưa rơi, dưới hiên là hàng chậu hoa do Liễu Ngân Tuyết sai người gieo trồng, Lai Phúc sợ mưa to xối hỏng hoa của nàng nên đang kêu gọi nha hoàn dọn hết chậu hoa vào trong mái hiên.

Mấy tháng trôi qua, thân thể Lâu Duẫn đã tốt hơn nhiều, chỉ là lần trước bị thương nặng, gặp thời tiết mưa to, lưng cùng đầu gối đều đau nhức, may mắn bản thân hắn khả năng chịu đựng hơn người nên không quá để ý.

Hắn ngồi cạnh cửa sổ, mắt che băng trắng, cửa mổ để mở, gió lạnh thổi vào rét căm căm.

Lai Phúc bưng nước rửa chân tiến vào, "Ai da" một tiếng nói: "Vương gia, sao người lại mở cửa sổ ra? Sẽ bị lạnh mất." Vừa nói vừa nhanh chóng đi qua đóng cửa sổ lại.

Lâu Duẫn trầm mặc, hỏi: "Bên Tây Sơn biệt viện có tin gì không?"

Lai Phúc không muốn trả lời, nhưng Lâu Duẫn dường như cảm nhận được sự chần chừ của hắn, nói: "Nói đi."

"Thẩm công tử lưu lại Tây Sơn biệt viện đêm nay ạ, trời đột nhiên mưa to, mặt đường ướt trơn trườn, thật sự không nên ra ngoài, có lẽ Vương phi suy nghĩ cho an toàn của Thẩm công tử nên mới cho lưu lại tá túc thôi ạ, Vương gia đừng nghĩ nhiều." Lai Phúc an ủi.

Lâu Duẫn không đáp lại, cũng không nói thêm gì.

Hắn đừng dậy đi về phía tây gian, nhưng hắn quên mất dưới chân có chậu nước rửa chân, hắn vấp một cái, thân thể bổ nhào về phía trước, Lai Phúc hốt hoảng chạy tới đỡ hắn nhưng chậm mất một nhịp, không đỡ được.


Bình luận

Truyện đang đọc