GẶP ĐƯỢC HỒNG HẠNH THÊ

Từ cửa phòng đóng chặt đột nhiên truyền đến từng tiếng từng tiếng một tiếng rống giận gầm gừ. Qua một hồi lâu, cửa phòng mới bị mở ra, có ba nam một nữ từ bên trong đi ra.

"Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây? Ba vẫn luôn muốn tìm Tiểu Ái, chưa thấy được Tiểu Ái sẽ không ăn không uống, như vậy sớm hay muộn thì sức khỏe sẽ sụp đổ thôi." Phụ nữ trung niên vẻ mặt ưu sầu nói.

Ba người đàn ông còn lại trên gương mặt cũng mang vẻ ưu sầu.

Bọn họ đều là Tề gia đời thứ hai. Sức ảnh hưởng của họ có thể nói là to lớn không ai dám gây trở ngại, trừ một người cao cao tại thượng kia, làm cho bọn họ không dám chậm trễ, chủ yếu là bởi vì bọn họ có một người cha vĩ đại - Tề Đỉnh Thiên.

Cuộc đời của Tề Đỉnh Thiên có thể nói là huyền thoại, từ một cô nhi cố gắng, tạo ra một dấu mốc sang chói về việc thành lập ra một hệ thống thương nghiệp của riêng mình ông, tầm ảnh hưởng của ông không hề nhỏ. Bởi vậy, mọi người đều sẽ cung kính gọi ông một tiếng "Tề lão", bọn hậu bối tự nhiên cũng đối với ông kính sợ thêm.

Bất quá lợi hại đến đâu cũng không lợi hại hơn sức mạnh của thời gian. Năm tháng vô tình tàn phá thân thể, ai cũng phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, Tề Đỉnh Thiên cũng không ngoại lệ.

Tề Đỉnh Thiên hiện 91 tuổi, mấy năm trước kiểm tra sức khỏe đã chẩn đoán là mắc bệnh si ngốc người già, ông liền về hưu ở nhà nghỉ ngơi lấy lại sức. Tuy rằng vẫn luôn hưởng cách chữa trị tốt nhất nhưng bệnh tình vẫn không có cải thiện, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.

Như ngay lúc này ông ấy không ngừng muốn gặp cháu gái đã chết mười năm về trước, thậm chí còn vì muốn gặp cháu gái lại còn dùng cách tuyệt thực để kháng nghị. Thật sự đau đầu. Sau hồi lâu thì vấn đề "tuyệt thực" này cũng được giải quyết xong.

"Ta cũng biết.. Tiểu Ái của ta.. là Tiểu Ái đã không ở trên đời này." Tề Thỉnh Duy - con thứ hai của Tề Đỉnh Thiên chua xót bất đắc dĩ nói.

Tiểu Ái là cháu gái của ông, từ khi sinh ra đã được mọi người nâng niu, yêu thương trong bàn tay, cũng bởi vậy mà dưỡng thành tính cách có chút kiêu căng, khó có thể quản giáo. Năm đó sau khi say rượu lại lái xe cứ như vậy mà phát sinh tai nạn xe cộ, trên đường đưa đến bệnh viện cấp cứu đã qua đời.

Lúc ấy Tề lão chịu đả kích sinh lớn như vậy liền bệnh nặng, thời gian sau liền không hề nói về nàng ta nữa, giống như cô cháu gái này chưa từng tồn tại.

Ai cũng cho rằng ông lãnh khốc vô tình. Nhưng những năm gần đây ông mắc bệnh si ngốc người già, lại tâm tâm niệm niệm đều là về cô cháu gái Tiểu Ái, từ đó mọi người mới biết được ông đối với cháu gái có bao nhiêu yêu thương liền có bao nhiêu hoài niệm. Tình cảm ấy trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi.

"Ảnh chụp đâu?" Tề Đại Hậu - con trai trưởng Tề Đỉnh Thiên hỏi.

"Ảnh chụp vô dụng, ba muốn chính là Tiểu Ái cùng ba nói chuyện, một Tiểu Ái tồn tại." Tề Thỉnh Duy lắc đầu thở dài.

Trong phòng liền một mảnh an tĩnh.

"Nếu không thì tìm người thế thân thế nào? Chỉ cần lớn lên giống, linh động một chút. Trước đó cho cô ta học các cử chỉ, thói quen của Tiểu Ái, có lẽ sẽ gạt được ba." Người phụ nữ trung niên cũng là con gái duy nhất của Tề Đỉnh Thiên lên tiếng nói.

"Này phương pháp có lẽ sử dụng được đấy, chúng ta đi tìm bác sĩ thảo luận một chút đi." Tề Thỉnh Duy hai mắt sáng ngời, gật đầu nói.

"Đi thôi!"

* * *

Đã hỏi quá bác sĩ ý kiến, xác định phương án thế thân được thông qua, bọn họ Tề gia liền toàn thể động viên, bắt đầu tìm kiếm thế thân của Tiểu Ái.

Bởi vì thanh danh và các mối quan hệ của Tề gia, cho nên bọn họ không thể đăng báo tìm người, chỉ có thể dựa vào người trong nhà tự tìm người, mà anh thân là thành viên Tề gia, lại là trưởng tôn, tự nhiên việc tìm người lại do anh - Tề Lạc gánh vác.

Cho nên bây giờ anh phải ngồi ở quán cà phê lầu hai khu trung tâm thương mại, giống như một tên háo sắc nhìn chằm chằm người khác, thật là quá mất mặt. Thật là may mắn khi người ta đã phát minh ra kính râm, bằng không anh một đời tài giỏi lại bị hủy trong nay mai.

Ăn mặc đơn giản, áo thun phối với quần jean, chân mang một đôi giày thể thao, lại cải trang che bớt một phần ba khuôn mặt, anh tin tưởng hẳn là không có ai nhận ra. Ai lại liên tưởng một Tề Lạc thường ngày tây trang phẳng phiu, một Tề đại thiếu, một Tề phó tổng với một tên nhóc choi choi như thế này.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tề Lạc không tự chủ duỗi tay sờ sờ cằm, vì tạo hình mới này, buổi sáng anh còn cố ý giữ lại râu, thật là mất công mà.

Hiện tại anh chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được một người phù hợp, mặc kệ là người đó muốn trả giá cái gì anh đều nguyện ý, chỉ cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này là được.

Bình luận

Truyện đang đọc