GẢ CHO THẾ TỬ BỆNH TẬT

"Thương thế của ngươi... chàng... nặng như vậy", Liễu Ngân Tuyết sửa miệng, "Ta về thì cũng không yên tâm ngủ ngon được, chi bằng lưu lại đây, chàng hiện tại không thể động, nếu đói bụng thì có thể uống chút sữa bò, được không?"

Lâu Duẫn đúng là đã đói bụng, hắn một giấc ngủ đến bây giờ, không ăn bữa tối, lại trọng thương trong người, nếu không ăn gì thì sức lực nói chuyện cũng chẳng có, vì thế hắn gật gật đầu.

Lạc Nhạn đi hâm nóng sữa, sau đó Liễu Ngân Tuyết cầm muỗng múc từng muỗng đút cho Lâu Duẫn uống, nàng nói: "Chỉ được uống nửa chén thôi, uống nhiều sẽ nặng bụng, chàng cố chịu rồi lát xuôi lại uống tiếp."

Mắt Lâu Duẫn không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của Liễu Ngân Tuyết sát bên tai, hắn "Ừ" nhẹ một tiếng, như một hài tử ngoan ngoãn uống từng ngụm sữa nóng.

Thân thể dần dần khôi phục một chút sức lực, hắn vẫn chìm trong bóng đêm nhưng lại cảm thấy như trở về những năm tháng an bình ấy.

Lâu Duẫn vốn rất mệt, muốn ngủ tiếp nhưng Liễu Ngân Tuyết đang ở đây, khó lắm mới có cơ hội ở bên nhau nên hắn tiếc nuối, hắn nói: "Đêm còn dài, nàng ở đây ăn không ngon ngủ không tốt, nàng về đi."

"Thôi, Độc Lang Trung nói mai là thời điểm quyết định, nếu chàng an toàn vượt qua thì mới thật sự bình yên vô sự, chờ chàng về vương phủ rồi ta về", Liễu Ngân Tuyết thấy hắn uống đã kha khá sữa bò nên cầm chén sữa đặt lên bàn, "Không uống thêm nữa, nếu chàng còn đói thì sau một canh giờ lại uống tiếp."

Lâu Duẫn nói: "Ừ."

Lâu Duẫn cũng không miễn cưỡng, Liễu Ngân Tuyết nói muốn lưu lại, hắn nói nữa thì nàng cũng sẽ không đi.

Hắn nói: "Nàng đừng áy náy, thương thế trên người ta dưỡng một thời gian là được, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi, chờ ta về vương phủ rồi, nàng hãy trở về lo việc của mình, Thẩm Dục kia, thật... thật sự cũng không tồi, nàng đừng bỏ lỡ."

"Chàng còn biết Thẩm Dục?" Liễu Ngân Tuyết nhướng mày.

"Ta đã tra qua về hắn, tài học, phẩm mạo đều có thể nói nhất đẳng, nếu hắn không cần thiếp thất, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất."

Liễu Ngân Tuyết nương theo ánh nến nhìn mặt Lâu Duẫn, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Lâu Duẫn, ta cảm thấy chàng thật dối trá, rõ ràng không muốn ta gả cho Thẩm Dục, rồi lại tự lừa mình dối người nói với ta mấy lời này, chàng có ý gì?"

Lâu Duẫn mím môi: "Nếu nàng không thích nghe thì ta không nói nữa."

Hắn kỳ thật cũng không định nói, nhưng hắn sợ Liễu Ngân Tuyết áy náy rồi vì vậy mà lưu lại bên người hắn, nếu như vậy, bọn họ một ngày nào đó sẽ đi đến kết cục tan vỡ, đối với ai đều không tốt.

Đời này hắn đã hết hy vọng, không thể kéo theo nàng cũng bị chậm trễ.


Liễu Ngân Tuyết cầm cặp gắp than gẩy gẩy mấy viên than trong chậu sưởi, nói tiếp với Lâu Duẫn: "Ta đã cự tuyệt hắn, sự tình hôm nay chàng không thấy sao? Hắn muốn cười ta nhưng khi thấy ta lâm nguy lại không hề nhúc nhích..."

Bỗng nhiên nghĩ đến tình huống hiện tại của Lâu Duẫn, bổ sung: "Ta quên mất, đúng là chàng không thấy."

Lâu Duẫn: "......"

"Vậy thôi đi, hắn không muốn dùng tính mạng bảo hộ nàng, vậy không thể gả, lỡ gả cho hắn sau này gặp chuyện gì nguy hiểm, không chừng hắn lại đẩy nàng lên phía trước chắn đao." Lâu Duẫn cũng không biết bản thân là đang cao hứng hay lo lắng, tóm lại, tư vị thực phức tạp, nhất thời khó có thể phân biệt.

Liễu Ngân Tuyết buông cặp gắp than: "Không nói về Thẩm Dục nữa, nói chuyện của chúng ta."

Trái tim Lâu Duẫn khẩn trương: "Chúng ta? Chúng ta có chuyện gì?"

"Chúng ta, huề nhau," Liễu Ngân Tuyết có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, "Xem chàng vì ta không tiếc tính mạng, ta tha thứ cho chàng, sự tình trước kia ta sẽ không truy cứu nữa, để nó qua đi."

Trên thế giới này, trừ bỏ người thân cùng huyết mạch, có mấy người nguyện ý dùng tính mạng bảo hộ nàng?

Đặc biệt là những người như Lâu Duẫn, sinh ra đã tôn quý, áo cơm vô ưu, càng yêu quý tính mạng của mình hơn so với người thường, bởi vì đời này bọn họ sống trong phú quý, những người như vậy chắc hắn không ai nguyện ý vì nàng mà chết,

Cũng như Thẩm Dục.

Có người nguyện ý vì mình mà hy sinh cả tính mạng, nàng cần gì phải gắt gao bắt lấy lỗi lầm của hắn trong quá khứ, huống hồ Lâu Duẫn cũng đã trả cái giá đủ lớn.

Lần trước trọng thương khó trị, lần này lại suýt mất đi tính mạng, còn vĩnh viễn mất đi ánh sáng.

Vậy là đủ rồi, thật sự vậy là quá đủ rồi.

"Nàng..." Giọng nói Lâu Duẫn có chút khô khốc, "Thật sự, thật sự tha thứ cho ta?"

Liễu Ngân Tuyết cầm chung trà lên uống, lời đã nói ra nàng không muốn lặp lại, liền nói: "Chàng tin hay không thì tùy, ta không muốn phí lời."


"Ta tin!" Lâu Duẫn bỗng nhiên nở nụ cười, "Ta tin, ta tin nàng."

Liễu Ngân Tuyết cười cười, cảm thấy hắn có chút ngốc, nói giỡn: "Chàng đụng đầu nên bị ngốc rồi à, sao cứ nói đi nói lại vậy."

"Chỉ là ta thực cao hứng, trước kia ta từng nằm mộng, mộng thấy nàng vô luận thế nào cũng không chịu tha thứ cho ta, dù ta có chết nàng cũng không chịu tha thứ cho ta, ta bị ác mộng này ám ảnh lâu, bất tri bất giác nghĩ rằng nàng thật sự sẽ không tha thứ cho ta, giờ nghe nàng nói vậy ta thấy có chút không chân thật, cảm giác như mình đang trong mộng."

Hai tay hắn giơ lên không trung: "Ta thật sự không phải đang nằm mơ chứ?"

Liễu Ngân Tuyết có điểm chua xót, nàng nắm lấy tay hắn: "Chàng thấy chân thật chưa?"

Nụ cười trên mặt Lâu Duẫn càng thêm rạng ngời: "Thực chân thật."

"Cảm ơn nàng, Ngân Tuyết." Hắn nói.

"Cảm tạ ta cái gì?"

Liễu Ngân Tuyết cười: "Có phải ta đây cũng nên cảm ơn Vương gia đã liều mình cứu ta?"

"Không, ta nên tự cảm tạ chính mình, nếu ta không liều mạng cứu nàng, sợ là nàng cả đời cũng không tha thứ cho ta," Lâu Duẫn nhẹ giọng nói, "Vốn hôm nay ta chỉ tới nghe hát, không ngờ còn gặp được loại chuyện tốt này, trời cao thực chiếu cố ta."

"Ngươi thiếu chút nữa liền đã chết, ngươi còn nói là chuyện tốt?"

"Là chuyện tốt, nàng không hiểu đâu, đối với ta đây chính là chuyện tốt." Hắn nghĩ sẽ không bao giờ làm giống trong mộng, hoặc có lẽ chờ một ngày nào đó, Liễu Ngân Tuyết gả cho người khác, hắn sẽ giải thoát cho chính mình.

Nhưng may mắn thay, giờ lòng hắn đã nhẹ nhõm rồi.

Liễu Ngân Tuyết nghe vậy, nghĩ lại không biết từ ngày ấy đến nay rốt cuộc ai mới là người phải chịu tội, có lẽ nỗi áy náy trong lòng Lâu Duẫn vượt xa tưởng tượng của nàng, chỉ là nàng chưa thử tìm hiểu mà thôi.


Nhưng, vẫn còn tốt, bọn họ đều còn sống.

Độc Lang Trung biết Lâu Duẫn tỉnh lại, tiến vào xem, Liễu Ngân Tuyết tránh sang một bên, Độc Lang Trung ngồi xuống, hỏi Lâu Duẫn: "Vương phi nói Vương gia bị đụng vào đầu, tỉnh lại có cảm giác gì, có đau đầu không?"

Lâu Duẫn: "Có một chút."

Độc Lang Trung đưa tay ra sau đầu Lâu Duẫn thử thăm dò, xác nhận vị trí bị thương xong ấn nhẹ, hỏi: "Là chỗ này à? Hay chỗ này?"

Sau khi xác nhận đúng vị trí bị va đập, Độc Lang Trung bắt mạch cho Lâu Duẫn, xác định không có vấn đề gì xong, mới nói: "Tô Lưu Vận chết rồi."

Lâu Duẫn biết là nàng ta, lúc ấy hắn đã nghe thấy tiếng Tô Lưu Vận nói chuyện.

Hắn nuối tiếc nói: "Ta đánh một chưởng đó, nàng ta cũng không sống được, trước đó lưu lại năm thành công lực cho nàng ta là để sau này có khả năng tự bảo vệ mình, tránh một con đường chết, ai ngờ sự mềm lòng của ta lại ra nông nỗi này, đáng ra không nên lưu lại nàng ta."

"Dù sao nàng ta cũng đã theo Vương gia nhiều năm như vậy, trái tim ai mà không mềm." Độc Lang Trung thở dài.

Trước kia hắn đã cảm thấy Tô Lưu Vận có chút tâm thuật bất chính nhưng không ngờ lại đến mức đó, cuối cùng rơi vào kết cục bị chính Lâu Duẫn đánh chết, đó cũng là do nàng ta gieo gió gặt bão.

Chuyện nặng nề như vậy, Độc Lang Trung không muốn nói thêm nữa, dặn Lâu Duẫn: "Mạch tượng của Vương gia bình thường, tạm thời nghỉ ngơi đi, nếu có vấn đề gì khác thì phải gọi thuộc hạ ngay, thuộc hạ sẽ tùy bệnh hốt thuốc."

Lâu Duẫn đáp: "Được."

Độc Lang Trung lui xuống.

Liễu Ngân Tuyết dịch góc chăn cho Lâu Duẫn, nói: "Chàng hảo hảo dưỡng thương đi, sắp tết rồi, đến tết mà thương thế còn chưa khỏi thì không ăn được đồ ngon đâu."

Lai Phúc nghe vậy, muốn nói lại thôi.

Liễu Ngân Tuyết để ý đến biểu cảm của Lai Phúc: "Sao vậy, ta nói không đúng sao?"

"Đúng," Lâu Duẫn sợ Lai Phúc lại nói thêm ra cái gì khiến Liễu Ngân Tuyết lo lắng, chặn họng: "Ta sẽ hảo hảo dưỡng thương, chờ đến tết nhất định cái gì ngon cũng có thể ăn, nàng yên tâm đi."

Lai Bảo biết Lâu Duẫn tỉnh lại, bưng chậu nước ấm lại lau người cho Lâu Duẫn, quần áo trên người hắn còn nhiễm không ít vết máu, tuy những vết máu đó đã khô nhưng mặc trên người thật sự không ổn, lại còn đen đủi, Lai Bảo liền mang thêm quần áo sạch tới.

Liễu Ngân Tuyết không tiện ở lại, liền thối lui ra ngoài mành.


Lai Phúc với Lai Bảo đầu tiên cởi hết đồ trên người Lâu Duẫn xuống, lau sạch mồ hôi cùng vết bẩn trên người hắn, sau đó thay cho hắn bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, đắp lại chăn rồi mới thỉnh Liễu Ngân Tuyết đi vào.

Hai tên nô tài lui ra ngoài, Liễu Ngân Tuyết thấy mắt Lâu Duẫn còn che miếng vải đen, nói: "Trời cũng tối rồi, mắt che thứ này không phải sẽ càng vướng víu khó chịu sao?"

Vừa nói nàng vừa đưa tay tháo miếng vải đen trên mắt Lâu Duẫn ra.

Ánh sáng thình lình ập vào khiến Lâu Duẫn đã nửa năm chìm trong bóng tối giật mình nheo mắt lại, hắn giơ tay che mắt, nói với Liễu Ngân Tuyết: "Ngân Tuyết, chói quá."

Liễu Ngân Tuyết ngẩn ra.

"Chàng nói cái gì?" Nàng đơ người một lúc mới phản ứng lại.

Tay Lâu Duẫn cũng cứng đờ, biểu tình so với Liễu Ngân Tuyết còn ngẩn ngơ hơn, một lúc lâu sau, hắn mới buông tay, ngước mắt nhìn về phía Liễu Ngân Tuyết.

Ánh đèn chiếu rọi trên mặt nàng khiến da thịt trắng nõn như đang phát sáng, mắt nàng chăm chú nhìn hắn, mang theo biểu tình khó tin và vui sướng, nàng mỉm cười với hắn: "Chàng có thể nhìn thấy?"

Lâu Duẫn bị nụ cười kia làm cho ngây người, một lúc sau mới chậm chạp gật gật đầu.

"Ta đã lâu không nhìn thấy nàng." Hắn nói.

Liễu Ngân Tuyết ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với mắt hắn: "Giờ thấy rồi sao?"

Hốc mắt Lâu Duẫn phiếm ướt, hắn duỗi tay, muốn vuốt ve gương mặt nàng nhưng nghĩ lại nàng giờ không còn là thê tử của hắn nữa, hắn không có tư cách làm vậy, chua xót buông tay xuống.

"Trâm cài sắp rơi rồi." Lâu Duẫn nói.

Liễu Ngân Tuyết đem trâm cài gỡ xuống rồi cài lại, cười tủm tỉm hỏi: "Vậy chàng nói xem hôm nay ta mặc xiêm y gì?"

"Váy màu ửng đỏ, trên đầu cài ngọc trâm, vành tai đeo khuyên màu hồng thạch lựu, nhưng mà sắc mặt nàng không tốt lắm, nàng vẫn luôn ở đây thủ ta, có phải rất mệt hay không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

—-----------------------------------

Tiểu An: Còn 1 chương cuối nữa thôi là hoàn rồi. Huhu. Cuối cùng anh chị cũng chịu về bên nhau!


Bình luận

Truyện đang đọc