GẢ CHO TIỂU TRÚC MÃ



Tin Úc Nhu bị thương, cũng là Tôn Kim Kim nói cho Tiết Đông Mai biết.
Lúc đó Tôn Kim Kim ngồi trên ghế một cách thoải mái, cầm trong tay một quả táo đang gặm dở, hăng hái bừng bừng kể cho nàng nghe cảnh Úc Nhu bị thương.

Trước đây nàng rất mê kể chuyện, còn cố ý học các kỹ năng kể chuyện của các tiên sinh ở quán trà.
Nói đến nước miếng bay tung tóe, Tiết Đông Mai cũng có thể tưởng tượng được hết tình cảnh lúc ấy.
"Nhưng ta nghĩ nàng ta chỉ giả bộ thôi, chỉ té ngã một chút thôi mà, ngã nặng đến thế nào được chứ." Cuối cùng, Tôn Kim Kim tổng kết nói, "Hay muốn vu khống cho Chử Cao Tinh.

Tuy rằng ta cũng không thích hắn, nhưng lần này Chử Cao Tinh đúng là bị ám hại rồi."
Tiết Đông Mai hơi khó hiểu, theo sự hiểu biết của nàng, Úc Nhu dường như không phải là người có thể tính kế đối phó người khác.
"Vậy rốt cuộc là vì cái gì nhỉ?" Nàng không nghĩ ra, mở miệng hỏi.
Tôn Kim Kim lắc đầu, nhưng hơi chột dạ nhìn Tiết Đông Mai, "Nhưng đoán như vậy, cũng không phải ta đoán, bên ngoài đều đang đồn, là vì cô."
Tiết Đông Mai: "..

Việc đó và ta có quan hệ gì chứ? Ngay cả cửa học viện ta còn chưa đi qua."
"Tuy rằng cô chưa từng tới học viện, nhưng mà Đoàn Đoàn, cô bây giờ ở học viện, không, là truyền thuyết lớn ở thành Vũ Châu đó.

Mấy ngày nay Chử Cao Tinh vì cô, có thể nói là đánh nhau ở khắp nơi, chỉ cần có người nói xấu cô một câu, hắn không nói hai lời đánh người đó.


Tiếc là Nhạc đại nhân và Hà tam gia cũng không quản hắn, nên mọi người đều đặt mục tiêu phóng lên người cô."
Tôn Kim Kim khoa trương giải thích, nói đến lệch cả miệng, "Hơn nữa lần này, vị hôn phu của cô Nhạc Tuấn Trúc cũng ở đó, tất cả mọi người đều nói là Nhạc Tuấn Trúc và Chử Cao Tinh tranh giành nhau, Úc Nhu nhìn không được nên lên tiếng khuyên giải, kết quả bị Chử Cao Tinh đánh, tay cũng bị gãy! Aizz, nói tới chuyện này, mọi người đều đem ra nói như trò tiêu khiển, ai cũng nói quá lên."
Thấy Tiết Đông Mai nghe xong lời của mình còn đang ngẩn người, Tôn Kim Kim bèn thêm mắm dặm muối nói, "Còn nữa, họ còn nói Chử Cao Tinh Trùng quan nhất lộ vi hồng nhan (anh hùng giận dữ vì hồng nhan), muốn cạnh tranh công bằng với Nhạc Tuấn Trúc cưới cô về phủ.

Haizz, Hà tiểu phu nhân này quả là có chút tài năng, vì một Tạ Gia Bảo, ỷ vào mình mang thai không ai dám động vào nàng ta, chết sống cũng phải bôi xấu thanh danh của cô, thật đúng là khó cho nàng ta."
Chuyện này không thể tiếp tục phát triển như vậy nữa, đối với ai cũng không có lợi.

Tiết Đông Mai suy nghĩ một chút, nói, "Kim Kim, bây giờ ta không tiện đi ra ngoài, lúc cô rời phủ, có thể giúp ta nói với Chử Cao Tinh một chuyện hay không?"
Tôn Kim Kim gật đầu, "Cô khách khí với ta làm gì, nói."
"Nói hắn không nên manh động, đừng xen vào chuyện này nữa, ta và bá bá đã có kế hoạch." Tiết Đông Mai nói, nghĩ dựa theo tính cách của Chử Cao Tinh, những lời này có lẽ vô dụng, nàng thêm một câu, "Xen vào nữa sẽ lại nhiễu loạn kế hoạch của ta, đến lúc đó thất bại hết, ta sẽ rất tức giận rất khổ sở.

Chờ ta có thể ra khỏi phủ, ta sẽ gặp mặt hắn, giải thích cho hắn nghe."
Tôn Kim Kim lặp lại một lần, bảo đảm không có gì sai sót mơi đứng lên, "Thân ta mang trách nhiệm.

Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi ngay bây giờ."
Nàng luôn hấp tấp, Tiết Đông Mai cũng không giữ nàng lại, đứng dậy tiễn nàng ra cửa.
Bây giờ ở học viện Vân Thượng còn chưa tan học, Tôn Kim Kim trực tiếp bảo phu xe đưa tới cửa học viện.

Nếu như đúng lúc, nàng còn có thể gặp mặt Tưởng Duệ Kỳ.
Nàng tới rất nhiều lần, tuy rằng không phải học sinh của học viện, nhưng người canh giữ cửa lớn cũng nhận ra nàng.
Từ xa thấy nàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, ông cười ha hả nói, "Kim Kim tới rồi sao, lại tới tìm Tưởng thiếu gia sao? Hôm nay hắn vẫn chưa tới đâu."
Tôn Kim Kim lắc đầu, "Con đến tìm Chử thiếu gia.

Gia gia, hôm nay ông có thấy hắn đi học không?"
"Chử thiếu gia hả? Tới rồi, đi cùng với Hà thiếu gia.

Con ở đây chờ một lát, bọn họ sắp tan học rồi." Cụ ông mang ra một cái ghế nhỏ cho Tôn Kim Kim, để nàng ngồi xuống.
Thấy nàng không buồn không lo lấm lét nhìn trái nhìn phải, ông suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được khuyên nhủ, "Kim Kim này, con đổi mục tiêu rồi sao? Chử thiếu gia này thân phận cao quý, không cùng tầng lớp với chúng ta, không thích hợp như vậy đâu."
Tôn Kim Kim hơi sửng sốt, mới phản ứng được nở nụ cười, "Ai nha gia gia, sao ông nghĩ như vậy, con đối với Tưởng Duệ Kỳ là thực tâm ngày qua ngày có trời đất chứng giám, làm sao lại thay lòng đổi dạ được.

Con tìm Chử thiếu gia vì có người nhờ vả."
"Vậy thì tốt rồi." Ông cụ vuốt râu mép, nói nhỏ, "Ta nghe tháng sau học viện lại có một cuộc thi tuyển đó, thế nào, lần này có nắm chắc hay không?"
Học viện Vân Thượng đúng là học viện tốt nhất thành Vũ Châu, trong đó tụ tập toàn bộ con cái quan lại giàu có trong thành, tuy nói mọi người vào học viện đi học, phải qua kỳ thi tuyển chọn, thành tích phải đạt yêu cầu mới được vào học.
Nhưng nhập học cũng không có nghiêm ngặt như bề ngoài, có không ít đại gia tộc âm thầm đi cửa sau, để con cái trong nhà vào nhập học.

Lần đầu Tôn Kim Kim thi thất bại, cũng có loại suy nghĩ này.
Đáng tiếc nàng chưa nói chuyện này với Tôn lão gia, đã bị Tưởng Duệ Kỳ nhìn ra.

Hắn dẫn người đến khiêu khích nàng, Tôn Kim Kim bị buộc không có cách nào khác, gắng gượng ở trước mặt mọi người đảm bảo, nhất định phải vào học viện thông qua kỳ thi.

Bằng không, tuyệt đối không bước vào cửa lớn học viện.
Vì vậy, nàng liên tục thi hai năm, vẫn không thi đậu vào trường.
Tôn Kim Kim nghe vậy có chút nhụt chí, "Con cũng không biết, con vừa nhìn sách là đã đau đầu hoa mắt, đến bây giờ vẫn không chữa được.

Gia gia, ông nói con có phải không có khiếu đọc sách không? Cha con vẫn muốn con buông bỏ việc đọc sách, theo ông ấy học việc buôn bán, ông ấy nói con không bằng huynh đệ, sau này con còn phải kế thừa gia nghiệp nữa."
Ông cũng thở dài, "Cha con nói cũng đúng, kỳ thực chuyện cảm tình, cưỡng cầu không được.

Con xem con theo đuổi Tưởng thiếu gia đã nhiều năm như vậy, nếu như hắn không trả lời, Kim Kim này, con nên cân nhắc thay đổi người khác."
Vừa nói lại nhớ tới hôm nay nàng tới tìm Chử Cao Tinh, ông không yên tâm căn dặn, "Nhưng Chử thiếu gia thì không được đâu."
Tôn Kim Kim cười hì hì nói, "Gia gia ông yên tâm đi, con và hắn không có quan hệ gì cả, hơn nữa hắn cũng có người hắn thích rồi."
"Ồ, có phải là con dâu của nhà Thứ Sử đại nhân không?" Ông cũng nghe vậy, bát quái mà hỏi thăm.
Tôn Kim Kim bất mãn nói, "Gia gia! Ông sao cũng như vậy, lời đồn chỉ là giả thôi!"
Ông cụ hơi chột dạ, ha hả cười hai tiếng, "Được rồi, nghe lời con, không nói nữa."
"Nhưng cũng gần như vậy, ai vậy có phải Chử Cao Tinh hay không?" Tôn Kim Kim nhìn đến tường rào đằng xa, đột nhiên đứng bật dậy nói.
Ông cụ quay đầu nhìn, thì thấy từ trên tường một người đang nhảy xuống, ông khẳng định nói, "Đúng đúng, là hắn.

Phía theo chính là Hà thiếu gia."
Tôn Kim Kim lập tức đứng lên chạy tới chỗ bọn họ, "Con đi trước đây gia gia, nói chuyện với ông sau."
Chử Cao Tinh từ trên tường nhảy xuống sức lực hơi mạnh, bổng nhiên cổ chân hắn bị đau.

Hắn dựa vào tường, xoa cổ chân, mắt thấy Hà Tinh Hòa lề mề trên tường, nhịn không được thúc giục, "Đệ nhanh lên một chút được không! Chỉ trèo tường cũng chậm như vậy."
Tôn Kim Kim chạy tới phía sau hắn, lớn tiếng gọi, "Chử thiếu gia!"
Chử Cao Tinh hoảng sợ, cả người suýt chút nữa nằm xuống luôn.

Hắn xoay người quát, "Mẹ nó cô bị bệnh à! Gọi quỷ sao!"
Lúc này Hà Tinh Hòa đã nhảy xuống xong, thấy thế xông đến, "Tôn Kim Kim! Cô dọa biểu ca ta gì thế!"
Tôn Kim Kim tức giận liếc hắn một cái, nói với Chử Cao Tinh, "Chử thiếu gia, ta tới truyền lời, Đoàn Đoàn nhờ ta nói với ngươi."
Chử Cao Tinh mấy ngày gần đây không thấy Tiết Đông Mai, lại sợ người khác đồn đãi hãm hại nàng, hắn cũng không dẫn người tới hậu viện phủ Thứ Sử gọi nàng.

Hắn biết Tôn Kim Kim và Tiết Đông Mai quan hệ tốt, nghe vậy nói, "Tiểu Mai Tử nói cái gì?"

Tôn Kim Kim cố nhớ lại, có chút băn khoăn.
Trước khi rời khỏi phủ Thứ Sử, nàng còn nhớ từng câu từng chữ mà Đoàn Đoàn nói, lúc đó nghĩ nhớ rất kỹ, nàng còn lấy giấy bút ra viết nữa, chỉ viết hai câu đó, để nàng không thể quên được, rồi mới bỏ bút xuống.
Nhưng bây giờ, làm thế nào cũng không nhớ ra.
Nhưng, ý chính thì nàng vẫn nhớ được.
Tôn Kim Kim nói, "Nàng nói ngươi đừng xía vào chuyện tin đồn nữa, bây giờ nàng với Nhạc Tuấn Trúc mưu đồ bí mật cái gì đó, ngươi xen vào sẽ phá hư kế hoạch của bọn họ, đến lúc đó nàng sẽ giận thật."
Chử Cao Tinh nghe xong, quả thực tức muốn đến đánh người, "Nàng tức giận? Lúc đó ở Hà phủ Nhạc Tuấn Trúc phá hư kế hoạch của ta và nàng, sao không thấy nàng tức giận chứ? Bây giờ còn nói ta phá hư kế hoạch, nàng tức giận? Cô quay về nói cho nàng biết, việc này ta quản là cái chắc rồi, ta không chỉ muốn xen vào, ta còn muốn làm lớn chuyện hơn, ta sẽ khiến cho toàn bộ mọi người ở Vũ Châu đều biết."
Tôn Kim Kim nghe vậy muốn khuyên hắn, nhưng khi nhìn thấy Chử Cao Tinh tức giận đỏ cả mặt, thì dừng lại, "Được!"
Thấy nàng xoay người rời đi, Chử Cao Tinh do dự một chút, lại gọi nàng, "Chờ một chút! Cái kia cô," hắn có chút không được tự nhiên, tuy nói Tiểu Mai Tử bất nhân trước, nhưng hắn không thể bất nghĩa được, vì thế nhượng bộ nói, "Cô nói với nàng, nói ta biết rồi, nói sau này nếu gặp chuyện như thế, ta..

Ta sẽ cố gắng nhẫn nhịn."
Tôn Kim Kim gật đầu, suy nghĩ một chút hỏi lại, "Vậy nếu nhịn không được thì sao?"
Chử Cao Tinh cười lạnh một tiếng, "Cô đã nói nhịn không được, thì còn có thể làm sao, ra tay thôi.

Nhưng cô nói với tiểu Mai tử yên tâm, ta đánh người rất có kinh nghiệm, để cho hắn đau đớn, nhưng tuyệt đối đánh không gãy xương, hơn nữa bề ngoài cũng không nhìn được gì."
Nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của hắn, Tôn Kim Kim nhỏ giọng lầm bầm, "Đây là chuyện đáng kiêu ngạo sao?"
Câu này bị Chử Cao Tinh nghe rõ, hung dữ hỏi lại, "Cô nói cái gì!"
Xem ra gần đây hắn đã thu liễm rất nhiều, bây giờ còn có ai dám nói bậy trước mặt hắn!
Tôn Kim Kim không hiểu sao lại run lên, giải thích nói, "Ta, ta không nói gì cả."
Chử Cao Tinh hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói, thì chợt nghe từ cửa học viện truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là giọng nói của Tưởng Duệ Kỳ, "Tôn Kim Kim! Cô làm gì ở đây!"
Trong giọng nói mang theo ý nghiêm khắc bất mãn, không có chút thiết tha.
Dọc tường học viện đều trồng cây cối bụi rậm cao to, nói chung, nếu từ cửa đi vào, theo chiều cao người bình thường, rất khó phát hiện vị trí của bọn họ.

Vừa rồi Tôn Kim Kim có thể phát hiện được, bởi vì nàng ngồi trên ghế, tầm nhìn tương đối thấp mà thôi.
Không biết Tương Duệ Kỳ làm thế nào phát hiện bọn họ.
Hắn đẩy bụi cây ra bước nhanh đi tới, đẩy Tôn Kim Kim qua một bên, chặn nửa tầm nhìn của Chử Cao Tinh, lớn tiếng hỏi nàng, "Cô tới đây làm gì! Lại muốn leo vào phải không? Cô có biết mất mặt hay không, một cô gái mà cả ngày chỉ biết leo trèo? Có thể có chút tiến bộ không, lúc đó là ai nói với ta, trừ phi thi được vào học viện, bằng không tuyệt không bước vào cửa lớn học viện một bước!"
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A a a, Kim Kim và Tưởng Duệ Kỳ lại cãi nhau rồi~.


Bình luận

Truyện đang đọc