GẶP NHAU LÀ DUYÊN PHẬN

Thấy mọi người thống nhất tôi gõ câu chào tạm biệt vào kênh bang rồi thoát game, gấp máy.

- Ngày anh định đến nhà em trùng với lịch offline rồi, tính sao giờ?

- Đổi sang cuối tháng này, em thấy được không?

- Anh tự hỏi bản thân mình ấy, có đủ tự tin để đến gặp mẹ em chưa?

- Anh sẽ cố gắng làm mẹ em hài lòng.

- Có cần gọi Phong đi cùng hay không?

- Không cần. Anh đi với em là được rồi.

Tôi quay lại, làm vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn anh:

- Em nhắc lại lần nữa, đường về nhà em rất khó đi. Em nói trước, nếu chỉ em với anh, giữa chừng anh đi không nổi em sẽ không vác anh lên đâu. Bởi vì em vác không nổi!

- Thật sự rất khó đi sao?

- Đúng vậy, là đường núi mà, có tầm hai ba trăm bậc thang bằng đá. Do người ta ghép đá núi với nhau thành đường, chỗ lồi chỗ lõm… Hay là chúng ta thay đổi kế hoạch một chút đi…

Tôi chủ động thương lượng với anh, đổi kế hoạch đến thăm nhà tôi thành đưa mẹ tôi đi xem mắt rể. Anh phản đối nói như vậy không thành ý. Anh nói anh sẽ ráng lê tấm thân tàn của mình tới tận nhà tôi một lần cho biết. Anh nói, đối với anh, leo núi vốn là điều xa xỉ nhất, bây giờ là cơ hội để anh tận hưởng cảm giác xa xỉ đó. Anh còn trách tôi là bà xã của anh mà không chịu ủng hộ anh cứ suốt ngày nói mấy câu làm nhụt chí chồng...

Hình như ai kia rất quyết tâm. Được thôi, tôi không ngăn cản, đối với người cố chấp hay giả vờ kiên định với việc gì đó trước mặt tôi thường chỉ có một kết quả, tôi sẽ nhắc trước một câu, nếu vẫn không thay đổi ý định thì "ừ, cứ thế đi". Tôi không quản nữa cho dù đó có là điều tôi thật sự để tâm. Kể cả chuyện có liên quan tới tôi cũng vậy, nhưng sau khi tỏ ra thỏa hiệp tôi sẽ thực hiện hai hành động, nếu thật sự để tâm sẽ nhìn ngó một chút, còn nếu việc đó không quá liên quan hay không đáng để tôi để tâm thì... sống chết mặc bay.

Thái độ của tôi đối với mọi chuyện như vậy có thể gọi là thờ ơ hay chưa? Có lẽ! Nhưng thực chất, não của tôi mặc định, người khác kiên tâm thì ý kiến của tôi có thể là sai nên tôi không nói nữa và… tôi không thích làm điều trái với cảm giác của chính mình cho dù đó là điều đúng đắn. Nghĩ lại… có vẻ điên đầu thật, tôi là như thế đấy, con người của cảm xúc, con người của sự đổi thay.

***

Cuối tháng mười một, tôi và anh chuẩn bị có cuộc hành trình dài về thăm nhà của tôi. Nói chơi thôi, hành trình sắp tới của tôi và anh chỉ mất không đầy hai giờ ngồi xe.

Trước khi đi, anh xoắn xuýt hỏi mẹ tôi thích những gì để anh mua làm quà biếu. Nhưng vấn đề quan trọng nhất ở đây là dù mua nhiều hay ít thì người vác nhất định là tôi. Tôi cười nói với anh:

- Món quà lớn nhất đối với mẹ em là có ai đó vác "hủ mắm treo đầu giường" là em ra khỏi nhà, nên… những quà cáp khác có thể không mua, hoặc chọn vài món nhẹ nhẹ làm quà ra mắt là được rồi.

Tôi vẫn chưa muốn biến mình thành lao động khổ sai đâu. Sau đó anh lại hỏi tôi:

- Từ khi quen em anh chỉ nghe em nhắc tới mẹ ở nhà, sao không nghe em nhắc tới cha? Cha em thích thứ gì anh mua biếu bác.

- Cha em ấy à? Không cần mua biếu, ông ấy hiện không có ở nhà.

- Hả?

- Trước đây em từng nói với anh rồi, cha em là một người cuồng đạo. Bây giờ ông ấy lại… vào chùa tu rồi. Từ ngày em đến đây làm ông ấy cũng rời nhà đi tu. Nói thế nào cho dễ hiểu nhỉ? Là thế này. Đối với cha em ấy, cái án tử về ngày tận thế sẽ treo lơ lửng mãi trên đầu, một ngày ông chưa chết thì ngày đó vẫn còn. Ông ấy không cho em đi làm xa, rời khỏi vùng đất Thất Sơn, với ông ấy đó là vùng núi linh thiêng huyền bí, sẽ an toàn cho cả nhà nếu ngày tận thế đó xảy ra. Em rời khỏi nơi đó là cãi lại lời ông ấy, vẫn câu nói cũ "người thân trong nhà nói chẳng nghe lời thì còn ở lại nhà để làm gì". Nhà của em là vậy đó, khi tụ lại ba người ở cùng một chỗ, khi tan ba người sẽ ở ba nơi. Đều là những kẻ cuồng tin, nói đúng hơn đều là những kẻ điên, anh còn muốn đến không, à không phải, em nên hỏi anh là còn dám đến sao?

- Hình như em cảm thấy khó chịu trước đức tin của cha mình.

- Không, em cảm thấy đối với mỗi con người luôn cần những đức tin như vậy để bám víu và chờ đợi, nếu không có chúng cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì cuối cùng ai cũng phải chết. Ai cũng nên tâm niệm trong lòng, nơi nào đó là đất thiêng xua tan mọi tai ách, người nào đó là thần linh sẽ cứu nguy bản thân trong cơn nguy cấp. Đó là sức mạnh của đức tin, giúp con người vượt qua khổ ải gian nan, vì sao lại không cần đến.

- Có thể nói cho anh biết, đức tin của em là gì hay không?

Tôi cười nói:

- Anh muốn nghe thật sao? Nó rất điên khùng…

- Nói nghe thử xem.

- Em tin sẽ có một ngày con người và muôn thú có thể cùng bay không cần gắn thêm máy móc thiết bị. Và ngày đó trong em luôn không còn xa nữa.

- Như vậy không khoa học, con người bị tác dụng của trọng lực nếu không dùng máy móc thiết bị trợ giúp sao có thể bay.

- Anh đang muốn đập nát đức tin của em sao, đã là đức tin còn có thể dùng khoa học để chứng minh sao?

- Em nói cũng đúng.

- Nhưng nói thật, đức tin của em cực kỳ khoa học đó nha.

- Hửm.

- Như anh nói đó, khi còn trọng lực con người đúng là không thể tự bay nhưng nếu sức hút của trọng lực bỗng dưng mất đi không phải muôn loài đều có thể bay hay sao? Em luôn tin rằng sẽ có một ngày như thế, đó là ngày trái đất mệt mỏi không quay nữa…

- Đợi chút, như vậy thì không khí mất hết, con người làm sao còn sống nữa để hưởng cảm giác bay?

Tôi cười cười:

- Khi trái đất ngừng quay bầu khí quyển cũng không phải bị hủy ngay, không khí cần có thời gian tản mát, thời gian đó không phải con người và muôn thú có thể vừa thở được vừa bay được hay sao? Được bay một lần rồi chết cũng đủ mãn nguyện rồi.

- Anh không biết đây là đức tin của em hay suy nghĩ bi quan đầy khoa học nữa.

Tôi cười ha ha, phải nói chính xác là nó thật tào lao. Là tôi đang nói chuyện tào lao đó.

Nghiêm túc mà nói, tôi từng tin mọi thứ, có điều bây giờ tôi không tin điều gì nữa cả. Tôi từng nghĩ tôi và tất thảy mọi người chỉ tồn tại trong bức tranh của Đấng tạo hóa, chỉ cần ngài vươn tay bôi chúng đi tôi sẽ tan thành tro bụi. Nhưng hiện tại tôi đã hóa thân thành hạt bụi bay giữa cuộc đời rồi, dù là ai có vùi dập hay xóa đi tôi cũng không bận tâm thêm nữa.

- Còn một bí mật em quên chưa cho anh biết, một nhà ba người của em người bị bệnh điên nặng nhất là em…

Anh chớp mắt nhìn tôi. Tôi tiếp luôn:

- Bệnh của em có thể tái phát bất cứ lúc nào, nếu anh không sợ bị cắn chết thì cứ tới đi.

Anh nhíu nhíu mày. Có lẽ bị sự nghiêm túc của tôi làm cho hồ đồ rồi. Tôi cười nói:

- Em nói nhiều như vậy anh không tỏ ra tin tưởng chút nào được sao?

- Anh đang thắc mắc nếu em thật sự bị bệnh sao có thể vào cơ quan hành chính là việc?

Tôi cười ha ha… anh cũng thật là, vạch mặt nhanh như vậy để làm gì. Nhưng mà tôi cũng đâu có nói dối.

- Bởi vì em không có giấy chứng nhận, còn có em điên tùy vào tâm trạng và có thể kiểm soát chính mình.

Nhưng mà như vậy còn có thể gọi là điên sao?

- Chính là nếu chấp nhận em anh phải chấp nhận cho em một khoảng thời gian tự do – bất cứ lúc nào. Nói thế nào nhỉ? Chính là lúc em nổi cơn thì tránh xa em ra, để em được tự do làm gì thì làm, đừng đến gần đừng quản em…

Đó là khi nào các bạn có biết không, là khi tâm hồn tôi bay bổng, điên khùng múa bút viết ra những áng văn dài thăm thẳm. Như tôi từng nói trước kia, ngoài công việc tôi còn có niềm đam mê khác là viết truyện. Tôi không là tác gia cũng chẳng là tác giả gì, đơn giản là một cây bút mạng, viết luyên thuyên cho thỏa đam mê, đăng lên diễn đàn rồi ngóng phản hồi, sau đó chẳng được tích sự gì nữa cả. Như vậy không phải là điên thì là gì, quá điên nữa là khác.

Trong mắt tôi tất thảy những cây bút mạng như mình đều là những kẻ điên, toàn nói những chuyện điên khùng, viết và đăng diễn đàn đều không cần nhận lại điều gì, cũng chẳng trang web nào chú trọng công sức đánh máy nói tào lao của chúng tôi... Nhưng chúng tôi thích viết, cảm thấy vui khi viết nên chúng tôi sống thật với cảm giác chính mình. Còn sau đó ai can đảm đọc rồi chịu ức chế nội tâm thì không phải lỗi của chúng tôi, cũng đừng trách chúng tôi, bởi chúng tôi là những kẻ điên, chuyên nói chuyện điên khùng mà thôi...

Câu chuyện của tôi tới đâu rồi nhỉ, hình như tôi lại lạc đề rồi. Thật có lỗi.

À, tôi đang khoe cái điên của mình, cố làm ra bộ mặt cực kỳ nghiêm túc nhưng mà ai kia vẫn ngơ ngơ, sau đó kết luận một câu:

- Nghe có vẻ nguy hiểm…

Tổng kết, trong mắt anh tôi đang tự tâng bốc mình theo hướng xấu không thành công. Ừ, nếu đã không tin, một ngày nào đó tôi phát điên thật đừng có mà hối hận.

***

Thứ bảy cuối cùng của tháng mười một, tôi và anh thảnh thơi ngồi taxi, hai giờ sau đó chúng tôi chính thức đặt chân lên con đường dẫn đến nhà tôi. Tôi đứng sánh vai ngang với anh, vai lắc lắc cái ba lô nặng trịch chỉ tay về phía con đường đất trước mặt, cười nói:

- Giới thiệu với anh, đây là con đường dẫn đến nhà em, còn ngọn núi này tên là Anh Vũ Sơn.

Sau đây tôi xin trân trọng giới thiệu với các bạn, đây - nơi tôi được sinh ra và nuôi tôi khôn lớn, ngự trị ở một góc trời nam nước Việt - Anh Vũ Sơn hiên ngang hùng vĩ.

Nói chơi thôi, ngọn núi Anh Vũ Sơn hay còn gọi là Núi Ông Két này chỉ là ngọn núi thấp bé, chỉ cao tầm hai trăm mét. Khi vừa mười một mười hai tuổi tôi từng chạy lên chót núi rồi chạy xuống một ngày ba lần, cao đến vậy thì có lẽ không thể gọi là hiên ngang hùng vĩ được đâu! Còn vì sao nó được gọi là Anh Vũ Sơn thì phía Tây của ngọn núi có hai khối đá to nằm gác lên nhau, nhìn từ xa giống như mỏ của một con chim đang nhìn thẳng về tây.

Sau khi đi đoạn đường đất gần trăm mét tôi và anh dừng lại trước con đường dẫn lên núi, đây chính là quãng đường gian nan nhất mà chúng tôi sắp phải vượt qua. Tôi không muốn nói đây là hành xác nhưng thật sự đây chính là hành xác, cả tôi và anh. Anh hơi do dự một lúc cuối cùng cũng cất bước, ai kia quyết định liều mạng rồi, đành vậy tôi cũng liều theo luôn.

Dáng vẻ của anh khi leo lên các bậc thang không thể nói là khó coi, bởi vì tôi không cảm thấy như vậy là khó coi. Tôi chỉ cảm thấy cách thức đó thật đặc biệt. Vì sao tôi lại nói rằng điều đó đặc biệt, bởi vì… anh đang đi lùi. Anh quay người đưa lưng ra trước, sau đó lần lượt nhấc hai chân đặt lên nấc thang phía sau lưng, sau khi vững vàng rồi thì dùng một chiếc nạng chống đỡ toàn thân, thu chiếc nạng còn lại lên một bậc, tiếp theo anh điều chỉnh trọng tâm nhấc chiếc nạng còn lại lên một bậc. Cả một quá trình chỉ mới nhích lên được một nấc thang. Tôi nhìn mà ngẩn ngơ người...

Anh “lùi lên” thêm hai bước tôi mới tỉnh người nhích chân bước theo, sau đó thì anh lui một bước tôi sẽ tiến tới một bước, chúng tôi cứ đi như vậy, bước đi trong im lặng, mặt đối mặt nhau nhưng chỉ có tôi nhìn anh còn anh chuyên chú nhìn xuống chân mình.

Đi được hơn chục bước thì anh dừng lại, ngẩng mặt để nhìn tôi.

- Bây giờ anh tin là em không nói gạt anh rồi đúng không?

- Ừ, rất khó đi.

- Nếu bây giờ anh hối hận còn kịp đó, chỉ mới một phần mười của đoạn đường.

Anh cười nói:

- Em nói sai rồi. Con đường trăm bước anh đã đi chín mươi chín bước rồi, sao không thể cố thêm bước cuối cùng…

Được thôi, không chùn bước thì cứ tiến tới, anh đã nhiệt thành tôi còn có thể nhẫn tâm làm nhụt chí anh sao.

- Anh ráng thêm vài bước nữa, phía trên có tảng đá có thể ngồi nghỉ.

- Em lên ngồi nghỉ trước đi, không cần đợi anh.

- Không nói nữa, dưỡng sức leo núi!

Tôi không đợi anh, là tôi lo cho anh. Tôi không nói gì trực tiếp đứng dựa lưng vào tay vịn bằng sắt ven đường, tháo balo bỏ xuống để nghỉ. Thái độ của tôi là thái độ chống đối, anh sao có thể không biết. Trước lúc đi tôi cũng từng nói rồi, tôi tùy thời sẽ nổi cơn nên những lúc thế này có nói gì cũng vô dụng, nói nữa tôi sẽ nổi khùng không chừng.

Chúng tôi lại tiến lên. Cứ mươi bậc đá kề nhau sẽ đến đoạn đường bằng phẳng độ ba bốn mét, tiếp theo đó lại là những nấc thang. Nói là bậc đá vậy thôi, hiện tại nó không hoàn toàn bằng đá.

Thật ra tôi không có nói sai, lúc trước con đường này đúng là chỉ có đá kê lên đá thật, về sau khách viếng núi ngày một nhiều, người ta phàn nàn đường khó đi, mấy chủ quán nước ven đường thấy vậy mua xi-măng đắp những bậc thang ngắn hơn, chỉn chu hơn để hút khách bốn phương. Nhưng nhìn chung vẫn có chỗ lồi chỗ lõm.

Dọc những nấc thang còn có lan can bằng sắt cao ngang thắt lưng người lớn, để những người cao tuổi leo núi có thể bám tay vào mà nhấc thân lên. Bây giờ người bám vào lan can là tôi, tôi buồn chán dựa lưng lan can sắt đợi anh nhích lên một bước tôi mới bước theo một bước. Tư thế hiện thời của tôi nhìn bề ngoài chính là vô cùng nhàm chán nhưng thực chất nếu người đi phía trên tôi lỡ trượt chân, tay tôi bất cứ lúc nào cũng có thể vươn ra túm lại. Dù không thể đỡ cho anh vững lại cũng không đến nỗi để ai kia làm xiếc nhào lộn trên đá núi.

Đi gần được một nửa đoạn đường, tôi lắc lắc cái balo nặng trịch sau lưng, than vắn thở dài:

- Nặng chết đi được. Đồ là của anh, laptop của anh sao người phải vác lên lại là em?

- Em thấy mệt thì đưa anh mang cho.

Anh đang vác cái mình không đi lên mà gần nửa tiếng vẫn chưa được nửa đường, nếu thêm cái balo nữa bao giờ sẽ tới nơi? Tôi đắn đo ba mươi giây liền ra quyết định:

- A, thôi bỏ đi. Anh cứ tập trung vào chuyên môn của mình là được.

- Lúc trước em rõ ràng biết sẽ cực khổ còn dây vào anh làm gì, bây giờ cảm thấy hối hận chưa?

A, không phải lúc này anh nên tỏ ra xấu hổ ngượng ngùng ăn năn vì không giúp gì được cho tôi hay sao? Sao trở thành tôi không biết xấu hổ ôm khổ vào người?

- Là em dây vào anh hay anh đeo dính lấy em?

- Như nhau thôi.

Tôi biết lúc này tôi đang nhìn anh bằng cặp mắt hình viên đạn.

- Anh biết em đang muốn làm gì không?

Tôi đang muốn đá một cái cho người trước mặt tôi lộn cổ xuống dưới kia. Anh nở nụ cười vô tội nhìn tôi:

- Bà xã bình tĩnh, quân tử động khẩu không động thủ.

- Em là phụ nữ, không phải quân tử!

- Anh tin người phụ nữ của anh không phải tiểu nhân.

Anh nói vậy rồi tôi còn có thể làm tiểu nhân được sao? Cùng lúc đó bản nhạc chuông điện thoại quen thuộc của tôi réo ầm lên:

“Em đâu nào hay khi ánh sáng về với em. Khi em nhận ra bóng tối nay đã không còn. Cũng là khi đôi chân anh âm thầm quay gót. Anh lại sống cuộc đời của em...”

- Alo, con nghe mẹ yêu ơi!

Trong điện thoại giọng mẹ tôi ấm áp vang lên:

“Bữa trước con nói hôm nay đưa bạn trai về, bây giờ đã về chưa?”

- Con đang trên đường về!

“Đi tới đâu rồi?”

- Dạ… gần đến nơi rồi!

“Lát ghé chợ mua dùm mẹ…”

- Mẹ, mẹ, mẹ.. con qua khỏi chợ rồi, đang trên đường đi lên nhà!

“Vậy thì thôi!”

Mẹ tôi tắt máy. Anh nhìn tôi hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Không có gì, mẹ tưởng chúng ta chưa về tới nên kêu em ghé chợ mua vài thứ. Giờ đi nửa đường rồi, không cần thiết quay trở xuống nữa!

(hết chương)

Bình luận

Truyện đang đọc