Không mời được Linh Hoa đến, Tiết Đông Mai hơi thất vọng.
Trần Phương Ngọc cũng không đành lòng, nhưng không còn cách nào.
Việc cha mẹ nhà họ Nhiễm giáo dục con cái, bọn họ là người ngoài, cũng không thể nói được gì.
Huống hồ việc làm này của Nhiễm tiểu thư, bà cũng không đồng ý.
Nhưng những lời này không thể nói với Đoàn Đoàn, suy nghĩ nên để người trẻ tuổi nói chuyện nhiều hơn, Trần Phương Ngọc bảo nàng đi tìm Nhạc Tuấn Trúc, "Nó ăn cơm xong thì trở về phòng, nhưng trước khi đi lẩm bẩm nói có chuyện tìm con, con đi xem đi."
Tiết Đông Mai đáp ứng một tiếng, xoay người đi đến phòng Nhạc Tuấn Trúc.
Cửa phòng không khóa, nàng đi thẳng vào.
Nhạc Tuấn Trúc đang ngồi ở trước bàn đọc sách cúi đầu viết gì đó, không có chú ý tới nàng.
Tiết Đông Mai đến gần mới thấy lông mày hắn cau chặt lại, hình như nội dung hắn viết khiến hắn có chút khó khăn rầu rĩ.
Nghĩ hắn đang gặp phải bài khó, Tiết Đông Mai không muốn quấy rầy hắn, chuẩn bị lui về phía sau, chờ lát nữa lại tới tìm hắn.
Nào ngờ Nhạc Tuấn Trúc nghe được tiếng bước chân, hắn nhanh chóng lấy quyển sách bên cạnh che lại, lúc thấy nàng động tác có chút bối rối, "Đoàn Đoàn? Sao muội lại tới đây?"
Tiết Đông Mai đã tới gần bàn đọc sách của hắn, nghe vậy nói, "Bá mẫu nói huynh có chuyện tìm muội, bảo muội tới xem một chút."
Nàng lơ đãng nhìn qua, sách vốn không che được hết, chỉ lộ ra góc bên phải phía trên.
Một chữ Úc, xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Tim Tiết Đông Mai bỗng đập thình thịch, bình tĩnh nghiêng đầu qua chỗ khác, thầm nghĩ thư này chắc gửi cho Úc Nhu, nên chủ động lui về sau nửa bước, cách xa chỗ có thể thấy bàn đọc sách.
Nhạc Tuấn Trúc không thấy động tác nhỏ này của nàng, đứng dậy cầm lấy quyển sách trên giá sách ở phía sau, "Chuyện này, trước đây ta nghe nói muội đã dùng hết bảng chữ mẫu rồi (bảng chữ để các nhà thư pháp luyện chữ), nên ta viết cho muội một bản.
Lúc về quê chưa luyện tập, cho nên đoạn thời gian này, muội có thể sẽ gặp chút khó khăn."
Sợ nàng mua bảng chữ mẫu bên ngoài không tốt, Nhạc Tuấn Trúc căn cứ tiến độ luyện chữ của nàng, cách một đoạn thời gian lại viết một bảng chữ mẫu mới cho nàng.
Lần này khoảng cách thời gian hơi dài, hắn giảm bớt độ khó một chút, một lần nữa tự viết bảng mới cho nàng.
Hắn đưa bảng chữ mẫu cho nàng, ánh mắt trêu chọc khiến trong lòng Tiết Đông Mai có chút chua xót.
Nàng nhận sách lùi về sau, "Được, muội về trước đây."
Giọng nói của nàng rất gấp, Nhạc Tuấn Trúc muốn nói chuyện với nàng cũng không thể mở miệng, chỉ phụ họa nói, "Ừm, có chỗ nào viết không tốt, lúc nào muội cũng có thể tới tìm ta."
Nghe giọng nói và tâm trạng của nàng không tốt, Nhạc Tuấn Trúc nghĩ vì nàng đang lo lắng chuyện Nhiễm Linh Hoa, có lòng muốn an ủi nàng, thế nhưng cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Trong lúc tâm tư thay đổi, Tiết Đông Mai đã bước ra khỏi gian phòng.
Nhạc Tuấn Trúc nhanh chóng bước hai bước, khi hắn đang sắp xếp lại lời nói, nàng đã chạy tới cửa tiểu viện.
Hắn không nói nữa, nhìn bóng dáng của nàng khuất sau góc nhỏ, Nhạc Tuấn Trúc quay người lại, đi tới trước bà đọc sách, cầm tờ giấy đã viết trước đó.
Cũng vì muốn nàng vui vẻ như khi nhận được thư của Chử Cao Tinh, Nhạc Tuấn Trúc mới quyết định cũng viết thư tình cho nàng.
Có thể vì mới lần đầu, nên đã gây khó khăn cho hắn cả nửa ngày.
Hắn thử nhiều lần, nho nhã hàm xúc thẳng thắng, đều không hài lòng.
Đến cuối cùng quyết định dùng ngôn ngữ đơn giản tự nhiên, để diễn tả tình cảm của hắn.
Đoàn Đoàn buồn bực không vui đã nửa ngày rồi: Hôm nay nhìn muội vì chuyện của Nhiễm tiểu thư mà buồn bã, cả cơm cũng không ăn được bao nhiêu, mẹ và San San rất lo lắng, ta cũng vậy.
Thế nhưng muội không thể vì vậy..
mà cứ, cứ không ăn cơm.
Lúc trước ta nghe đại phu nói, thức ăn có thể ảnh hưởng đến tâm tình của người khác, trước ta thấy muội thích nhất ăn bánh đậu đỏ trên đường, nên thừa dịp tan học trên đường về nhà, mua một ít.
Còn có những loại bánh đậu xanh khác, bánh hoa hồng cũng có, mong muốn muội nghĩ đến sức khẻo của mình, cũng muốn..
Phía sau chưa viết xong, nàng đã tới rồi.
Vốn hắn đã đọc qua một lần, cảm thấy rất lưu loát, cũng rất hợp tình hợp ý.
Nhưng bây giờ đọc lại, Nhạc Tuấn Trúc thấy vậy vẫn chưa được.
Hắn phiền não mà vo trang giấy thành một cục, ném vào giỏ rác.
* * *
Tuần Sát Ngự Sử Dương Ninh là một người đàn ông trung niên để râu ria mép.
Hôm sau vào buổi chiều khi hắn đi tới Vũ Châu, Nhạc Quang Kỳ dẫn theo Tiết Đông Mai, âm thầm đi vào phủ nha Thứ Sử.
Dương Ninh cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi thăm nguyên nhân cái chết của cha nàng, nguyên nhân hậu quả giam giữ mẹ nàng, chi tiết về việc thăng đường của huyện lệnh.
Tiết Đông Mai lần đầu tiên nhìn thấy vị quan chức cao hơn cả bá bá, lúc đi vào chỉ dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thì thấy ánh mắt lấp lánh của vị Dương đại nhân này, giữa hai lông mày kiên cường chính trực giống như ánh sáng, muốn cắt đứt tất cả các bất công trên đời.
Trong phút chốc nàng cảm thấy lòng tin tràn đầy, ý chí chiến đấu sục sôi.
Nhưng dù sao Dương Ninh khí thế quá lớn, bị hắn nhìn thoáng qua, lòng Tiết Đông Mai lại tràn đầy thấp thỏm, nhưng sau được Dương Ninh và Nhạc Quang Kỳ trấn an, nàng vẫn nói ra toàn bộ những việc nàng biết.
Xong chuyện, Nhạc Quang Kỳ ở lại bàn bạc với Dương Ninh, Tiết Đông Mai đi ra, mới nhìn thấy Trần Phương Ngọc và Nhạc Tuấn Trúc đang chờ nàng bên ngoài.
Ánh mắt của nàng vừa đau lòng, vừa cảm động, lại có chút ủy khuất.
Mới vừa rồi ở nha môn nói lại quãng thời gian khó khăn nhất đời mình với Ngự Sử đại nhân, nàng còn có thể bình tâm, bình tĩnh nói.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Phương Ngọc và Nhạc Tuấn Trúc, trong lòng nàng lại khổ sở, làm thế nào cũng không khống chế được.
Giống như khi nàng còn bé chơi đùa ở trong thôn, có cãi nhau với những đúa trẻ khác, bị cha mẹ của bọn họ la mắng, nàng có thể nghe, thậm chí còn có thể phản bác vài câu..
Thế nhưng khi về nhà, gặp cha mẹ, dù bọn họ chỉ hỏi một câu đơn giản làm sao vậy, nước mắt của nàng trào ra như thác lũ, trào chực từ trong thân thể của nàng chảy ra.
Trần Phương Ngọc đi tới, đau lòng vuốt ve những giọt nước mắt trên mặt nàng.
Ngón tay khô ráo ấm áp của bà, khi nó chạm vào làn da nhanh chóng như được chữa lành, như gió xuân ấm áp dễ chịu, làm lòng Tiết Đông Mai chợt cảm thấy bình an.
"Được rồi, không sao đâu Đoàn Đoàn, đi nào, bá mẫu đưa con về nhà." Trần Phương Ngọc kéo cánh tay của nàng, an ủi.
Xung quanh yên tĩnh, ba người theo con đường nhỏ, từ cửa sau vào chủ viện.
Sự tình cuối cùng cũng có tiến triển, Tiết Đông Mai được một đêm ngủ ngon.
Sáng hôm sau Trần Phương Ngọc cố ý gọi nàng tới, "Ngày hôm qua bá bá con trở về muộn, ta không muốn quấy rầy con.
Ông ấy nói với ta, hiện tại Dương đại nhân đang thu thập chứng cứ huyện lệnh Khang Thành lén nhận đút lót hối lộ của các gia đình thế gia, chứng cứ xác thực, sẽ viết tấu chương dâng lên, chắc khoảng hai ngày nữa thôi."
Tiết Đông Mai không nghĩ tới hành động của Dương Ninh lại nhanh như vậy, nghe thế vui vẻ nói, "Dương đại nhân là một vị quan tốt, bá bá cũng là một vị quan tốt."
"Bây giờ nói những lời này..
còn hơi sớm, việc triều đình rắc rối phức tạp, có đôi khi bức dây động rừng, có rất nhiều chuyện khó khăn.
Nhưng nói như con cũng đúng, Dương Ninh này, đúng là người đáng để tín nhiệm." Trần Phương Ngọc cười xoa đầu của nàng, "Được rồi, không nói cái này nữa.
Ta đang định đến phòng Tuấn Trúc thu dọn một chút, con không có việc gì cũng đi cùng đi."
"Được." Tiết Đông Mai đồng ý với bà, hai người dắt tay nhau cùng đi đến phòng Nhạc Tuấn Trúc.
Nhạc Tuấn Trúc ở nhà ăn xong bữa sáng phải đến học viện, phòng của hắn không có quá nhiều đồ, phòng ngủ ở phía tây, phía đông là thư phòng.
Cửa phòng và cửa sổ mở rộng, gió nhẹ thổi vào phòng, rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Thấy Trần Phương Ngọc đi tới phòng ngủ, Tiết Đông Mai bèn đi đến thư phòng.
Nói là thư phòng, kỳ thực chỉ là hai giá sách, và phía trước là bàn học, và hai cái ghế bành mà thôi.
Trên bàn sách vở giá bút và nghiên mực được bày rất ngăn nắp, trên mặt bàn cũng không có bụi bẩn.
Tiết Đông Mai đứng trước kệ sách, chỉnh sửa lại những cuốn sách xộc xệch một chút.
Trần Phương Ngọc sắp xếp rất nhanh, dọn dẹp xong phòng ngủ, đi tới thư phòng.
Thấy nàng đứng trước kệ sách, Trần Phương Ngọc đi tới chỗ bàn đọc sách, cầm lấy giỏ rác trên đất lên, đổ giấy bên trong ra.
Điều làm bà chú ý, trong giỏ rác chỉ có vài tờ giấy hỏng bị vo tròn lại, bây giờ nhìn như bị cố ý vò chặt thành một cục, giống như bị vò rất nhiều.
Nhạc Tuấn Trúc khi còn nhỏ, hoàn cảnh nhà bọn họ không được tốt, lúc hắn còn nhỏ, nàng và Nhạc Quang Kỳ đã giáo dục hắn phải cần cù tiết kiệm, thành thật không được lãng phí giấy và bút mực.
Cho tới bây giờ, Nhạc Tuấn Trúc vẫn giữ thói quen tiết kiệm ấy.
Trần Phương Ngọc nghi ngờ kiểm tra tờ giấy, mở ra nhìn một chút.
Sau đó lại có chút hoài nghi mở ra phần còn lại đọc một lần nữa.
Chờ sau khi xem xong, khóe miệng bà nhếch lên không nhịn được bật cười, cầm lá thư đã mở ra trong tay, đặt lên bàn đọc sách, nói với Tiết Đông Mai, "Đoàn Đoàn mau tới đây, ta cho con xem đồ tốt này.".