GẶP ĐƯỢC HỒNG HẠNH THÊ

Lần đầu tiên trong cuộc đời mà cô thích nhà đến như vậy, bây giờ cô chỉ muốn về nhà để không cần thấy gương mặt của anh. Anh không biết cô thật vất vả lắm mới xây dựng tốt tâm lý, chuẩn bị đủ dũng khí để bày tỏ, thế mà trong lúc vô tình cô lại nghe người khác nói anh đã sớm có vị hôn thê, cô thật sự cảm thấy mình như một đứa ngốc thích người ta nhưng lại không biết họ đã có vị hôn thê.

Ngẫm lại cũng thấy đúng, lấy điều kiện tốt như anh, sao có thể không có đối tượng? Nếu tính tình của anh không tốt, cũng không tới lượt cô. Sao con vịt xấu xí như cô lại có thể trà trộn vào đàn thiên nga, quá mộng tưởng chăng? Lần trước có thể là do cô không biết chuyện gì cứ ngớ nga ngớ ngẩn lại tưởng có được tình yêu đã đến, cô thật là ngu ngốc. Lần này thì nhất định phải giữ vững ý chí.

Tề Lạc bị cô làm cho sợ ngây người, bởi vì anh chưa từng nghĩ tới cô sẽ thích anh, thật sự chưa từng nghĩ tới cũng có lẽ căn bản không hề để tâm, bởi vì anh đã có vị hôn thê.

Đối anh mà nói, cô là một cô gái tội nghiệp, bởi vì cô hiểu chuyện, cần cù kiếm tiền để giúp gia đình. Từ đó làm anh đau lòng, thương tiếc cô, đặc biệt cô lại có gương mặt giống với Tiểu Ái, làm anh không tự chủ được mà chiếu cố cô, đối xử tốt với cô.

Anh thật sự không có ý nghĩ khác đối với cô, bởi vì anh đã đính hôn, nghĩ đến vị hôn thê kia – cô ta thật sự là một kẻ phiền phức. Mỗi khi cô ta gặp Tiểu Ái thì lại xảy ra mâu thuẫn, cứ phải phân cao thấp với Tiểu Ái cho bằng được. Nghĩ đến đây thôi cũng thấy thật phiền toái, đôi mày liền không tự chủ được nhăn thành một khối.

"Anh không cần nhíu mày, sở dĩ tôi có thể thoải mái nói ra là vì đã nghĩ thông suốt, tôi chỉ cần một chút thời gian thích ứng mà thôi. Anh và tôi, chúng ta xem như mọi chuyện đều đã qua đi." Cô nói với anh.

"Tôi không phải bởi vì cô mà nhíu mày." Anh nói.

"Có phải hay không đều không sao cả." Cô lắc đầu nói, cũng không tin lời nói của anh. Đối với anh mà nói, hành động của cô nhất định đã làm anh cảm thấy phản cảm, cảm thấy không thoải mái đi?

"Tôi không thích cô nói những lời này." Anh híp mắt nhìn cô, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

"Tôi đã nói nguyên nhân cho anh biết, hiện tại anh có thể đưa tôi về nhà sao?" Cô không đưa ra ý kiến, chỉ nói.

"Cô có phải không tin những lời tôi vừa nói?" Anh đột nhiên chất vấn cô.

"Anh nói cái gì?" Cô cảm thấy có chút không thể hiểu được.

"Câu, tôi không phải bởi vì cô mà nhíu mày."

"Tôi tin thì sao, còn không tin thì sao, đối với tôi đều không quan trọng." Cô buồn bực nhìn anh một cái.

"Cô thì không sao cả, nhưng tôi thì có đó!" Anh đột nhiên lớn tiếng nói.

"Anh thì có làm sao hả?" Cô ngạc nhiên hỏi, không nghĩ tới anh sẽ nói ra như vậy.

"Cô không tin chính là đang nói tôi nói dối, đối với tôi mà nói đó là một sự vũ nhục, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ chịu sự vũ nhục từ người khác." Anh nhìn không chớp mắt nhìn cô nói.

"Không nghiêm trọng đến như vậy chứ?" Cô nhíu mày nói.

"Đối với tôi thì rất là nghiêm trọng." Anh ngang ngạnh nói.

"Được, tôi tin tưởng anh không phải bởi vì tôi mà nhíu mày. Như vậy thì đi được chưa?" Cô không biết nên nói cái gì, đành phải mở miệng nói.

"Cô đây là nói cho có lệ."

"Vậy anh muốn như thế nào?" Thi Vân Nhu đột nhiên có chút phát hỏa, anh rõ ràng chính là kiếm chuyện! Có phải vì cô từng có tình cảm với anh nên khiến anh cảm thấy khó chịu, không thoải mái. Mới cố ý làm khó dễ cô như vậy? Cô không tự chủ được mà suy diễn.

Tề Lạc trầm mặc không nói gì, nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên tắt đèn, sau đó cho xe một lần nữa lên đường.

Anh chạy xe rất nhanh, có vài lần nhanh tới mức Thi Vân Nhu thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng. Ngay cả sợ đến như vậy, cô cũng chưa từng mở miệng cùng anh nói bất cứ một câu gì. Cuối cùng thì cũng có thể bình an về đến nhà, đây có thể gọi là kỳ tích.

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về." Cô mở miệng nói, sau đó đẩy cửa xe đi xuống, tiếp theo cô đóng cửa xe thật mạnh, đột nhiên lại có tiếng động cơ vang lên, làm cho cô giật mình thêm một lần nữa. Tên Tề Lạc khốn kiếp này.

Đêm đó cô liền gặp ác mộng, trong mơ Tề Lạc lái xe chở cô đến bãi đất trống, xung quang không một bóng người, rồi đem cô đuổi xuống xe, anh rời đi cũng không một lần quay đầu lại cứ nghênh ngang mà đi, bốn phía xung quanh tối sầm không có một ánh đèn, sợ tới mức cô ở trong mơ cất tiếng khóc lớn, sau đó khóc lóc bừng tỉnh dậy.

"Tề Lạc là anh là tên khốn nạn, khốn nạn nhà anh.. là người xấu.. Ô ô ô.."

Bình luận

Truyện đang đọc